10:03 CH
Thứ Sáu
19
Tháng Tư
2024

TỪ QUYỂN ĐẶC SAN BIÊN HÒA - NGUYỄN HỮU HẠNH

05 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 7965)


blank


TỪ QUYỂN ĐẶC SAN BIÊN HÒA


 Từ bài viết “Bút ký Mùa Xuân” của tác giả Lê Biên Hùng gởi đến và chọn đăng trong đặc san đã nhắc đến một đàn anh một người bạn tù của tôi, từ đó tôi mới có ý tưởng viết viết lại như khơi dòng ký ức “Nỗi Nhớ Không Quên”. Định mệnh hay là sự báo trước một sự chia ly cho sự chung cuộc của một đời người.

 Sau khi hoàn tất ngày họp mặt tất niên Biên Hòa cuối năm, bỏ hết mọi việc cần phải làm, tôi vội vã lên San José vào một buổi chiều chập tối và rời San Jose lúc tờ mờ sáng, chỉ kịp lạy tạ 4 lạy một đàn anh người bạn tù quý mến như một lời chia tay. Dù trong thời gian ngắn cũng gặp được người bạn Ngô Quyền từ Việt Nam sang, cũng như gặp Trần Phụng Tiên và Xuyến những người bạn Ngô Quyền khóa 7. Đây lần gặp thứ hai giữa tôi và Tiên tại San Jose, đã 19 năm trôi qua dù là đang sống tại hai miền Nam Bắc Cali. Định mệnh hay sự an bài vì ngày mới đến Hoa kỳ, lần đầu tôi đã gặp lại Trần Phụng Tiên vào đầu năm 1995 trong dịp lên thăm người anh, người bạn tù nầy vừa từ Việt Nam sang, và lần thứ hai gặp lại và đầu năm 2014 cũng là thăm viếng nhưng để nhìn người anh lần cuối trước khi anh trở về cùng tro bụi. Cùng ở California nhưng giữa San José và Orange County sao xa xôi quá.

 Bạn bè Ngô Quyền lâu rồi không gặp lại không có thời gian đối ẩm bên ly cà phê hay ly rượu, để được nhắc lại những kỷ niệm bạn bè ngăn cách một đại đương, kẻ còn người mất và nhớ lại những nụ cười qua hoạt cảnh“ tiếng hò sông Hậu”, thôi thì đành xiết chặt bàn tay cũng đủ ấm lòng.

 Hết việc tư rồi đến việc công, dù bận rộn cũng không quên chuyển tải tâm tình Biên Hòa qua đặc san Xuân Giáp Ngọ Biên Hòa Californnia đến các đàn anh Huỳnh Quan Minh, Lê văn Tới v.v... cũng như những người bạn Trang Tấn Hưng và Dương Minh Đức. Như một sự chia sẻ tâm tình “Biên Hòa ơi! Sao Nhớ Quá” một món quà tinh thần trong dịp đầu Xuân.

 Trở về Nam California với nỗi buồn vời vợi, về những người bạn kẻ ở người đi chắc hẵn cũng sẽ còn gặp nhau ở cuối con đường. Lướt qua nỗi ưu tư phiền muộn để trở về thực tại với bao công việc đang chờ, văn thi hữu réo gọi, đồng hương đồng môn phương xa đang chờ.

 Khi đứng sắp hàng chờ bưu điện mở cửa để gửi đặc san đi khắp mọi nơi, một người đàn ông Mỹ tình cờ nhìn thấy chữ Biên Hòa ngoài bì thơ, ông giới thiệu “Tôi là Tom từng ở Biên Hòa năm 1968, bạn bè của tôi 58 ngàn người đã bỏ mình tại Việt Nam, người Biên Hòa hiền lành, rất tiếc miền Nam rơi vào tay cộng sản”.

blank

 Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của Tom, không ngờ chỉ với hai chữ Biên Hòa ngoài bì thơ chứa đựng bên trong đặc san Biên Hòa đã gợi lại cho người cựu chiến binh Hoa Kỳ một niềm u uất với nỗi nhớ không quên.

 Những ngày kế tiếp, tôi chợt nhớ đến đàn chị khóa 6 Chu Diệu Thi đã ghi tên tham dự tất niên, nhưng lần nầy chị không đến được vì lý do sức khỏe. Tôi tìm đến nhà chị để thăm hỏi sức khỏe cũng như trao tận tay chị quyển đặc san làm quà đầu xuân. Đứng trước căn phòng nhỏ trong chung cư vắng lặng trên đường Beach góc Edinger, gọi qua cell phone không nghe ai trả lời, gọi qua phone nhà lại được trả lời từ căn nhà khác, người trả lời là con gái của chị. Cháu trả lời rằng má cháu không có nhà và tôi muốn gửi đặc san cho cháu. Khi cháu nhận đặc san nhìn tôi với đôi mắt ươn ướt:

“Má con bệnh nặng lắm, cậu muốn vào thăm không?'' Tôi vội hỏi:

-Sao lại không và má con bệnh gì?

 -Cancer phổi, cancer gan và di căn lên não. Người con gái của chị Thi trả lời.

 Tôi theo bước chân con gái chị vào phòng với nỗi suy tư bất chợt, sao người chị hiền lành của tôi lại lãnh nhận nhiều căn bệnh quái ác như thế. Tôi trao chị quyển đặc san xuân Biên Hòa và tìm thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt mệt mỏi của chị. Chị hỏi thăm tôi về ngày tất niên Biên Hòa và lấy làm tiếc vì sức khỏe không tham dự được, chị hỏi thăm về bệnh tình sức khỏe người bạn Mai Trọng Ngãi và cũng lấy làm tiếc là chị không tiếp trợ được chúng tôi trên đường xây dựng Ngô Quyền Biên Hòa. 

blankblank

 Quý trọng chị Chu Diệu Thi biết bao, vì trong giờ phút nầy chị vẫn không lo cho mình lại còn lo nghĩ đến người khác. Phải chi bao người còn lại đều nghĩ được như chị, chúng tôi cũng được nhẹ gánh phần nào. Vì Ngô Quyền và Biên Hòa không phải của riêng ai. Tôi ở lại với chị Thi khá lâu, vì không phụ lời mời và hiếu khách của chị với những múi cam và trái táo. Mãi đến khi đến giờ cô y tá đến chăm sóc cũng là lúc tôi từ biệt ra về. Xe cộ nối đuôi dọc dài trên con đường Beach, bầu trời vẫn còn âm u một chút màn sương vương khóe mắt…

 Tôi đã đến bấm chuông nhà Mai Trọng Ngãi không báo trước, vì biết Ngãi đã xuất viện về nhà. Đến cũng để trao quyển đặc san Xuân cho bạn nằm nhà đọc đỡ buồn. Vợ Ngãi tiếp tôi và cho biết Ngãi đang nằm nghỉ trong phòng, tôi bước vào dìu Ngãi ra phòng khách. Sức khỏe Ngãi đã khá hơn dù rằng vẫn còn riêm mình trong tai nạn đột quỵ khi Ngãi đạp xe đạp dọc bờ biển Long Beach.

 Hai người bạn song hành chúng tôi đều có mặt trong mọi sinh hoạt Ngô Quyền và Biên Hòa, lại còn dự tính trong tương lai thành lập hội quán KBC tại Nam Cali nữa!!! Chỉ mong Ngãi mau trở lại bình thường, không còn “Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu” nhưng chỉ cần tiếp sức, bước nhẹ thôi theo lý tưởng của bọn mình. 

blankblank

 “Bàn tay ấm như mùa Xuân” một bài viết trong đặc san xuân Biên Hòa của anh Trần Kiêu Bạc viết sau lần đi thăm thầy Nguyễn Xuân Hoàng, một người thầy anh luôn cảm phục cả tài năng lẫn tư cách. Nắm lấy bàn tay thầy Hoàng anh nghe ấm hoàn toàn, trong niềm vui như anh đã từng được cầm tay nhà văn Bình Nguyên Lộc, nhà văn Sơn Nam vào những năm xa xưa lúc hai nhà văn nầy còn sống và còn trẻ. Thầy Nguyễn Xuân Hoàng đang chống đỡ với bệnh tật với khả năng để nhận liều Therapy sau nhiều ngày chờ đợi. Từ tình cảm của người học trò, anh mừng vì biết thầy đã khá hơn mỗi ngày và bàn tay của thầy sẽ ấm hơn trong những ngày tháng đẹp của mùa Xuân…

 Khi bài viết nầy sắp đến phần kết, lại được chuyển email của thầy Nguyễn Xuân Hoàng. Thầy cho biết “Hôm nay tôi nằm yên bất động, tôi không biết mình có sống nổi không?” chúng tôi cảm thấy ngậm ngùi cho cuộc đời của mỗi người. Cùng lúc lại được tin người em khoá 9 Ngô Quyền, Chu Thúy Loan đã đến Nam Cali từ Việt Nam để thăm và chăm sóc cho chị Chu Diệu Thi cũng đang bên bờ sinh tử. Cuộc sống của con người buồn nhiều hơn vui. Làm sao nhận ra để sống tốt với tha nhân và biết đem niềm vui đến mọi người. Cái khổ cái đau không ai tránh khỏi…

Nguyễn Hữu Hạnh

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
02 Tháng Mười 2023(Xem: 568)
“Kỷ niệm 72 năm thành lập Trường Bộ Binh Thủ Đức” để những người lính già xa quê hương được gặp nhau trong tình chiến hữu đã đến trong chiến trường, cho đến lúc xa quê hương.
22 Tháng Bảy 2023(Xem: 3293)
. Rồi sau mấy thập niên xa cách, họ lại gặp nhau trên xứ người chưa đầy 100 người. Tuy không bao nhiêu, nhưng thật trân quý vô cùng
03 Tháng Tư 2023(Xem: 3058)
THỦ ĐỨC GỌI TA VỀ, KIÊN QUYẾT RỦ NHAU VỀ NGÀY ĐẠI HỘI KHÓA 5/72 SVSQ TB THỦ ĐỨC
17 Tháng Giêng 2023(Xem: 1462)
Mới ngày nào trong thời chinh chiến, các cựu SVSQ Trừ Bị Thủ Đức đón Xuân tại quê nhà. Thuở đó, họ là những sinh viên son trẻ với mái đầu xanh nhiều mơ mộng
23 Tháng Mười Hai 2022(Xem: 1878)
Tại nhà hàng Paracel Seafood.Sự hiện diện của Quý Chiến Hữu, Quý Huynh Đệ Đồng môn là niềm hảnh diện cho chúng tôi.
12 Tháng Tư 2022(Xem: 2682)
Mong quý huynh trưởng và gia đình cùng nhau về gặp mặt đậm tình đồng đội, chiến hữu. Quý huynh Trưởng có thể liên lạc và ghi danh qua các huynh trưởng đại diện đại đội của mình
05 Tháng Năm 2020(Xem: 5009)
Việt Nam , máu xương Tiền Nhân,thấm trong tình yêu,chết trong can trường.
22 Tháng Giêng 2020(Xem: 6315)
Hội Ái Hữu Cảnh Sát Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa Nam California đã tổ chức tiệc tất niên mừng Xuân Canh Tý,
25 Tháng Sáu 2019(Xem: 7845)
“Xin tạ lỗi với đồng bào miền Nam và quê hương tổ quốc, cựu SVSQ Khóa 5/72 còn một nửa đoạn đường chiến binh chưa hoàn tất,” Nguyễn Hữu Hạnh ngậm ngùi chia sẻ.
23 Tháng Sáu 2019(Xem: 13705)
hãy cười lên đi và cùng tự hào chúng ta là người lính đã có MÔT THỜI KHĂN HỒNG không thể nào quên
21 Tháng Năm 2019(Xem: 5593)
Chúng con hãnh diện là con của cha mẹ tỵ nạn. Chúng con hãnh diện là cháu của người cựu chiến binh
08 Tháng Năm 2019(Xem: 7142)
Có Một Thời Nhân Chứng, Khung Trời Đại Học,Quân Trường đổ mồ hôi, Về miền Chiến Dịch… một cuộc chiến với máu và nước mắt
02 Tháng Mười Hai 2018(Xem: 8383)
Kính mời quý đồng hương Biên Hòa và thân hữu cùng đến tham dự buổi tuyển thệ của đồng hương Tài Đỗ
02 Tháng Mười Một 2018(Xem: 6769)
“Ơn Tử Sĩ – Nghĩa Thương Binh – Tình Đồng Đội,” nói lên đầy đủ nghĩa, tình của các cựu SVSQ đối với các đồng môn đã vị quốc vong thân
04 Tháng Mười 2018(Xem: 6079)
Cộng đồng người Việt tỵ nạn nói chung và CĐNVTD Úc Châu nói riêng, trong suốt bao năm qua, đã kiên trì và mạnh mẽ đấu tranh đòi tự do, dân chủ
01 Tháng Mười 2018(Xem: 7541)
Nếu chúng ta không viết, Lê Lạc Giao không viết thì ai sẽ là người viết nên những sự kiện này.
26 Tháng Chín 2018(Xem: 6474)
Tôi muốn gọi nó là sách mà không là tiểu thuyết, truyện dài vì tác phẩm tuy có hư cấu, các nhân vật là giới sinh viên trong các phân khoa Đại Học miền Nam nhưng dựa hoàn toàn vào một bối cảnh có thực
25 Tháng Chín 2018(Xem: 9970)
Hôm nay, Thống Đốc Brown đã ký ban hành Đạo Luật SB 895, Uỷ Ban Soạn Thảo Giảng Dạy -IQC sẽ có đến ngày 31, Tháng Mười Hai, 2022
08 Tháng Chín 2018(Xem: 6472)
Kính mời quý đồng hương và thân hữu đến tham dự vào chiều chủ nhựt 16 tháng 9 năm 2018
22 Tháng Bảy 2018(Xem: 6760)
Cám ơn HT Trần Quang Sanh khóa 5/72 Sinh Viên Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức đã thực hiện video yểm trợ bạn đồng khóa với thinh thần " ĐƯỜNG CÒN DÀI NHƯNG CHÂN CỨNG ĐÁ MỀM"
19 Tháng Bảy 2018(Xem: 9458)
Vừa là con rồng cháu tiên vừa là hậu duệ chúng cháu những hậu duệ có bổn phận phải tiếp nối con đường bảo vệ giang sơn tổ quốc Việt Nam.
23 Tháng Sáu 2018(Xem: 8763)
Những tình bạn này đều quý trong cuộc đời của mình, nhưng tình bạn trong quân trường thì sẽ được gắn bó nhau hơn suốt cả đời
26 Tháng Hai 2018(Xem: 6647)
Cô Việt Hương là phụ nữ mang nguồn gốc Việt đầu tiên vào Quốc Hội và là một người trẻ hãnh diện với hai nguồn gốc Úc Việt
26 Tháng Hai 2018(Xem: 6467)
Đối với người Việt Nam, sự biết ơn không phải là một sự lựa chọn, nó là một nghĩa vụ trong cuộc sống”