1:49 CH
Thứ Sáu
26
Tháng Tư
2024

Một chuyến xuôi Nam - Hoàng Duy Liệu

16 Tháng Tám 201212:00 SA(Xem: 24462)

Một chuyến xuôi Nam

 

blank

 

 Bà nội vợ tui... à không, có lẽ phải viết như vầy... Bà Nội của vợ tui vừa đúng một trăm tuổi mà bả vẫn còn nhớ đến tui, hổng phải là trong những đêm dài buồn đơn côi đâu nha. Đêm nào bả cũng ngủ một lèo thẳng cẳng đến chừng 5, 6 giờ sáng rồi hả cái miệng không răng đỏ lòm la lên:

- Cái đồ nhét lỗ tai của tao đâu rồi?

 Lẽ ra thì bà nên hỏi cái mắt kiếng của tao đâu rồi mới phải, tui chỉ nghĩ vậy mà không dám có ý kiến chỉ trùm mền ngủ tiếp.

Bả nhớ là vì hơn mười năm về trước có lần tui trổ tài coi tướng cho bả và đã phán rằng:

 - Cở bà sống hơn trăm tuổi vẫn còn xăng.

Làm bà nội chịu quá cười ỏn ẻn cà cà cặp mông trên ghế còn khen:

 - Cái thằng quỷ!

 Làm thầy bói mù nói tầm bậy tầm bạ vậy mà trúng ngay chóc, nên lần sinh nhật 100 chẳn này bả nhứt quyết bắt tui phải đưa vợ con về chầu cùng một lúc với toàn thể đại gia đình nhà vợ, luôn tiện xem coi tui "nui" cô cháu nội út của bả tròn trên, bự dưới tới đâu rồi.

 Hai năm trời đã qua, người tình trăm năm của bả là ông Nội vợ vui vẻ bỏ lại cái xe lăn cho thằng Liệu mà giã biệt tình em lang thang... về đâu nhỉ? Ổng cũng như tui chẳng có đạo nào thì khi chết sẽ đi đâu đây? Thôi thì xin cho tui về lại xóm ga Biên Hòa và lần này thì tui hứa là sẽ quậy chút chút thôi, để cho mấy chị trưa chiều về ngang nhà tui không phải thòng cái cặp xuống mà che cái phần sau nữa, xin cứ an tâm mà thả bước đường chiều bụng đói meo. Cái nghề bắn giàn ná hay giàn thun của tui cũng đã tàn lụn theo tuổi đời nghiệt ngã. Bây giờ mà chị em nào bị tui bắn trúng thì chắc là phải mua nguyên băng hai ba ghế khi đi máy bay.

 Cu ky, lọc cọc đêm trường bà nội vẫn sống một mình thủ tiết thờ chồng, mặc cho mấy ông lão già khằn già sụm trong hội người cao niên vãn ve, lấm lét bày tỏ tâm sự lòng thòng theo kiểu "What did you say?”.

 Nghe tui nói ở quê tui người ta chỉ cần thờ chồng đúng ba năm, là đủ chất lượng đễ được nhà vua phong cho cái tước hiệu Tiết Hạnh Khả Phong, làm bà nội khoái chí la lên:

 -Sang năm tao sẽ đi VN gặp ông vua với mày.

 Bả bị điếc nên lúc nào cũng... la. Có lần vợ tui bảo bả là: bà nội nói nhỏ thôi tụi con nghe được mà, thì bả nheo mắt cười hề hề:

 -Phải nghe mình nói thì mới phê chứ mậy!

 Cái bà già này quậy không thua gì thằng cháu nội trời xa. Nói là người Mỹ nhưng bả cũng như bà con mình đã có một thời thẻ xanh. Hơn tám mươi mấy năm về trước bà nội rời hải đảo mù sương qua đây du học gặp một anh chàng cùng lớp cao lớn, đẹp trai con cháu của Hitler. Mối tình sinh viên một chiều thư viện đã làm cho hai người xin chọn nơi này làm quê hương. Ông già vợ tui thường hay nhắc đến chuyện ông bà nội cãi lộn nhau tối ngày trong thời thế chiến thứ hai và lịch sử đã chứng minh thêm một lần nữa. Anh thắng Đức thua, giận quá ổng gom banh bỏ cuộc chơi, ông nội đã về trời hai năm trước khi chỉ còn vài tháng nữa là đủ 100 tuổi. Bà nội có vẻ hơi buồn buồn khi nhắc đến Euro lẫn Olympic năm nay không còn đối thủ để mà đá banh.

blank

 

 Bà nội vợ tui an hưởng tuổi già trong một cái nhà nhỏ đầy hoa, cùng nhiều đồ cổ ở miền cực Nam nước Mỹ gần biên giới Mễ Tây Cơ, cách xa cái chỗ tối về của tui những một ngày đường lái xe mệt hổng được nghỉ. Những người Mỹ già thường hay sống cô đơn trên đồi vắng một mình, xa con cháu chứ không như ở Việt Nam xung quanh xóm hẻm cháu chắt, bà con lủ khủ như mấy cái ông Luận, ông Chiếu, ông Đạo, ông Sang, bà Lan, bà Lài, bà Bùi Lợi mà tui quen biết ở Biên Hòa. Họ là những ông bà Nội, Ngoại gì mà "kỳ" vậy như tui như mấy cha, mấy chị. Rõ ràng là không có nói tới "mấy em" à nha!

 Ai nói sao thì nói chớ tui thích dưỡng già theo lối quê nhà của mình hơn, thà là sống trong xóm hẻm lèo tèo vậy mà vui phải không? Muốn ăn uống món gì cũng chỉ cần tà tà ra đầu ngõ, buồn buồn thì cà phê bia rượu khô mực, ốc len, sò huyết ở ngay đầu hẻm mà ngắm em đi qua, chị đi lại lắc lư con tàu đi. Thỉnh thoảng, thăm hỏi một câu để nghe cõi hồn lâng lâng qua mấy lời Xí Hứ cười duyên. Rồi còn thêm mấy cái free show đánh ghen, đánh vợ đập chồng, chạy lên chạy xuống rần rần kéo theo sau cả một bầy con nít coi mà phê hết xẩy. Tui vẫn còn bị ám ảnh với cái mặt tròn quay ú nú của một bà lớn, với cây kéo trên tay thình thịch mở đường, cùng với một bầy đệ tử tay cầm hủ muối ớt chạy theo cứ như là Tam Tạng thỉnh kinh. Gần đây tui đọc truyện của Nguyễn Ngọc Tư mới biết bây giờ người ta văn minh hơn nhiều, họ chơi keo dán sắt. Ha ha... “chất xám” đã về đến quê nhà.

 Tui khoái ngồi nhậu ở đầu đường cuối ngõ lỡ mà có xỉn say quên mất đường về thì cũng có sao đâu, xung quanh toàn là bà con lối xóm thân tình. Ai cũng biết ai. Như ở Sài gòn tui đã từng thấy cái bà chị họ, học khóa 6 Ngô Quyền đứng trên lan can lầu 3 mà thòng sợi dây có cột cái gà mên xuống, là có ngay tô mì hay chén chè đậu hủ thơm phứt mùi gừng. Mong sao đất nước, tình thân vẫn còn mãi mãi để tui có một chốn về phơi xương bên cạnh cha ông. Ý quên, ông già tui còn... 

 Sống trên đồi cao gió lộng như bà nội ở cái chốn này, mỗi khi muốn mua một chai bia hay gói thuốc là phải xách xe chạy cả tiếng đồng hồ, tới tiệm thì không có chị Ba, em Bảy để mà cười tình hay là chọc quê một phát, có chăng là mấy ông già Ấn độ hay mấy mụ Đại hàn mặt khó đăm đăm như miếng kim chi giữa trời tháng Hạ. Gái xứ Hàn đẹp cái chỗ nào tui hổng biết, từ trên xuống dưới từ trước ra sau trông như cây thước kẻ, hèn chi mà mấy anh Hàn thích lấy vợ Việt Nam.

 Nghe tin tui xuống núi làm một chuyến vân du, cô cháu ngoại bác Tám hăm hở đứng ra làm một bữa tiệc, để có cớ cho tui cùng đồng huơng vui thêm một lần hội ngộ. Cái cô nàng có "nụ cười ăn ảnh" này ra lịnh cho tui phải ghé qua Los Angeles mà trình diện gia đình cậu Liệu. Ừ thì một công hai ba chuyện vậy, con khờ vợ cũ có đem ra khoe thì cũng chẳng có ai thèm dòm, tui cũng muốn nhân dịp này gặp lại những người xưa năm cũ Biên Hòa thân thương, hiện đang đếm cao tuổi đời từng ngày trên phố Bolsa. Thế là tui chất bà xã cùng hai đứa con lên xe khởi hành một chuyến xuôi Nam.

 

o0o

 Nhà tui có một cái xe van, loại ở VN kêu là xe 12 chỗ ngồi gì đó. Cùng một dạng xe nhưng ở Mỹ này thì chỉ có thể chở được tối đa là 7 người thôi tính luôn tài xế.

 Có nhiều lý do ở cái chỗ khác biệt này nhưng theo tui nghĩ thì ở đây mình chỉ có thể chở được một bà mà thôi và nếu mình đã đi vào cái tuổi hoàng hôn bóng xế chiều tà thì bả sẽ là tài xế kiêm luôn trưởng xa. Nhớ lại mà thầm ghen tức với cái thằng bạn hiện đang ở Vũng Tàu của tui. Xe nhà nó mỗi băng một bà, mà lại còn là xe hai mươi chỗ mới đã chứ. Bất kể là đi với bà nào hay là mấy bà lúc nào nó cũng ngồi ghế số hai đàng trước, oai vệ ngon lành bên cạnh tài xế. Đã vậy còn hùng hổ ra lịnh ghé chỗ này mua chai rượu, chỗ kia món mồi, ngay cả lúc ghé bên vệ đường sắp hàng một dọc bắn bươm bướm, chuồn chuồn.

 Sau khi phải chạy ra chạy vô mấy bận để tắt ga, cúp điện khóa cửa sổ làm tui bực mình thảy luôn con mèo cưng của vợ tui vô trong cái bị chứa thức ăn cho mèo, bự như cái bao bố mua ở Costco cho nó chắc ăn, chứ không khi về có người sẽ càm ràm là con mèo ốm đi vì tại tui không để đủ đồ ăn trên dĩa.

 Xe chạy, lẽ dĩ nhiên là bả lái, ông con ngồi ghế số hai giúp má chạy lạc cả ngày, còn tui thảnh thơi sửa soạn ngủ khò ở băng sau trong tiếng nhỏ con gái ngồi băng giữa lẩm nhẩm dợt bài:

 - Chào Kô...Chào Bak...

 

 o0o

 

Ôm chặt lấy tui bà nội nghẹn ngào:

 - Sao mày già quá dzậy?

Rồi bả cười ha hả:

 - Chắc mày đi trước tao quá!

Được lắm bà nội, cứ như thế mà sống thì mười năm tới mình sẽ lại gặp nhau. Không chừng ngày đó bà sẽ phải thở phì phò mà đẩy xe lăn cho tui vòng quanh Sea World.

Kéo tay vợ tui vô nhà bếp bà nội hớn hở lôi trong tủ lạnh ra chai nước mắm dơ cao lên:

 - Biết có thằng Liệu xuống tao đã tìm mua được cái này, không biết có hợp gu nó hay không nữa.

 Nhìn bà nội vuốt ve chai nước mắm làm tui muốn khóc, cả một đời lang thang bao xứ lạ tui nợ nghĩa ân tình của bao nhiêu người. Tự nhiên thấy mình nhỏ nhoi ngụp lặn trong niềm cảm xúc, tui bước ra ngoài vườn đưa mắt nhìn cây thánh giá lẻ loi, trắng toát giữa nền trời xanh trên nóc nhà thờ bên kia đồi, mà muốn xin một lời nguyện cầu, không phải cho bà nội mà là cho tui.

 Cầu sao mai này đâu đó trong kiếp sau xin cho tui gặp lại cái Bà Nội này.

 blank

Hình bà Nội lúc tuổi xuân thì tóc xanh 80 năm về trước

o0o


 Sáng ngày 25 tháng 7, tui quá giang xe của một ông anh vợ đi về hướng bắc để vợ con ở lại nấu cho bà Nội thêm một bữa ăn trưa. Tui phải đến phố Bolsa Cali trước vì gia đình Lê Văn Trung bạn học Ngô Quyền khóa 8 cũ, con trai của bác Sáu Nhơn muốn gặp tui sớm hơn dự định là chiều nay.

 Phải nói thêm là thằng Trung này gắn bó với tui suốt mấy mươi năm đầu cuộc đời, hai thằng tui học chung trường chung lớp từ Nguyễn Du đến Ngô Quyền rồi đi lên núi Bảo Lộc và cho đến cả lúc cùng đi lang thang Phù Tang Tam Đảo. Tất cả mọi chuyện có vẻ như là một sự trùng hợp ngẫu nhiên của định mệnh, tui với nó lúc nào cũng rất ăn rơ với nhau trong chuyện quậy. Bao giờ tui cũng là thằng "lên kế hoạch" cho nó "thi hành" vì nó thuờng hay trầm ngâm ít nói, cộng thêm cái vẻ bề ngoài hiền lành con nhà giàu dễ lấy lòng tin của bà con. Nó là thằng Trung trong cái chuyện Chánh Già mà tui đã viết trên Cà Phê Cầu Mát đó.

 

blank

 

 Những ngày còn đi học ở Tokyo tui với nó thuờng hay trải chiếu ngồi bệt lề đường, trên phố hippy Hara Juku dụ bán cho mấy đứa con gái Nhật những món lặt vặt, như là cọng kẻm uốn thành tên hay cái huy hiệu phản chiến bằng đồng, để gắn lên ve áo cùng mấy cái vòng đeo tay đeo chân, mà tui với nó hì hục mài dũa chế biến . Thuở đó người ta chưa có đeo khoen khắp mọi chỗ trên thân thể như bây giờ, chứ không thì tui đã có thêm cái nhiệm vụ... đeo thử rồi. Hai thằng tui đã đi trước thời cơ. Tiếc quá ha Trung mập!

 blank

blank

 Nó ngồi bán tui đứng chào hàng kiêm luôn bảo vệ, hai thằng làm ăn khấm khá lắm nhưng mà cái tính sợ con gái của tui từ xóm ga Biên Hòa vẫn còn, nên kiếm được bao nhiêu tiền tối về bao gái Nhật đi Disco A Go Go hết trọi, rốt cuộc hai thằng lại phải nối tiếp những ngày tháng hippy, cho đến ngày tui ra trường cắt tóc đi làm ở tỉnh xa, mất người bảo kê lẫn bạn quậy chiều vàng, thằng Trung cũng cuốn chiếu mà đi làm ông kỹ sư ngành cá hộp.

 Tình nghĩa giang hồ đứt chỉ đường tà từ dạo đó. Vậy mà khi biết tui di cư qua Mỹ nó gởi cho bà chị của nó, chị Lê Thị Thuận một lá thư với đôi dòng gởi gắm thật là thân thương “sát” nghĩa:

 “...Thằng Dũng trơ trọi một mình xin chị liệu mà giúp nó dùm. Rồi thì nó cũng sẽ lang thang…”

 Nhờ thế mà tui có dịp phụ ông Lê Văn Thành anh nó và cũng là em của chị Thuận lái xe truck đi giao nệm giường cho mấy em Mễ được hai ngày khi ghé qua Los thăm chị Thuận. Không biết anh Thành còn nhớ cái gì vui vui ngày hôm đó khi hai anh em mình khiêng nệm lên lầu? Nếu không có mấy thằng Nhật trên San Fran hối thúc trình diện đi làm thì có lẽ tui đã còn xin phụ anh đi giao nệm dài dài.

 Từ xa thằng Trung thấy tui trước, nó kêu lên bằng tiếng Nhật. Giựt mình quay lại để kịp cúi gặp người chào trả lễ vợ nó cùng hai thằng con. Hơn ba mươi năm trước khi tui qua Mỹ, thằng Trung ở lại lấy vợ Nhật và bây giờ tuy đã mang vợ con qua lập nghiệp ở đây mấy năm rồi nó vẫn sống theo lối Nhật, nên tui phải đấu hót với vợ con nó bằng thứ tiếng Nhật cổ lổ sỉ làm hai thằng con lai nó nói:

 -Bác nói tiếng Nhật như mấy ông già.

 -???

 Chỉ có vợ nó là khen tui trông giống zakuza* thiếu mấy cái hình xâm đen đỏ. Ha ha ha... Cả tháng nay rồi sao mà gặp lại ai cũng chơi tui tới bến vầy nè. Chắc phải lặn tiếp bốn mươi năm nữa quá.

 

0O0

 

 blank

 Tiệc mời của Tuyết Hương là năm giờ ba mươi, nên cả nhà tui trình diện đúng ngay 5:30 PM. Chẳng thấy ai. Nghe nói là cỡ 7, 8 giờ bà con mới tới, nên tui cho vợ con chạy một vòng bờ biển hóng gió đại dương còn tui ngồi lại quán đợi. Tui hiểu hôm nay là ngày thường bà con đi làm chưa về, lại gặp ngay giờ kẹt xe rồi còn phải đợi mấy bà trang điểm nữa nên vui vẻ ngồi chờ.

 Sau năm mười phút, tui chợt nhận ra sự hiện diện của mình có vẻ làm cho người trong quán e dè lo sợ cái chi đó, nên tui lãng ra ngoài trước tiệm thấy có bộ bàn ghế bèn kéo ghế ngồi ngắm trời xanh Cali, độ chừng một tiếng đồng hồ cũng chưa thấy ai đến, ngoại trừ một em Mỹ trắng cứ từ trong cái tiệm hớt tóc kế bên đi ra đi vô, ngó tui lom lom một cách là lạ làm cho tui tưởng nó thích tui. Sau đó tui nghe Phạm Hiếu nói là cô ta không thích ai ngồi ở đó nếu không phải là khách đến làm đầu.

 - Ủa? mà nó có nói gì đâu? Tao ngồi phè ra ở đó cả tiếng đồng hồ.

 Ngạc nhiên tui hỏi Phạm Hiếu.

 Dù cho hắn ta không trả lời chỉ ngồi cười cười nhưng tui chợt hiểu. À thì ra cô em cũng biết lựa người mà ăn hiếp. Nhiều khi có cái tướng cô hồn cũng có lợi.

 

blank 

 Cái chị bà con của tui, cô giáo Ngọc Huệ đẹp hiền lành tới trước nhứt, rồi Tuyết Huơng cùng tất cả bà con lần lượt xuất hiện, vợ con tui cũng từ ngoài bãi biển trở về đúng lúc. Thế là tui đành phải trả lại cái ghế cho cô nàng tiệm bên cạnh, mà đứng lên làm một màn giới thiệu cái gia đình nhỏ xíu không giống ai của tui với bà con bè bạn Biên Hòa. Tiếc là không có chị Tuyết Linda. Chỉ sợ lái xe ban đêm lạc đường nên đành ở nhà trông cháu nhưng có nhắn riêng với tui, là nếu có bị con gái ăn hiếp như ngày xưa thì hãy khóc lớn lên:

 -Tui là em của chị Tuyết!

Hà hà ... Tự dưng kiếm được mấy bà chị ngon lành tên tuổi để mà dựa hơi. Đã quá mấy cha!

 

blank 

 Thấy Tuyết Hương bận rộn chạy lên chạy xuống dọn đồ ăn thức uống, làm tui rất là ái ngại nhưng không biết làm sao chỉ ngồi mà nhìn cô nàng khoe ... “Nụ cười ăn ảnh". Mọi chuyện sau đó thì đã có anh chàng tốt bụng bắt chước tui, mà viết ký sự chiến trường trong cái bài "Gặp lại một tối trường xưa" rồi đó nên tui chỉ xin góp vốn vài đoạn nhỏ cho thêm vui mà thôi.

 Tui học trường trung học công lập Ngô Quyền đến cuối năm đệ ngũ mới đi lên núi, chứ không phải là chỉ học có lớp đệ thất. Ha! tự nhiên mà cho người ta xuống hai ba lớp. Chơi gì kỳ vậy cha!

 Hôm nay thì tui đã nhớ ra nhiều hơn mấy tuần trước, khi gặp nhau ở kỳ đại hội Ngô Quyền trên San Jose. Mia Mỹ cứ thắc mắc là sao không nhớ ra tui ngày đó ở trong ga, dễ thôi Mỹ ơi, ngày đó có "ai" thèm ngó tui đâu mà nhớ. Hơn nữa nhà Mỹ lại có thêm mấy ông anh lớn thì tui nào dám xớ rớ đến gần cho dù là người ta đẹp. Hỏng lẽ chơi cái trò...

Thích người ta mà người ta hỏng thích

Xách cây dù đi xuống đi lên?


Ha ha ha... Nói giỡn chơi thôi chứ chắc là tại tui đi học xa và hồi đó tui đâu có giống như bây giờ. Ôi thời oanh liệt nay còn đâu!

 

 blank

 

 Chị Huệ ân cần chăm sóc thằng em thất lạc mấy mươi năm từng ly từng tí, bằng cái dáng khoan thai từ tốn múc cho tui từ dĩa bò kho đến miếng bánh mì, phải chi mà tui ở Los thì sẽ xin má cho đi học lớp cô Huệ để khỏi bị cái cô giáo Ngọc Dung kia càm ràm sao mà viết trật chính tả tùm lum. Bởi vậy nên tui có dám mò vô trang mạng Ngô Quyền mà quậy đâu?

 Tui thích cái mái tóc phong sương lẫn nụ cười hiền từ của cái anh chàng áo xanh ngồi kế bên Ngọc Dung. Cái anh này chắc là không bao giờ dám viết trật một chữ gì ha?

 

blank 

 Rất vui khi thấy Mười Thiện đang hồi phục một cách nhanh chóng, chắc có lẻ do tài chăm sóc của Thiếm Phượng. Mày có phước lắm đó nha Thiện. Đừng có nghe lời của cái anh chàng tốt bụng kia về cái chuyện "đi xe Mỹ cởi ngựa Nhật".

 Cái đó xưa rồi Diễm. Hắn ta cho dù làm lớn cũng là một thằng khóa 8 Ngô Quyền, khóa của những người điên, gàn gàn, tửng tửng... Không biết ở đâu ra mà năm đó trường Ngô Quyền gom đủ 250 thằng cái loại chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ. Khi nào có dịp anh sẽ kể cho em nghe nỗi thống khỗ của người Biên Hòa dưới sự đô hộ của phát xít Nhật trong thời đại a còng. Ngạn ngữ Phù Tang có một câu rất là đúng cho hoàn cảnh của mấy ông già như anh cũng như anh Trung của em.

- Không có kiếm thì đừng có nói chuyện chính nghĩa!

Mà bây giờ thì kiếm đã...cong queo. Ha ha ha…

 Cám ơn anh Thịnh vác máy chạy lòng vòng chụp cho bao tấm ảnh đẹp, làm tui nghĩ thầm chắc là khi ở nhà ảnh phải ngồi yên một chỗ, sao mà mấy anh chị Ngô Quyền đều hiền lành vui vẻ quá trời. Cũng xin cám ơn bạn Ngãi với những chai rượu quý mềm môi đời lãng tữ, không thua gì rượu ủ cóp xe của Long Chùa hôm nọ. Cám ơn luôn hai người đẹp Tuyết Mai, Tuyết Huơng đã nấu những món ăn, ngon nhứt là bò kho là cái món khoái khẩu của vợ con tui. Ở nhà vợ tui cũng có nấu bò kho mà sao ăn như thùng giấy Made in Japan.

Xin thành tâm cám ơn tất cả bạn bè anh chị em đã cùng nhau mang đến cho gia đình tui một tối đời say vui tận mạng.

 Cũng không thể nào quên nói lên đôi lời cảm tạ với chị Mai bà xã của Thọ Huỳnh Hiệp, “Người đẹp đường ray” Mia Mỹ với Mỹ Phương đã đến cùng ái nữ Jennyfer, giúp cho vợ con tui không phải lẻ loi mà còn được một tối vui tươi, tận hưởng tình thương của người cùng quê cha xứ bưởi. Nhìn cái mặt hớn hở của thằng con mà tui cứ lo không biết nó có hỏi cô bé xinh kia một câu thân tình:

 -Nhà em có tiệm vàng?**

 Xa quê lang bạt lâu ngày óc tim vật vờ, vụn vỡ. Những tưởng tâm tư lãng mạng của một thuở học trò thơ dại, đã chìm sâu trong vực tối cuộc đời, nhưng tấm hình dưới đây đã giúp cho tui thấy lại vạt nắng trên sông Đồng. Vạt nắng trời xa đang ươm mầm hoa bưởi và tình nghĩa Ngô Quyền Biên Hòa sẽ mãi mãi tiếp nối muôn đời sau.

 blank


* Mafia

Hoàng Duy Liệu

 

** Xin đọc “Con trai tui” trong chương Văn trên trang nhà BiênHòa CLICK

 

Phụ Đính một số hình ảnh của "Một Chuyến Xuôi Nam"


blankblank

blankblank

blankblank

blankblank

blankblank

blankblank

blankblank

blank

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
15 Tháng Chín 2012(Xem: 30814)
Mà tại sao phải mặc cảm chứ, khi anh Nguyễn Ngọc Ánh đã bền bĩ vượt qua khốn khó, và tự mưu sinh bằng sức lực chân chính của mình?...
14 Tháng Chín 2012(Xem: 19650)
Thành và Huệ Nhi nở nụ cười trọn vẹn khi đôi bàn tay yêu thương đã tìm đến nhau…trút cạn hơi thở cuối cùng trong...Chuyện Tình Buồn
13 Tháng Chín 2012(Xem: 28815)
Tôi đọc trang Hội ái hữu Biên Hòa không phải ở Việt Nam, mà là ở một đất nước xa xôi cách VN nửa vòng trái đất. Tôi đã tìm thấy lại cái tình người ấm áp mà chỉ thật sự cảm nhận có ở quê hương.
10 Tháng Chín 2012(Xem: 19928)
Tôi, cái thằng con trai ngã ngựa vô tích sự trên đời chẳng làm điều gì để mẹ vui, mẹ hạnh phúc. Tôi là thằng con bất hiếu, một thằng con có vô số lỗi lầm nhưng chưa một lần xin lỗi mẹ.
09 Tháng Chín 2012(Xem: 23621)
Cho đến lúc tàn hơi, má vẫn nghĩ tới tương lai hạnh phúc của con. Vậy mà con nông nỗi, nỡ xua tan hạnh phúc riêng tư cuối đời của má. Trong cơn đau xé lòng, Mén nghe vẳng đâu đây lời ru buồn mênh mang của má:
09 Tháng Chín 2012(Xem: 18448)
Như lây từ nỗi nhớ của Trâm, Trang và Uyên cũng khóc. Lạ một điều, em không nhớ mẹ mà lại nhớ cô. Đã có hai đóa hoàng lan thơm ngọt ngào trong túi áo như một lời vỗ về nên em không khóc
06 Tháng Chín 2012(Xem: 39119)
Vậy đó, ông nội và cháu có nhiều điểm giống nhau. Cháu sẽ lớn, sẽ trưởng thành. Ông một ngày nào đó sẽ ra đi. Bà nội nhìn ông mà nhớ cháu. Hạnh phúc của ông bây giờ là sống vô tư như trẻ con. Hạnh phúc của bà bây giờ là không còn giận hờn mà con tim đầy ắp những yêu thương và bổn phận.
03 Tháng Chín 2012(Xem: 22508)
thầy Phan Thanh Hoài ngồi bên cạnh tôi luôn tỏ sự lo lắng vì sự vắng mặt của thầy Hoàng Phùng Võ, cũng như những tin tức không tốt về sức khỏe của thầy Phan Thông Hảo ở Philiadelphia và thầy Trần Minh Đức ở Virginia, cửa xe đóng kín hình như có một chút bụi cay vương khóe mắt...
02 Tháng Chín 2012(Xem: 21822)
Tôi thấy lại mình, với mái tóc ngang bum bê ngơ ngác, buổi trưa nắng oi người cùng với nhỏ bạn, hai đứa chở nhau trên chiếc xe đạp, lăn từng vòng bánh xe buồn đi thăm mộ má của bạn vừa mới mất. Hai đứa chở nhau đi, nhưng chẳng huyên thuyên ríu rít như mọi lần…
01 Tháng Chín 2012(Xem: 24024)
con được mẹ gọi 2 tiếng thân thương “ BÉ TƯ” ngày nào. Con muốn có đòn roi mẹ, mỗi khi con phá phách. Con muốn có Mẹ, để được mẹ trả tiền con ăn thiếu, ăn chịu mẹ ơi...
01 Tháng Chín 2012(Xem: 22476)
Con đã nhận ra:Lời dạy của ba,lời nào sao cũng đúng! Ba mãi mãi là thần tượng của con mà! Càng thương nhớ ba con càng thương nhớ mẹ vô cùng!
28 Tháng Tám 2012(Xem: 19957)
Hai em qua phà Cổ Chiên, gió từ sông thổi lên làm ấm những tâm hồn già cổi trong trái tim còn rung động nhịp yêu thương.
26 Tháng Tám 2012(Xem: 19923)
tôi không dám chào Thu, đúng hơn là tôi không đủ can đảm để nhìn thật sâu vào ánh mắt người chồng đã bị vợ hơn một lần phản bội
23 Tháng Tám 2012(Xem: 22053)
tôi đồng ý với Tướng Nguyễn Ngọc Loan xử bắn ngay tại chỗ tên cộng sản nằm vùng Bảy Lốp tại Chợ Lớn trong đợt tổng tấn công Tết Mậu Thân, tình huynh đệ chi binh thể hiện một cách rõ rệt và mãnh liệt giữa bạn và thù trong phút chóc.
22 Tháng Tám 2012(Xem: 21781)
Nguyện ánh sáng Từ Bi của đấng Từ Phụ Thích Ca Mâu Ni đem lại nguồn an lạc cho cô Huỳnh Thị Ba được mọi phước lành. Nguyện cầu tất cả các bà mẹ hiền tiền cũng như quá vãng được sống trong niềm hạnh phúc an lạc của tỉnh thức và bình an.
20 Tháng Tám 2012(Xem: 21751)
Và như vậy xin tạ tội với tổ tiên vì tôi gắn bó với Santa Clara, nơi tôi sống lâu hơn quê nhà; xin tạ tội với ông bà, tôi chưa một lần về thắp một nén hương tưởng nhớ trước bia mộ tiền nhân. Giống như loài chim thiên di, tôi luôn nhớ cội nguồn và có một quê hương thân yêu trong tâm tưởng.
17 Tháng Tám 2012(Xem: 27264)
cuộc sống luôn có những bất trắc với nỗi đau và hạnh phúc, nhưng niềm vui có được là biết mang đến cho nhau những nụ cười và cùng cầu nguyện may mắn, an lành cho nhau.
17 Tháng Tám 2012(Xem: 20744)
Ngày nay, nơi xứ người, gã cựu tù vẫn mơ màng. Một mai khi nghiệp "Ác Cộng" đã được giải trừ, gã sẽ về thăm lại chốn tù đày thuở nọ. Để có dịp ngắm nhìn Bến Ngọc dưới trăng thanh, lấp lánh khoe ánh ngọc. Để buổi chiều tà trên đỉnh Dốc Phục Linh
16 Tháng Tám 2012(Xem: 22133)
Là các đơn vị an ninh lãnh thổ hay diện địa, Nghĩa quân, Địa phương quân tuy không lập được chiến công hiển hách nhưng công lao bảo vệ cho làng xóm, dân tình được an cư, lạc nghiệp, tuy âm thầm nhưng đáng quý trọng và xứng đáng là thành phần của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Cũng từng phen máu đào nhuộm thấm đất quê hương!
12 Tháng Tám 2012(Xem: 24250)
Chính tấm chân tình của gã kiếm khách vốn vô tình này đã khiến “ Ánh mắt của nàng lạnh như giá tuyết băng… gặp một sức nóng đã tan ra từng giọt, từng giọt chớp ngời.”
11 Tháng Tám 2012(Xem: 21570)
Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, tôi vẫn còn có thể quay lại trường của con gái, tôi sẽ trao cho con tôi quyển sách mà ông nội nó đã gởi trọn cả niềm tin yêu và hy vọng. Tôi cũng sẽ nói: “Cuốn sách nầy sẽ rất bổ ích, nếu con để NÓ giúp con”.
10 Tháng Tám 2012(Xem: 23459)
Từ đâu em có được tấm lòng cao thượng biết san sẻ cho kẻ khốn cùng. Phải chi kẻ chiến thắng họ được như vậy, đất nước Việt Nam sẽ không giống như ngày hôm nay.
17 Tháng Bảy 2012(Xem: 31093)
Chúng tôi chia tay nhau khi mặt trời mon men nóc chợ, mỗi đứa một phương tiếp tục quảng đời riêng nhưng bao giờ cũng chung một ngã trong cùng tận đáy lòng
16 Tháng Bảy 2012(Xem: 22297)
em sẽ dành cả đời này cho con như tình yêu của em đã dành trọn vẹn cho anh. Chút Kỷ Niệm Buồn,mình mãi mãi mất nhau hay là có nhau hỡi anh
15 Tháng Bảy 2012(Xem: 28380)
Vậy là chết tui rồi! Cái"anh Hạnh" này chơi tui tới bến. Mấy cô em đó ngồi chung trên xe cã ngày mà bây giờ mới báo động làm sao tui trốn kịp đây?
15 Tháng Bảy 2012(Xem: 28981)
Từ một chàng trai tuổi đôi mươi tràn đầy nhựa sống , khao khát ước mơ và hy vọng – Thoắt cái người ta thấy mình trở thành một phế nhân , chôn vùi tất cả ước mơ sau những cơn đau triền miên , vật vã…
13 Tháng Bảy 2012(Xem: 23044)
Xa quá rồi phải không bạn, những ngày tháng cũ . Ngày hội ngộ năm nay lại thiếu những khuôn mặt của 1A2 năm xưa. Tôi nhớ các bạn vô ngần , Thông, Sang , Liên , Kim Hoàng , Nho, Kim Ngân , Phố , Mẫn, Nuôi , Nhỏ , Lan Phương .
06 Tháng Bảy 2012(Xem: 23276)
Cuộc đời đáng yêu lắm, Em không thể bỏ ngay lúc này dù căn bệnh cứ đeo theo dai dẳng, làm ngán ngẩm lòng người, lòng mình, nhưng biết làm sao đây?
05 Tháng Bảy 2012(Xem: 28492)
Dù chỉ còn là dư âm nhưng truyền thống NGÔ QUYỀN vẫn được sống lại hàng năm qua những cuộc Hội Ngộ của Cựu Học Sinh Ngô Quyền còn vương lại trên Đất Biên Hòa hoặc trên nửa vòng trái đất xa xôi và sẽ sống... sống mãi với thời gian…
03 Tháng Bảy 2012(Xem: 22723)
Quãng đời của mỗi người đều trải qua những thăng trầm và cơ hội gặp gỡ nhau là để chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống vốn dĩ vô cùng bận rộn và đầy những nỗi lo toan…
29 Tháng Sáu 2012(Xem: 29121)
Cái chú Chín này ngày thường khi đánh trống thì gọn gàng hùng dũng mà sao hôm nay cái tay cứ run run, cây kềm lành lạnh cứ đụng ra đụng vô làm tui càng đau càng dẩy dụa la khóc rùm lên
29 Tháng Sáu 2012(Xem: 20938)
“Vé số đây…” tiếng rao của chú Dế , cũng âm thanh quen thuộc đó, cũng con người đó qua bao năm mò mẩm với tấm thân mù lòa, cũng ra Chợ Đồn qua Hóa An, đến Tân Hạnh. “Vé số đây…
26 Tháng Sáu 2012(Xem: 28632)
Cuộc đời bắt đầu bằng tuổi trẻ, các em sẽ lớn lên sẽ choàng khăn với những huy hiệu. Các em sẽ học được gì ở nhà trường XHCN để được nhìn thực tế của cuộc sống
25 Tháng Sáu 2012(Xem: 22017)
Nắm một cục đất tôi quăng xuống suối, muốn nghe lại tiếng “tõm” ngày xưa. Nhưng không, chỉ một tiếng “Bịch” khô khan như một cái đấm vô tình đập vào lồng ngực. Tôi nghe nhói nơi đó. Ôi! Mãnh vườn và thời thơ dại của tôi đã bị sói mòn như con suối nhỏ.
21 Tháng Sáu 2012(Xem: 22406)
Tình yêu là xuất phát từ trái tim, từ cảm xúc trong tâm hồn. Thuyền hoa đã chẳng tấp được vào bến yêu nào, khi những nụ hoa còn thiếu bàn tay vun bón nên nó cứ trôi, trôi mãi, và rồi Quỳnh thiếp đi trong cảm giác trôi mơ bên tiếng sáo…
20 Tháng Sáu 2012(Xem: 30235)
Bạn Trần văn Vỏ, 1949, CHS K.08 NQ, lớp thất 4 Anh Văn, đã mãn phần trưa ngày 13/6/2012 tại Vũng Tàu, sau một thời gian lâm bệnh. Sau đó gia đình đưa bạn về tổ chức tang lễ ở Biên Hòa, ngã ba Thành
17 Tháng Sáu 2012(Xem: 27849)
Tôi nghĩ rằng, bài viết nầy là món quà quý giá gửi đến thầy cô, bè bạn nhân ngày hội tương phùng sắp đến. Đây cũng là tình cảm của học trò, đồng môn từ nửa vòng trái đất xa xôi chia sẽ ước mơ. Xin hãy sống vì kỷ niệm và bè bạn, khi nào ta hãy còn hiện hữu trên cỏi đời
16 Tháng Sáu 2012(Xem: 22853)
Một phim hoạt hình hay nhất tôi từng xem. Mạch phim nhẹ nhàng như hơi thở. Như làn gió thoảng qua. Một người con luôn nhớ về cha. Một người cha đã mất, một người con đã già Đây là cái phim câm hay nhứt và cảm động nhứt trong đời tui. Biết bao cô gái VN đã như nhân vật trong phim. Coi đừng có khóc nha !
16 Tháng Sáu 2012(Xem: 21792)
Đêm xuống dần bất chợt Phụng đến bên nàng lúc nào không hay.Phụng đã ôm vai nàng, đặt lên môi nàng một cái hôn nồng nàn. Hai người cùng vào phòng, họ ngủ một giấc ngủ an lành trong vòng tay yêu thương nhau.
14 Tháng Sáu 2012(Xem: 24077)
Đêm qua là đêm Hạnh Phúc nhất của tôi từ ngày tôi xa Phúc-Cũng là lần đầu tiên tôi mơ thấy anh về…Giấc mơ tuy chưa trọn vẹn vì tôi chưa được nghe những lời yêu thương từ anh, tôi chưa được ôm anh để nghe những lời an ủi.
10 Tháng Sáu 2012(Xem: 20916)
Người con gái Việt Nam bất hạnh với thế cuộc, bất hạnh với những nỗi oan khiên trên biển cả, bất hạnh với những lời miệt khi của những người không hiểu cho nỗi đau riêng của họ...
09 Tháng Sáu 2012(Xem: 32129)
Nhìn các con cháu vui vầy quanh quẩn, tôi đã không kìm được hai hàng nước mắt... Mượn tên một bài hát của nhạc sĩ Đức Huy để nói lên tâm trạng của mình, của một con tim vốn bị nhiều thương tổn.
07 Tháng Sáu 2012(Xem: 31198)
dù cách nhau nửa vòng trái đất hay cùng sống chung ở quê nhà, những người thân quen cũng như những bạn bè năm xưa “tình cờ” gặp lại nhau và có được những giây phút tương phùng, gắn liền quá khứ với hiện tại mà tưởng chừng như chỉ xảy ra trong giấc mơ...
04 Tháng Sáu 2012(Xem: 22722)
Cha kính yêu của con, chỉ còn hơn bốn tháng nữa, chị em chúng con sẽ tổ chức lễ cúng một năm ngày mất của cha. Có lẽ cha mẹ cũng vui cười nơi chín suối khi chị em chúng con hòa thuận, có cuộc sống sung túc, ấm êm nơi cái làng Chợ Đồn giờ đã lên phố thị.
03 Tháng Sáu 2012(Xem: 22503)
Có tiếng xe ngoài cổng và tiếng cười ríu rít. Bầy cháu tôi đã tới nhà. Tôi lại phải chạy ra mở cửa và như đàn chim chúng sẽ tíu tít chào. Chúng sẽ ôm hôn tôi với mùi thơm thật tuyệt diệu. Mùi thơm của trẻ con, của vô tư và thánh thiện.
28 Tháng Năm 2012(Xem: 22850)
“Mưa Trên Sông Đồng Nai” cũng diễn tả rất thực tình trạng xã hội miền Nam mà tác giả đã sống từ lúc sinh ra cho đến khi bỏ nước ra đi, gần 50 năm trời. Ba lãnh vực mà Kha đã “may mắn” hay “rủi ro” sinh hoạt là giới báo chí miền Nam, Quân Lực VNCH và tù đày sau năm 1975,
28 Tháng Năm 2012(Xem: 22300)
Xin gửi đến mọi người bài thơ “Ta đã thấy, đã nghe và đã nói” của NICK MỚI - XCAFE VN trên điện báo Dân Làm Báo. Những lời thơ vang vang như TIẾNG RÉO GỌI CỦA QUÊ HƯƠNG!
28 Tháng Năm 2012(Xem: 23647)
Từ đó về sau mỗi khi đến ngày này tôi thường hay suy nghĩ vẩn vơ. Chúng mình mang hoa tưởng nhớ người đã khuất đã bao lần trong đời nhưng có bao giờ nghĩ đến việc thay mặt người lính năm xưa tặng cho người ở lại một cành hoa nhỏ, thật nhỏ đủ để vắt lên vành tai đang ửng đỏ nỗi sầu chia ly muôn thuở.
27 Tháng Năm 2012(Xem: 33709)
Bình Nguyên Lộc viết: “Tôi đau cho cái nghĩa đời con người liền sau khi chết. Phút trước đây, mạng anh quý biết là bao nhiêu, mà phút sau này, xác anh là đồ bỏ. Ra cái quý chính là sự sống chứ không phải là thân thể nữa. Có đau hay không cho thân thể của con người?”
24 Tháng Năm 2012(Xem: 22410)
Nói chung, chuyện của xóm Bắc dốc Tòa không sao kể hết, chỉ kể lại phần đời của tôi lồng trong xóm này khi tuổi đã xế chiều. Mong con cháu ở xóm biết qua phần nào cái hồn của xóm ngày xưa