GIỖ THÂN PHỤ
(Thương về Thân Phụ Nguyễn Vạn An tạ thế ngày 16/9/1997)
Ba đi lòng nhớ mãi khôn nguôi
Tháng chín năm xưa tiễn một người
Héo hắt buồn đau thương kỷ niệm
Cảnh đời thay đổi chẳng ngừng trôi
Lá úa trên cây đổi sắc màu
Chia tay cách biệt quặn lòng đau
Bầu trời ảm đạm như thương xót
Một kẻ ra đi trả nợ đời
Mây xám trời Thu, lá đổi vàng
Năm dài mòn mõi với thời gian
Mồ Ba yên nghỉ trong lòng đất
Rêu phủ u buồn với tháng năm
Cứ lần Thu đến lá vàng rơi
Hình ảnh năm xưa lại đến rồi
Ghi khắc trong tim tình ruột thịt
Thương thầm giọt lệ có nào nguôi
Bao năm đất khách, chốn quê người
Chia cách khôn cầm mắt lệ rơi
Phụ tử tình thâm còn nhớ mãi
Tình Cha nghĩa nặng có nào vơi
Thu lại về đây có khác nào ?
Thương về kỷ niệm với buồn đau
Ba đi lặng lẽ mùa Thu ấy
Kẻ ở người đi mắt lệ sầu
Nguyễn Vạn Thắng
GIỖ THÂN PHỤ (2)
(Thương về Thân Phụ Nguyễn Vạn An tạ thế ngày 16/9/1997)
Giỗ Mẹ vừa qua đến giỗ Ba
Thời gian vùn vụt cứ như là
Thời gian trôi mãi không ngừng bước
Khóc Mẹ, thương Ba mắt lệ nhòa
Tháng Hạ qua mau sắp hết rồi
Thu nào mới đó đã chia phôi
Sao dời vật đổi hoài xa cách
Tiễn bước Ba đi thấy rã rời
Bao năm chưa cạn giòng thời gian
Ngày ấy Ba đi lá đổi vàng
Đưa tiễn lòng con buồn héo úa
Sầu nào sao mãi vẫn chưa tan
Thu nay lại đến nắng hanh vàng
Lá rụng bên đường như khóc than
Tiếc nhớ khôn nguôi tình phụ tử
Mây sầu ảm đạm một màu tang
Thu lại về đây nơi xứ người
Bao năm cách biệt có nào nguôi
Mồ Ba rêu phủ nằm yên nghỉ
Nghĩ đến thương về mắt lệ rơi
Ngày xưa Ba dạy cách làm thơ
Giờ khóc thương Ba cảnh dưới mồ
Đau xót lòng con từng nét chữ
Bài thơ vĩnh biệt có đâu ngờ
Lời yêu vụng dại viết cho Ba
Giờ đã chia xa dấu lệ nhòa
Giọt lệ trong thơ còn đọng lại
Xin còn kỷ niệm tháng ngày qua
Nguyễn Vạn Thắng
GIỖ THÂN PHỤ (3)
Mượn thơ con viết nhớ về Ba
Giọt lệ trong tim vẫn nhạt
nhòa
Dẫu biết thời gian mòn mõi cạn
Tình Cha nghĩa nặng mãi chia xa
Mưa
chiều tháng Hạ xót thương ai ?
Gợi nhớ niềm đau tiếng thở dài
Tiễn biệt Ba đi lòng héo úa
Sao quên kỷ niệm phút chia tay
Âm dương cách biệt đã lâu rồi
Giọt lệ thương thầm bỗng lại rơi
Mượn bút đề thơ hồi tưởng lại
Thời gian như mãi chẳng ngừng trôi
Đất khách bao năm vẫn ngỡ ngàng
Mây sầu giăng kín phủ màu tang
Ba đi lặng lẽ chiều Thu vắng
Nỗi nhớ khôn nguôi ...mắt lệ tràn
Nguyễn Vạn Thắng
Gửi ý kiến của bạn