6:48 SA
Thứ Bảy
20
Tháng Tư
2024

Sài Gòn – Cuộc đời mới (tiếp theo) - Kim Trâm

18 Tháng Giêng 201312:00 SA(Xem: 19832)

Sài Gòn – Cuộc đời mới (tiếp theo)

 Cha tôi mất, để lại trên đời người vợ trẻ và năm đứa con thơ. Con trai lớn 11 tuổi và con trai út mới lên 4. Mẹ tôi suốt mười mấy năm lấy chồng chỉ ở nhà lo nội trợ, bây giờ mới thấy thực sự khó khăn. Cái bằng “diplome” duy nhất của mẹ đã bị cha đốt trong một lần nóng giận, nếu còn thì nó hữu ích cho mẹ biết bao!

 Việc đầu tiên mẹ nghĩ ra là bán căn nhà Trương Minh Giảng để trả hết số nợ cho cha. Sau đó mua lại một căn nhà nhỏ có cái gác trong hẻm đường Trần Quang Diệu. Anh cả tôi đã vào đệ thất, chị tôi lớp nhì, tôi lớp tư, em gái tôi cũng bắt đầu học lớp năm. Ba chị em chúng tôi có thể đi bộ đến trường Trương Minh Giảng không xa lắm. Mẹ tôi đã cho dì Châu về quê.

 Thời gian này mẹ làm đủ các công việc bà có thể để tiếp tục nuôi chúng tôi ăn học. Với vốn tiếng Pháp có sẵn, mẹ được bạn của cha xin cho dạy Pháp văn ở vài trường tư thục. Lúc rảnh mẹ đan thuê cho người lấy mối bán. Mẹ đan rất khéo, chỉ cần nhìn mấy mẫu áo trong sách là mẹ có thể đan giống như đúc. Ngoài ra mẹ vẫn được lãnh lương hưu của cha, hằng tháng năm mẹ con chúng tôi (không có anh cả) cùng đi trên một chiếc xe xích lô máy đến kho bạc trên đường Hàm Nghi lãnh tiền. Sau đó ghé Chợ Cũ mua vịt quay bánh mì, ra ghế đá bến Bạch Đằng ngồi hóng mát. Trong khi chúng tôi vô tư cười nói ăn uống, mẹ chỉ nhìn xa xăm ra dòng nước tĩnh lặng. Không biết mẹ nghĩ gì?

hung_dao-large-contenttranhungdao-large-content

 Mẹ tôi thuê một chị người Quảng Ngãi vào giúp việc thay dì Châu. Chị Tám còn trẻ, thật thà dễ thương. Chị nấu ăn không ngon, nhưng bù lại làm việc rất giỏi. Chị quý trọng mẹ và thương anh em chúng tôi lắm. Ở nhà chúng tôi vài năm, chị dẫn về giới thiệu với mẹ tôi một anh cùng quê. Sau đó chị xin mẹ tôi cho đi lấy chồng. Mẹ tôi đứng ra lo đám cưới cho hai người và tặng chị ít nữ trang làm vốn. Ngày chị Tám xách vali theo chồng, chị quỳ lạy mẹ tôi khóc như mưa rồi ôm từ biệt chúng tôi làm tôi cũng mũi lòng lây.

 Chị Tám đi rồi, mẹ tôi phải tìm một người giúp việc khác. Lần này là một bà lớn tuổi cũng người Quảng Ngãi, chúng tôi gọi là bà Hai. Bà Hai chậm chạp và nấu ăn còn tệ hơn chị Tám. Ngày nào bà cũng cho chúng tôi ăn sườn heo, hết sườn heo nướng mặn đến sườn heo kho mặn, lại còn canh sườn heo nữa chứ! Chắc bà Hai chỉ biết làm một món, hoặc là bà thích ăn món này nên bắt chúng tôi ăn theo???

 Chúng tôi ngày càng lớn, chi tiêu càng nhiều. Mẹ quyết định ra Phan Thiết bán căn nhà kỷ niệm của cha để lại. Vậy là hết rồi những mùa Hè được ra Phan Thiết vui chơi tắm biển!

 Khi trở vào Sài Gòn, mẹ bán căn nhà Trần Quang Diệu để mua một nhà khác trên đường Bạch Đằng-Gia Định. Lúc này chúng tôi đã đủ lớn nên mẹ cho bà Hai nghỉ việc. Chúng tôi chia tay bà Hai, đồng thời vĩnh viễn chia tay món sườn heo mặn lè của bà.

 Mẹ nghe lời khuyên của bạn bè ráng sử dụng vốn học vấn của mình để tìm một việc làm nơi công sở cho đỡ vất vả. Nhưng mẹ không có một mảnh bằng trong tay, đành phải học lại từ đầu chương trình tiếng Việt ở nhà với anh tôi. Ngày anh chở mẹ đi thi Tiểu Học, chúng tôi đều hồi hộp mong tin. Được đà, mẹ học tiếp lấy bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp (hết lớp đệ tứ hồi đó). Sau này khi đi làm, mẹ còn lấy thêm bằng chuyên môn địa chính và thi vào ngạch công chức nữa. Ý chí và nghị lực của mẹ tôi thật phi thường!

 Tổng Nha Điền Địa là công sở đầu tiên mẹ đặt chân vào và gắn liền với sự nghiệp của mẹ cho đến năm 1975. Mẹ đã rất tươi tắn, yêu đời, nhưng không hiểu sao mẹ vẫn chưa đi bước nữa? Mẹ có một số cậu bạn trong sở rất tốt, thường đến làm giúp chúng tôi việc nhà, chở chúng tôi đi ăn đi chơi, nhưng tình cảm của mẹ dành cho họ chỉ dừng lại ở ranh giới tình bạn. Rồi mấy cậu bạn của mẹ cũng lần lượt đi lấy vợ. Với năm đứa con bên cạnh, mẹ không dám lấy chồng vì sợ anh em chúng tôi sẽ khổ. Mẹ đã hy sinh cả tuổi xuân cho chồng con.

 Cuộc sống của mẹ con chúng tôi lúc bấy giờ rất thoải mái vui vẻ. Mẹ chi tiêu tiết kiệm nhưng lo cho anh em chúng tôi đầy đủ. Hàng ngày mẹ đi làm bằng xe buýt, anh cả đã có chiếc Yamaha đi học trường Chu Văn An, chị tôi đến trường Mỹ Thuật Gia Định bằng Velosolex. Tôi vẫn xe đạp hồn nhiên đến trường Gia Long. Em gái tôi cũng đã lên đệ thất bằng tôi rồi (tôi phải mất 2 năm thi đệ thất). Thương mẹ, anh em chúng tôi đều cố gắng học giỏi cho mẹ vui. Mẹ tôi giáo dục con cái rất nghiêm khắc, không bao giờ có cử chỉ âu yếm hoặc biểu lộ tình yêu dành cho chúng tôi. Nên dù ít khi tâm sự với mẹ, như cách của em gái tôi, nhưng tôi luôn hãnh diện có được một người mẹ như vậy trong cuộc đời.

chocu-large-contentnga6sg-large-content

 Tuy tính tình hiền lành nhưng tôi vì tật mê đọc truyện nên một lần đã làm anh tôi nổi cơn thịnh nộ. Anh tôi có một tủ sách truyện với nhiều cuốn hay, nhưng chúng tôi chỉ được mượn xem khi anh cho phép. Đó là một ngày lén khi anh đi học, tôi lấy cuốn “Lửa cháy thành Tây Đô” anh mới mua, đọc say sưa đến nỗi không để ý miếng giấy nhỏ trong đó rơi ra, miếng giấy làm dấu trang anh đang đọc. Dĩ nhiên khi đi học về anh biết ngay ai là thủ phạm. Tôi bị anh bắt quỳ gối và la cho một trận tơi bời. Chưa đã giận, anh còn thẳng tay xé luôn cuốn sách mới mua chưa đọc xong của mình. Tôi sợ hãi nhìn từng trang giấy bị xé đôi xé ba mà khóc thút thít. Sau đó tôi gom lại, sắp thứ tự số trang rồi lấy cơm cặm cụi dán từng trang một xéo lên xẹo xuống, để nó lên kệ đàng hoàng. Anh tôi thấy thương hại đứa em khờ nên bỏ qua, nhưng tôi không bao giờ dám tái phạm điều luật của anh nữa, bất kể là chuyện gì.

 Tôi còn một tật mê xem phim, nói đúng ra cả năm anh em chúng tôi đều mê. Rạp Cao Đồng Hưng là địa chỉ quen thuộc anh em chúng tôi thường lui tới. Hồi đó tôi thích phim Ấn Độ lắm! Xem đến đoạn nào cảm động là tôi lại khóc tỉ tê, cứ như khi đọc truyện “Anh phải sống” hay “Đoạn tuyệt” vậy. Nhưng, người giàu tình cảm và dễ xúc động như tôi đâu có gì đáng xấu hổ phải không? Con gái mà...

rapcaodonghung-large-content

 Con gái 15, ở tuổi này tôi đã biết có người để ý theo đuôi mình mỗi chiều tan học rồi. Tôi nhớ mãi một anh chàng với chiếc mobilette xám, không biết ở đâu ra mà ngày ngày kiên nhẫn theo tôi suốt đường về nhà. Tôi thường đi học cùng với Lan Hương Vũ, thấy anh chàng này ngày nào cũng lẽo đẽo bên cạnh nên sau vài lần nó thấy kỳ bèn nhấn “pê đan” đạp thẳng, bỏ lại tôi lớ ngớ giữa đường thật là mắc cở. Một hôm, anh chàng (lấy hết can đảm) ném cái mũ vào giỏ xe của tôi. Về nhà tôi tò mò mở xem thử, có một tờ giấy ghi hàng chữ tôi khó mà quên: “Bé ơi! Bé tên gì? Cho anh làm quen với”. Một cảm giác là lạ chợt len lỏi vào lòng, tôi thấy thích thích nhưng sợ mẹ và anh biết nên đã quăng luôn cái mũ lẫn tờ giấy vào thùng rác.

 Rồi cái điệp khúc: “tan trường, tan trường” quen thuộc cho đến cuối năm lớp đệ tứ. Nghỉ Hè, tôi không còn gặp anh chàng mobilette xám ấy, tờ giấy có chữ Bé ơi là tín hiệu duy nhất tôi nhận được từ anh ta. Cũng từ dạo đó tôi đã bắt đầu mơ mộng và không còn chăm chỉ học hành như trước nữa...

Kim Trâm

(Trích phần 2 của tập hồi ký)





Ý kiến bạn đọc
21 Tháng Giêng 20138:00 SA
Khách
NOI VE BIEN HOA NHIEU MA SAO TOI KHONG THAY QUI BAN NAO O TRUONG KHIET TAM LOP 12B1, 12B2 NIEN KHOA 73-74 ( KY THI TU TAI IBM DAU TIEN). ?
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
02 Tháng Chín 2012(Xem: 7691)
Ông Trời ngồi rảnh nghĩ việc đời Quá buồn ông tạc tượng để chơi Hai tay nắn nót ông thêm bớt Bóp méo, vo tròn tạo thành người
01 Tháng Chín 2012(Xem: 8025)
Cà phê ngưng giọt đong đưa Tóc bay theo gió nên trưa quên chiều Bây giờ ngồi giữa cô liêu Khuấy quanh nỗi nhớ những chiều cà phê
31 Tháng Tám 2012(Xem: 7700)
Em làm ơn lấy cái hình ông bụng bự đi băng qua bến xe VT xuống dùm anh, hổng phải anh Dũng của em đâu, cái ông đó hình như là anh em gì đó của thằng Hạnh Tân Ba.
31 Tháng Tám 2012(Xem: 66887)
- Tâm gian dối thì cuộc sống bất an. - Tâm ghen ghét thì cuộc sống hận thù.. - Tâm đố kỵ thì cuộc sống mất vui. - Tâm tham lam thì cuộc sống dối trá…
19 Tháng Tám 2012(Xem: 58257)
Bọn tao hứa sẽ đủ đầy họp mặt. Dù mầy quê xa Mộc Hóa đồng chua. Thắp nén nhang thơm viếng mẹ già nua. Để tưởng nhớ công sinh thành dưỡng dục.
17 Tháng Tám 2012(Xem: 27228)
cuộc sống luôn có những bất trắc với nỗi đau và hạnh phúc, nhưng niềm vui có được là biết mang đến cho nhau những nụ cười và cùng cầu nguyện may mắn, an lành cho nhau.
16 Tháng Tám 2012(Xem: 24446)
Xa quê lang bạt lâu ngày óc tim vật vờ, vụn vỡ. Những tưởng tâm tư lãng mạng của một thuở học trò thơ dại, đã chìm sâu trong vực tối cuộc đời, nhưng tấm hình dưới đây đã giúp cho tui thấy lại vạt nắng trên sông Đồng.
13 Tháng Tám 2012(Xem: 64028)
Những gì cuộc sống hôm nay. Rằng mai còn có thấy ngày đó không? Cho anh gửi trọn ước mong. Cô mười ba hỏi lòng buồn hay vui?
13 Tháng Tám 2012(Xem: 68362)
Thời anh tù tội đã qua Sao cơn bão tố, phong ba hãy còn Lời tình ấp ủ đầu non Cái nghèo hăm hở bào mòn ước mơ
11 Tháng Tám 2012(Xem: 7541)
Sự mộc mạc hồn nhiên ở từ ngữ, cách thể hiện dung dị và ngộ nghĩnh gây nên những bất ngờ thú vị là chất hóm hỉnh thường thấy trong ca dao tình yêu Nam bộ. Đó cũng là biểu hiện tính cách đặc trưng của người dân nơi đây
11 Tháng Tám 2012(Xem: 63511)
Lần theo tiếng gọi Ngô Vương. Lên yên tuấn mã dọn đường quân đi. Mai kia lỡ cuộc hồi qui. Chống gươm, cuối mặt, hồn quỳ khóc than.
05 Tháng Tám 2012(Xem: 8488)
Khi ta nói miệt vườn, quê hương chùm khế ngọt, nó như vậy, uống ly rượu nho vùng Bordeaux ta uống cả quê hương bầu trới Bordeaux… La De cũng vậy
01 Tháng Tám 2012(Xem: 68155)
Rồi giây phút, bình minh như đến sớm. Hồn mở ra, tâm tư chớm thảnh thơi! Và chợt nhận, Em còn yêu nhiều thế! Tim nồng nàn dập sóng mãi hồn Em.
01 Tháng Tám 2012(Xem: 8240)
Con người vốn sinh từ hoang dại, Đã mang dòng huyết quản nhân từ. Đã yêu thiên nhiên từ trứng nước. Đã yêu người khi mới nằm nôi.
01 Tháng Tám 2012(Xem: 9027)
Cô lái đò đưa khách qua sông. Đò cập bến cô lái thu tiền từng người. Sau hết đến nhà sư. Cô lái đò đòi tiền gấp đôi. Nhà Sư ngạc nhiên hỏi vì sao?
31 Tháng Bảy 2012(Xem: 8645)
Thời buổi này mà ly dị và chỉ có một đứa con để trả tiền cấp dưỡng thì đúng là có PHƯỚC quá rồi. Ông có phứơc hơn tui.Tui mà phải đứng như ông chắc là phải thêm cái lon và con chó nhỏ trước mặt. Ha ha ...
27 Tháng Bảy 2012(Xem: 75438)
Rượu nồng tháng bảy chưa khui Tình như thác đổ reo vui rộn ràng Mai này theo gió lang thang Tay ôm kỷ niệm lệ tràn hoen mi.
27 Tháng Bảy 2012(Xem: 70773)
Những gì của ngày xưa thân ái. Xin giữ bên nhau giây phút cuối đời. Bởi cuộc đời như gió thoảng mây trôi. Tình bè bạn vẫn hằng vĩnh cửu.
27 Tháng Bảy 2012(Xem: 7947)
Con trai cái tính thích đùa Chọc con gái giận xong mua tặng quà Tặng nàng bằng một cành hoa Xong rồi xin lỗi thôi mà lỗi anh
26 Tháng Bảy 2012(Xem: 30183)
Chúc cho những người bạn của nhau luôn cảm thấy mình hạnh phúc . Chúc những người bạn của nhau luôn tràn ngập niềm vui và luôn nở những nụ cười tươi trên môi nhé !
26 Tháng Bảy 2012(Xem: 8605)
Hoàng hôn đi xuống phần đời. Bình minh ló dạng chân trời của con. Chữ TÂM gìn giữ vuông tròn. Mai sau ta hãy không hờn trách nhau.
19 Tháng Bảy 2012(Xem: 9254)
Tròn xoe đôi mắt, anh thầm trách: Sao mà Trlẩn thẩn thế hỡ em? Hỡi bà già khốn khổ của tôi ơi! Hỡi bà già BIÊN HÒA của tôi ơi
19 Tháng Bảy 2012(Xem: 76794)
Giữa cuộc đời - còn tình yêu khác nữa Tình BẠN ĐỜI - kết ước nghĩa tào khang Cám ơn anh - người bạn đời chung thủy Luôn chung vai gánh vác những nhọc nhằn
17 Tháng Bảy 2012(Xem: 31061)
Chúng tôi chia tay nhau khi mặt trời mon men nóc chợ, mỗi đứa một phương tiếp tục quảng đời riêng nhưng bao giờ cũng chung một ngã trong cùng tận đáy lòng
15 Tháng Bảy 2012(Xem: 28361)
Vậy là chết tui rồi! Cái"anh Hạnh" này chơi tui tới bến. Mấy cô em đó ngồi chung trên xe cã ngày mà bây giờ mới báo động làm sao tui trốn kịp đây?
05 Tháng Bảy 2012(Xem: 28475)
Dù chỉ còn là dư âm nhưng truyền thống NGÔ QUYỀN vẫn được sống lại hàng năm qua những cuộc Hội Ngộ của Cựu Học Sinh Ngô Quyền còn vương lại trên Đất Biên Hòa hoặc trên nửa vòng trái đất xa xôi và sẽ sống... sống mãi với thời gian…
29 Tháng Sáu 2012(Xem: 29087)
Cái chú Chín này ngày thường khi đánh trống thì gọn gàng hùng dũng mà sao hôm nay cái tay cứ run run, cây kềm lành lạnh cứ đụng ra đụng vô làm tui càng đau càng dẩy dụa la khóc rùm lên
29 Tháng Sáu 2012(Xem: 8809)
Em trốn Chùa, trốn Chúa . Trốn Phật, trốn Nhà thờ . Chạy theo mối tình si. Em - Tín đồ tội lỗi ...!
29 Tháng Sáu 2012(Xem: 9704)
Nếu lầm lỗi cả đời em mặc kệ Đừng có hòng năn nỉ dỗ dành chi Con đường tình dài lắm hãy nghĩ suy Vì khi yêu là chịu nhiều vất vả
28 Tháng Sáu 2012(Xem: 9266)
Cõi trần gian,có gì vui để mà luyến nhớ? Trải một đời đau khổ triền miên ... Bây giờ em vẫy tay từ tạ . Cùng hành trang cho một chuyến đi xa!
28 Tháng Sáu 2012(Xem: 9089)
ta nghe trong tiếng mưa rả rích, tiếng vọng tình yêu ở một miền.
26 Tháng Sáu 2012(Xem: 28605)
Cuộc đời bắt đầu bằng tuổi trẻ, các em sẽ lớn lên sẽ choàng khăn với những huy hiệu. Các em sẽ học được gì ở nhà trường XHCN để được nhìn thực tế của cuộc sống
20 Tháng Sáu 2012(Xem: 30207)
Bạn Trần văn Vỏ, 1949, CHS K.08 NQ, lớp thất 4 Anh Văn, đã mãn phần trưa ngày 13/6/2012 tại Vũng Tàu, sau một thời gian lâm bệnh. Sau đó gia đình đưa bạn về tổ chức tang lễ ở Biên Hòa, ngã ba Thành
20 Tháng Sáu 2012(Xem: 8041)
Hôm qua tui cũng bay lên để rồi rơi xuống cái rầm sau lưng một cái xe cảnh sát may mà tui thắng kịp. Một em Mỹ đen thùi tròn vo dùi cui sổ phạt hiện ra đứng chắn ngang trời đưa hồn tui về niết bàn cực lạc. Chiều về cầm chắc là sẽ gặp Tiên.
17 Tháng Sáu 2012(Xem: 27823)
Tôi nghĩ rằng, bài viết nầy là món quà quý giá gửi đến thầy cô, bè bạn nhân ngày hội tương phùng sắp đến. Đây cũng là tình cảm của học trò, đồng môn từ nửa vòng trái đất xa xôi chia sẽ ước mơ. Xin hãy sống vì kỷ niệm và bè bạn, khi nào ta hãy còn hiện hữu trên cỏi đời
12 Tháng Sáu 2012(Xem: 8203)
Dưa leo chấm với cá kèo. Chữ nghĩa tui nghèo xin bạn đừng chê.
09 Tháng Sáu 2012(Xem: 32104)
Nhìn các con cháu vui vầy quanh quẩn, tôi đã không kìm được hai hàng nước mắt... Mượn tên một bài hát của nhạc sĩ Đức Huy để nói lên tâm trạng của mình, của một con tim vốn bị nhiều thương tổn.
08 Tháng Sáu 2012(Xem: 9308)
Vết bánh xe em đi in trên con đường nhầy nhụa trước mặt, rồi đây sẽ bị mưa bụi xóa nhạt nhòa và chắc em sẽ quên lối về...Ừ, nhưng thà được như thế em ạ!
07 Tháng Sáu 2012(Xem: 31160)
dù cách nhau nửa vòng trái đất hay cùng sống chung ở quê nhà, những người thân quen cũng như những bạn bè năm xưa “tình cờ” gặp lại nhau và có được những giây phút tương phùng, gắn liền quá khứ với hiện tại mà tưởng chừng như chỉ xảy ra trong giấc mơ...
31 Tháng Năm 2012(Xem: 9271)
Tánh tui hiền lành nên thường hay bị dụ dỗ để rồi ôm đầu máu mà gậm nhắm nỗi buồn. Qua bao kinh nghiệm thương đau biết thân biết phận tui thường ít khi đi đâu, ngày ngày chỉ có đi làm đi nhậu, đi đổ rác, đi tắm rồi đi ngủ
27 Tháng Năm 2012(Xem: 13466)
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi. Đưa tiền người giữ khỏi lôi thôi Đến nay, tôi hiểu thì tôi đã… Làm lỡ đời trai, muộn mất rồi
23 Tháng Năm 2012(Xem: 8989)
Hoàng Duy Liệu đã đưa chúng ta qua những ngày đi ... vụn vặt. Ngày N 6 là bài mới ra lò của anh, càng đọc chúng ta sẽ tìm được niềm vui như " Ngày xưa tôi đi học...
20 Tháng Năm 2012(Xem: 9146)
Ừ thì có thể ông Thành bị khuyết tật nên ông không thấy nhưng mà...còn chúng ta? Có thấy chi không? Cái nỗi bơ vơ ngơ ngẩn...Không người lái.
13 Tháng Năm 2012(Xem: 10082)
Một mai ta có qua đời Nụ hôn hàm thụ ngậm ngùi ngàn năm Vài hàng thư viết sang thăm Hỏi em thỉnh thoảng có năm chiêm bao?
13 Tháng Năm 2012(Xem: 9031)
Người xưa đã nói: “Không lấy thành bại mà luận anh hùng.” Nếu hôm nay chúng ta mỗi năm đến ngày 30 tháng 4 còn ngẩng mặt nhìn đời được là nhờ hào quang của những người đã chết, rửa mặt cho miền Nam. Còn chúng ta sống, kéo dài cuộc sống làm sao để cho khỏi hổ thẹn
11 Tháng Năm 2012(Xem: 16844)
Một mình tay chống tay chèo Xuôi theo vận nước khó nghèo do ai?
10 Tháng Năm 2012(Xem: 9542)
Ngày xưa chân sáo thênh thang, áo mũ ,cân,đai gửi tặng chàng. Có phải vó câu người viễn xứ? để tường vi héo đón Xuân sang
10 Tháng Năm 2012(Xem: 9519)
Không lẻ ráng kiếm bà vợ mới cùng mấy nhóc con? Mà rồi cũng lỗ thôi nội cái tiền mua tả. Phải chi có cách gì gom tiền phúng điếu trước thì đở biết mấy.
10 Tháng Năm 2012(Xem: 26898)
Từ ngày lấy vợ, ông mất dần gần hết bạn bè. Bà cho rằng đàn ông gặp nhau nói toàn chuyện trên trời, dưới đất, không bổ ích gì, không lợi lộc gì. Bà ngăn cản ông gặp bạn bè, và bạn bè đến nhà ông, thì chỉ vài lần thôi, thấy thái độ của bà, họ không đến nữa.
09 Tháng Năm 2012(Xem: 8893)
Một hôm sóng nhỏ nhớ làng xưa Nương theo mây gió cũng bằng thừa. Sóng tìm đá cũ còn đâu nữa?? Cát bụi thời gian đá nhạt nhòa..........