Tháng Tư 75 những giọt lệ rơi.
Em bé khóc cha chết trên đại lộ
Đêm chạy loạn pháo rơi, đạn nổ.
Mẹ gục đầu trên máu đỏ khóc chồng.
Cô bé kinh hoàng, run rẩy, lạnh căm
Thằng út ôm mẹ khóc không ra tiếng
Mẹ nắm tay em theo đoàn người vẫn tiến
Bỏ lại cha, một xác lạnh thảm thương.
Đi về đâu? Về đâu? trên mọi nẽo đường
Đạn vẫn nổ, xác người nhiều vô số.
Tàn cuộc chiến, thây người không có mộ
Lệnh đầu hàng, tan vỡ mọi niềm tin.
Máy bay lên cao, đón người lính Mỹ cuối cùng
Ngài đại sứ bỏ bạn bè ở lại
Đêm Sài gòn, một đêm dài kinh hãi.
Bạn? Thù? Anh em? Được đối xử ra sao?
Người di tản ra đi trên những con tàu
Trên máy bay của Mỹ làm sao biết được
Người ở lại trăm điều tủi nhục.
Cây cột đèn cũng muốn vượt biên.
Người lính già thỉnh thoảng nổi điên
Khi nhớ lại những năm dài tù tội
Người phụ nữ sụt sùi sám hối.
Xác con thơ đành quăng giữa biển khơi.
Bao đau thương...buồn quá tháng tư ơi!
Muốn quên lãng nhưng vết thương mưng mũ
Đất nước bây giờ thay ngôi đổi chủ
Người ly hương vẫn ấp ủ hồn quê.
Lần thứ bốn mươi bốn, tháng tư lại trở về
Người làm lịch sử, giả từ vũ khí
"Phi vụ cuối cùng" anh buông tay yên nghỉ
Không vợ, không con. Anh thanh thản ra đi.
Là anh hùng hay anh chỉ là chiến sĩ
Ba lần bay rải truyền đơn ý chí quật cường
5 lần bị giam sống chết coi thường
Mặc thiên hạ chê khùng, điên hay dị hợm.
Tháng Tư đen anh âm thầm nằm xuống
Lá cờ vàng sẽ phủ kín quan tài
Bạn bè anh sẽ đồng loạt nghiêm chào
"Vĩnh biệt Ó Đen. Bay lên đi Lý Tống."
Nguyễn Thị Thêm.