Mẹ
giờ trong khói hương bay
Mẹ không về giữa ban ngày nữa đâu!
Mẹ về trong những đêm sâu
Nhớ con lòng Mẹ nôn nao, Mẹ về
Thăm con một chút Mẹ đi
Trả đời tay trắng trở về tay không
Mẹ đi vào cõi vô cùng
Tưởng như hình Mẹ vẫn còn đâu đây
Mẹ ơi con thấy Mẹ hoài
Trong vần con đọc trong bài học xưa
Trong cơn gió chướng trái mùa
Trán con hâm nóng Mẹ ru thì thầm
À ơi! Con lớn cho ngoan
Nay con khôn lớn ngang bằng người ta
Mẹ ơi Mẹ vội đi xa
Mẹ như tăm cá Mẹ là bóng chim
Trong từng mũi chỉ đường kim
Mẹ trên vai áo, Mẹ chìm trong khăn
Mẹ còn quanh những bữa ăn
Mẹ còn theo những bước chân đường đời
Mẹ vui khi thấy con cười
Mẹ buồn theo cảnh nổi trôi dặm trường
Mẹ đi, nào có đi luôn
Mẹ còn ở lại , Mẹ còn quanh đây
Mẹ bên con những tháng ngày
Cho con hơi ấm gởi đầy tình thương
Mẹ không về giữa ngày thường
Đêm đêm con thấy trong sương Mẹ về .
Đã có một thời...chìm trong quá khứ... Chuyện chúng mình theo năm tháng phôi pha Em không khóc mặc dù mang tiếc nuối... Cánh buồm tình ...một thoáng ...đã rời xa...
tôi lại nhớ đến quê nội của tôi ở TÂN UYÊN. Ngày xưa Tân Uyên thuộc tỉnh BIÊN HÒA. Ba tôi sanh trưởng ở Tân Uyên, lớn lên đi dạy học ở trường Pétrus Trương Vĩnh Ký Saigon từ 1930 đến 1945. Ba tôi tên CHÂU KIM ĐẶNG có tập thơ tiếng Pháp “Quelques vers d’un étudiant” in năm 1932.Tôi đã dịch một bài ra thơ Việt “BUỔI SÁNG Ở TÂN UYÊN” (Un matin à Tân Uyên)
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.