3:23 CH
Thứ Hai
9
Tháng Mười Hai
2024

ĐỂ NỘI KỂ CHO CHÁU NGHE . . . NGUYỄN KHẮP NƠI

10 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 21534)

(Viết theo lời kể của một người ông, đang đi tìm tung tích của đứa cháu đích tôn của mình)

 hinh1-content

 

“Ông Và Cháu”của Lão Hâm Phan chí Thắng 

Cháu đích tôn của ông,

 Ông gọi cháu là cháu đích tôn, đáng lẽ là ông cháu mình phải ở rất gần nhau và ông đã được ôm ẵm cháu mỗi ngày, phải không cháu.

Nhưng thực sự thì ông chỉ mới nhìn thấy hình của cháu mà thôi, chứ ông cháu mình chưa bao giờ được gặp mặt nhau, nói chi đến chuyện ông được ẵm bồng cháu trên tay.

Nói cho đúng hơn nữa, chắc là mẹ cháu cũng chưa có dịp kể cho cháu nghe ba cháu là ai? Hiện đang ở đâu mà không về với cháu? Vây thì làm sao mà cháu có thể biết rằng cháu có một người ông, gọi là ông nội.

Vây thì, để Nội kể cho cháu nghe nha!

Ông hiện thời đang ở Los Angeles, bên Mỹ, còn cháu với mẹ cháu thì đang ở tại vùng Cabramatta, thuộc Tiểu bang New South Wales, xứ Úc.

Ông cháu mình ở cách xa nhau lắm, ông lại không biết số nhà của cháu, nên mới phải viết thơ này, mong rằng mẹ cháu sẽ đọc được những điều kể lể của ông, rồi kể lại cho cháu nghe . . .

Ngày xưa, tổ tiên mình ở mãi tận tình Quảng Ngãi, thuộc Miền Nam của Nước Việt Nam Cộng Hòa đó cháu à.

Vào dịp tết năm Mậu Thân 1968, sau bao nhiêu tháng ăn học ở quê nhà, ông đã hân hoan khăn gói về Huế để sửa soạn vào học nghành Luật tại Đại Học Huế. Ông vừa mới tìm được chỗ trọ học thì bọn Việt Cộng đã mở cuộc tổng tấn công vào Huế và khắp mọi nơi trên toàn lãnh thổ của chúng ta. Ông và các bạn bè bị chúng bắt, khép tội là theo chính quyển Miền Nam chống lại nhân dân, và định đem tất cả đi giết hết. May cho ông, lúc đó quân đội Cộng Hòa đã đánh vào, giải vây cho đồng bào đang bị kẹt trong vùng lửa đạn. Ông và các bạn vùng chạy thoát về phía lính của mình.

Đến khi Huế được hoàn toàn chiếm lại, chính phủ mình ban lệnh Tổng Động Viên để cho tất cả những thanh niên trai tráng được dịp tòng quân giữ gìn đất nước. Ông Nội còn trong tuổi học hành, nên được hoãn để tiếp tục việc học ở đại học cho đến khi tốt nghiệp. Nhưng ông nội đã thấy sự dã man, tàn nhẫn, vô lương tâm, vô tổ quốc của bọn Việt cộng, nên ông nội đã tình nguyện xin nhập ngũ Khóa 7/68 Thủ Đức.

 hinh2

 Quân Trường Thủ Đức.

 Ra trường, ông nội nhận sự vụ lệnh trình diện để phục vụ tại Sư Đoàn 2 Bộ Binh, đóng tại Quảng Ngãi. Từ đó, ông nội đã theo đơn vị hành quân tiêu diệt bọn Việt Cộng trên khắp các vùng của xứ Quảng, cho tới năm 1972 thì ông nội bị thương và được chuyển qua nghành Cảnh Sát Dã Chiến, phục vụ tại Huế.

Đáng lý ông nội vẫn còn theo tiếng gọi của tổ quốc mà phục vụ đất nước, nhưng hoàn cảnh gia đình mình chỉ có một mình ông nội là con trai, nên ông đã theo lời của gia đình mà lấy vợ để có con nối dõi.

Cả gia đình đều mừng rỡ khi Long, con trai đầu lòng của ông - tức là ba của cháu đó – ra đời. Từ đó, ngoài nhiệm vụ với tổ quốc, ông còn có nhiệm vụ chăm sóc gia đình riêng của mình, ông cảm thấy thật là hạnh phúc.

Nhưng sự đời không có tròn vẹn mãi bao giờ, khi ba của con được vừa tròn ba tuổi thì xẩy ra việc nước mất nhà tan: Tháng 4 năm 1975, bọn Việt cộng đã chiếm trọn đất nước của chúng ta, bắt ông nội và các đồng đội vào tù vì lý do đã gìn giữ an ninh cho Huế để dân chúng được sống an lành.

 hinh3-content

 Ông Nội

 Trải hơn sáu năm tù đầy trong vùng Gia Rai, Kontum, ông nội vẫn cố gắng sống còn, hy vọng sẽ có một ngày tươi đẹp khôi phục lại đất nước.

Khi được bọn Việt cộng trả về cuộc sống bình thường, ông nội đã dắt ba của con vào Saigòn sinh sống và cuối cùng, được qua Mỹ năm 1994 theo chương trình HO.

Ông nội và ba của con đã được hưởng một cuộc sống thật là tự do và vui tươi hạnh phúc ở tại nước Mỹ này. Hồi còn ở Việt Nam, vì hoàn cảnh chiến tranh, ông nội đã bỏ ngang chương trình đại học để tòng quân giúp nước, nay ông nội muốn ba của cháu nối tiếp việc học hành để làm rạng danh gia đình và có một cuộc sống sau này khá hơn. Do đó, ông nội đã cố gắng đi làm để ba cháu trở lại trường đại học, nhưng ba cháu là một người con hiếu thảo, đã không chịu cho ông vất vả, nên đã vừa đi học vừa đi làm phụ với ông. Sau những năm trời cố gắng, trời đã chiều lòng người, ba con đã tốt nghiệp Kỹ sư Điện tử về nghành computer vào năm 2003. Ngày tốt nghiệp của ba cháu, ông nội đã hạnh phúc biết bao khi được chụp tấm hình với ba của cháu trong bộ lễ phục của trường đại học California State Polytechnic University.

 hinh4-content

 

Tốt nghiệp đại học.

 Kể từ nay, ông nội có thể hãnh diện với đời là đã nuôi dậy đứa con nên người hữu dụng cho quốc gia, ông nội cũng bớt công việc làm hàng ngày để có thì giở nghỉ ngơi cho tuổi già.

Cuộc sống của ông nội và ba đang yên lành thì một hôm, trong bữa ăn tối, ba của cháu đột nhiên có một quyết định khác thường. Ba của cháu đã nói với ông nội:

“Ba à, con muốn . . . đăng lính . . .”

Ông nội ngạc nhiên hết sức, nhìn ba của cháu chăm chăm, một lúc sau mới hỏi lại:

“Con muốn . . . đăng lính? . . . Thiệt sao . . . ?”

“Thiệt mà ba. Ngày xưa, khi còn ở Việt Nam, ba đã đi lính để chiến đấu giữ gìn tổ quốc. Ngày nay, con cũng muốn làm như ba. Nước Mỹ nay là tổ quốc của con, nước Mỹ đã đưa tay đón cha con mình vào xứ của họ, cho mình một cuộc sống yên lành, con phải làm một điều gì đó để trả ơn cho nuớc Mỹ. Con muốn được theo bước chân của ba, đi lính để giữ gìn, để bảo vệ cho nước Mỹ.”

Khi ba của cháu nói, ông nội có thể cảm thấy cái chân tình, cái nhiệt huyết của của ba của cháu, của một người trẻ muốn làm một điều gì thực tiễn cho tổ quốc của mình. Ông nội khâm phục ý chí của ba của cháu, và ông nội đồng ý ngay, không cần bàn luận thêm điểu gì nữa.

Ba của cháu đăng lính vào tháng 10 năm 2005, sau suốt hai năm trời huấn luyện, ba của cháu đã tốt nghiệp khóa huấn luyện Bộ binh tại trại “Fort Benning” vào ngày 30 tháng 10 năm 2007 với cấp bậc Thiếu úy, sẵn sàng đi phục vụ bất cứ nơi nào mà cấp trên ra lệnh, kể cả đi Afganistan hay Irak. 

 

hinh5-content 

 Fort Benning : Hình chụp trong thời gian huấn luyện tại Fort Benning. Ba của cháu là người có râu, đứng hàng thứ hai từ dưới đếm lên, ngay đầu của ngọn cờ Trung Đội.

 

Cháu đích tôn của ông,

Ông đã kể cho cháu nghe về nguồn gốc gia đình của mình rồi đó, cháu có hãnh diện về ba của cháu hay không?

Nhưng mà, từ đầu tới giờ, ông nội chỉ mới kể lể vòng vo, chứ chưa kể cho cháu nghe, tại sao cháu lại ra đời nhỉ?

Cháu ạ, ông cũng chỉ mới biết là ông có một người cháu đích tôn là cháu mà thôi.

Trong phần trước, ông nội có nói là “Trời đã chiều lòng người” nhưng đó chí là một thời gian ngắn mà thôi, cháu ạ.

Lần cuối cùng được khám bệnh tổng quát để ra đơn vị, bác sĩ quân y của tiểu đoàn đã khám phá ra ba cháu bị bệnh . . . UNG THƯ LƯỠI.

Đời trai chưa tung hoành ngang dọc cho phỉ chí làm trai thì đã phải ngừng vó câu, xuống ngựa để đi điều trị căn bệnh ngặt nghèo.

Ung thư Lưỡi là một căn bệnh mà ít người mắc phải, nhưng vẫn là một căn bệnh hiểm nghèo. Đã gọi là ung thư thì khó mà chữa khỏi lắm, nhưng vì ba cháu là lính, nên đã được điểu trị miễn phí vâ rất tận tình tại quân y viện Tiểu bang. Khoảng năm 2008, bịnh tình của ba của cháu có mòi thuyên giảm, nên ba được cho xuất viện. Để thay đổi không khí, ba có nói với ông nội là sẽ làm một chuyến du lịch về Việt Nam, nếu khỏe hẳn rồi thì lại trở về đơn vị tiếp tục phục vụ quân đội.

Khi trở về Mỹ, ba của cháu lại tới bệnh viện để tái khám. Bác sĩ cho hay một tin thật buồn: Bệnh tình của ba của cháu không những không thuyên giảm, mà lại có mòi nặng hơn.

Đầu năm 2009, ba của cháu không nói được nữa, ông nội với ba chỉ còn nói chuyện với nhau bằng cách . . . viết ra giấy mà thôi. 

Một hôm, ba của cháu và ông nội đã viết cho nhau những giòng chữ cuối cùng như sau:

-“Ba ơi, con chỉ còn . . . sống được vài tháng nữa mà thôi.”

 -“Con đừng lo nghĩ nhiều, rồi con sẽ bình phục mà”

-“Bác sĩ đã cho con biết sự thật rồi ba ạ. Con không buồn đâu, vì con không còn gì để luyến tiếc nữa. Nhưng . . . ba có buồn không?”

-“Ba không buồn đâu con ạ, con đã sống một cuộc sống xứng đáng, ba hãnh diện vì con.”

-“Ba ơi, nếu con chết, thì gia đình mình bị . . . tuyệt tự, phải không ba? Ba là con trai độc nhất trong gia đình, con cũng là đứa con trai độc nhất của ba.

Nhưng mà . . . ba ơi, gia đình mình không tuyệt tự đâu ba . . .

Con có . . . con có một đứa con trai, hiện giờ nó đang ở bên Úc với mẹ nó.”

. . . .

Cháu đích tôn thương mến của ông,

Khi đọc những giòng chữ của ba của cháu viết, ông nội đã không tin, nghĩ rằng ba của cháu đã quá đau buồn mà viết ra như vậy để an ủi ông mà thôi. Nhưng khi ba của cháu lấy trong tủ ra một cuốn album nhỏ, đưa cho ông xem một tấm hình của một đứa nhỏ, ngồi cạnh ba và mẹ của nó, viết tiếp:
“Đây là con trai của con, cháu đích tôn của ba đó.”

Ông nội hết hồn, vội vàng cầm lấy tấm hình đưa lên gần mắt nhìn cho kỹ.

Tấm hình chụp ba người, trong đó có Long, con trai độc nhất của ông và một người đàn bà Việt Nam, ở giữa là một cậu trai chừng 2 tuổi.

Cháu giống hệt ba của cháu đó!

Cũng gương mặt đó, cũng cặp mắt đó, làm sao mà ông nội lộn cho được.

Cho đến lúc đó, ông nội mới biết là mình đã có một đứa cháu đích tôn trên cõi đời này.

Ba của cháu lại mở cuốn album ra, lấy một tấm bằng lái xe bọc nhựa đưa cho ông nội, viết tiếp:

“Đây là Tươi, mẹ của đứa nhỏ, và là . . . vợ cùa con đó. Trong tấm bằng lái xe này (hết hạn vào năm 2002), có đầy đũ tên họ ngày tháng năm sinh của vợ con, để sau này, nếu gặp đuợc Tươi, ba hãy đưa tấm thẻ này ra làm bằng chứng.

Vào khoàng năm 2002, con có vào trong chat room nói chuyện và quen với Tươi. Tươi cho biết là đã cùng cha mẹ vượt biên năm 1996 và được định cư tại vùng Cabramatta, Tiểu Bang New South Wales, Úc Đại Lợi.

Sau nhiều lần nói chuyện với nhau, con và Tươi hẹn cùng về Việt Nam gặp nhau và cùng đi du lịch một chuyến.

Sau chuyến du lịch, con và Tươi thấy hợp với nhau, và cùng tính chuyện lập gia đình. Đến khi Tươi báo cho biết là . . . đã có bầu, con đã nói với Tươi là sẽ làm hôn thú để bảo lãnh cả hai mẹ con qua Mỹ sống, nhưng Tươi đã từ chối vì gia đình phản đối, không muốn cho Tuơi qua Mỹ, nên con không biết quyết định ra sao, vì thế, con đã không nói chuyện này với ba.

Tới năm 2005, chúng con lại quyết định về Việt Nam gặp nhau lần nữa để cha con gặp mặt nhau và quyết định mọi chuyện. Nhữnng tấm hình này được chụp trong chuyến đi này của con đó.

Khi trở về Mỹ, con phải quyết định là sẽ để ba ở Mỹ, qua Úc sống với Tươi hay là Tươi sẽ bỏ gia đình ở lại Úc để qua Mỹ sống với con.

Câu chuyện cứ thế mà kéo dài, tới khi con biết mình bị bệnh nan y, con đâm ra chán nản, không muốn làm gì nữa cả.

Nhưng bây giờ, con chết đi, để lại một mình cha già, gia đình mình đến đây sẽ bị tuyệt tự, nên con phải nói với ba chuyện này. Sau khi con chết, ba hãy theo địa chỉ này của vợ con ở bên Úc mà kiếm cô ta, kiếm đứa cháu đích tôn của ba. Ít ra, đến cuối đời của con, con cũng phải làm được một điều gì đó để con của con có cha, có ông nội.

Ba hãy nói với vợ con của con một tiếng

“XIN LỖI, ĐÃ KHÔNG LÀM TRÒN BỔN PHẬN CỦA MỘT NGƯỜI CHỒNG, MỘT NGƯỜI CHA”.

 Cháu đích tôn của ông,

Ba của cháu đã qua đời sau đó vài ngày, tức là vào cuối năm 2009.

Chỉ còn một mình ông trên đời với mớ hình của cháu, của mẹ cháu. Ông không biết sẽ phải khởi đầu từ đâu? Làm sao để tìm ra cháu và mẹ cháu bây giờ?

Ông đã gởi biết bao nhiêu lời nhắn tin qua báo chí, đài phát thanh ở bên Úc, nhưng tin tức của hai mẹ con vẫn biệt vô âm tín.

Thường ngày, ông vẫn đọc báo qua internet và trang báo điện tử quen thuộc ở bên Úc mà ông vẫn đọc hàng ngày là “vietluanonline.com” tức là bán tuần báo Việt Luận. Nhiều bạn bè của ông cũng đọc báo này, và đề nghị với ông là nên liên lạc với tờ báo để nhờ tìm cháu, vì tờ báo này có trụ sớ ngay gần nơi hai mẹ con của cháu đang cư ngụ.

Ông mừng quá, vội liên lạc với tòa báo Việt Luận để nhờ giúp đỡ.

Thật là may mắn, vào tháng 5 vừa qua, một đại diện của tòa báo có dịp đi thăm thân nhân bạn bè và sẽ ghé Los Angeles. Ông nội đã được gặp người đại diện này và đưa hết hình ảnh của ba của cháu và hai mẹ con của cháu cho ông ta xem. Ông đại diện có hứa sẽ giúp đở nhưng chưa biết làm cách nào để tìm ra cháu.

 Cháu đích tôn của ông,

Hiện thi, cháu chỉ là một cậu bé khoảng 7 hoặc 8 tuổi mà thôi, mẹ cháu vẫn là người quyết đnh mọi việc, ông hy vọng rằng mẹ sẽ đọc những hàng chữ này của ông rồi kể lại cho cháu nghe.

Làm sao ông có thễ gặp cháu để gọi một tiếng:

“Cháu nội của ông, cháu đích tôn của ông.”

Những chuyện trước kia xẩy ra gia mẹ và ba của cháu, ông nội hoàn toàn không biết. Ộng nội chỉ dựa vào những lời nói cuối cùng của ba của cháu mà thôi.

“Con chim sắp chết, tiếng kêu bi thương,

Con người sắp chết, nói lời nói phải”

 

Ông nội muốn tìm gặp cháu để chuyển lời xin lỗi của ba cháu tới hai mẹ con. Theo lời của ba cháu kể, thì chắc chắn ba cháu đã có lỗi với cháu và mẹ của cháu, ông nội muốn phần nào bù đắp vào những lỗi lầm đó của ba cháu, Ông nội cũng muốn gặp cháu để biết rằng, dù sao đi nữa, giòng giống nhà mình sẽ có cháu tiếp nối,

Ông nội muốn tìm gặp cháu để cho cháu biết cội nguổn của mình, để mai sau này, khi cháu lớn lên, cháu có thể xin thêm quốc tịch Mỹ song song với quốc tịch Úc mà cháu đang có.

“Chim có tổ, người có tông”.

Câu nói này ngàn đời không bao giờ phai.

 Cuộc sống ở bên Úc cũng có nhiều điều tốt đẹp hơn ở bên Mỹ, nhưng nếu cần có thêm những hỗ trợ, thiết tưởng có thêm cái quốc tịch Mỹ cũng có thể giúp đở cho cháu nhiều việc.

 Cháu đích tôn của ông thương mến,

Ông nội bây giờ đã gần 70 tuổi rồi, ông nội không hề muốn làm phiền gì tới cuộc sống đang êm đẹp của mẹ con cháu hiện tại, ông nội chỉ muốn được gặp mặt cháu, dù chỉ là một lần thôi, để thỏa lòng mong ước.

Mẹ của ông nội, năm nay đã hơn 93 tuổi rồi, bà cố có biết chuyện của ba cháu và biết rằng giòng dõi mình còn có cháu nối tiếp, nên rất mong được gặp cháu trước khi bà cố qua đời, không biết ước vọng của bà cố có thực hiện được hay không?

Ông nội hy vọng rằng, môt ngày nào đó sẽ được gặp cháu. Nếu mẹ cháu nghĩ lại và muốn tiếp xúc với ông nội, hãy gọi điện thọai nhắn tin với Tòa báo Việt Luận, rất gần nơi cháu đang ở.

Ông nội đang mong tin cháu.

 

NGUYỄN KHẮP NƠI.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Tư 2019(Xem: 10634)
Thương làm sao cho những người lính trẻ của tôi, kể cả tôi nữa đang phải tự xa cách nỗi riêng tư để chỉ thấy trước mặt là lửa đạn.
16 Tháng Tư 2019(Xem: 8127)
Cùng ngày đó, những người Việt Nam còn kẹt lại bắt đầu một cuộc sống đen tối dưới bạo quyền cộng sản.
14 Tháng Tư 2019(Xem: 10586)
Trong cuộc chiến chống Cộng Sản ở miền Nam Việt Nam, hàng ngàn anh linh hào kiệt của QLVNCH đã ngã xuống cho an nguy của dân tộc
14 Tháng Tư 2019(Xem: 8750)
Xin nghiêng mình tôn vinh một Vị Anh Hùng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Hai giờ chiều ngày 29.3.1975, việt cộng đã treo cờ ở Tòa Thị Chính Đà Nẵng
02 Tháng Tư 2019(Xem: 7952)
Nếu ai còn nhớ đến các anh linh tử sĩ thì hãy nhớ đến họ bằng câu kinh tiếng kệ, cây nhang, bó hoa, tùy lòng đóng góp cho Trai Đàn Chẩn Tế
01 Tháng Tư 2019(Xem: 9988)
Tại xa cảng xa lộ Biên Hòa, tất cả các quân nhân di tản đều được đưa lên những chiếc GMC đương đợi sẵn, xe vừa đầy là tài xế lăn bánh trực chỉ
11 Tháng Hai 2019(Xem: 9946)
Thế thì , vấn đề là: Ngày nay, câu nói giết người của anh Tầu cổ hủ: Nhất tướng công thành vạn cốt khô có còn đúng đắn không nhỉ?
25 Tháng Giêng 2019(Xem: 9444)
Nhưng khi quay ra Hà Nội tôi bỗng sống khác đi, nghĩ khác đi, đọc khác đi, nói khác đi. Bạn bè tôi ngày đó gọi tôi là thằng hâm, thằng lập dị
17 Tháng Giêng 2019(Xem: 9499)
Tình yêu và lòng bao dung của Thượng Đế hiện diện trong lòng người là chân lý vĩnh hằng…
06 Tháng Mười Hai 2018(Xem: 7857)
Đầu Tháng Mười Hai, 2018, nước Mỹ có một tin buồn. Đó là tin vị tổng thống thứ 41 của Mỹ là ông George H.W. Bush vừa mới qua đời, hưởng thọ 94 tuổi
01 Tháng Mười Hai 2018(Xem: 8132)
Khi tôi có dịp nói chuyện với một số bạn bè người Mỹ và nói về câu chuyện của Jack và Amy qua truyện ngắn “Vùng Trời Quê Bạn”
16 Tháng Mười Một 2018(Xem: 10197)
một lời cầu nguyện cho những linh hồn xấu số, không một lời từ giã vợ con trước lúc ra đi, được sớm siêu thoát
14 Tháng Mười 2018(Xem: 40079)
Một phần tài sản nên tổ chức phóng sinh.Tóm lại vợ con ông muốn cứu ông thì phải làm thật nhiều việc thiện để hồi hướng công đức cho ông.
08 Tháng Chín 2018(Xem: 41858)
Nhưng lời kể chuyện trong trẻo, thanh thoát khiến cho chúng ta vẫn còn nghe vang lên một dư âm tiếng đàn dương cầm chị Thanh Hoài
08 Tháng Chín 2018(Xem: 50164)
Vì bị trượt đại học oan uổng, nên nó đâm ra bất mãn, chán đời, lêu lổng chơi bời, để rồi giờ... nó trở thành thằng ăn cướp!”.
09 Tháng Tám 2018(Xem: 9787)
Sài Gòn như máu chảy từ tâm, Sài Gòn bao dung. Tôi chợt hiểu ra, mình đã là người Sài Gòn từ thuở bào thai rồi, Sài Gòn trong tim tô
29 Tháng Bảy 2018(Xem: 10156)
Tôi không còn khóc được nữa, nước mắt tôi đã cạn lâu rồi. Miệng tôi méo xệch như mếu, mắt chớp chớp
19 Tháng Năm 2018(Xem: 10229)
Thế hệ con cháu lớn lên vỗ cánh bay xa chỉ còn lại những người hưu trí và những người mệt mỏi muốn yên phận.
17 Tháng Tư 2018(Xem: 44424)
Truyện ngắn Tiểu Tử là những giọt nước mắt, những tiếng thở dài, nụ cười trong những ngày bình an và ngay cả trong cơn đớn đau cùng cực.
04 Tháng Tư 2018(Xem: 41828)
rằng hận thù cho sức mạnh, làm ta tỉnh táo, đề phòng.
13 Tháng Ba 2018(Xem: 42435)
Đạo Phật không thể tồn tại được nếu chúng ta cứ theo một khuôn mòn lối cũ; đó là ê a tụng niệm kinh kệ bằng tiếng Hán
25 Tháng Hai 2018(Xem: 11112)
Sài Gòn cũng không còn được như xưa nữa, vì sao? Ai đã làm nó trở nên hoang tàn như thế? Ai đã làm cho nó mất tình người như thế?
17 Tháng Giêng 2018(Xem: 10982)
Việc mà chỉ có những đại anh hùng, các bậc trượng phu không biết “tham sinh úy tử” là gì họa may mới làm được. Thật là anh hùng. Tôi xin ngã mũ.
15 Tháng Giêng 2018(Xem: 9873)
Nhưng điểm chính là phải sống làm người lương thiện, sống không vì cơm áo, sống để giữ giống da vàng, sống biết thương
01 Tháng Giêng 2018(Xem: 9076)
thân tàn danh liệt, thì vẫn còn con chó trung thành với tình yêu nó dành cho ta như thái dương trên bầu trời.
17 Tháng Mười Hai 2017(Xem: 10098)
Noel nào tôi cũng nhớ tới buổi chiều đi gánh gạo, nhớ cái vẫy tay của anh Thu, nhớ chai dầu lửa, nhớ cục kẹo đường đen ở Cẩm-Nhân
10 Tháng Mười Hai 2017(Xem: 10503)
Chủ nghĩa cộng sản đã là một thảm họa của nhân loại. Kể từ khi thứ chủ nghĩa này xuất hiện trên thế giới, nó đã giết chết không biết là bao nhiêu nạn nhân vô tội
07 Tháng Mười Hai 2017(Xem: 8873)
“Không còn cách nào để cho các thành phần như cháu sống còn cả. Ngoại trừ… ngoại trừ bỏ nước ra đi. Chỉ có con đường đó thôi.”
12 Tháng Mười Một 2017(Xem: 9184)
họ muốn biểu lộ lòng biết ơn đó bằng cách để lại toàn bộ gia tài chắt chiu cả đời cho chính phủ Mỹ .
03 Tháng Mười Một 2017(Xem: 10212)
Ngồi trên máy bay rồi, tôi cũng chưa chắc sẽ được đi Mỹ. Cho đến lúc máy bay rời khỏi mặt đất, tôi mới dám nói lời: Vĩnh biệt kinh tế mới.
19 Tháng Chín 2017(Xem: 8968)
Khi biết những người mà tôi cứu vớt có một cuộc sống tốt đẹp, có được hạnh phúc và tương lai rộng mở, tôi cảm thấy mình vui lây và hạnh phúc lây
19 Tháng Chín 2017(Xem: 8901)
không có cả những bài "điếu văn tưởng niệm" lâm ly bi đát, nhưng đầy ắp những tình yêu thương từ xa xưa đọng lại
14 Tháng Chín 2017(Xem: 11616)
quyết mang đạn bom và xương máu ra để đổi lấy Tự Do. Bởi bên cạnh họ còn có một rừng người cùng chung một chính nghĩa, cùng chung một lý tưởng.
24 Tháng Tám 2017(Xem: 12548)
Đúng là ‘hữu thù bất báo…phi quân tử’ diễn Nôm là có thù mà không trả thì “sẽ không lớn nổi thành người”!
21 Tháng Tám 2017(Xem: 11104)
Lên án người thì dễ, nhưng mở lòng cưu mang giúp đỡ họ mới là khó.
16 Tháng Bảy 2017(Xem: 12656)
Hiện tại, tôi chơi nhạc đám ma. Cái chết – quy luật tất yếu giúp tôi sinh tồn, các giá trị nghệ thuật cao quý chỉ còn là hoài niệm!
31 Tháng Ba 2017(Xem: 10256)
Ngoài phố, gió bắt đầu lạnh, từng tốp học sinh chạy tập thể dục rầm rập trên vỉa hè, những chiếc áo khoác thêu cờ quốc gia ở sau lưng
10 Tháng Ba 2017(Xem: 21330)
Những làn sương mù tan dần trên những ngọn cây trơ trụi lá, lộ hé cảnh tượng tàn phá kinh khiếp của bom đạn suốt đêm qua
26 Tháng Hai 2017(Xem: 12823)
Thân thương biết mấy! Chuyện trò với người Sài Gòn-Nam Bộ, câu chuyện của họ giản dị, rõ ràng, không úp úp mở mở
23 Tháng Giêng 2017(Xem: 10889)
Tui cũng mừng rỡ vì nghe nói ông Tổng Thống mới sẽ oánh Trung Quốc là tụi tôi mừng rồi.
20 Tháng Giêng 2017(Xem: 11122)
Hôm nay chúng ta cũng đang đối diện với thảm họa mất nước. Tại sao chúng ta không có niềm tin về chính nghĩa, về chân lý
21 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 10901)
dẫu biết cô ta sẽ không hiểu sao bỗng nhiên ông nói thế, ông thì thầm: “I love Little Saigon”.
20 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 17101)
Thời gian thấm thoắt, ba mươi sáu năm đi qua. Mỗi người có riêng một hành trang, mang nó suốt đời trên vai…
17 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 9683)
bởi chỉ cần con có sức khỏe, có thể tự chăm sóc cho bản thân thì bất luận tương lai như thế nào, cho dù con ở đâu cũng đều có thể sống tốt."
18 Tháng Mười Một 2016(Xem: 11239)
Mất quá khứ, mất hiện tại, vô vọng với người thân. Mẹ xa lánh mọi người, chỉ trừ nó, con chó
10 Tháng Mười 2016(Xem: 10158)
Truyện ngắn của Phạm Chinh Đông. Tám Hà và Kim Oanh diễn đọc. Video HD 720. Mời xem thêm tại: http://phamchinhdong.com hoặc http://phamchinhdong.blogspot.com.
24 Tháng Chín 2016(Xem: 11247)
Chúng ta, những người Việt ở hải ngoại có tiếng nói, thì hãy lên tiếng để tranh đấu, để vận động và để nói thay cho những người không được nói
24 Tháng Chín 2016(Xem: 11486)
Chỉ tội cho người dân, với bộ mặt ” không giống ai ” vì bị tô son trét phấn, có nhăn nhó vì đau quặn ruột
18 Tháng Chín 2016(Xem: 11889)
Đời quân ngũ đã đi vào tâm tư tình cảm tuổi trẻ khi vào đời nên gần như cả đời họ cứ vẳng nghe được tiếng nói “Thủ Đức Gọi Ta Về”
13 Tháng Chín 2016(Xem: 18490)
Nếu sự việc để đi vào lãng quên là một thiếu sót vì tôi có đề cập đến nhiều sĩ quan TQLC hồi sơ khai mà đa số anh em chưa bao giờ biết