2:08 CH
Thứ Ba
11
Tháng Hai
2025

VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI - Phạm văn Đạo

09 Tháng Sáu 201212:00 SA(Xem: 33909)

VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI 

 Tôi có thói quen hay ngồi trầm lặng một mình, suy nghĩ về quảng thời gian đã qua. Có khi là một chuyện vui, có khi là một trắc trở buồn phiền trong cuộc sống. Bây giờ khi tuổi đã 60, an phận với vị trí là một bác bảo vệ già của một công ty nước ngoài tôi lại có thêm những khoảng dài suy tư mỗi khi đến chỗ làm một mình trong đêm dài hoang vắng

 Giữa cái không gian tỉnh mịch đêm nay tôi xin ghi lại vài dòng gọi là " ôn cố tri tân" tâm sự cùng bạn bè những đắng cay ngọt bùi mà mình đã trải qua.

 Trong cuộc sống, sự thất bại luôn là cái nền cho sự thành công? Có thật vậy không ? Riêng với tôi thất bại đến nhiều mà chẳng có mấy thành công theo sau. Bốn năm trời gian nan tủi cực nơi vùng kinh tế mới sau khi vừa rời trại cãi tạo đã vắt hết sức lực và ý chí của tôi; nhưng may mắn thay Thượng Đế đã thương tình cứu rỗi, giúp tôi thoát qua cơn bĩ cực một cách lạ kỳ.
Tôi không thể kể ra đây chi tiết vì tôi nghĩ đó là hệ quả của vận nước sau 1975. Tôi chỉ muốn chia sẻ với mọi người sự kỳ diệu của cuộc đời. Lối thoát trong hẻm cụt một thời. Ơn trên đã cho tôi một sức khỏe phi thường chống chọi với thời tiết khắc nghiệt nơi chốn rừng thiêng nước độc để tạo dựng cuộc sống cho gia đình.
Tiếp đó khi trở lại Biên Hòa tôi đã tốn thêm 10 năm lao động vô cùng vất vả. Quần đùi, mình trần trùng trục ,chân tay mặt mũi lấm lem dầu mỡ, nhưng đó là cứu cánh giúp tôi thoát khỏi cảnh nghèo đói cùng cực. Không ít lần tôi muốn tự giải thoát cuộc đời chẳng may mắn của mình. Mệt mõi thể xác, tủi thẹn tinh thần đã làm tôi đuối sức. Bốn đứa con ra đời làm đôi vai như oằn thêm.
 
 Nhưng may mắn thay Thượng Đế đã bù lại cho tôi một món quà vô cùng quý giá. Đó là người bạn đời chung thủy đã chung tay cùng tôi vượt bao khó khăn. Tụi tôi đã không ngại gian khổ làm lụng hết mình để cho những đứa con được sinh sống và được cắp sách đến trường như mọi người. Ông bà có câu "đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn ". Bốn đứa con tôi cũng ngoan ngoãn học hành đàng hoàng ,giờ cũng đã trưởng thành.

 Những đứa cháu nội ngoại xinh xắn ra đời, gia đình tôi tràn ngập tiếng cười trẻ thơ. Một kết cuộc ngọt ngào, dẫu cũng còn đôi chút khó khăn.

 Cuộc đời này đã lấy mất đi nhiều thứ trân quí của tôi nhưng cũng cho tôi nhiều ấm áp lúc tuổi về chiều. Năm nay tròn 60 tôi sung sướng thụ hưởng phần thưởng của cuộc sống, cái Hạnh Phúc buổi xế chiều
Nhìn các con cháu vui vầy quanh quẩn, tôi đã không kìm được hai hàng nước mắt... Mượn tên một bài hát của nhạc sĩ Đức Huy để nói lên tâm trạng của mình, của một con tim vốn bị nhiều thương tổn.

   

   Phạm văn Đạo (8NQ)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
02 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 27493)
Mau quá tụi bây há! Thoáng cái mà đã gần nữa thế kỷ rồi. Cũng như thằng Luận nói, tao chẳng bao giờ nghĩ là tao sẽ sống đến ngày nay mà gặp lại được tuị bây. Vậy thì ơn trời đất ban cho, từ nay về sau sống thêm ngày nào thì ráng mà vui thêm với đời ngày đó vậy, coi như tụi mình đã lấy lại vốn và đang gom lời.