Hồi xưa lúc cỡ tuổi mười mấy, sáng sáng tui thường hay ra ngồi ở
cái quán cóc ngang hông rạp hát Biên Hùng tập tành quậy cà phê , dộng dộng điếu
thuốc lên mặt bàn...
Cố ra vẽ dân chơi đưa mắt lừ đừ qua màn khói thuốc mà ngắm... Ngắm
đời đi qua ngắm ngày mới lớn.... Không hiểu sao tự dưng tui có ý tưởng là lạ
trong đầu, năm 2000 mình sẽ ra sao? ở đâu? Tui hơi sờ sợ...
Tới lúc đó thì mình sẽ được 48 tuổi, già rồi già hơn ông già bây
giờ. Tui vừa nghĩ thầm vừa cố nhớ đến mấy ông thầy già trong trường để mà mường
tượng là tui sẽ ra sao khi...già.
Vừa lúc đó tui thấy ông già tui trong bộ đồ lính màu xanh chạy
chiếc vespa ngang qua có thêm má tui ngồi vắt vẻo phía đàng sau tay cầm chiếc
giỏ mây.
Ông chở Bà đi chợ.
Đứng dậy đi về nhà mà sao tui thấy thương ba má tui quá! Hôm đó
tui hiểu được chữ thương có nhiều nghĩa.
Hoàng Duy Liệu
2013
Vụn vặt ngày đi- N 14 - Hoàng Duy Liệu
Có
người anh quen ở bên Úc nói chuyện làm thơ tui mới nhớ, hồi năm mười mấy tuổi tui theo ông già đi thăm một bà cô, bả vừa đặt người ta đóng cho một cái tủ thờ thiệt là bự có gắn vỏ sò ốc tùm lum.
Cô tui trịnh trọng chưng bày hình ảnh lư hương nhang đèn hoa quả đầy đủ, bắt tui vái tổ tiên rồi nói:
- Nghe nói mày biết làm thơ vậy mần một vài câu tả cái tủ thờ mới của cô coi.
Bà này hồi xưa học trường áo tím, có chồng làm quan lớn nên lúc nào cũng văn chương màu mè, gặp tui là tra hỏi đủ thứ riết rồi làm cho tui mang cái mặc cảm mình là một kẻ tội đồ mỗi khi phải đứng trước mặt bả.
Nhưng mà tui đâu có ngán, dân chơi Biên Hùng mà! Tui ngó quanh cái tủ một hồi chẳng có ra được một câu nào
nghe cho đặng bèn ngước lên trên đầu tủ nhìn bà Nội đang ngồi sau cái lư huơng cầu cứu. Quả đúng là tình bà cháu đậm sâu, hình như bà nội liếc mắt qua bên trái. A, tui thấy rồi.
Thơ tui như vầy :
Cái tủ của bà
Nhà bà có cái tủ
Dăm người lên nằm ngủ
Còn trống một góc buồn
..........
Chưa xong bả đã bụm miệng tui đẩy ra cửa. Thơ tui không hay sao?
Hoàng Duy Liệu
Vụn vặt ngày đi - N 13 - Tui đói quá!
- Let’s eat Daddy!
Con gái rượu của tui chạy vô
phòng mời cơm chiều.
Trời ơi ! Lại burito với
tacco? Tui có vô dân Mễ hồi nào đâu mặc dù hồi xưa cũng đã một thời lang thang
trên ruộng đồng Nam Mỹ.
Hồi trưa này tui vừa mới ăn
nhậu mấy món này ở nhà thằng bạn có cô vợ Mễ, tui còn chơi luôn ta pi lê. Bà vợ
tui ngày càng nấu ăn chẳng hạp với khẩu vị của tui chút nào. Mà tui thuộc loại
"de nui" chứ bộ.
Phải chi ai đó cho tui một
bửa cơm, chỉ là một bửa cơm nhà nghèo ngày xưa đó. Cơm trắng với khô cá sặc rằn. Canh bầu nấu với tôm khô. Cho thêm một ly rượu nếp than màu tím
sẩm nữa
thì còn chi bằng.
Đã lỡ xin rồi thì xin luôn
kẻo mai lại buồn. Cho tui ngồi xếp bằng tròn trên chiếu ăn xong nằm lăn ra ngủ
thiếp đi trong tiếng con gái dọn dẹp chén bát nói cười dưới nhà bếp.... Giọng Nam
hay Bắc gì cũng được.
Tui đói quá!
Hoàng Duy Liệu
Vợ tui nói lúc này tui già
rồi nên tính tình thay đổi. Ừ thì bả nói cũng chẳng mấy sai! Ngày xưa còn trẻ tui thuờng
hay buồn bả khi thấy người nghèokhố rách áo ôm.
Bây giờ lớn tuổi tui lại vui
mừng khi thấy người nghèo.
Tui già hay là đời đã rách
bươm?
Hoàng Duy Liệu
Vụn vặt ngày đi - N 11- Hoàng Duy Liệu CÓ VUI KHÔNG?
Ngu?
Hôm tuần trước vì công việc hãng tui có dịp đi ăn trưa với một anh Tàu cộng. Mặc dù không mấy thích thú vì tui nghĩ đời còn có là bao lại phải tốn mất vài tiếng cà kê dê ngỗng với một anh ba nói chuyện xùi bọt mép chẳng quen biết nhưng là lịnh trên ban xuống nên tui đành phải cà vạt cổ cồn mà xách xe đi trong lòng cứ thầm hối tiếc sao là chẳng một...em ba trong bộ xường xám cong cong phồng phồng.
Cái anh chàng này là một người có nhiều học vị đoạt được từ vài trường đại học danh tiếng nên tha hồ mà giảng cho tui nghe đủ thứ chuyện
từ sao Hỏa cho đến chuyện Trung Đông. Rồi bỗng nhiên anh ta nói :
- Tao thấy cha Bill Gate ngu thiệt đó!
Quá đổi ngạc nhiên tui bỏ ly rượu vang xuống hỏi lại cho chắc ăn:
- Sao anh nghĩ là ông ta " không được thông minh "?
Anh ba tui làm liền một hơi:
- Mày không thấy là nó đem gần hết tài sản cho khắp thiên hạ chẳng để lại cho con cháu đó sao?
À
thì ra thế ! Giờ thì tui đã biết mình đã hoang phí thì giờ nhưng chẳng lẻ nói ra. Bắt tay giả từ ngài Tiến sỉ tui tà tà đi về lại chỗ để xe trong đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Ước gì tui có được phần nào cái " ngu " của ông Bill Gate , ông ta đã thấy rất xa qua " Cửa sổ ".
Giàu có phè phởn một mình giữa thế gian thì...Có vui không?
Trái đất vẫn lăn theo chu kỳ cố định, ai sẽ là người nối tiếp, bạn hay tôi? Câu trả lời là của thời gian và tạo hóa. Hãy xích lại gần nhau và vui cùng năm tháng cuối cùng.
"Trường xưa" hai tiếng ngọt ngào. Dù bất cứ không gian thời gian nào. Anh và tôi luôn mong ngày trở lại, để bắt tay Thầy, cám ơn Cô và luyến lưu bè bạn
Trong tiết trời se se lạnh của đêm đầu đông, tôi suy nghĩ về cuộc đời, bè bạn. Những khó khăn gian khổ qua rồi. Trách nhiệm gia đình đã chân, thiện, mỹ. Rồi bạn bè lần lượt tìm nhau.
Tôi nhớ tuổi thơ giản dị, hiền hòa, có cha mẹ, anh chị em, có cả con chó KiKi cùng sống trong căn nhà cổ kính trên đường Trưng Trắc-Trưng Nhị ở thành phố biển nhỏ yên bình đó.
Mái tóc ngắn mà cô chủ tiệm và vài người khách chiều nay mới khen mình trông trẻ ra, sao mình thấy nó vô duyên quá! Giả bộ cười với mình trong gương, nhưng lòng đau giống như một nhát kéo cắt ngang mái tóc.
Đong đưa ngày tháng như ông kể ra cũng quá lý tưởng. Nhưng trong ông vẫn vương vấn nỗi buồn. Vẫn mơ một ngày được trở lại quê xưa, sống lại thời trai trẻ, được “tự do” phát biểu tư tưởng chẳng chút ngại ngần, được thấy mọi người đều bình đẳng với nhau
ngày về đất cũ thằng anh moi ra lá thư không bao giờ được gởi đi mà lại ngủ say trong cái nón xếp hai mươi mấy năm dài đời quả phụ. Nó nghiến răng chửi thề mắt đỏ hoe
Ngược thời gian ta thả hồn về tận cùng tiềm thức Ta chợt nhớ: Mình đến và đi chỉ có một mình. Ta bỡ ngỡ vào đời với...... đôi tay trắng. Ta lặng lẽ lìa đời ...cũng trắng đôi tay!
Hãy trao nhau những ánh mắt, những nụ cười. Hãy trao nhau nồng ấm vạn lời yêu thương! Còn riêng tôi, xin chân thành gửi đến các bạn chuỗi cười qua những vần thơ dí dỏm
Vậy đó, nên nhỏ bạn mới rầy tôi, “có gì đâu, mà mày cứ cầm chi lâu nỗi nhớ?”, thế mà nó đâu biết, nó lại là người vừa nắm lấy bàn tay tôi, mở ra, đặt thêm vào đấy một vùng kỷ niệm ngọt ngào.
Mùa Thu luôn đầy ắp kỷ niệm vì nó là mùa tựu trường để bạn bè vui mừng gặp lại nhau sau ba tháng Hè rong chơi. Mùa Thu cũng mang đến nhiều kỷ niệm vì nó thường bắt đầu cho một chuyện tình
Thế cho nên chúng tôi còn mong đợi ngày Họp mặt mừng 60 TUỔI của những con Rồng vào tháng 10 sắp tới đây rồi. Đã 60 TUỖI tôi nghĩ chúng mình đã thật già lắm phải không?
Thế là tui bật cười ha hả cửa đan điền mở rộng chân khí thoát ra làm cho hai chân tui khụy xuống dưới sức nặng của cái lu. Một tiếng " Bịch" khô khan vang lên tui đã nằm ngay đơ lè lưởi đỏ lu ảng ngồi chểm chệ trên lưng.
Vậy là chúng tôi sẽ có cơ hội họp mặt cùng nhau đầy đủ. Các bạn tôi đã chọn được ngày kỷ niệm cho sự kiện mà tất cả cùng mong đợi: ngày kỷ niệm " 60 NĂM CUỘC ĐỜI".
Tôi đọc trang Hội ái hữu Biên Hòa không phải ở Việt Nam, mà là ở một đất nước xa xôi cách VN nửa vòng trái đất. Tôi đã tìm thấy lại cái tình người ấm áp mà chỉ thật sự cảm nhận có ở quê hương.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.