12:29 CH
Thứ Ba
7
Tháng Năm
2024

BUỒN VÀ BUỒN - Phong Châu

13 Tháng Tư 20202:48 CH(Xem: 25003)

                                              BUN VÀ BUN

Suốt hai tháng đầu năm dương lịch của năm 2020, thời tiết nơi mình ở  ủ dột với sáng nắng chiều mưa cùng gió lạnh se người. Thường thì từ tháng chín tháng mười cho đến tháng ba tháng tư trời có vài ngày nắng vài bữa mưa, đôi bữa ấm áp rồi vài ngày lạnh tái tê. Riết rồi mình cũng quen với những ngày thời tiết thay qua đổi lại như thế.

Nhưng dù với thời tiết như thế nào, mọi sinh hoạt trong thành phố vẫn diễn ra bình thường. Mỗi ngày như mọi ngày, từ siêu thị, quán chợ, nhà thương, trường học cho đến các sinh hoạt thể thao, văn hóa, giải trí, du lịch…Đặc biệt, theo truyền thống của tiểu bang Texas, cứ vào tháng hai mỗi năm là có hội Rodeo diễn ra tại thành phố Houston quy tụ tất cả những nhà nông và chăn nuôi toàn tiểu bang. Tại hội Rodeo, những show biểu diễn cưỡi bò mộng hết sức hào hứng được nhiều người mua vé vào xem nhất ngoài những chương trình trưng bày, đấu giá gia súc, nông sản, các chương trình ca nhạc hàng đêm cùng với các món ăn đặc biệt Texas trong đó có món BBQ nổi tiếng. Hội Rodeo sẽ tiếp tục cho đến tháng tư. Nhưng năm nay hội Rodeo buộc lòng phải ngưng vào đầu tháng ba vì tin tức về con virus Tàu đã tràn vào nước Mỹ. Một vài người đến dự hội Rodeo được biết đã có dương tính với con virus Tàu này. Kết thúc hội Rodeo sớm đã góp phần làm cho thành mất đi cái khí thế của xứ cao bồi..

buồn

Thực ra thì vào tháng giêng dương lịch ai ai cũng đã biết có một loại virus xuất phát từ bên Tàu, tỉnh Hồ Bắc tại thành phố Vũ Hán. Có giả thuyết cho rằng vào đầu tháng 12 – 2019 virus này xuất phát từ một khu chợ bán các loài thú hoang dã, người ta ăn thịt dơi vào và dính bệnh. Trong khi đó nhà cầm quyền trung cộng lại im thin thít, không công bố dịch bệnh cho thế giới biết cho đến khi tại Vũ Hán người chết liên tục tăng cao, người nhiễm bệnh vô số kể và các hoạt động y tế cứu chữa rầm rộ như cảnh sát đi hốt người bệnh, mở lò thiêu xác…không dễ gì giấu giếm được nữa thì trung cộng mới xì tin có dịch ở Vũ Hán. Đến lúc đó thì con virus Vũ Hán cũng đã bắt đầu xâm nhập qua các nước khác, đầu tiên là ở Philippine, Iran, Ý …rối đến Tây Ban Nha, Hòa Lan, Pháp, Mỹ…Khi thư này gửi đến các bạn thì con số mắc bệnh trên toàn cầu đã vượt qua một triệu rưởi người, con số người tử vong đã gần bảy chục ngàn người. Nặng nề nhất cho đến nay là Hoa kỳ, Ý, Tây Ban Nha…Thảm cảnh đang bao trùm cả nhân loại. Chắc các bạn đã và đang theo dõi tin virus Tàu hàng ngày hàng giờ nên mình sẽ không ghi nhận những con số, những thống kê và những hình ảnh quá đau lòng.

Ở Mỹ tình hình trở nên trầm trọng, số người dính bệnh gia tăng, đã có người chết tại Washington, rồi Cali cho đến rồi Nữu Ước và lây lan tới nhiều tiểu bang khác nữa. Các biện pháp phòng chống lây lan được ban bố từ cấp thành phố, quận hạt, tiểu bang cho đến liên bang. Trường học đóng cửa, các sinh hoạt không cần thiết bị cấm, sự đi lại bị giới hạn, nhiều chuyến bay bị đình chỉ, các cơ sở sản xuất giảm việc làm, bớt nhân viên, tình trạng thất nghiệp trên toàn cả nước, dân chúng được khuyên không nên ra ngoài nếu không có công việc tối cần. Người người nên đeo khẩu trang để tránh lây lan. Và như thế…khiến thành phố nơi mình ở trở nên buồn hiu.

 buồn1

Mình cũng buồn hiu. Ai ai cũng buồn hiu. Học trò nghỉ học đang bước qua tuần thứ năm, quán sá tiệm ăn đóng cửa. Hết tụ tập cà phê cà pháo tán dóc đấu hót, hết ới nhau họp mặt vui chơi ca hát, hết và hết đủ thứ khiến nhiều người đâm ra buồn hiu. Lệnh không đi ra đường nếu không có chuyện cần thiết như đi chợ, viếng bác sĩ và tiệm thuốc…Nói chung thì mọi người thi hành lệnh nằm nhà khá nghiêm chỉnh. Nhưng cũng có một số người “phá giới” vì nằm nhà buồn hiu chịu không nổi. Chẳng hạn như ở một thành phố nào đó bên tiểu bang New Jersey có một anh chàng ới 47 mạng đến nhà anh nhậu chơi, cảnh sát không biết nên chàng ta quen mòi, lần kế tiếp ới đến 60 mạng tụ tập với ý định dzô dzô dzô với bia hiệu Corona để trêu ngươi cảnh sát. Lần này anh ta bị tóm đầu cho nên anh ta buồn hiu, nhưng cái buồn của anh khác tần số buồn của mọi người. Lại có một anh chàng khác rủ một số người quen đến đốt lửa trại (hy vọng không phải là dân Hướng Đạo vì Hướng Đạo có điều luật không thành văn là “không được ngu”) chắc là để hù dọa virus Vũ Hán vì nghe nói virus Tàu khựa không chịu được nóng. Cuộc vui chưa tàn thì cơn buồn hiu chợt đến vì bị cảnh sát chôm về bót để nói chuyện phải trái.

buồn2

Chưa hết nha. Có hai vị mục sư ở Florida và Louisiana nhất định không thi hành lệnh cấm tụ tập đông người, cứ gọi con chiên đến nghe hai vị này nói chuyện trên trời (tức là giảng thánh kinh). Ai nhè bị mấy ông cảnh sát dưới đất đến mời đi làm việc. Riêng vị mục sư ở Louisiana tuyến bố là sẽ tiếp tục kêu tín đồ đến nhà thờ để tiếp tục dự lễ bất chấp lệnh cấm. Vụ này có dính dáng đến nhà thờ, đến tôn giáo nên xin miễn bàn thêm. Rủi có ông bà tín đồ nào tử vong vì virus Tàu khựa thì không biết vị mục sư kia có buồn hiu hiu hay không? Mong đừng có vị nào theo về miền Vũ Hán xa xôi…Trong khi đó những vị theo đạo Thiên Chúa thuộc tòa thánh Vatican thì đã tổ chức cho tín đồ dự lễ theo phương pháp trực tuyến để vừa bảo vệ tín đồ vừa thi hành lệnh của chính phủ.

buồn3

Tin mới nhất! Có thêm một vị mục sư ham vui, dạo tháng hai vừa rồi lái xe qua thành phố New Orleans thuộc tiểu bang Louisiana để dự hội hóa trang Mardi Gras và tuyên bố không thèm cách ly hay bịt mồm bịt miệng chi cho mệt, cứ thoải mái vui chơi đây đó với đám đông cho khoái cái sự đời. Ngài ta vào các quán bar nhảy nhót uống rượu và nghe nhạc Jazz nhạc Blue cho khoái cái lỗ nhĩ vì - mọi chuyện đều đã có Chúa lo – ngài tuyên bố như thế!. Được biết khi đến thành phố New Orleans là ngài đã bị bệnh (không biết có phải do mụ Vũ Hán hay không?).Trên đường trở về nhà thì bệnh tình của ngài trở nên trầm trọng, dọc đường phải ghé vào bệnh viện hai ba lần và xin được chữa và cuối cùng ngài được nghe các vị mặc áo trắng phán rằng: “ngài đã bị Cô Vũ Hán yêu đến tận phổi rồi”. Một thời gian rất ngắn ngủi sau khi chữa, vị mục sư này đã bình an ra đi theo tiếng gọi của Cô Vũ Hán. Không biết khi ngài được phán là “có em Vũ Hán yêu tận phổi” thì ngài có buồn hiu hiu hay không? Nay thì ngài không còn trên cõi đời để buồn nữa! Tín đồ của ngài đã mất đi một vị chăn chiên can đảm cùng mình. Chắc chắn họ cũng phải hiu hiu buồn…

buồn4

Vài mẩu chuyện trên là chuyện xa. Giờ nói đến chuyện gần, tức là nói đến nơi mình đang cư ngụ không cần “hậu khổ” (hay hộ khẩu thì cũng rứa). Như đã nói ở trên, mình cũng buồn hiu. Buồn liên tục. Buồn hết ngày này qua ngày khác. Sau hai tuần bị cấm túc tại gia nên đôi chân bắt đầu ngứa ngáy mặc dù mỗi ngày đều vác bồ cào ra sân sau cào cào xới xới ba cái mớ lá khô hoặc cầm kéo tỉa hoa tỉa lá rồi vào nhà dọn dẹp gara nhà bếp, lau chùi hết chỗ này sang nơi nọ và lắm công việc lặt vặt khác rất khó tả.... Bỗng một hôm đẹp trời có tiếng điện thoại reo. Nhấc lên nghe thì hóa ra nhà thuốc tây ở khu phố chợ Bellaire cho biết là đã đến ngày đến tháng lấy thuốc dành cho những người ở trong hội “ba cao một thấp”. Mừng ơi là mừng! Mừng như chim sổ lồng như cá nhả câu. Thế là sáng hôm sau chào tạm biệt vợ và đồ đạt trong nhà để xuống phố. Nhân dịp này cũng làm thêm được một vài việc thiện nho nhỏ khác. Đó là ghé chợ Việt Nam mua chai nước mắm hiệu Phú Quốc, chai xì dầu thấy đề của Đức sản xuất (?), một mớ rau muống rau dền, không quên mua thêm một bao nhỏ gạo lức và vài món linh tinh khác mang về cho vợ. Được lái xe ra khỏi nhà trong lòng cảm thấy hết buồn hiu ngay.

 buồn5

Trước khi mở máy xe để chạy, cũng không quên tròng sẵn vào cổ chiếc khẩu trang màu trắng hiệu N95 để đến chỗ đông người kéo lên che mồm che cả mũi cho đúng pháp lệnh của chính phủ. Trên đường từ nhà xuống phố Bellaire, bình thường phải mất từ 40 đến 45 phút. Vậy mà hôm nay chỉ 20 phút là đến nơi. Đường sá thênh thang nhưng mình không chạy nhanh như mọi khi. Lý do chạy chậm là để ngắm cảnh vắng vẻ trên đường cho nó khoái con mắt, ngắm các bãi đậu xe trống trơn, chỉ lai rai năm ba chiếc đậu ở những bãi đậu rộng thênh thang. Khi chưa có lệnh cấm tụ tập thì khu Bellaire lúc nào cũng nhộn nhịp với những chợ búa hàng quán, các bãi đậu lúc nào cũng san sát xe. Nhưng hôm nay hầu hết các bãi đậu xe hầu như trống trơn, trừ bãi đậu ở chợ Hồng Kông 4 là có lai rai xe đậu vì có ngươi đi chợ. Các quán ăn mọi khi xe đậu nhiều, nay vắng tanh. Các vị chủ tiệm chủ quán cung buồn hiu là cái chắc. Lại càng không thấy cái cảnh nhộn nhịp đầy các cụ nam ngồi bên ngoài quán cà phê Lee’ Sandwiches nhâm nhi cà phê phì phèo thuốc lá. Chủ quán đương nhiên là phải buồn hiu và cả các cụ nam nhà ta cũng buồn hiu theo là cái chắc…

Sau khi lấy thuốc ở pharmacy và ghé chợ mua vài món theo chỉ thị của “nhà tui”, mình lại tà tà lái xe trở về nhà. Trên đường về cũng nhởn nhơ, lái chầm chậm để khỏi về nhà sớm. Rồi chợt có thêm sáng kiến là ghé vài nơi thường có đông người tụ tập xem hôm nay có người đến vui chơi hay không. Bèn lái xe đến công viên Bear Creek gần nhà xem sao. Từ xa đã nhìn thấy cái cảnh vắng hoe như chùa Bà Đanh, đến gần thì thấy chẳng có ma nào lai vảng trong công viên, cổng vào công viên khóa chặt. Ngồi trên xe lấy điện thoại ra chộp vài tấm để làm bằng chứng rồi tà tà lái về mái nhà xưa mà lòng cũng buồn hiu.

 buồn6

Lúc lái xe vào khu nhà ở, nhìn thấy bên đường có dây chắn màu vàng của cảnh sát buột quanh các ghế ngồi, cửa sân hồ bơi, sân tennis, bãi xích đu…nên tò mò dừng xe ghé vô xem cho biết sự tình. Các tấm bảng warning cắm nhiều chỗ đó đây. Rồi chộp vài tấm hình, leo lên xe chạy thăng về nhà. Lòng buồn hiu…

Mỗi ngày mở tivi, mở email ra xem tin tức. Người chết quá nhiều ở Ý, ở Tây Ban Nha, ở Pháp, ở Mỹ. Lòng buồn hiu buồn hắt.

Cầu xin ơn trên phò hộ cho toàn nhân loại chóng qua cơn đại họa do Tàu cộng gây ra. Cầu cho Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ diệt hết đại họa Tàu…

buồn7

Tháng tư là tháng mà không một người Việt Nam nào không nhớ đến như là tháng khởi đầu của bao nhiêu tang tóc - đau thương - chia xa - chết chóc - ngậm ngùi…Mình cúi đầu mặc niệm cho những người chết vì cơn đại dịch do Tàu gây ra. Mình cũng cúi đầu mặc niệm cho một Việt Nam đang còn chìm trong bóng tối của những “đỉnh cao trí tuệ loài...”. Không biết phải dùng chữ gì thay cho ba dấu chấm đỏ đây?

Phong Châu   
Tháng tư - 2020

buồn8

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Tám 2013(Xem: 13167)
Thầy của chúng tôi, một bệnh nhân hạnh phúc , nỗi đau của thể xác sẽ vơi đi nhờ những viên thuốc nhỏ xíu , và nhờ chân tình của đồng nghiệp và học trò…
14 Tháng Tám 2013(Xem: 12099)
Tôi vẫn nghĩ, ai mà chẳng có một bà mẹ. Tuy vậy mãi về sau tôi mới hiểu vì sao cha tôi lúc nào cũng nhắc tới câu nói trên
13 Tháng Tám 2013(Xem: 14253)
Những chiếc ghế còn bỏ trống không chỉ là một tiếng nói, mà còn là một thông điệp cho những người sống. Bài thơ không chỉ viết cho một người mà cho nhiều người…
13 Tháng Tám 2013(Xem: 14346)
Vậy là chai dầu không cùng tôi trở lại quê Mẹ. Nhưng hơn bao giờ, tôi thấy chai dầu xanh đang ở trong tim mình.
12 Tháng Tám 2013(Xem: 13885)
Hãy bắt chước đúng y việc nào ông dạy, nhưng cố tránh những việc ông mày làm… khi ông bắt buộc chúng con đi vào khuôn phép!
11 Tháng Tám 2013(Xem: 12147)
Đám sinh viên Nam Kỳ Quốc mượn tạm gia đình các thầy để giải sầu xa xứ. Các thầy đã dang tay đón lấy những đứa con sớm rời tổ ấm này.
11 Tháng Tám 2013(Xem: 12057)
có ý thức cảnh giác với” bọn con trai” nên tôi cố tìm cách “thoát” khỏi anh trong lúc này, may thay, vừa đến ngả tư, một chiếc xe bus trờ tới rồi tấp vào trạm
01 Tháng Tám 2013(Xem: 13221)
Hãy chăm chút những đóa hồng nhung thơm phứt và xin đừng, xin đừng đạp lên chúng tôi: Những đóa hoa dại nhỏ nhoi bên đường.
30 Tháng Bảy 2013(Xem: 13530)
Chút tình cảm quê hương còn sót lại trong Má tôi chắc đã chôn vùi với Ba tôi rồi. Nói vậy mà sao mắt bà vẫn ướt. Xúc động vẫn còn trào ra từng kẽ mắt, vành môi run... Làm sao quên được ký ức tươi đẹp đó phải không Má?.
30 Tháng Bảy 2013(Xem: 10327)
Những người bạn quê nghèo thời thơ ấu bây giờ đã trôi dạt mỗi người mỗi nơi. Một số đã nằm xuống thảm thương trong cuộc chiến ý thức hệ giữa Tự Do và Cộng Sản
27 Tháng Bảy 2013(Xem: 13136)
Nhìn lại “ Một Thời Thơ Dại” thấy thương và nhớ nhiều lắm. Nhớ chợ Biên Hòa, con đường Công Lý, cây cầu Rạch Cát để về Cù Lao. Nhớ hết tật xấu một thời để thương lấy tha nhân.
22 Tháng Bảy 2013(Xem: 12412)
Những cựu chiến binh Hoa kỳ, cựu Quân Nhân VNCH con không được dịp biết tên. Nhưng với cái nhìn của kẻ hậu sinh các chú, các bác đã đến đây bằng tấm lòng với bao ý nguyện dở dang. Xin cho con một sự kính trọng và quý mến.
20 Tháng Bảy 2013(Xem: 11919)
Biên Hòa thuở thanh bình, dẫn ta đi thăm lại các cảnh cũ, từ Cù Lao Phố đến núi Bửu Long và làng bưởi Tân Triều, từ quán Mì Chú Mừng trong hẻm nhỏ cạnh tiệm ảnh Phạm Lung cho tới Dưỡng Trí Viện v.v…
20 Tháng Bảy 2013(Xem: 12736)
có một nơi bây giờ là ban đêm, một người Thầy, một người Cô hay đồng môn, một mình trước màn ành nhỏ cũng cũng chung vui với nụ cười trong ngấn lệ.
17 Tháng Bảy 2013(Xem: 11043)
Tôi xin mượn lời cuối để cám ơn ban tổ chức đã không ngại khó khăn đã thường xuyên tạo cơ hội cho Thầy Cô, học trò cùng vui chơi với nhau
02 Tháng Bảy 2013(Xem: 12429)
Cô trong tâm tưởng của em lúc nào cũng là một vị thầy đáng kính, và tình cảm cô dành cho em quá ấm cúng, bao la, tình cảm của một người chị cả luôn luôn che chở các em.
02 Tháng Bảy 2013(Xem: 11437)
Tôi chắc rằng lứa học trò cách đây hơn 50 năm vẫn giữ hình ảnh thanh cao của những cô giáo ở trường Nữ Tiểu Học Biên Hoà trong trái tim mình.
30 Tháng Sáu 2013(Xem: 18318)
Tân Uyên là nơi ghi dấu nhiều kỷ niệm khó quên trong những năm đầu bậc trung học của tôi. Nó cũng là nơi mang lại bao nhiêu nỗi cảm hoài.
28 Tháng Sáu 2013(Xem: 12420)
Mùa hè ngày xưa là mùa chia tay, mùa hè bây giờ là mùa đoàn tụ. Hãy cho nhau nụ cười và vòng tay ấm thân thương. Ngô Quyền mãi là ngôi trường yêu dấu của những người con xứ Bưởi.
23 Tháng Sáu 2013(Xem: 13053)
Ai cũng chỉ mong được như vậy thôi. Vợ chồng thuận hòa và con cái ngoan ngoản, hậu vận gia đình sẽ được ấm no thịnh vượng. Nhưng mong mỏi là một chuyện, mà thực tế không được như vậy
17 Tháng Sáu 2013(Xem: 11731)
Phận người, sương khói, phận nổi trôi Có ai biết được tương lai ta phiêu dạt đến nơi nào ? Thuyền tình tha phương đến khi nào cập bến hay mỏi mắt ngóng trông, không bến đậu ?
08 Tháng Sáu 2013(Xem: 12596)
Anh ta vui trong cái vui đoàn tụ của gia đình. Cả nhà cám ơn rối rít người Mễ tốt bụng. Không có gì mừng rở hơn tìm được người bị bệnh Alzheimers đi lạc về nhà.
05 Tháng Sáu 2013(Xem: 14495)
Đình ơi hãy tỉnh dậy và đứng lên. Ngày về Đà Nẳng vẫn còn chờ, bạn bè Ngô Quyền vẫn hằng mong. Và CD với mười một ca khúc vẫn còn dở dang... Đình ơi hãy tỉnh dậy...
31 Tháng Năm 2013(Xem: 13078)
hãy chấp nhận và bao dung cho nhau, còn hơn là sống đạo đức giả che mắt thế gian trong khi trong lòng thì khinh thường và xem nhau như bèo rác.
28 Tháng Năm 2013(Xem: 13564)
Thầy Cô Kính mến, bạn bè đồng môn thân thương chờ gì? Không khép lại từ đây, Không ghi danh về tham dự, để được tay nắm chặt bàn tay, cười cho long trời lỡ đất, cùng chúng tôi chung lời ca “Ngô Quyền vang tiếng gọi”
19 Tháng Năm 2013(Xem: 20237)
Thời tiết Biên Hòa, cũng như Miền Nam những ngày qua là như vậy. Sáng nắng, chiều mưa. Mưa kèm lốc xoáy và có mưa đá như chiều qua ở Lâm Đồng, Đà Lạt
14 Tháng Năm 2013(Xem: 12115)
Biên Hòa chỉ cách Sài Gòn độ ba mươi cây số, nhưng đây là lần đầu tiên, Triệu phải xa em gái để tiếp tục việc học. Hai anh em đã luôn luôn sống cạnh nhau từ lúc còn bé
11 Tháng Năm 2013(Xem: 14567)
Cô đã có tất cả "1 người phụ nữ thành đạt, giàu có, danh vọng, chồng đẹp, con ngoan" Nhưng cô đã mất đi 1 điều vô cùng thiêng liêng: Mẹ!
11 Tháng Năm 2013(Xem: 15026)
Tôi thầm cám ơn cuộc đời. Cám ơn ba mẹ đã cho tôi hiện diện trên thế gian này. Cám ơn những lời giáo huấn của người, đó là hành trang quý báu, tôi mang theo suốt cuộc đời.
07 Tháng Năm 2013(Xem: 13911)
Vì cuốn Gió Mùa Đông Bắc chấm dứt ở thời điểm miền Nam sụp đổ năm 1975 nên chương cuối này chứa đựng nhiều chi tiết về tình hình và tâm trạng của nhân vật trong sách giữa thời khắc hấp hối của Sài Gòn
04 Tháng Năm 2013(Xem: 13434)
Rồi hôm nay sau bao ngày xa cách Đám con xa tưởng nhớ quay về đây Tình thương yêu tràn đầy trong ánh mắt Hướng tương lai ta quyết không hề quên
03 Tháng Năm 2013(Xem: 13306)
Bây giờ bỗng nhiên Mẹ đi đâu xa rồi, không tìm được nữa, con như mất cả một gia tài quý giá mà cả đời con không còn hy vọng gì tìm lại .
02 Tháng Năm 2013(Xem: 12453)
Hơn 40 năm đã qua đi như một giấc mộng. Có những lúc quay về với ký ức tuổi thơ, tôi vẫn nghĩ đó là quãng đời đẹp nhất ta đã đi qua ...
02 Tháng Năm 2013(Xem: 14084)
Tôi thật sự bước vào đời với hành trang là những điều dạy dỗ của Cha Mẹ và những kiến thức Thầy Cô đã truyền đạt. Tôi mở cánh cửa tương lai, mang hành trang bước vào đời
02 Tháng Năm 2013(Xem: 13243)
Nhìn thấy mẹ, tự dưng con nghe cay cay nơi sống mũi. Gần 1 giờ sáng rồi mà mẹ vẫn chưa được nghỉ ngơi. Con ngồi sau xe, úp mặt vào lưng mẹ.
01 Tháng Năm 2013(Xem: 13846)
Từ khi anh bước vào thang máy là chúng tôi biết phải xa nhau!...xa biền biệt! Biết đến bao giờ chúng tôi được gặp lại nhau?..Biết đến bao giờ? ...Biết đến bao giờ?
30 Tháng Tư 2013(Xem: 14577)
thế hệ trẻ xin cuối đầu và gởi lời thành kính cám ơn đến tất cả những người Lính Việt Nam Cộng Hòa đã quên bản thân của chính mình, đóng góp và hy sinh cuộc đời mình cho đất nước, cho Tự Do cho mọi người có dòng máu Việt
24 Tháng Tư 2013(Xem: 18500)
Lúc chia tay chị cũng không vào nhà. Thật bất ngờ khi chị hôn nhẹ lên má tôi phơn phớt. Trời ơi! Sao nụ hôn đó đã không đến với tôi cách đây bốn mươi năm, bà tiên của tôi ơi!?
23 Tháng Tư 2013(Xem: 15152)
Ngày 4 tháng 7 năm 2013 đang mời gọi. Về cùng nhau khơi lại bầu kỷ niệm, tay xiết chặt niềm vui, để nhớ rằng chúng ta bốn bể anh em một nhà và luôn giữ mãi tình nầy trong câu ca
21 Tháng Tư 2013(Xem: 13685)
Đã quá nửa đêm trong khi bà con đang say giấc nồng, còn tui thì phải cố căng mắt ra mà cho bánh xe cán lên mấy cục sắt giữa đường kêu lụp cụp cho đở sợ ma xa lộ
20 Tháng Tư 2013(Xem: 12461)
Giá trị con người dù có cao xa, vẫn không bằng tấm lòng bao la của người mẹ .“ Sinh ký Từ qui” kính mong hương hồn bà yên nghỉ chốn vĩnh hằng
19 Tháng Tư 2013(Xem: 18017)
Có lẽ nào lời cuối cùng anh nói với tôi một lần về phép là đúng? Mối tình đầu của tôi thật sự đã chết! Chấm dứt một chuyện tình, chỉ còn lại trong tôi hồi ức đẹp và buồn.
18 Tháng Tư 2013(Xem: 12546)
Đôi mắt đó, chúng con không tìm thấy khi những người vợ lẽ đã bỏ ba ra đi trước má. Có lẽ ba đã hiểu được giá trị đích thật của hai chữ yêu thương và hy sinh mà má đã trao ra.
18 Tháng Tư 2013(Xem: 13293)
Sau chuyện rượu mật nhân này cả hai người càng hiểu lòng nhau, tình yêu giữa họ càng...thắm thiết hơn xưa. Trước kia không ít lần họ muốn tự nguyện chia tay nhau nhưng nào có được đâu
17 Tháng Tư 2013(Xem: 13561)
Cái điểm chính là lấy lòng bao dung mà đối xử với mọi người, biết người biết ta, dùng tâm tư, lời lẽ ôn hòa chính đáng mà giải quyết vấn nạn, chứ không phải lúc nào cũng đánh nhau.
15 Tháng Tư 2013(Xem: 13935)
Bạn bè vẫn nhắc nhau một ngày nào đó, tờ lịch 30 tháng 4 không còn bị tô đen, ngày đó bạn sẽ được "tổ chức sinh nhật bù trừ" cho từ 37 năm qua, đã không có một ngọn nến nào thắp sáng ngày 30 tháng 4 của bạn, của đất nước…
10 Tháng Tư 2013(Xem: 18246)
Tình bạn là động cơ khiến chúng tôi gặp nhau trong lòng quê hương Biên Hòa thân thuộc. Tôi hy vọng không những với Sương Trầm và Sương B, tôi còn có dịp gặp nhiều bạn thân quen khác của Tứ1 và Tứ4 ngày xưa nữa
08 Tháng Tư 2013(Xem: 18846)
Tui học ở nó nhiều điều. Một tay triết lý. Nó tuyên bố " Ở đời chỉ có hên xui mà thôi. Không thằng nào hơn thằng nào. Anh hùng khi khó cũng khoanh tay.
06 Tháng Tư 2013(Xem: 14374)
Ngày nay, tôi có một ước mơ. Trước khi rời bỏ trần thế nầy, được thấy. Ngày tàn của cộng sản hung tàn. Giải đất hình chữ S, quê tôi bên kia bờ Đại Dương. Chấm dứt đêm trường cộng sản
02 Tháng Tư 2013(Xem: 14578)
Tôi không quên và chắc không bao giờ quên, nhưng tôi không còn nặng lòng với mùi hoa cũ, cả khi hay tin cô bạn hàng xóm lúc theo chồng cứ đòi cho được một chùm hoa Dạ Lý trong lẵng hoa cô dâu