10:17 CH
Chủ Nhật
28
Tháng Tư
2024

CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG -HUỲNH VĂN HUÊ

30 Tháng Mười 201312:00 SA(Xem: 12041)

CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG.

 

  Công cha như núi Thái Sơn.

  Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.

 

 Cô nằm trên chiếc giường bệnh nhìn ra khung cửa... Bên ngoài ban-công tầng lầu 1 của bệnh viện này là phần trên tàn lá một cây bằng lăng hãy còn đang muộn màng điểm xuyết mấy chùm hoa tím trông thật nên thơ và dễ thương. Nơi một cành khẳng khiu nghiêng nghiêng nhoài ra phía ngoài, cô chợt chú ý đến mấy chiếc lá vàng... Giống cây này là vậy, cây miền nhiệt đới này thay lá cũng khác với cây ôn đới. Trong khóm lá hãy còn xanh kia vẫn xuất hiện mấy chiếc lá vàng và lá đã vàng cứ thế mà tuần tự rụng rơi trước gió!... Cô nhớ rằng hồi còn trẻ mình cũng đã từng đọc qua ở đâu đó truyện của O.Henry, một văn sỹ người Mỹ: "Chiếc Lá Cuối Cùng". Trong truyện cũng có giường bệnh, cũng có khung cửa, cũng có chiếc lá vàng...

 Vào độ tuổi này cô lại mắc phải căn bệnh hiếm gặp, thiếu hồng cầu mãn tính. Để điều trị ngoài vài thứ thuốc đặc hiệu, bệnh nhân còn được định kỳ tiếp máu theo chỉ định của thầy thuốc. Hôm nay chính là ngày đầu tiên bệnh viện truyền hai đơn vị máu cho cô. Nhờ là một phụ nữ biết lo xa, với số tiền dành dụm được đã giúp cô không gặp khó khăn về tài chính khi trị bệnh, nhưng cái khó lại là do thiếu người thân chăm sóc! Còn nếu phải thuê người lạ thì làm sao yên tâm đặt hết niềm tin...Vấn đề này quả thật là lạ lùng và khác thường, nhưng biết sao khi đây lại là thực tế hiển nhiên.

 Cũng như mọi người, đương nhiên cô cũng có một mái ấm gia đình: người được gọi là chồng cô thì dù đang vẫn chung một mái nhà nhưng quan hệ giao tiếp giữa hai người còn ... tệ hơn hai người hàng xóm. Khi ông ấy bệnh, vì tình người, vì nghĩa cũ sau mấy mươi năm chung sống và cũng vì hai đứa con... lúc ấy cô hết lòng chăm sóc dù bản thân cũng bắt đầu nhuốm bệnh. Nhưng nay đến lúc cô lâm bệnh - mà lại là bệnh nặng - ông ấy lại thản nhiên nói mình có tính... "sợ bệnh viện" nên thản nhiên ở nhà !...Đến hai đứa con, chúng đều có gia đình và ra sống riêng, một đứa mới cưới vợ xong và đang đi công tác nước ngoài. Riêng đứa anh lớn còn ở trong nước thì vịn lý do bận công tác và con nhỏ đang bệnh nên không thể vào bệnh viện chăm sóc mẹ được. Ngoài các lý do vừa kể, không biết có cái lý do - mà nhiều gia đình gặp phải - khác là có chuyện so bì giữa con cái với nhau hay không?! Chỉ biết chắc chắn một điều là thời điểm này cô đang đơn độc một thân một mình trong bệnh viện. Bệnh nặng, cô đơn, cô lo buồn và bi quan hơn bao giờ hết, bất giác cô thở dài rồi đưa mắt nhìn ra khung cửa, mấy chiếc lá vàng đã rụng từ lúc nào chỉ còn lại vỏn vẹn ba chiếc. Rồi đây, theo quy luật tử sinh, trên nhánh cây trước khung cửa này sẽ không còn chiếc lá vàng nào cả. Cô nhớ đến nhân vật nữ trong truyện của O.Henry, cô ấy cũng nằm trên giường bệnh và có suy nghĩ bi quan rằng khi chiếc lá cuối cùng thoi thóp ngoài khung cửa kia lìa cành thì cô ấy cũng sẽ... Bất giác cô liên tưởng đến tình cảnh của mình, bệnh nặng và lại còn đơn độc hơn cả nhân vật trong truyện nói trên!

 Đến đây chợt có một người y tá bước vào cất tiếng ái ngại hỏi thăm :

 - Cô đã có thân nhân vào chăm sóc chưa?

 Như người mất hồn, cô thờ thẩn lắc đầu chầm chậm:

 - Không có ai hết ! ... Có lẽ sẽ là như vậy.

 Bằng một giọng thương cảm, người y tá nói:

 - Bây giờ cháu kiểm tra huyết áp của cô, lát nữa sẽ vô liên tiếp hai đơn vị máu, thời gian kéo dài phải đến khoảng sáu giờ... Chính vì vậy có khả năng bị sốc nên cô rất cần có thân nhân bên cạnh để theo dõi kịp thời báo ngay cho phòng trực...

 Đến đây người y tá im lặng thực hiện công việc chuyên môn, sau khi ghi chép số liệu xong cô ấy cất tiếng khuyên một cách chân tình:

 - Nếu khi truyền máu cô thấy cơ thể có diễn biến bất thường thì mau nhờ những người đang chăm sóc thân nhân quanh đây nhanh chóng báo cho phòng trực nghe...

 Cô cố gắng mỉm miệng cười héo hắt và cất tiếng cảm ơn người y tá tận tâm, tốt bụng. Khi người này không còn che khuất, cô ngước nhìn ra khung cửa, giờ trên cành cây chỉ còn có hai chiếc lá vàng đang lay lắt trước những cơn gió cuối Thu. Tim cô đập nhanh, trán rịn mồ hôi, đầu óc có hơi choáng váng... Cô hồi hộp trong lòng, thầm nghĩ không lẽ mạng sống của mình có lúc lại giống như nhân vật nữ trong câu chuyện xưa cũ ở một nơi xa lắc nào đó hay sao!? Chợt mắt cô như thấy cảnh vật chung quanh có phần mờ đi... Một quãng thời gian xa xăm chợt quay trở về hiện tại...

 * * *

 Ngày ấy sau khi kết thúc việc học hành với tấm bằng đại học, là một sinh viên giỏi, cô được giữ lại ở trường để làm công việc trợ giảng. Rồi cô kết hôn với một bạn học thời trung học, người đã đeo đuổi cô một cách bền bỉ nhiều năm cho đến khi cô tốt nghiệp đại học và ra đi làm... Người đàn ông ấy cũng theo học ngành sư phạm. Khi sống với nhau hai mặt con thì cũng là lúc mâu thuẩn gia đình phát sinh. Cô làm việc nơi thành phố lớn, người chồng của cô - người trụ cột gia đình - lại công tác ở một tỉnh cận kề. Lâu lâu ông về nhà, đến lúc trở lên nhiệm sở thường thì ông ấy không còn đủ tiền đi xe!

 Một mình vừa làm việc vừa phải chăm sóc, nuôi dạy hai con nhỏ trong giai đoạn đâu đâu cũng lâm vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn... Tuy không cần phải nhắc lại nhưng có lẽ ai ai cũng có thể hình dung ra được.

 Để có nguồn đạm quý giá cho con phát triển và mạnh khỏe, cô mua đậu nành về, nhờ một cối đá quay tay, cô tự làm đậu hủ, sữa đậu nành cho con. Là một giảng viên, buổi chiều sau giờ dạy, cô chịu đựng mất nhiều thì giờ sắp hàng chung với tất cả mọi người để chờ mua sữa trâu Mu-ra (do nhà trường nuôi thí nghiệm) đem về cho con ở nhà uống. Hầu như bất cứ người phụ nữ nào cũng có sợ một con vật nào đó, như ... chuột, gián, thằn lằn...Thế nhưng có mấy ai biết vào những đêm mưa gió tối trời, một thân một mình cô đã thu hết can đảm với cây đèn dầu lặn lội qua khu thực nghiệm của trường để bắt vài con... cóc !!! Loài động vật này tuy hiền lành như vậy nhưng với bộ da sần sùi, đáng sợ đến ngay cả đàn ông có người cũng phải lánh xa, nhưng cô bất chấp, đem về tự tay biến tất cả thành... thực phẩm cho con. Đó chỉ vì duy nhất một điều: lòng yêu thương con vô bến vô bờ. Cô đã vượt qua nỗi sợ hãi thường tình, mong rằng nguồn đạm và khoáng quý giá được chắt chiu kia sẽ phần nào giúp các đứa con của mình trưởng thành một cách tốt đẹp, hoàn hảo hơn.

 Chưa hết, với đồng lương eo hẹp làm sao đủ để nuôi con cho tương đối đàng hoàng, nhất là trẻ con nhu cầu ăn-học hầu như vô tận lại thêm dễ nay bệnh mai đau. Vì vậy cô phải cố làm thêm đủ các thứ công việc. Từ chăn nuôi heo rồi gà rồi thỏ... dẫn đến việc cuốc đất trồng khoai lang, khoai mì... vừa có rau chăn nuôi, vừa có thêm lương thực cho người. Đến một dạo, khi phong trào nuôi cá trê Phi rộ lên, cô cũng có tham gia. Chưa hết, nhờ trước kia có học nghề may, cô nhận may áo quần cho mọi người rồi kiêm luôn cả mở lớp dạy may với những ai có nhu cầu. Ngần ấy công việc oằn nặng lên vai người phụ nữ vốn trước kia, lúc còn sống nơi một tỉnh lỵ nhỏ nhắn hiền hòa chỉ biết mỗi một việc cắp sách đến trường.

 Hơn mười năm sau, những khó khăn thiếu thốn đã đươc vơi đi phần nào, người chồng xin được chuyển công tác về chung một quận với cô. Những tưởng đây là cơ hội để đồng vợ đồng chồng cùng góp phần chăm lo cho các con, nhưng sự thật lại không hề như vậy. Người chồng lúc này được xem như có địa vị kha khá trong xã hội, được ăn trắng mặc trơn hơn trước kia, giờ lại giở thói trăng hoa! Ông ta có nhân tình là một cô gái trẻ khác. Khi cô biết được bầu trời như sụp đổ, đất dưới chân cô như... nứt ra ! Đàn bà nào lại không ghen ?! Nhưng với cô ghen chỉ là phần nhỏ thôi, cái mà làm cô đau khổ và phẩn uất là lòng người sao lại thay đổi một cách dễ dàng đến như vậy?! Còn nhớ lại suốt tám năm đeo đuổi, yêu thương cô, từ thời cùng học trung học... Cô cũng đã từng nói với ông ấy khi thành vợ chồng nếu có... chán nhau thì cùng nói thẳng ra rồi chia tay. Ông ấy đã hứa hẹn đủ điều rồi mà?! Đến lúc đó cô mới đáp lại bằng một đám cưới, tuy đơn sơ nhưng ấm áp nghĩa tình và cũng đủ đầy hai họ chung vui, chúc mừng...

 Giờ đây trong khi bệnh hoạn như thế này, cô đơn vò vỏ một mình trong bệnh viện, với người (gọi là) chồng đó, thay gì oán trách trăm phần cô chỉ trách có một mà thôi! Vì cô nghĩ, bản tính người ta đã như vậy rồi thì thế nào trước hay sau rồi cũng sẽ... như vậy mà thôi!

 Về phần các con, cô hoàn toàn không trách cứ gì đâu. Ở đời người ta thường nói " nước mắt chỉ chảy xuôi có bao giờ chảy ngược", làm cha mẹ chỉ có ở trên thương xuống mà thôi. Mình chỉ mong sao gia đình riêng của tụi nó luôn luôn được ấm êm hạnh phúc. Mà quả thật các con cô có lẽ đạt được những điều cô từng ước nguyện. Chúng tự tìm lấy người yêu, cô chỉ lo tổ chức đám cưới. Vợ chồng tụi nó thật là xứng lứa vừa đôi, học hành đến nơi đến chốn, có công ăn việc làm tốt, có nhà cửa nơi mặt tiền đường thuộc các quận nội thành... Được như vậy cớ gì phải để cho tụi nó cực khổ túc trực nơi bệnh viện ảm đạm trong những ngày mùa Thu gió mưa ẩm ướt thế này?!

 Trở lại chuyện của cô, tuy không phải là người con gái có nhan sắc vượt trội, nhưng có lẽ nhờ vào những ưu điểm khác nên từ lúc còn là một thiếu nữ cho đến bây giờ chung quanh cô đâu có thiếu những đàn ông theo đuổi. Nhưng cô đã không có hành động nào sai quấy để phải hổ thẹn với lương tâm. Cách đây mấy năm, trong số đó có một người đàn ông tự tin và kiên trì đeo bám cô vô cùng dai dẳng... Đúng vào lúc cô đang cô đơn lẫn buồn chán chuyện của ông chồng. Người phụ nữ nào vào hoàn cảnh như thế lại không cần có người để giải bày để tâm sự?! Nhất là người đó lúc nào cũng luôn đứng về phía mình, buông ra những lời lẽ bênh vực mình, đồng thời lên án gắt gao, thậm tệ ông chồng bất nhân kia?! Thế rồi trong một lần hắn ta đến nhà lúc cô chỉ một thân một mình... Hắn định dùng sức mạnh chiếm đoạt cô để thỏa mãn cái mà hắn vẫn tỉ tê qua điện thoại là chuyện "cùng thụ hưởng" khoái cảm! Nhưng cô không gục ngã buông xuôi mà đã kháng cự quyết liệt. Cuối cùng hắn phải chịu ngưng hành động hung bạo của hắn, cuộc tấn công tình dục xem như chẳng thành, nếu không có thể đã có một phán quyết tội hình sự của tòa án rồi. Từ đó về sau cô luôn cảnh giác và lúc nào cũng có một khoảng cách vô hình lẫn hữu hình với con người này.

 Nhưng vạn vật xoay dần, trăng kia hết khuyết lại tròn, tiết trời hết mưa đến nắng... Đời cô như mảnh đất khô hạn đã lâu, đến một ngày có cơn mưa đổ xuống... Thế là trên mảnh đất tưởng như không còn sức sống này bao nhiêu chồi xanh lại vươn lên... Đó là ngày cô gặp rồi về sau nảy sinh tình cảm với một người đàn ông khác vừa đến trong khuôn cửa tâm hồn cô. Hiện tại xem như mối tình đầu (với người đã không còn là chồng nữa) bay xa từ lâu, giờ đây cô rất hạnh phúc để đón nhận một mối tình cuối này. Người ấy đến với cô nhẹ nhàng nhưng nóng bỏng, đơn sơ nhưng nồng thắm...

 Trong quãng thời gian tuy ngắn ngủi, mọi việc từ ký ức hiện về và lướt trôi cứ như người ta vuốt nhẹ qua màn hình của một cái tablet vậy. Lần lượt những trang đời vui buồn lẫn lộn của cô bỗng chốc vừa hiện ra trong tâm trí...

* * *

 Người y tá đẩy chiếc xe với đầy đủ y cụ, thuốc men cần thiết đến sát giường bệnh của cô, nhìn thấy đến giờ này cô vẫn có một mình, cô ấy ái ngại lên tiếng:

 - Đến giờ phải truyền máu cho cô rồi, thôi, nếu không có người thân cũng được.

 Cô có cảm giác đau nhói trong lòng. Thẩn thờ cô gật nhẹ đầu rồi trả lời một cách vô hồn:

 - Ờ... cháu cứ làm công việc của mình đi.

 Những người thân của cô đâu hết rồi?! Cha mẹ giờ đã không còn, em gái thì ở phương xa, đứa em trai ở lại thì ngoài việc đã có gia đình riêng lại còn chuyện không hợp tính tình! Các con của cô? Thôi, tội nghiệp tụi nó lắm! Người gọi là...chồng? Đã lâu rồi cô không hề nghĩ đến việc trông cậy vào con người này nữa! Còn người đàn ông từng biết bao lần nói thương yêu và mong muốn được...?! Hắn không đạt được mong muốn thì không cần kể đến làm chi! Vậy còn người đàn ông gần đây có thể nói là đã... tưới mát tâm hồn cô? Có, cô đã gọi điện nhờ người ấy đến, nhưng có lẽ không hy vọng lắm, người ấy đang có công việc ở xa, hơn nữa biết đâu người ta cũng bận bịu việc riêng tư. Thôi, trông chờ làm gì...

 Người y tá bằng những thao tác thuần thục, đã hoàn tất công việc chuyên môn của mình. Sau khi nhìn cô ái ngại và nhắc lại lời khuyên vừa mới nói trước đây, cô ấy chầm chậm đẩy xe chuyên dụng ra khỏi phòng... Những giọt máu tươi rói đã bắt đầu nhỏ xuống, hòa vào lượng máu đang suy kiệt trong cơ thể gầy gò của cô. Cô nhìn ra khung cửa, chiếc lá cuối cùng đã rơi rụng tự lúc nào! Cánh tay cô thấy lạnh, hình như cái lạnh truyền dần vào tận trái tim vốn cô đơn của cô, cảm giác lo sợ không còn hiện hữu nữa mà thay vào đó là một cảm giác trống vắng bềnh bồng. Cô không có ý định nhờ người chung quanh gọi phòng trực cấp cứu nữa. Cuộc đời cô đáng buồn như thế cô còn luyến tiếc làm chi?! Chiếc lá cuối cùng chẳng phải đã rụng rồi hay sao!

 Thế rồi có một bóng người bước nhanh vào phòng như là nương theo một cơn gió vậy. Người ấy đã đến như lời hứa, bàn tay ấm áp đặt lên bàn tay lạnh giá của cô. Không thể thốt nên lời, cô không khóc nhưng đôi mắt lại ràn rụa ... Hơi ấm từ bàn tay người ấy truyền sang, cô cảm thấy bàn tay rồi đến cánh tay cô ấm dần. Trái tim cô đơn, buồn tủi của cô giờ cũng như ấm lại. Thêm một lần nữa cô đưa mắt nhìn ra khung cửa, cô biết "chiếc lá cuối cùng" đã lìa cành từ lâu... Nhưng ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của cô đang hướng về những chiếc lá xanh còn lại...

 Bầu trời dường như sáng hơn, mùa Thu nhiệt đới như len lén đến nhẹ nhàng, tình cờ và ngắn ngủi chỉ trong phút giây nào đó. Lững lờ vài áng mây trắng mỏng trên một khoảng không phơn phớt chút màu xanh hy vọng ./.

 

  HUỲNH VĂN HUÊ ( Thu 2013)


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Năm 2012(Xem: 19167)
Tư Thâu khập khễnh len mình giữa dòng người xuôi ngược hối hả mua bán tấp nập của phiên chợ chiều cuối năm, cũng như rồi đây phải lê tấm thân tàn lăn lóc mưu tìm chén cơm manh áo giữa chợ đời đầy nghiệt ngã đau thương!
23 Tháng Năm 2012(Xem: 22595)
tôi vẫn còn đó một chân tình…Xin cảm ơn đời vẫn còn giữ được cho tôi những người bạn chiến đấu oai hùng. Xin cảm ơn em, người con gái Việt Nam với mối tình thủy chung đỏ thắm…Vô cùng cảm ơn em, người tình của em trai tôi
23 Tháng Năm 2012(Xem: 22075)
Trong ký ức của tôi, dù đã phai nhạt theo năm tháng, nhưng kỷ niệm của những ngày xưa thân ái với gia đình, Thầy Cô và bạn bè chốn quê nhà vẫn còn được lưu giữ để nghe ấm lòng mỗi lúc nghĩ về...
23 Tháng Năm 2012(Xem: 21641)
Cù Lao Phố từ lâu đã được quy hoạch làm khu du lịch, nhưng đến nay vẫn không hề phát triển. Vẫn những con đường đất đá thô sơ, vẫn những cánh đồng hiu quạnh chờ bàn tay tạo tác của con người. Cù Lao Phố vùng đất địa linh nhân kiệt thuở nào, giờ im lìm đứng nhìn thế sự đổi thay.
18 Tháng Năm 2012(Xem: 29226)
Đêm nay thu sang cùng heo mây Đêm nay sương lam mờ chân mây Thuyền ai lờ lững trôi xuôi dòng Như nhớ thương ai chùng tơ lòng
17 Tháng Năm 2012(Xem: 21257)
Lúc tôi vượt cạn. Cơn đau oà vỡ và con tôi ra đời. Tôi bồng chúng trong tư thế trần truồng và xăm soi toàn thân, đếm từng ngón tay ,ngón chân để biết con mình nguyên vẹn. Và niềm vui đó là niềm vui to lớn nhất trong cuộc đời làm mẹ của tôi
13 Tháng Năm 2012(Xem: 21699)
Mãi lo thả hồn miên man nhớ về những ngày phải mặc cái áo này dắt con cố đi tìm một chốn dung thân làm bà Tư không hay ông Mười đã đến đứng kế bên bà tự hồi nào. Xếp lại cái áo bỏ vô tủ ông thì thầm: - Bà cứ giữ lấy, biết đâu. Thẩn thờ quay qua bà Tư buồn rầu : - Kỳ này tui chạy đi đâu hả ông? Ôm chặc lấy vai bà ông Mười cố ngăn cơn nấc nghẹn: - Mình chạy lên trời.
13 Tháng Năm 2012(Xem: 21095)
Biết đủ là đủ phải không em? Cuộc sống em đã có nhiều nụ cười hơn nước mắt, biển đời luôn trao tặng bình lặng cho em hơn là nổi phong ba. Hãy cám ơn đời đã xoa dịu được nỗi đau làm lành được những vụn vỡ trong trái tim em.
12 Tháng Năm 2012(Xem: 20542)
Mẹ tôi chết ở miền Nam, thầy tôi chết ở miền Bắc, không biết hai người có trùng phùng ở một miền nào đó nơi thế giới bên kia? Nơi mà tôi tin rằng, không có hận thù, đau khổ, thầy mẹ tôi sẽ có một bữa cơm hội ngộ, bát tương, quả cà, bát thịt kho đông trong những ngày giá lạnh.
07 Tháng Năm 2012(Xem: 23059)
hôm nay, nơi khuôn viên đại học với những lời chúc tụng của bạn bè làm tôi nao nao nhung nhớ nhừng kỷ niệm thân thương vùng quê ngoại, có đồng ruộng mênh mông, có hình ảnh mẹ tôi dãi dầu mưa nắng hòa mình vào cuộc sống người dân quê chân chất thật thà để nuôi tôi khôn lớn bằng tấm gương hy sinh cao cả.
05 Tháng Năm 2012(Xem: 21330)
Trong số khách ruột của quán có người còn quả quyết thấy con “Củ Kiệu” có lần bay về thăm… quán(?). Nó đậu trên giàn hoa giấy trước hiên quán, nhìn nó tươi tốt hơn trước nhiều và khi thoáng có chút khói thuốc lá bay về phía nó, con chim cất lên mấy tiếng kêu kỳ lạ rồi vỗ cánh bay đi …
04 Tháng Năm 2012(Xem: 21403)
Người viết xin cảm phục những ai có thể phụng dưỡng cha mẹ già yếu ở nhà vì họ đã cố gắng khắc phục được những khó khăn trong cuộc sống hiện tại để báo hiếu cha mẹ , giữ gìn truyền thống đạo đức Việt Nam nơi xứ người.
01 Tháng Năm 2012(Xem: 24358)
Cái số của họ dường như đã được định sẳn, họ ra đi theo chương trình nhân đạo H.O cũng quá muộn màng và nơi đất tạm dung này, chưa bao giờ được nghe nhắc đến tên người Cán Bộ XDNT.
29 Tháng Tư 2012(Xem: 27768)
Nhân ngày 30 tháng Tư năm nay, xin nhìn lại hình ảnh nầy, để nhớ ngày quốc hận đau buồn, ba mươi bảy năm về trước, ngày 30 tháng Tư năm 1975, ngày Việt Cộng-Cộng Sản Bắc Việt xâm lược, cưỡng chiếm và Cộng Sản Hóa miền Nam Việt Nam Cộng Hòa, và xin nhìn lại, nhìn lại mãi mãi, đừng quên!
27 Tháng Tư 2012(Xem: 28608)
Những con người có lương tâm và tự trọng không bao giờ vui sướng được trong nỗi thống khổ to lớn ấy của dân tộc. Thử hỏi xương máu của hàng triệu con người đã ngã xuống trong cuộc chiến chỉ để tạo nên một Việt Nam thống nhất trong chia rẽ, thống nhất trong sự Hán hoá, thống nhất trong sự mất tự do và quyền làm người hay sao? Ba mươi tháng Tư - xin cầu nguyện cho tự do và nhân phẩm, cho sự Hoà hợp dân tộc và nền công lý.
25 Tháng Tư 2012(Xem: 21446)
Chúng tôi đã chiến đấu cho chính nghĩa như thế đấy, chúng tôi đã hy sinh như thế đấy, và chúng tôi đã bị bỏ rơi như thế đấy. Tôi cũng không hiểu vì sao người Mỹ phản chiến, trong đó có thầy, lại xuống đường tranh đấu, cổ vũ cho kẻ thù của chúng tôi, và ngược đãi chiến binh của chính nước Hoa-Kỳ?
25 Tháng Tư 2012(Xem: 29898)
Đứng trên đầu dốc Châu Thới, nhìn về phía phi trường Biên Hòa, pháo vc nỗ ùng oằn, khói lửa tuôn cuồn cuộn! Nhín về phía tỉnh lỵ, ánh nắng chiều tà thoi thóp trên thành phố thân yêu bên kia sông Đồng Nai đang trong cơn hấp hối, thật não lòng!
22 Tháng Tư 2012(Xem: 47628)
Tôi còn nhớ, cuộc đời Thúy Kiều ba chìm bảy nổi. Cuộc sống không may mắn đã vùi dập Kiều xuống tận đáy xã hội, thế nhưng khi gặp lại Kim Trọng nàng còn tự tin bảo với chàng :- "chữ trinh còn một chút nầy ..." thật cảm phục lắm thay!
17 Tháng Tư 2012(Xem: 25005)
Cám ơn Chị, lời nói đẹp của chị trong giờ phút tuyệt vọng của tôi, khiến nhịp đập trái tim tôi dịu lại, khi ngồi chờ đêm qua, bình minh ló dạng, để thấy lại được những đồng đội thân thương của mình !
10 Tháng Tư 2012(Xem: 29961)
Cám ơn cuộc đời đã cho chúng tôi tìm lại nhau, và trên hết cám ơn aihuubienhoa đã là nhịp cầu nối những cánh chim tìm về với quê hương, cội nguồn...
10 Tháng Tư 2012(Xem: 35089)
Tuy nhiên sự kiện quan trọng nhất trong hành trình nầy là chuyến thầy trò về thăm trường trung học Công Thanh và những ưu ái mà học trò cũ đã dành cho thầy cô dù là đã xa cánh gần 40 năm. Tấm chân tình ấy tôi rất hân hạnh đón nhận và xin xem như là một kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời dạy học của tôi.
05 Tháng Tư 2012(Xem: 26695)
Ba không đủ can đảm , không đủ sức đổ máu mình để trả ơn cho họ. Nhưng Ba không hèn để phản bội họ. Ba nói thật rõ là Ba rất kính trọng những người con hiếu thảo
02 Tháng Tư 2012(Xem: 25683)
Vì ba không đủ tiền mua loại xe Nhật cho hợp với "văn minh"nên ba phải đi "con ngựa sắt" đến sở làm. Vì ba không đủ khả năng cho đàn con trai ba đi hớt tóc ở tiệm nên ba phải tập làm thợ hớt tóc, nhưng ba vẫn vui, ba vẫn cười. Ba mãn nguyện sống vui hằng ngày khi ba thấy đoàn tàu chưa đứt !
01 Tháng Tư 2012(Xem: 21851)
Thử nghĩ nếu mà những người lảnh tụ đang cai trị những xứ sở nghèo nàn chậm tiến nào đó chịu bỏ ra một ngày trong một năm tham dự cái trò chơi này một cách thành tâm thì không bao lâu thế giới sẽ có thêm biết bao là tiếng cười rộn rả hàng ngày trên khắp quả địa cầu.
01 Tháng Tư 2012(Xem: 29143)
Rồi đây mấy ai còn nhớ tới Tân Phú, Bình Long, Bến Cá, chợ Võ Sa, cầu bà Bướm nữa? Nó thuộc về một thời của quá khứ. Một quá khứ dễ thương trong lòng một người hoài cỗ.
01 Tháng Tư 2012(Xem: 20572)
Ngủ say đi con rồng nhỏ của nội. Mùa xuân đã về rồi đó. Hoa lá đang đâm chồi nẫy lộc. Cháu của bà sẽ là một mầm non tươi tốt, đem đầy mật ngọt yêu thương đến với mọi người.
28 Tháng Ba 2012(Xem: 21633)
Tiệc nào cũng phải tàn. Tình nào cũng phải tan nhưng để dành mà nhớ và có thể năm sau làm tiếp! Tôi bắt tay anh Hạnh và nhận lời cám ơn. Gật đầu tạm biệt tất cả, tôi ra về trước mà lòng cảm thấy phấn chấn!
25 Tháng Ba 2012(Xem: 29458)
riêng tao đang gậm nhấm nỗi buồn cho thế hệ bất hạnh của tụi mình, chỉ vì ba cái lý tưởng vu vơ ai đó mang về tận phương trời xa lạ nào mà cả bao thế hệ phải chết hay là sống nghèo cho mải đến hôm nay
22 Tháng Ba 2012(Xem: 29130)
Ký ức của tôi về những người bạn thời thơ ấu vẫn lưu giữ trong quyển tập Lưu Bút Ngày Xanh mà tôi luôn mang theo hành trang vào đời, đến bây giờ giấy mực đã phai màu nhưng những tấm ảnh chân dung bạn tôi vẫn còn đậm nét
20 Tháng Ba 2012(Xem: 28267)
Mấy chị em khóa 9, 10, 11...14 Ngô Quyến ơi nhào vô mà giúp tui một tay chỉ dạy cho Cụ Liệu ( Có bỏ dấu đàng hoàng đó nha ) này biết cái câu " Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ " chút nha. Xí ! Già rồi mà vẫn cứ nghênh ngang thấy Ghét !
19 Tháng Ba 2012(Xem: 22122)
Tình cảm với nhau phải nói là tràn trề như vậy, nhưng có những lúc bà thấy ray rức. Rằng về mặt pháp lý, dù bà đã ly hôn, nhưng khi đến với ông như thế này là… không phải. Hiểu tâm sự của người yêu, ông chỉ biết an ũi cho bà
19 Tháng Ba 2012(Xem: 20728)
Tôi tiếp tục bước đi trên đường phố Biên Hòa với nhiều thay đổi, nhà hàng tụ điểm ăn chơi mọc lên như nấm, mọi người đều “ hối hả vui chơi” trong cuộc sống hằng ngày, không biết có ai còn nhớ đến tháng ba với những mảnh đời bất hạnh.
19 Tháng Ba 2012(Xem: 21215)
Thế là sau 42 năm, từ năm 1970, bạn bè rời trung học Ngô Quyền, tôi mới gặp lại Hạnh. Rồi sau 2 năm đại học, mùa hè đỏ lửa, chúng tôi vào quân đội, vào Thủ Đức. Thằng khóa 3, đứa khóa 5. Ra đơn vị, cùng về Miền Tây, đứa Trà Vinh, đứa U Minh Chương Thiện.
16 Tháng Ba 2012(Xem: 28631)
Vàng trên thế giới được thể hiện qua nhiều dạng thức con nên mở rộng tầm nhìn. Một cô con gái đẹp hiền lành, nết na, thông minh có học thức và biết chăm sóc gia đình là một hủ vàng biết đi. Con có hiểu không?
12 Tháng Ba 2012(Xem: 23247)
Và cô một lần nữa lại mềm lòng trước gió! cô xiêu lòng, thoát khỏi nỗi ăn năn: Sao Không Nhốt Gió! Cô cay đắng với gió, nhưng cô TỊNH TÂM-cô THA THỨ cho gió. Cô mong từ chiều nay, có ghế đá công viên làm chứng, gió sẽ giữ lời hứa với cô. Gió mãi mãi là làn gió mát, trong lành ,dịu dàng. Gió hứa sẽ đi cùng cô nốt đoạn đời còn lai của cô trong AN BÌNH-HOAN LẠC.
11 Tháng Ba 2012(Xem: 26033)
Ới Thị Bằng ơi! đã mất rồi! Ôi tình, ôi nghĩa, ới duyên ôi! Mưa hè, nắng cháy, oanh ăn nói, Sớm ngõ, trưa sân, liễu đứng ngồi.
08 Tháng Ba 2012(Xem: 20484)
Những người trẻ tuổi hiện nay - các em, các cháu hình như đã thấy được, đã nghe được, đã thấu hiểu hiện tình đất nước. Vì thế những người trẻ này đang là niềm tin, niềm kỳ vọng của những người đi trước
06 Tháng Ba 2012(Xem: 23406)
mà cô nàng đưa chân bên phải ra ngoài chiếc váy đen Versace một cách điệu bộ cong cớn khiến “ nhiều bà ” nóng mặt nhưng cũng khiến “ một số ông”…trố mắt trầm trồ!
06 Tháng Ba 2012(Xem: 29470)
Mày còn nhớ không hả Dũng? Những cái vụn vặt của cả một thời tuổi nhỏ đáng yêu ấy đã theo chiếc xe ngựa lẫn tiếng còi mà đi xa rồi, còn chăng là tiếng thở dài tiếc nhớ trong đêm nay.
03 Tháng Ba 2012(Xem: 29646)
Nhờ danh thơm, tiếng tốt của Ông Đốc Vỉnh, như hương bưởi Biên Hòa, không cần quảng cáo, đã bay xa tận đến Kông-Pông-Rô, Svây-Riêng, Campuchia, mà chúng tôi nên vợ, nên chồng.
02 Tháng Ba 2012(Xem: 31201)
“Tôi là người đàn bà sống để yêu thương và viết. Trong loạt bài Người Tình Trong Tình Khúc do tôi sưu tập và viết lại không với ý nghĩa là một công việc “ thóc mách” mà viết với tâm cảm chia sẻ để chúng ta cùng chiêm nghiệm và chiêm ngưỡng những cuộc tình đẹp, mãi đẹp… dù phải chia lìa, hay vẫn có nhau bên đời này”
01 Tháng Ba 2012(Xem: 79190)
Chúng ta đã qua những trãi nghiệm dài của cuộc đời, chúng ta càng phải biết hài hòa và thương yêu mọi người hơn nữa bằng cách biết chia sẻ. Biết tha thứ. Biết quan tâm và bớt cố chấp, bớt quan trọng hoá và thực hiện những hoài bảo để trở thành một con người còn có ích cho gia đình, cộng đồng, xã hội và thể hiện được giá trị nội tâm của chúng ta.
01 Tháng Ba 2012(Xem: 26064)
Cầu chúc cho Hắn và gia đình thành đạt trong việc kinh doanh để Hắn có nhiều cơ hội về lại quê hương, để bạn bè có nhiều dịp hội ngộ trên mảnh đất địa linh nhân kiệt núi Bửu sông Đồng. Để trang mạng aihuubienhoa có thêm nhiều bài viết mới, để Café Cầu Mát luôn mãi đông vui….
01 Tháng Ba 2012(Xem: 27792)
Thôi, bà hiểu ra rồi! Cám ơn BỒ TÁT của bà! Mong có kiếp lai sinh, bà hẹn ông sẽ tái duyên lần nữa! để bà lại có dịp hành xử Hạnh Bồ Tát của bà. Mong lắm thay !!!
29 Tháng Hai 2012(Xem: 20476)
Tôi đã ý thức và tĩnh táo đi qua những ngày tháng như thế và hiện giờ đang chờ sinh đứa con đầu lòng. Chồng tôi là chàng sinh viên người miền Nam học cùng lớp, cùng ra dạy chung trường. Tình yêu của chúng tôi đến với nhau không là ảo tưởng mà là một thực tế dâng hiến vị tha.
26 Tháng Hai 2012(Xem: 26108)
Bài viết nầy tôi xin mạn phép đi sâu về phần gặp gở bạn bè, nhất là đàn em tuyển thủ Đinh công Hoàng.Về phần đề cập góc cạnh của hướng đạo sinh, có thể sẽ có bài đóng góp của các bạn Diệp Hoàng Mai, Bùi thị Lợi...Hy vọng bài viết nầy là phần kết nối với bạn bè phương xa. Trân quý.
25 Tháng Hai 2012(Xem: 25807)
Hôm trước nghe cô cháu ngoại của bác Tám tường trình rằng tiền quỷ của Hội đồng hương Biên Hòa còn có bảy tám ngàn chi đó làm tui ngẫm nghĩ sao mà ít vậy? Mấy trăm đồng hương mỗi người chỉ một trăm thì sẽ có ba trăm ngàn ngay phải không.
22 Tháng Hai 2012(Xem: 20724)
Tôi làm sao quên được giọng nói Bắc Kỳ nhỏ nhẹ, dễ thương, tính tình hiền lành đáng mến của bạn tôi ngày ấy. Bạn thường nhường nhịn và chiều chuộng tôi, với bạn điều gì tôi nói ra cũng có lý và đúng cả
21 Tháng Hai 2012(Xem: 26078)
Đối với nhiều người khác đó là điều đáng mừng-nhưng với bà-đó là NỖI ĐAU thấu tâm can. Ngôi trường thân yêu,đã in sâu vào tâm trí bà trong nhiều chục năm qua,sẽ bị xóa hết dấu tích,sẽ thay đổi hoàn toàn...
20 Tháng Hai 2012(Xem: 27061)
Riêng tôi, cảm nhận sự vô thường trong nhân thế, cảm nhận cuộc đời sắc sắc không không. Thắp 3 nén hương cho ấm mộ bạn mình cũng ấm thêm tình bằng hữu. Mượn mấy câu thơ của Tôn Nử Hỷ Khương kết thúc bài viết nầy tặng bạn bè tôi