TÂM THƯ KHÔNG CẦN DUYỆT
Tôi đã đọc bài viết "Hành trình đi tìm đồng đội "của anh Đỗ Công Luận nhiều lần. Phải đọc nhiều lần tôi mới nắm bắt được những tình tiết tỉ mỉ mà các anh đã cùng nhau chia sẻ, vượt khó trong thời kì chiến tranh của Tình đồng đội mà tuổi trẻ chúng ta, những người
bạn đồng trang lứa phải gánh chịu.
Ngày xưa, tôi chỉ là một cô gái bình thường như những
bạn gái khác cùng học Trường Trung học Ngô Quyền. Bây giờ tôi cũng là những bà già như các bạn của mình. Đã là một người con gái, một phụ nữ, một bà già bình thường thôi thì làm sao tôi biết được cái Tình đồng đội
của các anh thật chân tình, sâu sắc và thật là cao quý như thế ?
Thuở còn đi học, sau khi nghe Lệnh Tổng Động Viên, các anh trai phải bỏ dỡ bút nghiên để đi theo học các lớp huấn luyện ở Quân trường và các anh sẵn sàng thi hành nhiệm vụ để bảo vệ đất nước. Thỉnh thoảng các anh đến thăm trường thì các lớp đều nhốn nháo vui
mừng. Lúc ấy, dù học cùng lớp nhưng tôi chỉ biết lo học, vã lại tôi đã nói:tôi là" vịt đẹt "cơ mà!
Tôi còn nhớ những đêm phi trường Biên Hòa bị pháo kích. Buổi sáng bọn chúng tôi được nhà trường cho tụ tập dọn dẹp nhà dân ở vùng Phúc Hải, Hố Nai. Những xác chết ven bờ suối Săn Máu, những xác chết trong hầm toàn là em nhỏ, bà cụ ...thật là vô tội!
Tôi còn nhớ những đêm phi trường Biên Hòa bị pháo kích. Buổi sáng bọn chúng tôi được nhà trường cho tụ tập dọn dẹp nhà dân ở vùng Phúc Hải, Hố Nai. Những xác chết ven bờ suối Săn Máu, những xác chết trong hầm toàn là em nhỏ, bà cụ ...thật là vô tội!
Tôi nhìn xác người tôi rất sợ. Xác người chết toàn vẹn
còn sợ, còn xác người chết không vẹn toàn còn đáng sợ hơn! Nói đến đây các bạn có cười tôi không? Đã là đàn bà, con gái thì ai mà không sợ xác chết?
Chúng tôi được diễm phúc được ở lại. Hằng ngày được cắp sách đến trường bình yên. Còn một phần lớn các anh xông pha nơi chiến trường .
Nói ra các bạn đừng cười tôi nhé! Lúc đó tôi nhìn các anh trong các sắc áo nào, binh chủng nào sao cũng oai hùng và thật đẹp. Nhất là lính không quân rất đông trong những buổi tan trường, vì sân bay Biên Hòa
gần trường Ngô Quyền của chúng tôi. Dù lúc đó tôi khoảng mười tám. Cái tuổi ăn chư no lo chưa tới ấy mà! Làm sao tôi biết gì bàn luận thời sự?
Viết đến đây, tôi nhớ lại lời anh Vũ văn Thức anh trai của Vũ Thị Tuyết là Đại úy Hải quân đã nói với tôi trong lời nói tỏ tình:
- Hiện tại, anh có cái vỏ thời trang trong thời chiến. Một mai kia, cây súng đã gãy, em có còn yêu thương anh không?
Sau câu hỏi đó, tôi hoàn toàn im lặng và chỉ mĩm miệng cười. Ngày đó, tôi thật là ngây ngô! Không biết cách trả lời. Không hiểu được lời nói xa xôi ấy.
Nhưng sau 75, tôi nhìn ba tôi, anh tôi, chú tôi, bác tôi ....bạn bè tôi đi cải tạo ...cải tạo miệt mài!
Lúc đó tôi nghĩ đến lời anh Thức - Dần dần tôi hiễu ra lời anh Thức nói rất đúng. Càng suy ngẫm tôi càng thấy thật đúng!
Sau 75, những cây súng các anh đã gãy mà cả phần thân
thể các anh đã phải hy sinh và mất mát rất nhiều. Như anh Hà Đăng Hòa, Diệp Tài, Nguyễn Xách, Huỳnh Văn Tấn, Võ Thành Sơn, Ngô Xuân Khánh, Nguyễn Khắc Bão, Đàm Văn Cảnh,Trần Công Hoàng, Nguyễn Hòa....Các anh
phải vất vả tự mưu sinh trong cuộc sống. Nào là bán vé số, nước ngọt, làm rẫy, làm nương...với phần thân thể còn sót lại của mình ...
Tôi lại vừa đọc bài "Cuộc đời buồn của một thương binh "của anh Giang Nhạn Vân và những bài viết về từng hoàn cảnh của các anh trong trang "THƯƠNG PHẾ BINH "Trong tôi có 3 dòng cảm nhận :
1 - Thật là xót xa! Thật là đau lòng! Khi biết được hoàn cảnh của những người anh đồng môn, những người bạn đồng môn của mình: Chuỗi ngày còn lại trong cuộc đời là chuỗi ngày bệnh hoạn triền miên chuỗi ngày cô đơn buồn bã. Không cha mẹ, không vợ con, thật là khó khăn và thật là chật vật trong cuộc mưu sinh hằng ngày.
2 - Bài học tôi học nơi các anh là:Tinh thần thật dũng cảm. Dũng cảm với chính bản thân mình. Chan hòa với bạn bè .Không mặc cảm với bạn bè và tự vươn lên trong cuộc sống hằng ngày chính đôi bàn tay của mình. Cho dù bánh xe cái xã hội hiện tại cố nghiền nát tương
lai các anh.
3- Tấm chân tình của HỘI ÁI HỮU BIÊN HÒA đối với các anh THƯƠNG PHẾ BINH BIÊN HÒA đã thể hiện TINH THẦN ĐỒNG ĐỘI thật CHÂN THÀNH và CAO QUÝ mà tôi không còn ngôn từ nào hay hơn để diễn tả được!
Riêng tôi, tôi xin nhắn gửi đến các anh :
Bây giờ, những cây súng các anh đã gãy
Anh chỉ còn lại tấm thân tàn phế
Cho dù chỉ còn lại tấm thân tàn phế
Nhưng tâm hồn anh nào tàn phế đâu anh?
Cho dù anh chỉ còn hơi thở cuối cùng.
Anh hãy cố vươn lên mà sống!
Vì xung quanh anh còn có bạn bè.
Sau lưng anh còn tình đồng nghĩa đội
Gửi ý kiến của bạn