4:48 CH
Thứ Tư
24
Tháng Tư
2024

Sài Gòn, nỗi nhớ - Tịnh Nguyên

30 Tháng Chín 201212:00 SA(Xem: 20933)

 Tháng tư là tháng đương Xuân, đủ thứ hoa đang giữa kỳ nở rộ, lá mới đang độ nõn màu. Tháng tư của đất trời đẹp và quyến rũ vô cùng. Cũng chính tháng tư làm gợi thương gợi nhớ trong tôi, nỗi nhớ râm rĩ nhẹ nhàng nhưng nhức nhối mãnh liệt nhất. Tôi nhớ Sàigòn. "Nghìn trùng xa cách người đã đi rồi", cái tên Sàigòn như tên một người thương cách biệt để lại trong tôi bao nhiêu kỹ niệm tuyệt vời.
 Sinh ra ở Saigòn, lớn lên với Sàigòn, vui buồn trong nỗi buồn vui của Sàigòn và giã từ Sàigòn bằng những bước chân nặng trĩu cuối cùng lê thẳng lên cao. Tôi tin chắc rằng mỗi người Việt Nam đều có một Saìgòn của riêng mình.
 Từ những người sinh đẻ tại Saigòn, lớn lên sinh sống và định cư ở đó cho đến những người di trú từ các vùng của đất nước đến sinh sống tại Sàigòn hoặc những người đến rồi đi khỏi Sàigòn trong một thời gian ngắn như một người khách lữ hành cũng đều nhìn nhận Sàigòn là trái tim, là thủ đô của đất nước miền Nam.
 Tôi còn nhớ trong một vở kịch trên TV, một người mẹ trả lời cho đứa con nhỏ 5, 6 tuổi khi nó hỏi mẹ thủ đô là gì. Người mẹ đắn đo 1 chút rồi trả lời, "thủ đô là một nơi mà mình tìm cái gì cũng có". Câu trả lời thật đơn giản nhưng đầy đủ ý nghĩa và rất thích hợp với sự hiểu biết của đứa con còn nhỏ. 
 Thật như vậy, là trung tâm điểm của vòng tròn miền Nam. Cả miền Nam đất nước đã qui tụ chung quanh Sàigòn. Sàigòn cái gì cũng có trong đó. Muốn tìm gì cũng có. Tùy theo mối liên hệ, tùy cách tiếp cận của mỗi người với Sàigòn mà Sàigòn ít nhiều trở thành da thịt máu huyết của mình. 
 Với tôi, Sàigòn là tất cả người tôi. Sàigòn và tôi là một. 
Sàigòn của tôi là thời gian tuyệt vời của một thời tuổi thơ hồn nhiên, tuổi chơi đùa nghịch ngợm, phùng mang đá dế, trèo cây hái trộm, làm sao tôi quên được hình ảnh làm tôi sợ sệt khóc sướt mướt khi anh tôi trèo cây trứng cá hái trái cho tôi thì bị ông chủ nhà hù dọa dắt con chó dữ gầm gừ nhe răng trắng nhỡn cột dưới gốc cây làm anh tôi kẹt cứng chịu trận ngồi im trên cây, không dám xuống mà tôi cũng đành đứng xa xa, mếu máo và đành bó tay không biết cách gì cứu bồ cho anh mình.
 Rồi những lần đi coi hát cọp. Bọn con nít chúng tôi hơn 10 đứa bò sát đất chun qua khoảng trống gần mặt đất của cánh cửa thoát hiểm 2 bên hông rạp hát Khi may mắn thì cả bọn lọt vào đuợc xem hát thoả thê, không may thì bị nắm cổ và bị đá đít đuổi ra ngoài. Đôi khi chúng tôi đổi chiến thuật dùng phương pháp khác, xin đóng vai con cháu đi kèm theo người lớn để được vô cửa đàng hoàng mà không tốn tiền. Vào thời đó một cặp vợ chồng hay người lớn đi xem hát được quyền dắt theo 1 trẻ em. Chiến thuật này coi vậy mà dễ thành công nhờ sự rộng lượng của những người dễ dãi, nhất là đôi vợ chồng trẻ đang thời hạnh phúc. Thường thường chiến thuật đi kèm này chỉ đi 1 đứa. Có hôm cả đám đi xem hát đình về khuya, lúc đi ngang qua cây thị lớn đứa nào cũng sợ ma. Mấy đứa con trai kêu mấy đứa con gái bấm 2 ngón tay vào rồi chạy nhanh la thật lớn “Án Ma Ni Bát Nị Hồng”. Không biết câu thần chú này có tác dụng hay không mà chúng tôi cả đám đều thoát hiểm về nhà bình yên cả. Sàigòn còn có đầy quà vặt mời gọi bên đường, bò bía chấm tương, xoài ngâm cam thảo, gỏi đu đủ cay xè, khô mực khô bò, hủ tiếu mì xào, chè đậu chè khoai thôi thì món gì cũng có, cũng hấp dẫn lủ trẻ chúng tôi. Chỉ cần xin nhà một ít tiền là đủ một chầu khoái khẩu. Sàigòn tuổi thơ của tôi hồn nhiên là thế đó. Saìgòn có những cơn mưa rào bất chợt, đang nắng sáng thì mưa đổ ào ào nặng hột một lúc rồi đột nhiên ngưng bặt một cách bất ngờ, làm cho tà áo trắng ngây thơ vô tội đã biến thành tội vạ ,"đúng là trời chợt mưa chợt nắng chẳng vì đâu"
 Sàigòn của tôi là truờng Gia Long với hai hàng cây sao vút dọc lề đuờng Phan thanh Giản, là hàng phượng vĩ nở đỏ trong sân trường, là những áo trắng mượt mà vào những lúc "em tan trường về" cùng một đám đông lô nhô người nhà xôn xao chờ đón. Trong số đám người lô nhô dưới hàng cây cao bóng mát đó không thiếu những chàng trai nôn nóng kín đáo chờ "anh theo Ngọ về".
 Thời đó chiếc áo dài từ năm đệ thất cũng không làm tôi tăng thêm chút nhu mì của người con gái tomboy như tôi nên chẳng có ma nào chọc ghẹo. Bạn bè đồng lứa có đứa đã biết e ấp làm điệu với những bạn trai, với những người tình, nhưng tôi chưa một lần xao xuyến với những cái lẻ tẻ này. Tôi còn chọc quê vài người bạn giao lưu ỏn ẻn gặp đối tượng "người yêu của lính" khi tan trường.
 Sàigòn của tôi là ngôi trường thân yêu đó ôm trọn bạn bè thầy cô suốt bảy năm dài đầy ắp yêu thương.
 Sàigòn của tôi là những xôn xao của lứa tuổi choi choi với những bài chansons như La Plus Belle Pour Aller Danser của giọng hát ròn rả thúc dục của Sylvie Vartan, với lời hát diễm tình thanh thoát "Et Les Yeux Dans Les Yeux Et La Main Dans La Main" qua giọng hát mượt mà của Francoise Hardy vào những năm đầu thập niên 60 của thế kỹ trước.
 Tôi rất thích cô ca sĩ này vì những bài hát trẻ trung và tiếng hát đầy lôi cuốn này và nhất là tôi cũng được bạn bè tặng cho tôi cái mỹ danh Francoise Hardy chỉ vì tôi có tạng hình thon thon, cái mặt xương xương giống như cô ca sĩ lừng danh này. Khi phong trào Hippies lan tràn đến thủ đô Saìgòn thì chúng tôi cũng bị cuốn hút, cũng vài cái hoa cúc vàng dán trên xe , trên kiếng đeo mắt , cũng nhạc trẻ ngoài trời, cũng bạn bè cốc ổi bắp rang, cine, dạo phố

Sàigòn của tôi có "Con đường Duy Tân cây dài bóng mát" nơi đó có người tình trả lại người tình "buổi chiều khuôn viên mây trời xanh ngát, vết chân trên đường vẫn chưa phai nhạt", nơi đó có người bao lần "uống ly chanh đường, uống môi e ngọt", nơi đó cũng chứng kiến những cuộc chia ly não nề của "người từ trăm năm về ngang trường Luật, ta hỏng tú tài, ta hụt tình yêu, thi hỏng mất rồi, ta đợi ngày đi". Những lời ca tiếng hát làm đẹp con đường làm nôn nao lòng người này vẫn còn nguyên trong tôi. Tôi cũng có dịp miệt mài với giảng đường trường Luật một thời rồi cũng giã từ đường Duy Tân một cách im lặng nhẹ nhàng, không đầm đìa ướt át như những nhân vật tình tứ ca nhạc sĩ. Chắc chỉ vì tôi chưa có nổi một cuộc tình lớn nhỏ để có kinh nghiệm với người ta.

Sàigòn còn bận rộn với ban ngày đi học trường, ban đêm đi học cour luyện thi để khỏi phải làm Bùi Kiệm. Nào luyện thi, nào học thêm sinh ngữ, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nhật đủ thứ do các Toà Đại Sứ chủ trương. Phong trào học ngoại ngữ để có dịp đi du học cũng rầm rộ trong đám bạn bè cùng lứa với tôi.Trung tâm văn hóa Pháp đường Đồn Đất là nơi mà tôi được cái biệt danh "Francois Hardy" , Hội Việt Mỹ đường Mac Đỉnh Chi với toà lầu cao 4, 5 tầng đêm ngày bận rộn với những hoạt động như lớp học Anh Văn đàm thoại, triển lãm văn hoá, chiếu phim. Saigòn đã làm đứa con gái tom boy như tôi biết rơi lệ, là tiếng khóc nức nở của chị tôi vào cái ngày tháng tư khi tận mắt nhìn thấy Sài Gòn thân yêu đang oằn oại, hấp hối với đoàn xe tăng rầm rộ, cờ xí lạ hoắc đã nghiến nát con đường phẳng phiu, đường Công Lý, con đường biết bao nhiêu kỷ niệm thời thơ ấu của tôi, để rồi Sàigòn "bây giờ trời mưa hay nắng?" Chắc đã không còn những hàng cây sao thẳng tắp hai bên đường, chắc cũng không còn lá me vàng bay rợp trời khi gió thổi, cũng chẳng còn "em Sàigòn một thời áo tím Gia Long, em Sàigòn một thời áo trắng Trưng Vương ". Ôi Saìgòn chỉ còn là kỷ niệm..., Sàigòn! Sàigòn! có cái tên nào thay thế được! 
 Tháng tư, tôi thổn thức với Sàigòn. Tháng tư, Sàigòn cũng đang thổn thức trong tôi.

Tịnh Nguyên(NTN)
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Hai 2012(Xem: 26658)
Nghe mà thấm thía hai tiếng Lạy Chúa của cái bà bắc bán xi rô đá nhận bên trường thầy Chín ngày nào. Mà cũng đâu biết đựơc chuyện đời ngày sau sẽ ra sao phải không? Không chừng nếu có một giáo phái nào đó tu như tui thì thế giới sẽ an bình phè phởn hơn nhiều.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 7730)
Quay về tổ ấm hôm nay. Bốn mươi năm với tháng ngày hư hao. Bạn bè sẽ gặp lại nhau. Tròn như trái đất bay vào thinh không.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 8692)
Khi không lại hỏi người ta Trời Đông xứ lạnh nhớ nhà không em Đèn khuya hiu hắt qua rèm Lung linh dựa bóng như thèm vòng tay
12 Tháng Hai 2012(Xem: 7482)
Nhìn cà phê hắn lại nhớ tới thằng Xuân Sang, chiều nay mày lang thang ống chích ở khúc sông nào có nghe chăng vì mày "chích" vui quá mà tao đang khổ sầu. Mà thôi, lổi tại tao bỗng dưng lại nhớ người ta. Cầu vòng năm xưa giờ thấy lại thì cũng vẫn là cầu vòng đẹp muôn màu sắc...xa xa mà ngắm !
12 Tháng Hai 2012(Xem: 26311)
Ai người tình nghĩa đồng hương xin làm ơn làm phước mà giúp tui kiếm dùm cho nó một con bé chủ tiệm vàng chứ không thì cái cỡ làm biếng bầy hầy như thế này thì chắc là tui phải nuôi nó suốt cả một đời. Mà tui thì còn phải đi tìm nhỏ Mai ngày xưa năm cũ. O La La! Biết đâu nhỏ Mai giờ là bà chủ tiệm vàng có cô con gái đẹp không chừng. Có vậy mà nãy giờ không nghĩ ra.
04 Tháng Hai 2012(Xem: 9083)
bần tăng chỉ chuyển ngụ ý cho vui, các ông cầu mát không nên théc méc tự ái kẻo bần tăng mang tiếng đàn ông nhiều chuyện nha các bạn già ??? nhất là sắp họp khóa 8)
04 Tháng Hai 2012(Xem: 8836)
Nhưng gì thì gì, trong tôi hình ảnh đẹp nhất vẫn còn hoài trong trí nhớ, mỗi khi tan trường phố xá như bừng sáng, vui tươi hơn với những tà áo trắng bay lượn như bướm vờn trong gió
04 Tháng Hai 2012(Xem: 96332)
Em ơi nhớ giữ tánh tình người Nam nhé Nhớ lanh chanh nhưng rất thiệt thà Nhớ nhiều lời nhưng không biết điêu ngoa Nhớ đanh đá, kiêu căng mà tốt bụng
02 Tháng Hai 2012(Xem: 56973)
Ngồi buồn khuấy tách cà phê Làn môi đăng đắng nhâm nhi giọt sầu Vần thơ rới mấy chữ câu Mùa xuân vẽ vội trên đầu hoa mai
02 Tháng Hai 2012(Xem: 9639)
Mời anh mua bữơi Biên hòa Bưỡi này là giống Thanh Trà ngọt ngon Mua Dìa để tặng bà con Bưỡi em đem bán ngọt ngon như đường... !
02 Tháng Hai 2012(Xem: 7896)
Sáng sớm thức dậy đi ra trước nhà gặp ông già vừa đi tập taichi về tự dưng đâm ra ú ớ chẵng biết nói cái chi. Lẻ dỉ nhiên là không thể Good morning được rồi. Lại cũng chẵng có ngu đến độ phải nói Chào Ba buổi sáng
02 Tháng Hai 2012(Xem: 9636)
Thì sao mà hỏng khoái đi làm cho được hả ! Hồi đó tui chẵng những siêng năng đi làm mổi ngày mà còn đi nhiều ngã khác nhau để mà học hỏi sâu rộng thêm về địa lý nước Nhật. Bây giờ đi làm ở Mỹ chán phèo.
30 Tháng Giêng 2012(Xem: 7673)
Tưởng mình chợp mắt,ai ngờ..... Đêm đen hóa kiếp,nai tơ hóa sầu Chuyện nào biết được chiều sâu ? Để ai bắt nhịp lên cầu đắng cay!
28 Tháng Giêng 2012(Xem: 8299)
Em về quán nhỏ tự tình Ai đi ngày đó lá xinh bỗng buồn Vườn mi ướt đẩm mưa tuôn Mây sầu ôm phố hỏi luồng gió đâu?
28 Tháng Giêng 2012(Xem: 8876)
Ở trên đường Phan Chu Trinh bây giờ, về phía trái ngày ấy là một bên hông chợ Biên Hòa, có một khoảng đất trống kha khá là bến xe lô, xe ngựa chở bạn hàng. Kề bên bến xe là rạp hát Vạn Khánh Hưng là rạp được xếp thứ nhì của Biên Hòa, sau rạp Biên Hùng.
28 Tháng Giêng 2012(Xem: 8075)
Cha tôi đâu biết đứa trẻ sáu tuổi là tôi ngày ấy trong lòng háo hức biết bao với một lớp học và những đứa bạn mới trên tỉnh!
27 Tháng Giêng 2012(Xem: 8804)
Tha hương ngộ cố tri là một niềm vui lớn. Huống chi gặp lại người “ cùng xóm Ga” lại ” trồng cây si” mình một thưở! Thôi bây giờ mình đã là bạn bè với nhau rồi.
26 Tháng Giêng 2012(Xem: 12565)
Dù hoàn cảnh đất nước còn nghèo, trong chiến tranh bao đổ nát tan thương, nhưng những hình ảnh nầy đã nói lên sự hiền hòa chịu đựng của người miền Nam vẫn bao dung và êm đềm trong một xã hội nhân bản
18 Tháng Giêng 2012(Xem: 8064)
ông thầy chạy đã về nhưng vẫn còn mơ màng chút gỉ là lạ. Thế nào cũng bị hỏi thăm tính tình vì MỘT THỜI LÝ LẮC
16 Tháng Giêng 2012(Xem: 8422)
Thời gian sẽ không dừng lại ở đây, tình bạn bè sẽ miên, dù cách xa đôi bờ đại dương.Tiếng gọi từ những những tình cảm thân thương với những mái tóc đã bạc màu ...
11 Tháng Giêng 2012(Xem: 8269)
Người buồn khóc ánh chiều tan Ta buồn ta ngắm mở nàng qua sông
10 Tháng Giêng 2012(Xem: 25778)
Ngựa hoang muốn về tắm sông, nhẫn nhục. Dòng song mơ màng chết trong thơm ngọt! Trong cuộc sống có lúc cảm thấy đau khổ tột cùng, rồi hắn đắc ý với câu nói của vua Lia trong tác phẩm của văn hào Shakespear :- "khi con người ta đau khổ đến cùng cực là lúc ta sung sướng nhất !
08 Tháng Giêng 2012(Xem: 10533)
Nghe ngoài hiên gió thì thầm Trăng như thổn thức khi nằm bên mây Nhấp vài giọt đã muốn say Ấm nồng hơi thở, ngất ngây men ngà
08 Tháng Giêng 2012(Xem: 7716)
Bà con nên nhớ khi sử dụng cái WC loại này ở Sài Gòn là phải có ai đó đứng ở bên ngoài canh chừng dùm
07 Tháng Giêng 2012(Xem: 9082)
Trường Minh Tân mến bên bờ Đồng Nai Xa mờ Châu Thới ngang lưng trời Nhìn trời chiều mưa bay lác đác Lòng còn bâng khuâng…
03 Tháng Giêng 2012(Xem: 8390)
Tản mạn đầu năm nơi quê cũ với những hương vị quê hương "Không biết tại tui già rồi sinh tật để bị người ta kêu rêu là già dê, già dịch, già cà chớn hay là già lựu đạn này nọ, khá lắm thì cũng chỉ đến cái mức già chịu chơi là cùng"
01 Tháng Giêng 2012(Xem: 9142)
đất nước tôi, quê hương tôi với những cảnh đời rong rêu... Biết đến bao giờ.... và chúng ta đang ở năm 2012
01 Tháng Giêng 2012(Xem: 9011)
Tôi nghĩ rằng thầy cô và bè bạn chúng ta nơi phương trời xa, cũng như những bè bạn không có thời gian tham dự họp mặt NQ cuối năm, đang nóng lòng chờ đợi bài tường thuật buổi họp mặt, vì vậy tôi cố gắng hoàn chỉnh sớm nhất bài viết, dù bề bộn công việc cuối năm. Hy vọng bài viết sẽ được các bạn chuyển tải đến thầy cô, bạn bè nhanh chóng để ấm lòng những ngày Tết cận kề. Trân quý.
30 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 9477)
Nếu ai chưa một lần về thăm lại Sài Gòn, sẽ không biết đâu là hình bóng cũ
26 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 8094)
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm Tân Mão.Tết Nguyên Đán. Hơn 6h sáng, cái xóm lao động quanh nhà mình lại tĩnh lặng lạ thường. Thường ngày,3h sáng, chị Bảy đã đưa cái xe đẩy lộc cộc ra chợ bán bún riêu cho người lao động.Hơn 5h, đã nghe tiếng xe máy của các cháu thanh niên công nhân đi làm việc sớm.
23 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 8479)
Buổi sáng đứng lặng mình tôi Lá vàng ngập rơi trên lối Một ngày qua..từng ngày qua Tôi sống từng giờ hấp hối !
20 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 9090)
Còn cha còn mẹ như tiên...Tôi bùi ngùi chia tay bạn bè để về lại gia đình sau một ngày bận rộn. Những cái bắt tay từ giả. Hẹn ngày gặp lại.Có thể là lần nữa với bạn và lần đầu với bạn bè khác. Chuông đồng hồ ngân nga gõ 8 nhịp như những tiếng thở dài. Một ngày vui qua mau.
19 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 8911)
Lần đầu tiên tiếng hát Thanh Thúy đến với công chúng Sài Gòn là ở phòng trà Việt Long của Đức Quỳnh vào cuối năm 1959. Với chất giọng trầm ấm, hơi khàn và lối phát âm, nhả chữ rất riêng, giọng ca của Thanh Thúy mang nỗi buồn man mác, nghẹn ngào nức nở
19 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 8677)
Về vấn đề này thì tui thua xa lủ em út trong nhà. Hỏng phải là tui yếu kém, xấu dở hay dài ngắn chi mà chỉ vì tui là người đàng hoàng bỏ cả quảng đời trai trẻ tuổi thanh xuân đi giang hồ lo chuyện " nước nôi " nên người ta không biết tui ở đâu mà đến " lấy ".
18 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 9497)
Chiều qua Sông Phố một mình Đồng Nai gợn sóng hoặc huyền mắt ai Mây ôm tóc xỏa ngày bay Tàu qua cầu sắt lung lay nhịp sầu
12 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 9059)
Quay về tổ ấm hôm nay. Bốn mươi năm những tháng ngày hư hao. Bạn bè sẽ gặp lại nhau. Tròn như trái đất bay vào thinh không.
07 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 8352)
Tình anh vẫn thắt eo lưng Vẫn em tà áo thủy chung lượn lờ Tiếng cười lộng lẫy vần thơ Cơn mưa tháng bảy vỗ bờ chiêm bao
07 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 44855)
Trước bao biến cố đa đoan. Giữ tâm bình tỉnh chớ hoang mang lòng. Thứ tha lầm lỗi hồn trong. Tìm người bạn tốt xoay vòng mến yêu
06 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 8170)
đọc bài bạn bè học thời với Hạnh nói kêu Hạnh bằng anh, vì anh anh Hạnh đang làm lớn trong hội BH, làm chị ngồi cười 1 mình, anh bạn của Hạnh tếu thật.... hay ,
06 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 75767)
Ngồi cùng bên nhau giữa phố thân quen. Ly cà phê đen giọt dài giọt ngắn. Ba mươi mấy năm thành phố đổi tên. Người đã đi xa, cà-phê vẫn đắng.
05 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 8465)
Thật tình mà nói thì cho đến đêm nay tao cũng vẫn chưa biết lảng mạn là như thế nào. Có lẻ nó như cái tâm trạng của em Tím trong câu chuyện tình Anh trai Biên Hòa em gái Cà Mau của Nguyễn Hửu Hạnh. Mày ráng mà tìm đọc. Phê lắm.
04 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 10115)
TÌM BẠN HỨA THỊ HUỆ VÀ NGUYỄN THỊ MAI CHS MINH TÂN
04 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 10777)
thân tặng khách mời của ' CÀ PHÊ CÂU MÁT" cùng trở về với bao kỷ niệm thân thương một thời đi học với những kỷ niệm tình ta
04 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 8839)
Đúng như ông bà ta thường nói "châu về hợp phố". Người ta đi đâu rồi cũng tìm về nguồn cội. Bây giờ ngồi nghĩ lại tao thấy có chút gì băn khoăn!! Sao lúc đó tao vô tình đến như vậy? Bây giờ già,tịnh tâm lại thấy mình có thiếu sót với bạn bè!!!
04 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 24660)
Tự dưng ông Dũng thở dài đứng bật dậy đặt nhẹ tờ giấy bạc lên bàn rồi bỏ đi ra bên đường, nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh thẩm mà ngở như là mình đang trên chiếc xe đạp thả dốc Kỷ Niệm gió phanh ngực áo về hướng Biên Hùng mắt đỏ hoe. Hẳn là đã vướng bụi đời lang thang .
04 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 9080)
Ê mậy, sao mầy dám lấy họ Hoàng của tao. Tao biết rõ mày hoc lớp ba trường Nguyễn Du, mỗi khi thầy Hưng gọi mày lên bảng = tên Nai. Mày hoc lớp nhứt D của thầy Chấn, chung lớp với Phan Thanh Bình (Ga xe lửa), Trần Thanh Cảnh (Cảnh hù) nhà ở Bửu Long, Phạm Văn Đạo (Đạo lùn), Trần Minh Tuyên (Con Ô. Trưởng Ty Giáo Dục). Tao còn biết rõ người em gái kế mày rất đẹp...
04 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 8898)
dòng sông Đồng Nai vẫn êm đềm trôi, con dốc Ngô Quyền, công trường Sông Phố, những ngày hò hẹn bờ sông, những tà áo trắng bay bay, với những nụ hôn vội vàng mùi hương bưởi, chỉ còn tìm thấy được trong “ CÀ PHÊ CẦU MÁT”.
02 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 25640)
Mau quá tụi bây há! Thoáng cái mà đã gần nữa thế kỷ rồi. Cũng như thằng Luận nói, tao chẳng bao giờ nghĩ là tao sẽ sống đến ngày nay mà gặp lại được tuị bây. Vậy thì ơn trời đất ban cho, từ nay về sau sống thêm ngày nào thì ráng mà vui thêm với đời ngày đó vậy, coi như tụi mình đã lấy lại vốn và đang gom lời.