9:34 CH
Thứ Sáu
26
Tháng Tư
2024

Xóm Bắc Dốc Tòa ngày xưa - Nghiêm Hải

24 Tháng Năm 201212:00 SA(Xem: 22412)

 Xóm Bắc Dốc Tòa ngày xưa.

  Ôi! Tuổi thơ. Tuổi của những niềm vui nhân rộng mỗi ngày, hàng tháng và dài nhiều năm. Cái tuổi chỉ biết sau buổi học chính hoặc bài học ở nhà là những trò chơi của từng thời kỳ, đầy rẫy những trò tự chế và truyền cho nhau như “bí kíp võ công” ? Cái xóm Bắc mà đầu dốc là Tòa án cổ, xây theo kiến trúc Pháp ngày xưa và tận cuối đường là giòng sông Đồng Nai hiền hòa, không kém phần thơ mộng và đôi khi đáng ghét do lụt lội. Nhưng đối với con nít chúng tôi thuở ấy, lại là dịp lội nước bì bõm thỏa thích mà ít khi bị la mắng. Chính vì vậy, cái xóm nhỏ bé với đối diện bên đường là Tổng Liên Đoàn Lao Công và chỉ có khoảng 30 “nóc gia”, đã để lại trong tôi nhiều kỷ niệm khó quên.

 Tên xóm Bắc dốc Tòa được người quanh đấy đặt cho, có nguyên nhân của nó. Đây là dãy phố dành cho những gia đình người Bắc di cư vào Nam năm 1954, theo Hiệp định Geneve và được chính thể họ Ngô cấp định cư. Không hẵn toàn người Bắc, liền kề gần bên là những gia đình người gốc Nam, đã sống lâu đời tại đây. Nhưng người Bắc theo đạo Phật chúng tôi, chiếm đa số nếu tính từ đầu dốc trở xuống. Vì thế, đường Lê văn Duyệt ngày xưa, sau 1975 là Bùi văn Hòa và giờ là Hoàng minh Châu, đã trở thành nơi sinh sống của hai bộ phận dân cư Bắc và Nam, sống chung hòa hợp. Vì lẽ ấy mới có tên xóm Bắc, của dân cư quanh vùng.

 Nghe kể lại, ngày vào Nam, tôi chỉ vỏn vẹn 6 tháng tuổi khi gia đình đặt chân xuống phi trường Tân sơn Nhứt { thời đó, nghe nói người Bắc ít khi dám đọc là Tân sơn nhất, vì sợ bị đánh?}. Và vừa định cư xong thì qua năm 1955, nếu tôi không lầm thì Tp Biên Hòa đã phải hứng chịu đợt lụt lớn lịch sử ! Nước sông Đồng nai xâm chiếm toàn bộ khu vực chợ Trung tâm và cái xóm nhỏ bé của chúng tôi cũng không tránh khỏi. Người người phải “di tản” lên đầu dốc xin tá túc tạm qua ngày, chờ nước rút. Và người Nam đầu dốc đã “ lá lành đùm lá rách” người Bắc cuối dốc! Chú vợ tên Ch.., ngày ấy là nhiếp ảnh gia nghiệp dư, nay còn giữ lại một vài tấm hình đen trắng, chụp cảnh lụt lội năm đó tại khu chợ, nước ngập tới đầu. Thật kinh khủng !Những bức hình kỷ niệm đáng giá !

 Tuổi thơ của tôi. Chỉ bắt đầu vào năm 6 tuổi trở lên. Năm mà con người có nhận thức tương đối về mọi cảnh vật một cách không rõ nét, còn mang tính mơ hồ. Ngày mà những bước chân nhỏ nhắn chỉ biết chạy nhảy, la hét và há miệng thật to để ăn thật nhiều chất bổ dưỡng. Cố lấy thật nhiều calories và dùng hết cho chuyện chơi đùa và nghịch ngợm !

 Nhà Cậu Mợ tôi ở giữa, có vách liền kề hai bên. Với nhân số của “đại gia đình” là 11 thì xem ra căn nhà nhỏ xíu ! Vì thế anh em chúng tôi, cứ tiếc hùi hụi khi nghe Cậu Mợ kể lại: “ Đến trước, được chọn nhà nhưng thấy nhà có đất rộng gấp rưỡi nhà mình lại nằm ngay bìa, sợ cướp bóc nên chọn ở giữa cho chắc ăn ?”.Sau này nó là nhà của Bác Th…, nhà mà tôi vẫn thường qua chơi lúc trưởng thành, để đấu trí với Bác dăm ba ván cờ tướng, nhiều khi “nảy lửa”, Bác cháu hục hặc nhưng thế mà tôi “mém” trở thành con rể của Bác, người con gái thường hát chung khi tôi hay ôm đàn, đánh giấc đêm khuya hoặc giăng mùng cho tôi mỗi lúc “say cờ”, quên cả giờ về và ngủ lại. Nếu tôi thành tâm và nếu tôi được Mợ “bật đèn xanh” thì có lẽ, giờ đã ở nước Mỹ lâu rồi ?

 Sát vách trái là nhà Bác H..,người Bác trai vui vẻ mà thuở nhỏ tôi mến nhất xóm và cũng sợ nhất ? Nguyên do, tôi hay qua nhà Bác chơi . Thấy tôi hiền lành và lù đù {gia đình gọi tôi là “ông Ba Tàu”}, nên Bác thích chọc ghẹo .Thông thường, mỗi buổi chiều, Bác hay nhâm nhi với vài chai “bia con Cọp”, lúc tôi qua là đúng lúc Bác ngà ngà say và tôi đã trở thành “mồi ngon” của Bác . Canh lúc tôi đã ở chơi chán chê , khi dợm đứng lên thì Bác ôm chặt và nắm hai tay tôi “dung dăng dung dẻ” một hồi, mặc tôi năn nỉ ỉ ôi “xin tha mạng”, Bác vẫn không chịu thả, cứ nắm chặt hai chân và cù vào bàn chân. Có ai mà chịu nổi? Chỉ khi tôi cố tình khóc lớn và la to: “ Cậu ơi..Mợ ơi..”, Bác mới chịu thả ra. Hú hồn, hú vía..! Lắm khi, Bác thả ra rồi. Tưởng bở, vụt chạy. Bác liền đuổi theo, tay cầm ‘phất trần’ nhứ nhứ, chặn đường về nhà của tôi . Sợ quá, tôi phải chạy ngược về phía sông, nhiều khi rất lâu, đợi Bác trở vào nhà thật sự, mới lấm la lấm lét mò về. Khổ sở là thế, không hiểu sao tôi vẫn cứ thích qua chơi, như quên chuyện hôm trước và để rồi lại đau khổ lúc ra về. Sao mà ngu thế không biết ! Sau này tôi hiểu ra. Do Bác thích ghẹo riêng mỗi tôi . Bác ‘dụ’ tôi bằng cách kể chuyện kèm với nét mặt pha trò dí dỏm, hoặc làm thầy bói với mắt nhắm lim dim. Bác đã làm tôi ‘say’ theo Bác để đến giờ, ký ức vẫn ngập tràn trong tôi !

 Khoảnh đất trống rộng khoảng vài sào, nằm phía sau nhà là ruộng rau muống vào mùa mưa và biến thành sân chơi của con nít xóm tôi vào mùa khô. Những trò thả diều vào chiều gió lộng hay đi lật từng tảng đất nứt nẻ do thiếu mưa , cố tìm thật nhiều dế đá . Dế mái vất đi {giống cái yếu thế? Xin lỗi }. Tôi thích nhất dế lửa ,đầu bự, càng to, sau mới là dế than. Thách thức thi đá dế lẫn nhau. Xì xà xì xụp , lấy cây que nhỏ, thọc vào gáy dế yêu và thổi phù phù cho dế ‘sung độ’ rồi thả xuống đấu trường là một cái hộp rỗng . Tiếng hò reo inh ỏi để rồi sau đó lắm lúc bươu đầu, sứt trán giữa hai chủ dế do ‘huỵch’ nhau tại chỗ hoặc về méc Cha Mẹ. Tình đoàn kết xóm ‘riềng’ có lúc sứt mẻ do Cha Mẹ bênh con. Với con nít nữ thì đánh ‘khăng, chỉ cần hai nhánh cây, một dài, một ngắn và đào một lỗ nhỏ là đã chơi được hoặc là nhảy dây, đánh đũa bịt mắt bắt dê v..v. Con trai có thêm trò ‘năm mười mười lăm hai mươi’ đầy phấn khích và hồi hộp hoặc bắn bive lỗ 9 lỗ 10. Ngày đó, được cha mẹ cho phép ra chơi là rất mừng rồi!

 Xóm tôi về tính đoàn kết cũng khá tốt, bắt nguồn từ cùng chung cảnh ngộ từ Bắc vào Nam, cùng ý thức gầy lại sự nghiệp trên vùng đất Nam bộ lúa gạo phì nhiêu, mưa thuận gió hòa này. Nhưng cả xóm cũng chỉ đi theo con đường ‘công chức’, ăn lương nhà nước, nuôi dạy con cái, cho ăn học nên người. Tuyệt nhiên, không có ai theo ngành kinh doanh sản xuất cả . Câu châm ngôn ‘ăn chắc , mặc bền , có hưu về già’ được áp dụng triệt để và có để lại ‘di chứng’ cho chúng tôi sau này. Nhưng dù sao, tất cả chúng tôi đều được cho ăn học đầy đủ nên ít nhiều có ý thức. Hàng xóm không mất trộm và không phá phách lẫn nhau từ con cái!{thỉnh thoảng chỉ phá sơ sơ nhà khác ‘luồng’ thôi!?}

 ‘Bà Trùm’, người chăm sóc ruộng rau muống sau nhà, rất ghét bọn trẻ chúng tôi . Cứ vào mùa mưa, mùa nước nổi, bọn tôi lại í ới rủ nhau lội nước bắt ốc bưu. Để ăn thì ít, để chơi thì nhiều .Từ bờ ruộng bên kia, bà bắt đầu chửi như tát nước vào mặt khi nhìn thấy bọn nhỏ, tiếng bà the thé như mụ phù thủy trong ‘Harry Porter’ ngày nay! Không sợ, quá xa để bà đuổi kịp! Chúng tôi hỗn hào ghẹo lại! Bà càng điên tiết, càng lồng lộn và chửi ông ống lên như âm thanh của pháo đài bay B52 cất cánh. Sợ cha mẹ nghe được, chúng tôi đành rút quân. Dù như thế ! Không bao giờ chúng tôi nghĩ đến chuyện phá ruộng rau của bà dù rất ghét bà, vì biết nó là nguồn thu nhập chính của gia đình bà. Hơn nữa, lỡ bà sang nhà méc lại thì sao?

 Lò Heo. Một xóm nổi tiếng với những chuyện đánh giết nhau rợn người qua truyền miệng thì ở phía bên kia của xóm tôi, nằm sát đình Tân Lân. Việc gì cần lắm mới phải ráng qua thôi! Còn không thì miễn. Muốn đi đá banh ngay sân gần nhà, đã là cả vấn đề! Vì sợ đụng chạm và bị dân Lò Heo đánh. Nhất là thường nghe chuyện ghét nhau giữa dân Nam và Bắc di cư, ảnh hưởng tai hại của thời Pháp thuộc khi cố tình chia Việt Nam thành 3 miền, tạo sự chia rẽ! Chỉ nhờ đá banh khá giỏi, quen được vài cầu thủ nổi tiếng của ‘bên ấy’, nên mới bớt ngán! Và có lẽ phần nào, nhờ xóm tôi có tiếng ăn học, có vài người thi đỗ Tú tài phần 2. Niềm mơ ước của thanh niên thời đó! Thơm lây từ điều này nên bọn tôi ít bị gây hấn chăng? Chỉ có lần, anh B… của tôi, tướng tá nhỏ con nhưng cũng ‘chì’ dám đụng ‘ổ kiến lửa’. Chọc ghẹo hay đánh một tay ‘bán bánh tiêu’ của ‘bên đó’. Bị khoảng 20 sát thủ nhí truy sát đến tận bờ sông gần nhà, không còn cửa thoát, anh nhảy đại xuống sông. Thế là diễn ra hoạt cảnh! Trên bờ 20 tên chỉ chỏ, la hét chặn đường tẩu thoát. Dưới sông, một mình chơi vơi không ai cứu giúp. Chỉ còn phương kế ‘Hàn Tín lòn trôn’. Anh tôi giơ cả hai tay lên trời, xin xỏ : “Cho tôi xin đầu hàng... Cho tôi xin hàng’.Đến nước này, đối phương phải chấp nhận mà thôi ! Không lẽ ào xuống sông đánh tiếp một người thì cũng kỳ! Tôi chỉ tự hỏi: “Khi xin hàng . Anh B… của tôi có cảm thấy sóng nước dập vào nách và nhột không?”

 Trở lại chuyện xóm Bắc. Bạn đồng trang lứa và thân nhất xóm, chắc chỉ có tôi, T… và Th…Mợ tôi thì thân với bà nội của cả hai. Hợp ý và thân với T… hơn vì cùng ham chơi giống nhau, Th… thì chững chạc hơn! Do đọc chung và cùng mê truyện ‘chưởng’ của Kim Dung, bị ảnh hưởng nặng. Hai đứa tụi tôi chế ra những chiêu thức đánh kiếm gỗ. Như ‘Lăng ba vi bộ’, ‘Nhất dương chỉ’ của Đoàn Dự hoặc chiêu ‘Sư tử hống’ của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn ? Lúc phạt ngang đầu thì hụp xuống, lúc quét dưới chân thì phải nhảy lên, lúc đâm trái phải, nhớ né cho đồng bộ! Độ nhớ bài phải thật tốt để không gây chấn thương cho nhau. {nghe giống trong truyện võ lâm quá!}. Một bài diễn dài vài phút .Tôi và T… có tới mấy bài. Diễn xong cả hai thở ‘bở hơi tai’ ! Nhưng lấy lại tinh thần ngay sau tiếng vỗ tay rào rào của đám khán giả con nít. Hãnh diện quá đi chứ ! Tổng kết từ ngày đi diễn ! Cả hai chúng tôi chưa bao giờ trúng đòn dù đánh nhanh!

 Xóm tôi có một chuyện tức cười! Thường hay ghép đôi hai người khác phái. Chủ yếu do các anh trai và ngay cả các Bác người lớn. Anh V… của tôi thì với chị P… sát bên nhà . Anh B… thì với chị D…, chị của bạn thân tôi, người sẽ đi vào thơ văn của người bạn quá cố NTN. Tôi thì với H.. cạnh nhà . Bạn T… thì với N…. , em gái tôi . Ghép cứ ngậu xị cả lên! Còn nhiều cặp lắm mà tôi không thể kể hết. Nói vậy chứ !Tuy còn nhỏ nhưng cảm giác khoai khoái , gường gượng và nhiều khi muốn độn thổ luôn nếu đề cập khi cả hai cùng có mặt . Tức mình! Phải trả thù thôi! Bọn trẻ chúng tôi ghép ngược lại các anh và các chị của nhau, để xem ai ‘quê’ hơn ai? Gặp ‘cặp đẹp’, hai người khoái ngầm thì không sao, nhưng ‘cặp đũa tre lệch’ thì bọn tôi sẽ lãnh những cái ‘cốc đầu’thật đau hay cái véo tai để đời ! Thế cũng tốt! Làm tăng thêm tình đoàn kết của xóm mà thôi!

 Thuở nhỏ, tôi thì ‘mít ướt’ và có tật ‘cà lăm’ nặng . Tôi khổ vì chuyện đầu thì ít, mà khổ vì chuyện sau rất nhiều. Tôi nhớ mãi vụ anh Q.., con Bác L., ở giữa xóm. Qua chơi , anh nói : ‘ Về lấy lồng đi. Anh cho con thỏ về nuôi.”.Con nít hay tin người lớn. Về lấy ngay lồng mang qua. Anh nói : “Thỏ chạy mất rồi”. Tức khí vì bị lừa , tôi nằm ăn vạ tại nhà anh , đòi bắt đền. Chỉ đến khi anh H…. và P… hiện ở Đức, ra sức an ủi, tôi mới ‘cho qua’. Chuyện nói lắp mới tức cười. Ra xóm chơi thì thích anh V… cõng về . Ngay từ đầu xóm, sau khi yên vị trên lưng xong , tôi lớn tiếng thách thức : “ Đố..đố..tụi..tụi..bay..bay..bắt..bắt..bắt..được..được..được…..tao” . Xong câu thì về đến nhà mất rồi! Chán thế đi mất ! Còn chuyện năm học lớp Nhất {lớp 5 bây giờ} thầy Chấn ,trường Nguyễn Du. Tôi bị thầy bắt trả bài ‘bệnh ho gà’. Ưu tiên được đứng tại chỗ vì thầy biết tôi mắc bệnh. Bệnh này mà gặp nguyên âm thì sợ lắm! Mà bài trên có rất nhiều lần lập lại hai từ ho gà. Từ ‘o’ qua ‘à’ sao khó thế! Tôi lạnh sống lưng khi phải trả hết bài học. Tiếng lắp cứ lập đi lập lại, tôi có cảm giác bài dài hơn thế kỷ. Mới chỉ nửa bài mà nghe cả lớp cười bò ngả nghiêng. Kết thúc bài rồi, mà tôi nghe cảm giác xấu hổ tận cùng Thầy khoát tay và chỉ dịu dàng mỉm cười khoan dung. Tôi vừa ‘quê’, vừa ghét cay ghét đắng cả lớp. Và vẫn còn giữ tình yêu thầy Chấn đến nay.

 Chuyện vui thì nhiều nhưng chuyện buồn của xóm cũng có. Có chiến tranh ắt phải có mất mát. Nhà tôi thì nhẹ như anh B…, đạn bắn vào chân. Nặng hơn thì anh Q…. , bom nổ trong hầm và văng mất ‘bộ nhai. Về phía hàng xóm là nỗi buồn lớn lao! Bác Q…. giữa xóm, anh C.. Sĩ quan , anh của chị D…. và bạn T… thân thiết , anh T…, con Bác Th…, người đánh cờ với tôi .Tất cả đều mất trong cuộc chiến . Đã mấy chục năm qua .Giờ hòa bình đã về trên Đất nước. Chỉ mong hương hồn Bác và các anh, phù hộ cho cái xóm này, được nhiều điều may mắn, an hòa và hạnh phúc!

 Nói chung, chuyện của xóm Bắc dốc Tòa không sao kể hết, chỉ kể lại phần đời của tôi lồng trong xóm này khi tuổi đã xế chiều. Mong con cháu ở xóm biết qua phần nào cái hồn của xóm ngày xưa. Đã có những thú vui ‘rẻ tiền’ ở đây, những trò chơi tao nhã và không kém phần phấn khích! Vậy thì con cháu hãy gắng giữ cho mình, một tâm hồn dung dị mộc mạc, tránh nét đua đòi khi Đất nước ‘mở cửa’. Hãy là con ngoan của gia đình và là người hữu dụng cho Quê hương sau này.

 

 Nghiêm Hải

Ý kiến bạn đọc
20 Tháng Tám 20127:00 SA
Khách
Anh Hoàng duy Liệu thân mến!
NghiemHai rất thích đọc các bài văn của anh. Lời mộc mạc, chịu chơi và dễ hiểu! Hy vọng anh sẽ có nhiều bài khác với cùng ngôn từ như thế. Đọc xong thấy sảng khoái làm sao ấy!
20 Tháng Tám 20127:00 SA
Khách
Xóm đàn em hiền lắm anh ơi! Chị Duyên 'thà như giọt mưa' và bạn thơ NQ Bùi Tùng cũng trong xóm và hiền như Bụt. Đàn anh cùng Long, Hoa chắc bị xóm Chợ rượt rồi đó! Bọn này cũng bị hai xóm đó rượt hoài lúc nhỏ. Chắc chỉ mong gặp anh tại VN thôi! Khi đó sẽ thù tiếp anh vài bài hát tình ca nha anh Liệu. Đàn em NghiemHai.
26 Tháng Năm 20127:00 SA
Khách
À thì ra thế !
Ngày xưa đó có lần đi tắm sông về lại chơi trò dế mèn phiêu lưu ký làm tui với thằng Long và con Hoa bị rượt chạy xì khói từ Xóm Dốc Tòa đến tận Lò Heo rồi lại bị...rượt tiếp. Đường về xóm Ga sao mà xa dịu dợi chiều năm ấy.
Không biết cái anh Nghiêm Hải này có tham dự gì hay không? Ước gì anh em mình có dịp rượt nhau một trận trên bàn.
Thân mến
Hoàng Duy Liệu
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Năm 2012(Xem: 19161)
Tư Thâu khập khễnh len mình giữa dòng người xuôi ngược hối hả mua bán tấp nập của phiên chợ chiều cuối năm, cũng như rồi đây phải lê tấm thân tàn lăn lóc mưu tìm chén cơm manh áo giữa chợ đời đầy nghiệt ngã đau thương!
23 Tháng Năm 2012(Xem: 22578)
tôi vẫn còn đó một chân tình…Xin cảm ơn đời vẫn còn giữ được cho tôi những người bạn chiến đấu oai hùng. Xin cảm ơn em, người con gái Việt Nam với mối tình thủy chung đỏ thắm…Vô cùng cảm ơn em, người tình của em trai tôi
23 Tháng Năm 2012(Xem: 22058)
Trong ký ức của tôi, dù đã phai nhạt theo năm tháng, nhưng kỷ niệm của những ngày xưa thân ái với gia đình, Thầy Cô và bạn bè chốn quê nhà vẫn còn được lưu giữ để nghe ấm lòng mỗi lúc nghĩ về...
23 Tháng Năm 2012(Xem: 21632)
Cù Lao Phố từ lâu đã được quy hoạch làm khu du lịch, nhưng đến nay vẫn không hề phát triển. Vẫn những con đường đất đá thô sơ, vẫn những cánh đồng hiu quạnh chờ bàn tay tạo tác của con người. Cù Lao Phố vùng đất địa linh nhân kiệt thuở nào, giờ im lìm đứng nhìn thế sự đổi thay.
18 Tháng Năm 2012(Xem: 29217)
Đêm nay thu sang cùng heo mây Đêm nay sương lam mờ chân mây Thuyền ai lờ lững trôi xuôi dòng Như nhớ thương ai chùng tơ lòng
17 Tháng Năm 2012(Xem: 21252)
Lúc tôi vượt cạn. Cơn đau oà vỡ và con tôi ra đời. Tôi bồng chúng trong tư thế trần truồng và xăm soi toàn thân, đếm từng ngón tay ,ngón chân để biết con mình nguyên vẹn. Và niềm vui đó là niềm vui to lớn nhất trong cuộc đời làm mẹ của tôi
13 Tháng Năm 2012(Xem: 21691)
Mãi lo thả hồn miên man nhớ về những ngày phải mặc cái áo này dắt con cố đi tìm một chốn dung thân làm bà Tư không hay ông Mười đã đến đứng kế bên bà tự hồi nào. Xếp lại cái áo bỏ vô tủ ông thì thầm: - Bà cứ giữ lấy, biết đâu. Thẩn thờ quay qua bà Tư buồn rầu : - Kỳ này tui chạy đi đâu hả ông? Ôm chặc lấy vai bà ông Mười cố ngăn cơn nấc nghẹn: - Mình chạy lên trời.
13 Tháng Năm 2012(Xem: 21086)
Biết đủ là đủ phải không em? Cuộc sống em đã có nhiều nụ cười hơn nước mắt, biển đời luôn trao tặng bình lặng cho em hơn là nổi phong ba. Hãy cám ơn đời đã xoa dịu được nỗi đau làm lành được những vụn vỡ trong trái tim em.
12 Tháng Năm 2012(Xem: 20531)
Mẹ tôi chết ở miền Nam, thầy tôi chết ở miền Bắc, không biết hai người có trùng phùng ở một miền nào đó nơi thế giới bên kia? Nơi mà tôi tin rằng, không có hận thù, đau khổ, thầy mẹ tôi sẽ có một bữa cơm hội ngộ, bát tương, quả cà, bát thịt kho đông trong những ngày giá lạnh.
07 Tháng Năm 2012(Xem: 23051)
hôm nay, nơi khuôn viên đại học với những lời chúc tụng của bạn bè làm tôi nao nao nhung nhớ nhừng kỷ niệm thân thương vùng quê ngoại, có đồng ruộng mênh mông, có hình ảnh mẹ tôi dãi dầu mưa nắng hòa mình vào cuộc sống người dân quê chân chất thật thà để nuôi tôi khôn lớn bằng tấm gương hy sinh cao cả.
05 Tháng Năm 2012(Xem: 21321)
Trong số khách ruột của quán có người còn quả quyết thấy con “Củ Kiệu” có lần bay về thăm… quán(?). Nó đậu trên giàn hoa giấy trước hiên quán, nhìn nó tươi tốt hơn trước nhiều và khi thoáng có chút khói thuốc lá bay về phía nó, con chim cất lên mấy tiếng kêu kỳ lạ rồi vỗ cánh bay đi …
04 Tháng Năm 2012(Xem: 21399)
Người viết xin cảm phục những ai có thể phụng dưỡng cha mẹ già yếu ở nhà vì họ đã cố gắng khắc phục được những khó khăn trong cuộc sống hiện tại để báo hiếu cha mẹ , giữ gìn truyền thống đạo đức Việt Nam nơi xứ người.
01 Tháng Năm 2012(Xem: 24350)
Cái số của họ dường như đã được định sẳn, họ ra đi theo chương trình nhân đạo H.O cũng quá muộn màng và nơi đất tạm dung này, chưa bao giờ được nghe nhắc đến tên người Cán Bộ XDNT.
29 Tháng Tư 2012(Xem: 27765)
Nhân ngày 30 tháng Tư năm nay, xin nhìn lại hình ảnh nầy, để nhớ ngày quốc hận đau buồn, ba mươi bảy năm về trước, ngày 30 tháng Tư năm 1975, ngày Việt Cộng-Cộng Sản Bắc Việt xâm lược, cưỡng chiếm và Cộng Sản Hóa miền Nam Việt Nam Cộng Hòa, và xin nhìn lại, nhìn lại mãi mãi, đừng quên!
27 Tháng Tư 2012(Xem: 28602)
Những con người có lương tâm và tự trọng không bao giờ vui sướng được trong nỗi thống khổ to lớn ấy của dân tộc. Thử hỏi xương máu của hàng triệu con người đã ngã xuống trong cuộc chiến chỉ để tạo nên một Việt Nam thống nhất trong chia rẽ, thống nhất trong sự Hán hoá, thống nhất trong sự mất tự do và quyền làm người hay sao? Ba mươi tháng Tư - xin cầu nguyện cho tự do và nhân phẩm, cho sự Hoà hợp dân tộc và nền công lý.
25 Tháng Tư 2012(Xem: 21440)
Chúng tôi đã chiến đấu cho chính nghĩa như thế đấy, chúng tôi đã hy sinh như thế đấy, và chúng tôi đã bị bỏ rơi như thế đấy. Tôi cũng không hiểu vì sao người Mỹ phản chiến, trong đó có thầy, lại xuống đường tranh đấu, cổ vũ cho kẻ thù của chúng tôi, và ngược đãi chiến binh của chính nước Hoa-Kỳ?
25 Tháng Tư 2012(Xem: 29894)
Đứng trên đầu dốc Châu Thới, nhìn về phía phi trường Biên Hòa, pháo vc nỗ ùng oằn, khói lửa tuôn cuồn cuộn! Nhín về phía tỉnh lỵ, ánh nắng chiều tà thoi thóp trên thành phố thân yêu bên kia sông Đồng Nai đang trong cơn hấp hối, thật não lòng!
22 Tháng Tư 2012(Xem: 47598)
Tôi còn nhớ, cuộc đời Thúy Kiều ba chìm bảy nổi. Cuộc sống không may mắn đã vùi dập Kiều xuống tận đáy xã hội, thế nhưng khi gặp lại Kim Trọng nàng còn tự tin bảo với chàng :- "chữ trinh còn một chút nầy ..." thật cảm phục lắm thay!
17 Tháng Tư 2012(Xem: 24992)
Cám ơn Chị, lời nói đẹp của chị trong giờ phút tuyệt vọng của tôi, khiến nhịp đập trái tim tôi dịu lại, khi ngồi chờ đêm qua, bình minh ló dạng, để thấy lại được những đồng đội thân thương của mình !
10 Tháng Tư 2012(Xem: 29958)
Cám ơn cuộc đời đã cho chúng tôi tìm lại nhau, và trên hết cám ơn aihuubienhoa đã là nhịp cầu nối những cánh chim tìm về với quê hương, cội nguồn...
10 Tháng Tư 2012(Xem: 35081)
Tuy nhiên sự kiện quan trọng nhất trong hành trình nầy là chuyến thầy trò về thăm trường trung học Công Thanh và những ưu ái mà học trò cũ đã dành cho thầy cô dù là đã xa cánh gần 40 năm. Tấm chân tình ấy tôi rất hân hạnh đón nhận và xin xem như là một kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời dạy học của tôi.
05 Tháng Tư 2012(Xem: 26670)
Ba không đủ can đảm , không đủ sức đổ máu mình để trả ơn cho họ. Nhưng Ba không hèn để phản bội họ. Ba nói thật rõ là Ba rất kính trọng những người con hiếu thảo
02 Tháng Tư 2012(Xem: 25666)
Vì ba không đủ tiền mua loại xe Nhật cho hợp với "văn minh"nên ba phải đi "con ngựa sắt" đến sở làm. Vì ba không đủ khả năng cho đàn con trai ba đi hớt tóc ở tiệm nên ba phải tập làm thợ hớt tóc, nhưng ba vẫn vui, ba vẫn cười. Ba mãn nguyện sống vui hằng ngày khi ba thấy đoàn tàu chưa đứt !
01 Tháng Tư 2012(Xem: 21845)
Thử nghĩ nếu mà những người lảnh tụ đang cai trị những xứ sở nghèo nàn chậm tiến nào đó chịu bỏ ra một ngày trong một năm tham dự cái trò chơi này một cách thành tâm thì không bao lâu thế giới sẽ có thêm biết bao là tiếng cười rộn rả hàng ngày trên khắp quả địa cầu.
01 Tháng Tư 2012(Xem: 29132)
Rồi đây mấy ai còn nhớ tới Tân Phú, Bình Long, Bến Cá, chợ Võ Sa, cầu bà Bướm nữa? Nó thuộc về một thời của quá khứ. Một quá khứ dễ thương trong lòng một người hoài cỗ.
01 Tháng Tư 2012(Xem: 20561)
Ngủ say đi con rồng nhỏ của nội. Mùa xuân đã về rồi đó. Hoa lá đang đâm chồi nẫy lộc. Cháu của bà sẽ là một mầm non tươi tốt, đem đầy mật ngọt yêu thương đến với mọi người.
28 Tháng Ba 2012(Xem: 21629)
Tiệc nào cũng phải tàn. Tình nào cũng phải tan nhưng để dành mà nhớ và có thể năm sau làm tiếp! Tôi bắt tay anh Hạnh và nhận lời cám ơn. Gật đầu tạm biệt tất cả, tôi ra về trước mà lòng cảm thấy phấn chấn!
25 Tháng Ba 2012(Xem: 29453)
riêng tao đang gậm nhấm nỗi buồn cho thế hệ bất hạnh của tụi mình, chỉ vì ba cái lý tưởng vu vơ ai đó mang về tận phương trời xa lạ nào mà cả bao thế hệ phải chết hay là sống nghèo cho mải đến hôm nay
22 Tháng Ba 2012(Xem: 29122)
Ký ức của tôi về những người bạn thời thơ ấu vẫn lưu giữ trong quyển tập Lưu Bút Ngày Xanh mà tôi luôn mang theo hành trang vào đời, đến bây giờ giấy mực đã phai màu nhưng những tấm ảnh chân dung bạn tôi vẫn còn đậm nét
20 Tháng Ba 2012(Xem: 28265)
Mấy chị em khóa 9, 10, 11...14 Ngô Quyến ơi nhào vô mà giúp tui một tay chỉ dạy cho Cụ Liệu ( Có bỏ dấu đàng hoàng đó nha ) này biết cái câu " Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ " chút nha. Xí ! Già rồi mà vẫn cứ nghênh ngang thấy Ghét !
19 Tháng Ba 2012(Xem: 22111)
Tình cảm với nhau phải nói là tràn trề như vậy, nhưng có những lúc bà thấy ray rức. Rằng về mặt pháp lý, dù bà đã ly hôn, nhưng khi đến với ông như thế này là… không phải. Hiểu tâm sự của người yêu, ông chỉ biết an ũi cho bà
19 Tháng Ba 2012(Xem: 20723)
Tôi tiếp tục bước đi trên đường phố Biên Hòa với nhiều thay đổi, nhà hàng tụ điểm ăn chơi mọc lên như nấm, mọi người đều “ hối hả vui chơi” trong cuộc sống hằng ngày, không biết có ai còn nhớ đến tháng ba với những mảnh đời bất hạnh.
19 Tháng Ba 2012(Xem: 21206)
Thế là sau 42 năm, từ năm 1970, bạn bè rời trung học Ngô Quyền, tôi mới gặp lại Hạnh. Rồi sau 2 năm đại học, mùa hè đỏ lửa, chúng tôi vào quân đội, vào Thủ Đức. Thằng khóa 3, đứa khóa 5. Ra đơn vị, cùng về Miền Tây, đứa Trà Vinh, đứa U Minh Chương Thiện.
16 Tháng Ba 2012(Xem: 28603)
Vàng trên thế giới được thể hiện qua nhiều dạng thức con nên mở rộng tầm nhìn. Một cô con gái đẹp hiền lành, nết na, thông minh có học thức và biết chăm sóc gia đình là một hủ vàng biết đi. Con có hiểu không?
12 Tháng Ba 2012(Xem: 23240)
Và cô một lần nữa lại mềm lòng trước gió! cô xiêu lòng, thoát khỏi nỗi ăn năn: Sao Không Nhốt Gió! Cô cay đắng với gió, nhưng cô TỊNH TÂM-cô THA THỨ cho gió. Cô mong từ chiều nay, có ghế đá công viên làm chứng, gió sẽ giữ lời hứa với cô. Gió mãi mãi là làn gió mát, trong lành ,dịu dàng. Gió hứa sẽ đi cùng cô nốt đoạn đời còn lai của cô trong AN BÌNH-HOAN LẠC.
11 Tháng Ba 2012(Xem: 26029)
Ới Thị Bằng ơi! đã mất rồi! Ôi tình, ôi nghĩa, ới duyên ôi! Mưa hè, nắng cháy, oanh ăn nói, Sớm ngõ, trưa sân, liễu đứng ngồi.
08 Tháng Ba 2012(Xem: 20479)
Những người trẻ tuổi hiện nay - các em, các cháu hình như đã thấy được, đã nghe được, đã thấu hiểu hiện tình đất nước. Vì thế những người trẻ này đang là niềm tin, niềm kỳ vọng của những người đi trước
06 Tháng Ba 2012(Xem: 23400)
mà cô nàng đưa chân bên phải ra ngoài chiếc váy đen Versace một cách điệu bộ cong cớn khiến “ nhiều bà ” nóng mặt nhưng cũng khiến “ một số ông”…trố mắt trầm trồ!
06 Tháng Ba 2012(Xem: 29459)
Mày còn nhớ không hả Dũng? Những cái vụn vặt của cả một thời tuổi nhỏ đáng yêu ấy đã theo chiếc xe ngựa lẫn tiếng còi mà đi xa rồi, còn chăng là tiếng thở dài tiếc nhớ trong đêm nay.
03 Tháng Ba 2012(Xem: 29641)
Nhờ danh thơm, tiếng tốt của Ông Đốc Vỉnh, như hương bưởi Biên Hòa, không cần quảng cáo, đã bay xa tận đến Kông-Pông-Rô, Svây-Riêng, Campuchia, mà chúng tôi nên vợ, nên chồng.
02 Tháng Ba 2012(Xem: 31194)
“Tôi là người đàn bà sống để yêu thương và viết. Trong loạt bài Người Tình Trong Tình Khúc do tôi sưu tập và viết lại không với ý nghĩa là một công việc “ thóc mách” mà viết với tâm cảm chia sẻ để chúng ta cùng chiêm nghiệm và chiêm ngưỡng những cuộc tình đẹp, mãi đẹp… dù phải chia lìa, hay vẫn có nhau bên đời này”
01 Tháng Ba 2012(Xem: 79168)
Chúng ta đã qua những trãi nghiệm dài của cuộc đời, chúng ta càng phải biết hài hòa và thương yêu mọi người hơn nữa bằng cách biết chia sẻ. Biết tha thứ. Biết quan tâm và bớt cố chấp, bớt quan trọng hoá và thực hiện những hoài bảo để trở thành một con người còn có ích cho gia đình, cộng đồng, xã hội và thể hiện được giá trị nội tâm của chúng ta.
01 Tháng Ba 2012(Xem: 26037)
Cầu chúc cho Hắn và gia đình thành đạt trong việc kinh doanh để Hắn có nhiều cơ hội về lại quê hương, để bạn bè có nhiều dịp hội ngộ trên mảnh đất địa linh nhân kiệt núi Bửu sông Đồng. Để trang mạng aihuubienhoa có thêm nhiều bài viết mới, để Café Cầu Mát luôn mãi đông vui….
01 Tháng Ba 2012(Xem: 27777)
Thôi, bà hiểu ra rồi! Cám ơn BỒ TÁT của bà! Mong có kiếp lai sinh, bà hẹn ông sẽ tái duyên lần nữa! để bà lại có dịp hành xử Hạnh Bồ Tát của bà. Mong lắm thay !!!
29 Tháng Hai 2012(Xem: 20470)
Tôi đã ý thức và tĩnh táo đi qua những ngày tháng như thế và hiện giờ đang chờ sinh đứa con đầu lòng. Chồng tôi là chàng sinh viên người miền Nam học cùng lớp, cùng ra dạy chung trường. Tình yêu của chúng tôi đến với nhau không là ảo tưởng mà là một thực tế dâng hiến vị tha.
26 Tháng Hai 2012(Xem: 26099)
Bài viết nầy tôi xin mạn phép đi sâu về phần gặp gở bạn bè, nhất là đàn em tuyển thủ Đinh công Hoàng.Về phần đề cập góc cạnh của hướng đạo sinh, có thể sẽ có bài đóng góp của các bạn Diệp Hoàng Mai, Bùi thị Lợi...Hy vọng bài viết nầy là phần kết nối với bạn bè phương xa. Trân quý.
25 Tháng Hai 2012(Xem: 25803)
Hôm trước nghe cô cháu ngoại của bác Tám tường trình rằng tiền quỷ của Hội đồng hương Biên Hòa còn có bảy tám ngàn chi đó làm tui ngẫm nghĩ sao mà ít vậy? Mấy trăm đồng hương mỗi người chỉ một trăm thì sẽ có ba trăm ngàn ngay phải không.
22 Tháng Hai 2012(Xem: 20720)
Tôi làm sao quên được giọng nói Bắc Kỳ nhỏ nhẹ, dễ thương, tính tình hiền lành đáng mến của bạn tôi ngày ấy. Bạn thường nhường nhịn và chiều chuộng tôi, với bạn điều gì tôi nói ra cũng có lý và đúng cả
21 Tháng Hai 2012(Xem: 26072)
Đối với nhiều người khác đó là điều đáng mừng-nhưng với bà-đó là NỖI ĐAU thấu tâm can. Ngôi trường thân yêu,đã in sâu vào tâm trí bà trong nhiều chục năm qua,sẽ bị xóa hết dấu tích,sẽ thay đổi hoàn toàn...
20 Tháng Hai 2012(Xem: 27046)
Riêng tôi, cảm nhận sự vô thường trong nhân thế, cảm nhận cuộc đời sắc sắc không không. Thắp 3 nén hương cho ấm mộ bạn mình cũng ấm thêm tình bằng hữu. Mượn mấy câu thơ của Tôn Nử Hỷ Khương kết thúc bài viết nầy tặng bạn bè tôi