Vụn vặt ngày đi - N7- Hoàng Duy Liệu
Tánh tui hiền lành nên thường hay bị dụ dỗ
để rồi ôm đầu máu mà gậm nhắm nỗi buồn. Qua bao kinh nghiệm thương đau biết thân biết phận tui thường ít khi đi đâu, ngày ngày chỉ có đi làm đi
nhậu, đi đổ rác, đi tắm rồi đi ngủ. Cuộc đời cứ lòng vòng như thế theo tháng ngày dần trôi, chán lắm ! Đôi khi thèm nghe một tiếng oanh vàng thỏ thẻ :
- Đi hông anh?
Mà hổng dám.
Hôm lể vừa qua tui lại bị dụ khị. Cái người đưa tui vô cái vòng khỗ hạnh cũng chẳng phải là
ai xa lạ chi, cái mụ lẩn quẩn bên tui hơn hai mươi mấy năm dài.
Đang ngồi chơi game ăn đấm bóp với nhỏ con gái thì bà ta rề rề đến :
- Ông đi với tui lại đàng này một chút.
Đang thua te tua tui quen miệng trả lời, tay vẫn bấm lia lịa :
- Hổng đi đâu em, hết tiền rồi.
- What?
Ngẩng đầu lên thấy mụ ta ăn mặc hấp dẩn sang trọng
lại còn thoang thoảng Chanel 5 tui bắt đầu có cái cảm giác không được an toàn nên liền chuyển ngữ qua English 101:
- Leave me alone please !
Bà ta bắt đầu mở máy dụ dổ người khờ muôn thuở :
- Đi dự party Baby shower mí tui, cái đám này toàn là con gái trẻ măng không hà, ông sẽ thích.
Bị nhấn ngay chổ hiểm tui đứng bật dậy:
- Thiệt hông?
- Sao không? Phải trẻ mới có chửa chứ lị !
À há. Lâu quá rồi tui quên ba cái chuyện đó.
Khuân
vác xong ba cái món quà tặng lẩn một nồi cà ri bánh mì bự tổ chảng chất
lên xe xong tui leo lên cái ghế số 2 kế bên tài xế như mỗi lần tui đi xe đò ở VN.
Bả la lên :
- Ông lái đi , tui mang giày cao gót.
Nghe
có lý nên tui đành phải miển cưởng nghe theo chứ thật ra lúc nào đi chung xe tui thường hay để bả lái. Cảnh sát có bắt thì bả lảnh đủ, tui đâu có tội tình chi. Lại không phải bị nghe hét vào mang tai mấy tiếng Quẹo, quẹo... Chạy chạy này nọ. Khổ cái là mụ ta đôi khi ra vẻ ta đây cũng biết tiếng Việt chơi lên vài tiếng làm tui nghe như là " Well...well " nên tui...chạy thẳng.
Đến nơi chưa kịp đảo mắt một vòng xem em nào măng trẻ ra sao cho nó đã thì bà ta lại dặn dò :
- Tụi này là lính mới của tui, ông phải chào hỏi niềm nỡ chừ đừng có giữ cái tật ngồi im mà...Ngắm ! nghe chưa !
Thì phải để từ từ coi đẹp xấu ra sao đã chứ, tui đâu phải là Mỹ trắng Tây đen gì đâu mà gặp ai cũng khen tưới xượi hột sen lên. Nghĩ là thế nhưng tui vẫn lặng lẻ khiêng cái nồi cà ri. Tránh voi chẳng xấu mặt nào mấy bác ạ.
Như thường lệ vợ tui lắc lư đi trước bấm chuông tui tà tà ôm nồi theo sau. Cái cản sau của bà này hơi cũ nhưng coi nó tưng tưng cũng đở buồn.
Cánh cửa mở tung một em Mỹ trắng mặc mu mu*
với cái bụng phình ra ôm lấy vợ tui hôn hít lia lịa. Nhớ lời vợ dạy tui
nhoẻn miệng cười duyên:
- Congratulation ! Chúc mừng! Chúc mừng .
Cái nồi cà ri sóng sánh tuôn trào theo tiếng hét lanh lảnh:
- Tui đâu có chửa !
Thôi chết tui rồi ! Lại mang họa vào thân.
Trên đường về bà tài xế vừa nhấn ga bằng cái chân không vừa giảng giải :
- Ông dở thiệt đó ! Ngó gái mấy mươi năm mà hổng biết cái chi hết trơn.
- Thì tại cái bụng nó bự. Tui vớt vát.
Bả cho tui một bài " Sơ đẳng Bụng bự ".
- Đàn bà bụng bự có nhiều kiểu ông phải biết. Bụng người đang mang thai thì bự nhưng chỉa ra đàng trước còn bụng bự vì mập thì nó phệ xuống
dưới, biết chưa?
Tui vọt miệng :
- Như bụng của bà vậy hả?
Hên là tui có đeo dây an toàn để không kịp thấy cái air bag phình ra trắng phêu như cái bụng bự. Thôi thì :
- " Well " !
Hoàng Duy Liệu
Vụn vặt ngày đi- N 6- Hoàng Duy Liệu
Vụn vặt ngày đi- N 5- Hoàng Duy Liệu
Không người lái
Vụn vặt ngày đi- N 6- Hoàng Duy Liệu
Nhà tui có 3 xâu chìa khóa đủ bộ cho khóa nhà và khóa xe cho hai vợ chồng và ông con, người này có thể lái xe người kia và ngược lại. Tuy là vậy nhưng chỉ có má con nó mượn xe tui chứ tui thì không bao giờ sử dụng phương tiện giao thông của bà già và con nít. Bà xả thì làm biếng đổ xăng, thằng nhóc thì hết tiền nên cứ cuối tuần là leo lên xe tui mà lái tỉnh bơ. Chìa khóa nhà thì chỉ có mình tui xài, má
con nó lúc nào cũng gỏ cửa hay là hả miệng mà la.
Hôm sáng thứ Hai tuần này sửa soạn đi làm nhưng không tìm ra xâu chìa khóa. Chạy kiếm
lòng vòng trong nhà ngoài ngỏ thậm chí còn chạy vô giường ráng tung mền nạy cái mông bx lên mà tìm cũng chả thấy đâu. Bị mất ngủ bả chửi tui:
- Chắc là ông lại bỏ quên ở cái quán của con nào rồi chứ gì. Đồ già lẩm cẩm ! May mà cái đó nó dính.
Ha
ha... Nói như người mê ngủ ngàn năm. Cái xe của tui nằm chình ình ngoài
kia, bỏ quên chìa khóa thì làm sao tui lái về? Ừ thì may cho bà thiệt đó .
Thôi kệ ! Hơi đâu mà lý sự cùn với người không biết chửi lộn, tui đành mượn xe của thằng con. Nó ra giá:
- Chiều về nhớ đổ cho con một bình đầy nha.
Hừm ! Mẹ mí con. Đồ tư bản bóc lột dân nhược tiểu.
Đi
cày về gặp đúng lúc bà bạn của vợ tui rề xe tới. Chưa kịp Hello Mrs Big
thì bà ta đã ve vẩy xâu chìa khóa của tui cười ngỏn nghẻn:
- Tui mang trả chìa khóa lại cho ông nè ! Bả bỏ quên trên cái ghế xích đu nhà tui.
Nhìn bà ta te te ụt ịt chạy vô nhà kiếm bx mà tui thầm lo cho cái...xích đu.
Thì ra bx tui lấy cả xe lẩn chìa khóa của tui đi chơi nhà bạn đêm qua rồi bỏ quên ở đó. Nhưng mà sao bả dìa? Nghĩ hoài không ra tui bỏ vô nhà hỏi ý kiến của người có bộ óc đời mới nhứt trong gia tộc.
Nhỏ con gái suy nghĩ hồi lâu rồi kéo vai tui xuống thì thầm:
- Chắc là có cái ông nào ở gần đây có một xâu chìa khóa giống như của Ba.
- !!!
hdl
Vụn vặt ngày đi- N 5- Hoàng Duy Liệu
Không người lái
Hôm
nay đọc trên mạng tui thấy có tin nhà tranh đấu cho nhân quyền tên Thành gì đó ở bên Tàu sẽ được cho đi Mỹ du học cùng gia đình. Vui quá nhỉ ! Thế là phe ta đã giải cứu thêm một anh hùng xả thân tranh đấu cho nhân quyền.
Ông Thành từ nay sẽ được tự do để mà làm rất nhiều chuyện mà không phải lo sợ bị tù đày hay tạm giam tạm giữ chi nữa. Ông và gia đình sẽ rất là bận rộn lo chạy gạo, thi lấy bằng lái xe, mua bảo hiểm đủ loại vân vân và vân vân ....
Hai mươi bốn tiếng trong một ngày ông phải lo nghĩ nhiều chuyện rất ư là mới mẻ chưa từng làm qua bao giờ nên rất là đau đầu nhức óc, tối về ông lại phải còn lo làm home work. Hy vọng ông không phải rửa chén hay đổ rác như tui.Thế thì ông còn bao nhiêu sức lực và tâm trí để mà lo cho dân nghèo dân khỗ ở quê xa. Chắc là phải đợi đến weekend may ra.
Ồ ! Mà cũng chưa chắc là vì có thể cuối tuần này Ông còn phải lo xuống phố Tàu gởi tiền về cho bà con họ hàng nữa chứ !
Rốt cuộc thì cả cái xứ Tàu lại thảnh thơi mà chế biến đồ giả đồ dỏm đồ độc hại đầu độc toàn thế giới mà không còn ai chống đối nữa. Buồn buồn thì lấy ghe ra biển bắt vài tên đánh cá nghèo rớt mồng tơi cho vợ con chúng nó khóc chơi. Xứ Mỹ Tây thì sẽ lại tiếp tục được mua thấp bán cao lợi nhuận tràn dâng người người hỉ hả. Thời buổi kinh tế khó khăn này nếu không còn ba cái sweet shop ở đâu đó bên kia bờ Thái Bình Dương thì cầm chắc là đại đa số dân Mỹ sẽ không có cái gì mà mua cho nổi.
Một tỷ dân Tàu có nhân quyền thì có ăn thua chi tới cái ghế Tổng thống Mỹ hay là CEO của bao hãng xưỡng liền đâu nhưng mà giá hàng hóa ở Walmart chỉ cần lên vài phần trăm thì sẽ có triệu người buồn mà bỏ phiếu cho kẻ khác mặc dù nó cũng như tui.
Ông Thành từ nay sẽ được tự do để mà làm rất nhiều chuyện mà không phải lo sợ bị tù đày hay tạm giam tạm giữ chi nữa. Ông và gia đình sẽ rất là bận rộn lo chạy gạo, thi lấy bằng lái xe, mua bảo hiểm đủ loại vân vân và vân vân ....
Hai mươi bốn tiếng trong một ngày ông phải lo nghĩ nhiều chuyện rất ư là mới mẻ chưa từng làm qua bao giờ nên rất là đau đầu nhức óc, tối về ông lại phải còn lo làm home work. Hy vọng ông không phải rửa chén hay đổ rác như tui.Thế thì ông còn bao nhiêu sức lực và tâm trí để mà lo cho dân nghèo dân khỗ ở quê xa. Chắc là phải đợi đến weekend may ra.
Ồ ! Mà cũng chưa chắc là vì có thể cuối tuần này Ông còn phải lo xuống phố Tàu gởi tiền về cho bà con họ hàng nữa chứ !
Rốt cuộc thì cả cái xứ Tàu lại thảnh thơi mà chế biến đồ giả đồ dỏm đồ độc hại đầu độc toàn thế giới mà không còn ai chống đối nữa. Buồn buồn thì lấy ghe ra biển bắt vài tên đánh cá nghèo rớt mồng tơi cho vợ con chúng nó khóc chơi. Xứ Mỹ Tây thì sẽ lại tiếp tục được mua thấp bán cao lợi nhuận tràn dâng người người hỉ hả. Thời buổi kinh tế khó khăn này nếu không còn ba cái sweet shop ở đâu đó bên kia bờ Thái Bình Dương thì cầm chắc là đại đa số dân Mỹ sẽ không có cái gì mà mua cho nổi.
Một tỷ dân Tàu có nhân quyền thì có ăn thua chi tới cái ghế Tổng thống Mỹ hay là CEO của bao hãng xưỡng liền đâu nhưng mà giá hàng hóa ở Walmart chỉ cần lên vài phần trăm thì sẽ có triệu người buồn mà bỏ phiếu cho kẻ khác mặc dù nó cũng như tui.
Công bằng mà nói thì cái đám đệ tử của anh Mao cũng đã kiên trì mà đeo đuổi một công trình có quy mô rộng lớn mà tui thích.
Ấy là họ đã và đang cố gắng chế tạo người đẹp trên toàn quốc. Hổng phải đại đa số là " Gái một con " đó hay sao?
Thôi thì Mỹ Tàu anh em mình tính như thế này nhá !.....!
Ấy là họ đã và đang cố gắng chế tạo người đẹp trên toàn quốc. Hổng phải đại đa số là " Gái một con " đó hay sao?
Thôi thì Mỹ Tàu anh em mình tính như thế này nhá !.....!
Hèn
chi mà cái danh sách những nhà tranh đấu cho nhân quyền Trung Cộng đang
sinh sống ở Mỹ ngày càng dài...thòn ra và bần dân Trung Cộng ngày càng dài cổ ra mà chờ cho trời sinh ra một nhà tranh đấu khác.
Ừ thì có thể ông Thành bị khuyết tật nên ông không thấy nhưng mà...còn chúng ta? Có thấy chi không? Cái nỗi bơ vơ ngơ ngẩn...Không người lái.
Hoàng Duy Liệu
Vụn vặt ngày đi- N4- Hoàng Duy LiệuNgồi nghe tui với bà già vợ luận bàn chuyện phong thủy bà vợ tui bỗng nhiên xía vô một câu xanh rờn:
- Người Việt Nam cả đời lận đận là vì sống nơi không hạp địa lý!
- Trời ! Bà giảng tui nghe coi.
- OK,
Vợ tui chỉ tay lên tấm bản đồ VN trên tường:
- Hảy nhìn địa thế nước VN thì sẽ biết. Đại đa số người VN giống y hệt cái bản đồ. Cái đầu thì rất là bự nhưng mà cái ngực
thì lại quá hẹp. Đầu bự thì thông minh nhưng lại " Ta đây ", ngực hẹp thì không có chỗ cho Tim phát triễn dễ sinh ra tính ích kỷ tình nghĩa sẽ
không có đất sống.
Mặc dù trong lòng phục lăn cái tài diển giải thần sầu của bà xả nhưng quen máu giang hồ lạng quạng tui cải bừa:
- Mông bự là được rồi !
Vợ tui im lặng hồi lâu rồi chậm rải :
- Đâu có thấy mông đâu? Người Việt thường chỉ ngồi.
- !!!
hdl
Gửi ý kiến của bạn