4:20 SA
Thứ Hai
29
Tháng Tư
2024

TUI VÀ NÓ - ẨN G

08 Tháng Tư 201312:00 SA(Xem: 18809)

Chuyện Ngắn

 TUI VÀ NÓ

NHỮNG NGÀY ĐI HỌC 
Trời mưa. Nó mặc áo mưa đi bộ lên nhà tui. Tui chờ nó vì biết thế nào nó cũng lọt tọt tới. Tui đèo nó trên chiếc xe đạp cuộc, hai đứa đi lang thang dưới cơn mưa của bầu trời Biên Hòa. Ghé xe bò viên trước Biên Hùng ăn bò viên xong, tạt qua xe nước mía uống nước mía cho mát.

Nhà tui cách nhà nó 500 thước. Mỗi ngày đi học nó lên nhà tui, tui chở nó đi học. Ra về tui chở nó về. Suốt năm đệ lục, đệ ngũ 4 tui làm tài xế cho nó. Năm đệ tứ 4, tui có Honda. Tui chở nó bằng Honda. Nhưng năm tứ 4 là năm đáng ghi nhớ với tui và nó. Nó chơi với thằng Cang chuyển trường từ Tân Uyên xuống, tui bang qua chơi với Phạm đình Trọng, Hồ xuân Nghiêm, Trần trung Thu: băng học hành tứ 4. Tụi tui bắt đầu biết suy nghĩ về thân phận đất nước, bắt đầu đọc sách Phạm công Thiện, Bùi Giáng và ngồi quán cà phê Tuyệt ở đường Trịnh hoài Đức nhả khói thuốc để suy tư về cuộc đời. Còn nó vẫn còn khoái ăn bò viên và uống nước mía.

Tui bắt đầu hút thuốc vào năm 15 tuổi và coi Playboy cũng vào tuổi nầy. Có lần đưa nó một điếu Salem, nó bập bập vài hơi rồi sặc sụa, nước mắt nước mũi chảy lòng thòng như con nít.


15 tuổi, tuổi dậy thì. Những biến chuyển về tâm sinh lý làm tui bắt đầu để ý đến đám con gái học Ngô Quyền. Nhà tui đâu vách với cô Nguyễn thị Ngọc Bích, lớp tứ 2. Thấy cô nầy ngồ ngộ, tui bèn xách cái máy chụp hình chờ cô đi học về chụp một pô để làm kỷ niệm. Đi học về, ráng đạp xe về trước để sửa soạn đồ nghề chụp hình nàng. Nó làm phụ tá cho tui. Sau nầy nhắc lại, nó cằn nhằn "Hổng ăn cái giải gì hết mà bắt tao phải về sớm để chụp hình nó, không được ăn bò viên và uống nước mía."

Nó nói đúng. Hổng ăn cái giải gì hết. 

Nó hễ thấy con gái là đỏ mặt. Hút thuốc thì sặc sụa mà ăn bò viên với uống nước mía thì khoái. Nói theo Nguyễn Văn Thạnh ở Montreal thi tui phát triển sớm, nó phát triển chậm. 

Nó học võ Thiếu Lâm. Tui theo nó. Ngặt vì cái chổ dạy võ có vài đứa con gái cứ nhìn lén mà tụi tui phải mặc xà lỏn đỏ để tập. Tui mắc cở bỏ tập. Nó kiên trì. Sau này nó trở thành vô địch Đông Nam Á, một ngôi sao sáng trong làng võ Bắc Phái Thiếu Lâm Tự, con gà nòi của Tổng Cục Quyền Thuật Việt Nam.

Đi đâu tui cũng dắt nó theo như gạc đờ co.

Lên Tân Ba, xuống Cù Lao, chỗ nào có tui là có nó. Nó với tui như bóng với hình. Tui nói gì nó nghe đó. Không bàn cải, không thắc mắc. Nó như vậy đó.

Ngày chọn ban, tui ban B, bổng dưng nó xé lẻ qua ban A. Tui nói "bộ mày khùng sao mà mầy qua ban A. Con trai phải đi ban B chớ." Nó kiên quyết xé lẻ qua ban A. Sau nầy nghe nó nói là bạn bè kháo nhau là thằng Nguyễn chí Đức đi ban nào là nó đi ban đó vì nó cọp-dê thằng Chí Đức. Nguyễn chí Đức đi ban B cho nên nó phải qua ban A để chứng minh với bạn bè là nó không có cọp-dê Chí Đức chớ nó học ban nào cũng vậy thôi

Tui Tam B1, nó Tam A1, đôi ngã chia ly, "thôi là hết anh đi đường anh, tình đôi mình chỉ có thế thôi." Nó học buổi sáng, tui buổi chiều; nó buổi chiều, tui buổi sáng.

Nhưng không như vậy mà tụi tui không ngó ngàng gì đến nhau. Mỗi lần gặp nó ngoài đường là tui dơ tay "Ê, đi ăn bò viên" hoặc "Đi ăn nem nướng Hồng Hoa ở chợ Đồn." là nó tháp tùng theo liền.

Năm Tam B1 tui có yêu một con nhỏ học chung lớp. Năm lớp 12, lấy tiền ba má bao nàng đi ăn ở nhà hàng Hạnh Phước, tui rủ nó theo. Nó biết mối tình tụi tui từ đó. Sau nầy tui thường nói với nó "Hồi nhỏ lấy tiền cha mẹ bao gái ăn. Lớn lên làm ra tiền dẩn vợ đi ăn. Gái và vợ cũng chỉ là một con." Nó cười.

Hết trung học, tui lò mò ghi danh Đại Học Đà Lạt. Thành phố thơ mộng. Cứ mỗi sáng chủ nhựt là thấy mấy anh Võ Bị oai phong lẫm liệt trong bộ đồ đại lể đi với mấy em Couvent hoặc Bùi thị Xuân. Phở Bằng với cà phê Tùng làm Đà Lạt thêm lãng mạn.

Nhưng tui vẫn thấy thiếu một cái gì. A, thì ra thiếu nó. Học hành gì mà một tháng tui về Biên Hoà 2 lần. Nhớ nhà quá. Đi xa Biên Hòa quá. Cũng tại mình. Đại Học Sài Gòn gần xịt mà không chịu ghi tên mà lại ghi tên cái đại học xa vời vợi. Học chổ nào mà chẳng được.

Tui bèn đèo nó lên Đà Lạt bằng xe đò Minh Trung. Đêm 24 Noel, ăn reveillon với gia đình một người bạn mới với nó. Có nó tui thấy ấm lòng. Hôm sau đi tới nhà một người bạn gái mới, nó nói chuyện tùm lum, lưu loát, chọc cười thiên hạ. Thiên hạ khoái nó nói chuyện, còn tui không biết nói cái gi. Muốn nói chuyện như nó mà không được. Nó nói chuyện có duyên, con gái khoái nó kể chuyện trên trời dưới đất, còn tui thì câm như hến.

Rồi tui rời Đà Lạt về Biên Hòa để sửa soạn đi Nhựt. Tui mê cái xứ Hoa Anh Đào nầy từ khi còn nhỏ. Mấy cô gái Nhựt trong bộ Kimono làm hồn tui xao xuyến. Giấc mơ của tui khi còn nhỏ là "Ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, lấy vợ Nhựt." Buổi tối trước khi lên đường, nó đem đến cho tui cái áo choàng (coat) dầy của Hải Quân vì nó biết bên Nhựt lạnh. Tui nói cám ơn nó, bắt tay nó thiệt chặt, vỗ vai nó và hẹn nó năm sau gặp nhau ở Nhựt.

Ước mơ của tui là xong trung học nó qua Nhựt với tui. Giấy tờ ghi danh học tiếng Nhựt tui đã sửa soạn sẳn cho nó. Rồi ta lại gặp ta.

Đùng một cái. Mùa hè đỏ lửa. Nó hết hạn tuổi nộp đơn đi du học. Tui ở bên Nhựt chới với. Thôi rồi, đôi ngã chia ly một lần nữa. Tới năm 75 thì lần này chắc là " Thôi chia ly từ đây. Như Vương Phi xa Đường Minh." Tui và nó bặt tin nhau. 

Buổi sáng thức dậy, bưu điện đưa cái điện tín có vỏn vẹn 4 chữ " Má Ang mất rồi." Tên người gởi là nó. Ở bên bờ đại dương xa xôi, nhìn về Việt Nam nhớ má, nhớ nó mà nước mắt tuôn tràn.

Ngày tui về Việt Nam thăm gia đình có nó ra tận phi trường Tân Sơn Nhứt đón. Nó chững chạc ra. Tướng tá cao lớn, đẹp trai ra chớ không còn là 'nhi đồng cứu quốc' như xưa. Ăn nói từ tốn. Nhưng cái tinh nghịch trong ánh mắt ngày xưa vẫn vậy, không thay đổi. Tay bắt mặt mừng. Tui ôm nó, nắm tay nó, vỗ vai nó mà lòng như mở hội. Nó đây rồi. 

Suốt 1 tuần lễ ở Việt Nam tui không ăn cơm nhà. Nó chở tui đi khắp phố phường Biên Hòa, thăm Phạm văn Vàng, Hồ xuân Nghiêm, Trần trung Thu, Phạm đình Trọng, Nguyễn chí Đức..

Nó bấy giờ là một doanh gia. Tui hãnh diện và ngưỡng mộ có một thằng bạn như nó. Ngày trở lại Nhựt cũng có nó ra phi trường đưa tiễn.

Tui kết hôn với người bạn học năm xưa sau 30 xa cách. Năm nào tụi tui cũng về Việt Nam thăm nhà. Người đầu tiên tui bốc máy điện thoại gọi sau khi xuống phi trường TSN là nó rồi sau đó mới tới anh em trong gia đình.

"Đi uống cà phê chớ", tiếng nó lanh lảnh trong điện thoại. Rồi mỗi ngày tui với nó đi hết tiệm nầy qua tiệm khác với cái đám bạn bè tứ 4 năm xưa. Mái tóc có thêm muối nhưng tình tinh vẫn vậy. Vẫn để bạn bè và mấy em trên hết. Người ta nói "Tổ Quốc Trên Hết" còn nó tuyên bố "Bạn Bè và Mấy Em Trên Hết." Cũng vì vậy mà công việc kinh doanh có phần trở ngại. Tính tình nó nghệ sĩ như vậy đó.

Thật tình mà nói, như trong bài "Về thăm bạn cũ", cái động lục thúc đẩy tui về thăm Việt Nam là vì nó. "Ngày nào mầy không còn ở Việt Nam chắc tao không về nữa quá." tui nói với nó như vậy.



QUA MỸ


Cuộc đời không ai lường trước được. Đùng một cái nó qua Mỹ. Tui cũng không hiểu sao cũng lọt tọt qua đến cái xứ nầy. Nó qua Mỹ tháng 8 năm 2007, tui tháng giêng năm 2008. Khi còn ở Nhựt mặc dù xa nhau vạn dậm nhưng tui cảm thấy gần gũi nó. Múi giờ ở Nhựt với Việt Nam chỉ cách nhau có 2 tiếng cho nên khi tui nói chuyện với nó qua điện thoại thi tụi tui cảm thông với nhau hơn là một người ở Mỹ nói chuyện với một người ở Việt Nam. Một người sáng, một người tối. Tâm hồn rời rạc không thống nhứt. 

Qua Mỹ rồi, nó ở Minnesota, tui Cali. Đôi đàng cách trở. "Cùng ngoảnh lại mà cùng chẳng thấy. Thấy xanh xanh những mấy ngàn dâu. Ngàn dâu xanh ngắt một màu. Lòng tui với nó ai sầu hơn ai."

Cuộc đối thoại với tui với nó không còn ấm áp như ngày xưa. Ngày xưa mỗi lần qua điện thoai, qua Yahoo Messenger, qua Skype, tuy xa mà gần. Dường như nó ở bên cạnh, thấy bóng dáng nó trên Skype mà lòng ấm lại. Hỏi nó " Bữa nay mầy đi đâu? Có gặp tui thằng Lập hôn? Có tiệm cà phê nào mới ở Biên Hòa hôn? Có đi chơi đâu hôn? Nhớ uống dùm tao một ly cà phê nha. Cho tao gi lời thăm cô Kiều ở quán Vì Sao nha.” Nó lanh lảnh "Mới đi uống cà phê với tụi nó về, chút nữa đi nhậu với tụi nó. Hôm trước có đi qua Tân Ba, qua lò gạch của mầy, nhớ mầy."

Còn bây giờ. Hãy nghe cuộc đối thoại giữa tui và nó:

"An-G, khỏe hơn? Ở Cali vui hôn?"
"Khỏe, nhưng Cali đâu có gì vui đâu. Tao không biết ai mà ai cũng không biết tao. Còn mầy ở Minnesota ra sao?"
"Ở đây lạnh lắm. Không có đi đâu hết. Ở nhà thôi. Cuối tuần có mấy đứa em chở đi mua đó lặt vặt."
"Vậy chán bỏ mẹ"
“Ừ, chán lắm"
"Có liên lạc được với thằng nào hôn?"
"Có, mà sao không thấy tụi nó trả lời điện thoại"

Như vậy đó. Còn gì nữa mà tâm sự. Bạn có bao giờ thấy hoa anh đào ở Đà Lạt đem về Biên Hòa trồng chưa? Nó èo uột, éo úa, màu của nó không tươi thắm như ở Đà Lạt. Tụi tui như vậy đó. Cũng èo uột, éo úa, nụ cười của tụi tui không còn tươi thắm như những lúc tui còn ở Nhựt và nó còn ở Việt Nam.

Ngày nó xuống Cali để tham dự đại hội Võ Thuật, tui gặp nó. Dẩn nó về nhà, ngồi tâm sự, hai đứa nói chuyện mà không đứa nào nở được một nụ cười làm thuốc. Nó nói ”Tao muốn ngày phỏng vấn đi Mỹ chậm lại để tao còn ở lại Việt Nam ngày nào hay ngày đó." Ra quán cà phê Việt Nam ở Cali cũng không tìm lại được những ngày ngồi ở quán Vì Sao, Cội Nguồn, Khúc Thị Du. Chủ đề cuộc nói chuyện cũng lanh quanh với câu hỏi " Làm sao sống trên cái đất Mỹ nầy?" Ngày bắt tay nó để nó trở lại Minnesota, tui thấy cay đắng mà chắc nó cũng cảm thấy ngậm ngùi mà không nói.

Tuy ở chung một xứ mà cảm thấy xa cách với nhau. 

Rồi tui đi làm ở một ngân hàng. Mỗi ngày đi làm về, nhớ nó. Cuối tuần, đi uống cà phê với bà xã, thì thầm với người bạn học năm xưa mà bây giờ là người bạn trăm năm "Phải có nó ở đây đấu láo thì vui biết mấy hả Sương?" 

Đi làm hai năm, công việc ổn định. nhưng tui không cảm thấy hứng khởi trong công việc. Rồi suy nghỉ "Cái gì là quan trọng trong cuộc đời còn lại của mình. Ngày đi du học mong được trở lại quê hương làm một cái gì đó. Ngày trở về mới biết mình không làm được cái gì hết. Có phải cuối cuộc đời cái quan trọng nhứt là tình bạn không? " Nghỉ vậy, một bữa đi làm nhớ ông bà ông vải, bổng nhiên nổi khùng vô nói với xếp " I'm going to quit my job in two weeks. You should find someone to replace me ( Tui xin nghỉ việc của tui trong 2 tuần nữa. Bà kiếm người thay thế tui đi)." Bà xếp chưng hửng:" What's happening" Nói với bả là tui có thằng bạn nối khố ở Minnesota, tui lên sống với nó cho đỡ buồn vì ở Mỹ buồn quá. Bả trợn mắt " Vì bạn mà nghỉ việc hả? Chưa nghe chuyện đó bao giờ" "Chưa nghe bao giờ thì bây giờ bà nghe". Bà nói " You know what? You're a Vice President and no one can communicate with clients in 4 languages likes you do...." Biết bà xếp ca bài 'Con cá sống vì nước' nhưng lòng đã quyết, bỏ ngang xương cái job ngon ơ để đi tìm thằng bạn ngày xưa. 

Bà xã ở nhà mở cặp mắt thật bự "Bộ nổi khùng lên rồi chắc. Lên Minnesota rồi lấy gì sống. Nổi khùng lên một lần là đủ rồi." Ý bà xã nói là lần trước khi không, công việc, nhà cửa ổn định ở Nhựt, tự nhiên bay qua Mỹ, ta không biết ai, ai cũng không biết ta, tất cả phải làm lại từ đầu ở tuổi ngũ tuần. Lúc đó phải năn nỉ bả, phải vỗ ngọt bả là qua Mỹ anh mua cho em cái nầy, cái nọ...vân vân và vân vân bà xã tui mới chịu đi, bằng mặt mà chắc nàng không bằng lòng. 

Cũng hiểu, ở Nhựt về Việt Nam chỉ có 5 tiếng, bả mê học tiếng Nhựt hơn tiếng Tây, tiếng U, ra đường có cơm ăn, không có chuyện đồ ăn Nhựt đồ ăn Việt vì đồ ăn Nhựt cũng giống như đồ ăn Việt, quán cà phê khắp nơi, cứ đi 1 cây số là có một tiệm cà phê, không cần lái xe vì giao thông công cộng của Nhựt đứng vào hàng đầu của thế giới, an ninh trật tự vững vàng, đàn bà con gái đi bộ nửa đêm cũng không sao, không có chuyện giận lên xách súng bắn tùm lum như ở Mỹ, sao lại phải đi tới xứ Mỹ làm chi.

Sáu tháng đầu ở Cali, bà xã cứ đòi về Nhựt lại, nằm mơ cũng thấy Nhựt. Nhưng lở rồi. Cũng tại tui. Tất cả cũng tại tui. 

Phải ca bài "Con cá sống vì nước, anh thiếu nó thì anh buồn, sống mà buồn bã thì sống làm chi" nên bà cũng mủi lòng với lại nó cũng là bạn học của bả. Nghe tui nói lên với nó, nó welcome tui, nói là mầy cứ lên đây đi, tao lo cho. Mướn U-Haul chạy một mạch lên Minnesota, gặp nó mừng lủi thủi. Anh em nó welcome tụi tui, đứa lo cái này, đứa lo cái kia. Má nó thì tui đã quen biết từ hồi còn nhỏ nên không xa lạ gì. Tóm lại Châu Về Hợp Phố.


MINNESOTA

 
Mới biết, Minnesota lạnh kinh khủng, mùa đông lạnh dưới 20 độ C. Tất cả đều là đông đá, chỉ trừ trái tim của tụi tui. Rồi cũng quen. Người ta sống mình sống được. Đi mua căn nhà nhỏ, basement chưa làm, để trống không, nó nói "Mày cứ mua đi, tao làm basement cho." Mua xong, nó huy động anh em nó tới làm giúp, đứa lót gạch, đứa sơn nhà, đứa phụ đóng sheetrock. Lúc sửa nhà với nó, nói với nó " Tao ngày xưa cứ ao ước là lúc về già hai đứa tụi mình hợp sức làm chung một cái gì, không ngờ ông trời cho tao sửa nhà chung với mầy." Nó nói "Thì cũng làm chung một việc đó chớ. Lần sau mầy có nói với ổng thì mầy nói cho rỏ ràng là làm chung với nhau là hai đứa mình làm chủ công ty nầy nọ."

Nhà tui, nó ra Goodwill, Salvation Army mua đồ antique trang hoàng cho tui. Phòng ngủ, phòng làm việc, một tay nó làm hết. Bạn bè như nó khó kiếm ra một người thứ hai.

Tui lại làm tài xế cho nó như ngày xưa. Ngày xưa chở nó đi bằng xe đạp, bây giờ chở nó đi bằng xe hơi. Đi uống cà phê với nó có thêm Sương, bà xã tui mà cũng là bạn học của nó. Uống cà phê, ôn lại chuyện cũ, nổ như bắp rang. 



CƯỜI RA NƯỚC MẮT

Gần nó mới khám phá ra nhiều điều. Cười ra nước mắt. Nửa cười nửa khóc.

Hai đứa tính chuyện làm ăn chung. Với tui, làm việc gì cũng phải có bài bản. Trước hết phải viết cái Business Plan trong đó có Mission Statement, Marketing Research, Projected Income Stream...vì đại học Mỹ đã dạy tui như vậy. Còn nó với kinh nghiệm là dân chạy áp phe, nôm na là mì ăn liền, cứ nhào đại vô làm, tới đâu điều chỉnh theo tới đó. Không ai biết được ngày mai, ở đó mà tính với toán. Nó chê tui cứng ngắt trong khuôn khổ sách vở, tui nói nó là thằng làm càn làm ẩu. Bất đồng ý kiến. Xập tiệm.

Nói chuyện với nó thì y như ông nói gà bà nói vịt. Nó nói "Đột xuất" thi tui "Bất ngờ"; nó nói "đơn vị" thì tui "công ty"; nó nói "chất lượng" thì tui "phẩm chất", nó nói "Đảm bảo" thì tui "Bảo đảm", tới khi nó nói "Thao tác" thi tui hổng biết nó muốn nói cái giống gì.

Thôi rồi. Tui với nó đồng sàng dị mộng. Cũng là tiếng Việt mà ngôn ngữ của nó khác ngôn ngữ của tui. Mà ngôn ngữ khác tất nhiên sự suy nghỉ cũng có phần khác.

Ra đường đèn đỏ không có cảnh sát nó cứ băng ngang, tui chờ đèn xanh mới băng. Hút thuốc xong nó quăng tàn thuốc xuống đường, tui đi tìm gạc tàn thuốc bỏ vô. Không phải tui tốt lành gì mà 40 năm sống ở Nhựt ai sao tui vậy. Một con đường nhỏ ở Nhựt, không có cảnh sát coi chừng, mà mọi người đều chờ đèn xanh mới băng qua. Hút thuốc xong không có gạc tàn thuốc, dụi tàn thuốc, kiếm tờ giấy gói lại, kiếm thùng rác bỏ vô. Ngày mới qua Nhựt, đi chung với một ông đàn anh qua trước, đang đi trên đường gặp 10 yen (khoảng 10 cents) ổng mới lượm lên, đi tới bót cảnh sát, không có ai ở đó, ổng bèn để 10 yen trên bàn rồi kéo tui đi.

Mới qua Nhựt chưa biết ất giáp gì hết, mới hỏi ổng"Sao anh không lấy đại 10 yen cho rồi, đem đến đây chi cho mất công." Ông mới trả lời "Cái gì của mình là của mình, không phải của mình thì nên trả lại dù nó là 10 yen đi nữa." Ổng dạy tui một bài học để đời.

Hơn 30 năm xa cách nhau, tui ở Nhựt, nó ở Việt Nam, rồi đổi đời, tất nhiên nó khác, tui khác. Thấy vậy mà không phải vậy. Nó ăn đồ Mỹ không được, tui sống ở ngoại quốc 40 năm, đồ gì ăn chẳng được. Nó cứ thịt kho, bò kho, bao tử hầm tiêu, còn tui thì sandwidch, onion soup, spaghetti. Với tui, đến xứ nào học ngôn ngữ và văn hóa xứ đó. Với nó, không thèm. 

Nó nói không ra một câu tiếng tiếng Mỹ cho ra hồn. Hỏi nó, nó nói học tiếng Mỹ chừng nào mới giỏi đây, khỏi học luôn. Tới tiệm cà phê hay quán ăn Mỹ là tui order hết, nó chỉ ngồi ăn. Hỏi nó vậy làm sao mà mầy đậu tú tài 2 được. Nó trả lời là "làm sao để môn Anh văn khỏi bị zero là được, nửa điểm cũng được, rồi lấy môn Vạn Vật hệ số 4 đập qua, vậy là xong." A, là ra vậy.

Nó lải nhải như một con ểnh ương "Tao tốt nghiệp đại học chính quy". tui 'chơi' nó "Vậy mà tao tưởng mày tốt nghiệp đại học du kích chớ." Thôi thì, bạn mình không biết tiếng Mỹ thì mình đóng cửa dạy bạn, không ai vạch áo cho người xem lưng. Xách cuốn sách tiếng Mỹ tới nhà nó, dạy nó bài đầu tiên " Who's she. She's my wife." Nó đọc tiếng Mỹ như tiếng Tây và mất căn bản từ hồi nhỏ. Hỏi gặn nó, nó mới 'bật mí' là hồi đi học tới giờ Anh Văn là thầy Tồn đuổi nó ra khỏi lớp học vì tội "quậy". Thầy Ngô Đức Tồn, nếu thầy có tình cờ đọc qua bài của em viết thì thầy có biết chăng là vì cơn giận của thầy ngày xưa mà bây giờ thằng bạn của em nó mất căn bản đến nổi mẫu tự tiếng Mỹ nó đọc như là le francais elementaire, bây giờ em có dạy nó tiếng Mỹ thì em phải bắt đầu bằng A,B,C. Sau đó không thấy nó tích cực trong việc học tiếng Mỹ, tui cũng bỏ qua. Nó sống ở Mỹ mà không biết tiếng Mỹ là tại tui. Lỗi tại tui.

Nó, vô địch đông nam á bắc phái thiếu lâm tự, từng ra miền trung thách tất cả võ sỉ miền trung, lên võ đài chưa một lần nào thua địch thủ, bài quyền nào nó đi cũng rất đẹp, điệu nghệ như phượng múa rồng bay. Bây giờ tới phiên nó dạy tui võ thiếu lâm. Nó dạy tui bài "Cương Đao Phạt Mộc". Sau đó thấy tui cũng không tích cực gì cho lắm với võ nghệ, nó cũng lơ luôn. Cho nên bây giờ 2 đứa tui, một đứa chỉ biết "Who's she. She's my wife" và một đứa "Cương Đao Phạt Mộc". 

Hỏi nó "Sao mầy không dạy tao bài khác mà chỉ có "cương đao phạt mộc" không vậy, chẳng thấy phạt mộc đâu hết mà tao cứ phạt bà xã tao không hà." Nó cười nói tại thấy mầy không tích cực học nên tao không có dạy tiếp. Lỗi tại tui.

Nhiều khi tui cố ý chọc giận nó, chọc quê nó mà nếu người khác chắc giận lắm mà nó cứ vẫn cười hề hề, bỏ qua. Đi uống cà phê với bà xã, lúc nào cũng có nó, tụi tui 3 đứa. Mấy cô bán cà phê Starbuck chắc ngạc nhiên vì lúc nào cũng thấy 2 ông 1 bà, nghỉ là chắc nó còn độc thân, chưa vợ. Nào ai biết đâu rằng nó có tới 2 bà. Hỏi nó " Tụi tao thằng nào cũng chỉ có 1 bà mà còn thấy ớn, kham không nổi, mà mày có tới 2 bà. Bí quyết nào mầy chỉ anh em học tập coi." Nó cười cười " Thì cũng như mầy chạy chiếc Citroen, lâu lâu mày cũng muốn chạy thử chiếc Mercedes." Bạn nào muốn chạy thử Mercedes thì chạy chớ tui nói thiệt cho tiền tui không không dám mó mé tới chiếc Mercedes. Chỉ có nó dám can đảm. Tứ 4 không hề thiếu hào kiệt.

Năm nầy 2013 nó về Việt Nam ngày 17 tháng 1 thăm bạn bè và mấy em. Nó rủ tui về chung. Nó nói khích tui về chung với nó. Không được, nó 'động viên' bà xã tui để cho tui về với nó. Nhưng tui xin miễn năm nầy mà nói với nó "Mầy về Việt Nam nhớ cho tao gởi lời thăm Nguyễn Chí Đức với con nhỏ bán chè ngoài chợ. Hỏi nó có chồng chưa, nếu chưa thì làm mai cho Chí Đức. Chồng sửa xe, vợ bán chè, vậy là hạnh phúc rồi, tao như nó lấy con nhỏ bán chè liền, nói Chí Đức chờ gì nữa mà không lấy vợ, gần hết đời rồi mà nó cứ ôm thằng cha Krisnamurti hoài, có ngày làm con ma không vợ đó."

Cô bán chè trước tiệm sách Huỳnh Hiệp. Cô bán chè Tào Sọn và chè Đậu. Hỏi cô "Sao cô bán có 2 loại chè vậy?" Cô trả lời "Dạ, tại em chỉ biết nấu có hai loại chè nầy thôi." Câu trả lời mộc mạc, chân thành mà hay đáo để. Lần nào về VN cũng ghé qua chợ mua chè của cô. Ngày đi cô nói "Năm sau về mua chè của em nữa nha." Xin thất hẹn với cô năm nay.

Ngày xưa, đưa nó một điếu Salem, nó sặc sụa, nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng mà bây giờ đi uống cà phê, cứ 15 phút là phải chạy ra ngoài để rít một hơi vì Starbuck no smoking. Sợ nó chết sớm thì tui solo nên qua trang Diển Đàn hỏi Nguyễn Hồng Đức làm sao để nó cai thuốc. Thằng Đức không trả lời thì PDT nhào vô phang một bài thơ :

" ANG bạn bè lâu năm mà mày không biết gì.
nó càng hút thuốc thì nó càng đấu láo.
mày bảo nó bỏ hút thuốc thì coi như nó câm.
mày muốn có người đấu láo hay câm????"
pdt

Nó vẫn còn hút thuốc vì vẫn còn đấu láo.

Ngày xưa, gặp con gái thì đỏ mặt tía tai mà bây giờ quá xá, ra đường thì mấy em bu đầy, về nhà thì 2 bà xa luân chiến. Bí quyết nào mà nó có số đào hoa như vậy?

Tui nghiên cứu nó. Gặp đàn bà con gái, bất cứ lứa tuổi nào, từ 10 tuổi đến 80 tuổi nó nói chuyện nầy qua chuyện khác, không để người đối diện cảm thấy cô đơn, không có khoảng trống im lặng trong cuộc nói chuyện của nó. Bí quyết của nó thu gọn trong 4 chữ 'Mật Ngọt Chết Ruồi'.

Mà nó cái gì cũng biết. Từ chuyện trồng sâm, chuyện bị chó cắn chích thuốc gì, đến chuyện đồ cổ, chuyện chính chị, chính em, chuyện cây cối, chuyện ăn uống, cái gì cũng biết, mà biết để diễn tả một cách rành rọt, lưu loát, mà không bao giờ chỉ trích người khác. 

Mà có chỉ trích đi nữa, người bị chỉ trích vẫn thấy hài lòng với cách chỉ trích của nó.Còn tui chỉ trích ai thì người đó đỏ mặt, chút nữa là bị phang đôi dép vào mặt. 

Nó có khiếu kể chuyện vui. Câu chuyện tầm thường mà qua cách kể chuyện của nó, thiên hạ lắng nghe và cười. Nó là ngôi sao sáng, là trung tâm của bạn bè. Đi đâu chơi thiếu nó là cuộc chơi phải đình lại cho tới khi có mặt nó. Còn tui thì "thiếu mợ chợ vẫn đông." 

Nó như vậy đó. Tính tình nghệ sĩ. Tốt với bạn bè. Tốt với mấy em. Luôn luôn tích cực trong cuộc sống. Nó tuyên bố " Hể ông trời cho mình muối thì thế nào ổng cũng cho mình đường để pha cho ngọt." Ngồi uống cà phê với nó không ai có cảm giác chán chường cuộc đời nầy mà thấy phấn khởi trở lại.

Kinh nghiệm sống đầy mình. Tui học ở nó nhiều điều. Một tay triết lý. Nó tuyên bố " Ở đời chỉ có hên xui mà thôi. Không thằng nào hơn thằng nào. Anh hùng khi khó cũng khoanh tay."



blank
Tui
blank

Tới đây bạn cũng đoán ra nó là ai rồi chớ. Khỏi nói bạn cũng biết nó là Nguyễn Phùng Phước, người bạn tri âm, tri kỷ của tui và cũng của bạn nữa đó. Chấm hết.


Ẩn-G, Minnesota Tết Quý Tỵ 2013
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
14 Tháng Chín 2012(Xem: 19661)
Thành và Huệ Nhi nở nụ cười trọn vẹn khi đôi bàn tay yêu thương đã tìm đến nhau…trút cạn hơi thở cuối cùng trong...Chuyện Tình Buồn
13 Tháng Chín 2012(Xem: 28827)
Tôi đọc trang Hội ái hữu Biên Hòa không phải ở Việt Nam, mà là ở một đất nước xa xôi cách VN nửa vòng trái đất. Tôi đã tìm thấy lại cái tình người ấm áp mà chỉ thật sự cảm nhận có ở quê hương.
10 Tháng Chín 2012(Xem: 19937)
Tôi, cái thằng con trai ngã ngựa vô tích sự trên đời chẳng làm điều gì để mẹ vui, mẹ hạnh phúc. Tôi là thằng con bất hiếu, một thằng con có vô số lỗi lầm nhưng chưa một lần xin lỗi mẹ.
09 Tháng Chín 2012(Xem: 23629)
Cho đến lúc tàn hơi, má vẫn nghĩ tới tương lai hạnh phúc của con. Vậy mà con nông nỗi, nỡ xua tan hạnh phúc riêng tư cuối đời của má. Trong cơn đau xé lòng, Mén nghe vẳng đâu đây lời ru buồn mênh mang của má:
09 Tháng Chín 2012(Xem: 18454)
Như lây từ nỗi nhớ của Trâm, Trang và Uyên cũng khóc. Lạ một điều, em không nhớ mẹ mà lại nhớ cô. Đã có hai đóa hoàng lan thơm ngọt ngào trong túi áo như một lời vỗ về nên em không khóc
06 Tháng Chín 2012(Xem: 39136)
Vậy đó, ông nội và cháu có nhiều điểm giống nhau. Cháu sẽ lớn, sẽ trưởng thành. Ông một ngày nào đó sẽ ra đi. Bà nội nhìn ông mà nhớ cháu. Hạnh phúc của ông bây giờ là sống vô tư như trẻ con. Hạnh phúc của bà bây giờ là không còn giận hờn mà con tim đầy ắp những yêu thương và bổn phận.
03 Tháng Chín 2012(Xem: 22519)
thầy Phan Thanh Hoài ngồi bên cạnh tôi luôn tỏ sự lo lắng vì sự vắng mặt của thầy Hoàng Phùng Võ, cũng như những tin tức không tốt về sức khỏe của thầy Phan Thông Hảo ở Philiadelphia và thầy Trần Minh Đức ở Virginia, cửa xe đóng kín hình như có một chút bụi cay vương khóe mắt...
02 Tháng Chín 2012(Xem: 21833)
Tôi thấy lại mình, với mái tóc ngang bum bê ngơ ngác, buổi trưa nắng oi người cùng với nhỏ bạn, hai đứa chở nhau trên chiếc xe đạp, lăn từng vòng bánh xe buồn đi thăm mộ má của bạn vừa mới mất. Hai đứa chở nhau đi, nhưng chẳng huyên thuyên ríu rít như mọi lần…
01 Tháng Chín 2012(Xem: 24033)
con được mẹ gọi 2 tiếng thân thương “ BÉ TƯ” ngày nào. Con muốn có đòn roi mẹ, mỗi khi con phá phách. Con muốn có Mẹ, để được mẹ trả tiền con ăn thiếu, ăn chịu mẹ ơi...
01 Tháng Chín 2012(Xem: 22482)
Con đã nhận ra:Lời dạy của ba,lời nào sao cũng đúng! Ba mãi mãi là thần tượng của con mà! Càng thương nhớ ba con càng thương nhớ mẹ vô cùng!
28 Tháng Tám 2012(Xem: 19966)
Hai em qua phà Cổ Chiên, gió từ sông thổi lên làm ấm những tâm hồn già cổi trong trái tim còn rung động nhịp yêu thương.
26 Tháng Tám 2012(Xem: 19934)
tôi không dám chào Thu, đúng hơn là tôi không đủ can đảm để nhìn thật sâu vào ánh mắt người chồng đã bị vợ hơn một lần phản bội
23 Tháng Tám 2012(Xem: 22062)
tôi đồng ý với Tướng Nguyễn Ngọc Loan xử bắn ngay tại chỗ tên cộng sản nằm vùng Bảy Lốp tại Chợ Lớn trong đợt tổng tấn công Tết Mậu Thân, tình huynh đệ chi binh thể hiện một cách rõ rệt và mãnh liệt giữa bạn và thù trong phút chóc.
22 Tháng Tám 2012(Xem: 21786)
Nguyện ánh sáng Từ Bi của đấng Từ Phụ Thích Ca Mâu Ni đem lại nguồn an lạc cho cô Huỳnh Thị Ba được mọi phước lành. Nguyện cầu tất cả các bà mẹ hiền tiền cũng như quá vãng được sống trong niềm hạnh phúc an lạc của tỉnh thức và bình an.
20 Tháng Tám 2012(Xem: 21762)
Và như vậy xin tạ tội với tổ tiên vì tôi gắn bó với Santa Clara, nơi tôi sống lâu hơn quê nhà; xin tạ tội với ông bà, tôi chưa một lần về thắp một nén hương tưởng nhớ trước bia mộ tiền nhân. Giống như loài chim thiên di, tôi luôn nhớ cội nguồn và có một quê hương thân yêu trong tâm tưởng.
17 Tháng Tám 2012(Xem: 27277)
cuộc sống luôn có những bất trắc với nỗi đau và hạnh phúc, nhưng niềm vui có được là biết mang đến cho nhau những nụ cười và cùng cầu nguyện may mắn, an lành cho nhau.
17 Tháng Tám 2012(Xem: 20748)
Ngày nay, nơi xứ người, gã cựu tù vẫn mơ màng. Một mai khi nghiệp "Ác Cộng" đã được giải trừ, gã sẽ về thăm lại chốn tù đày thuở nọ. Để có dịp ngắm nhìn Bến Ngọc dưới trăng thanh, lấp lánh khoe ánh ngọc. Để buổi chiều tà trên đỉnh Dốc Phục Linh
16 Tháng Tám 2012(Xem: 24487)
Xa quê lang bạt lâu ngày óc tim vật vờ, vụn vỡ. Những tưởng tâm tư lãng mạng của một thuở học trò thơ dại, đã chìm sâu trong vực tối cuộc đời, nhưng tấm hình dưới đây đã giúp cho tui thấy lại vạt nắng trên sông Đồng.
16 Tháng Tám 2012(Xem: 22138)
Là các đơn vị an ninh lãnh thổ hay diện địa, Nghĩa quân, Địa phương quân tuy không lập được chiến công hiển hách nhưng công lao bảo vệ cho làng xóm, dân tình được an cư, lạc nghiệp, tuy âm thầm nhưng đáng quý trọng và xứng đáng là thành phần của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Cũng từng phen máu đào nhuộm thấm đất quê hương!
12 Tháng Tám 2012(Xem: 24263)
Chính tấm chân tình của gã kiếm khách vốn vô tình này đã khiến “ Ánh mắt của nàng lạnh như giá tuyết băng… gặp một sức nóng đã tan ra từng giọt, từng giọt chớp ngời.”
11 Tháng Tám 2012(Xem: 21587)
Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, tôi vẫn còn có thể quay lại trường của con gái, tôi sẽ trao cho con tôi quyển sách mà ông nội nó đã gởi trọn cả niềm tin yêu và hy vọng. Tôi cũng sẽ nói: “Cuốn sách nầy sẽ rất bổ ích, nếu con để NÓ giúp con”.
10 Tháng Tám 2012(Xem: 23473)
Từ đâu em có được tấm lòng cao thượng biết san sẻ cho kẻ khốn cùng. Phải chi kẻ chiến thắng họ được như vậy, đất nước Việt Nam sẽ không giống như ngày hôm nay.
17 Tháng Bảy 2012(Xem: 31109)
Chúng tôi chia tay nhau khi mặt trời mon men nóc chợ, mỗi đứa một phương tiếp tục quảng đời riêng nhưng bao giờ cũng chung một ngã trong cùng tận đáy lòng
16 Tháng Bảy 2012(Xem: 22308)
em sẽ dành cả đời này cho con như tình yêu của em đã dành trọn vẹn cho anh. Chút Kỷ Niệm Buồn,mình mãi mãi mất nhau hay là có nhau hỡi anh
15 Tháng Bảy 2012(Xem: 28391)
Vậy là chết tui rồi! Cái"anh Hạnh" này chơi tui tới bến. Mấy cô em đó ngồi chung trên xe cã ngày mà bây giờ mới báo động làm sao tui trốn kịp đây?
15 Tháng Bảy 2012(Xem: 28986)
Từ một chàng trai tuổi đôi mươi tràn đầy nhựa sống , khao khát ước mơ và hy vọng – Thoắt cái người ta thấy mình trở thành một phế nhân , chôn vùi tất cả ước mơ sau những cơn đau triền miên , vật vã…
13 Tháng Bảy 2012(Xem: 23055)
Xa quá rồi phải không bạn, những ngày tháng cũ . Ngày hội ngộ năm nay lại thiếu những khuôn mặt của 1A2 năm xưa. Tôi nhớ các bạn vô ngần , Thông, Sang , Liên , Kim Hoàng , Nho, Kim Ngân , Phố , Mẫn, Nuôi , Nhỏ , Lan Phương .
06 Tháng Bảy 2012(Xem: 23287)
Cuộc đời đáng yêu lắm, Em không thể bỏ ngay lúc này dù căn bệnh cứ đeo theo dai dẳng, làm ngán ngẩm lòng người, lòng mình, nhưng biết làm sao đây?
05 Tháng Bảy 2012(Xem: 28521)
Dù chỉ còn là dư âm nhưng truyền thống NGÔ QUYỀN vẫn được sống lại hàng năm qua những cuộc Hội Ngộ của Cựu Học Sinh Ngô Quyền còn vương lại trên Đất Biên Hòa hoặc trên nửa vòng trái đất xa xôi và sẽ sống... sống mãi với thời gian…
03 Tháng Bảy 2012(Xem: 22731)
Quãng đời của mỗi người đều trải qua những thăng trầm và cơ hội gặp gỡ nhau là để chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống vốn dĩ vô cùng bận rộn và đầy những nỗi lo toan…
29 Tháng Sáu 2012(Xem: 29132)
Cái chú Chín này ngày thường khi đánh trống thì gọn gàng hùng dũng mà sao hôm nay cái tay cứ run run, cây kềm lành lạnh cứ đụng ra đụng vô làm tui càng đau càng dẩy dụa la khóc rùm lên
29 Tháng Sáu 2012(Xem: 20942)
“Vé số đây…” tiếng rao của chú Dế , cũng âm thanh quen thuộc đó, cũng con người đó qua bao năm mò mẩm với tấm thân mù lòa, cũng ra Chợ Đồn qua Hóa An, đến Tân Hạnh. “Vé số đây…
26 Tháng Sáu 2012(Xem: 28638)
Cuộc đời bắt đầu bằng tuổi trẻ, các em sẽ lớn lên sẽ choàng khăn với những huy hiệu. Các em sẽ học được gì ở nhà trường XHCN để được nhìn thực tế của cuộc sống
25 Tháng Sáu 2012(Xem: 22039)
Nắm một cục đất tôi quăng xuống suối, muốn nghe lại tiếng “tõm” ngày xưa. Nhưng không, chỉ một tiếng “Bịch” khô khan như một cái đấm vô tình đập vào lồng ngực. Tôi nghe nhói nơi đó. Ôi! Mãnh vườn và thời thơ dại của tôi đã bị sói mòn như con suối nhỏ.
21 Tháng Sáu 2012(Xem: 22417)
Tình yêu là xuất phát từ trái tim, từ cảm xúc trong tâm hồn. Thuyền hoa đã chẳng tấp được vào bến yêu nào, khi những nụ hoa còn thiếu bàn tay vun bón nên nó cứ trôi, trôi mãi, và rồi Quỳnh thiếp đi trong cảm giác trôi mơ bên tiếng sáo…
20 Tháng Sáu 2012(Xem: 30251)
Bạn Trần văn Vỏ, 1949, CHS K.08 NQ, lớp thất 4 Anh Văn, đã mãn phần trưa ngày 13/6/2012 tại Vũng Tàu, sau một thời gian lâm bệnh. Sau đó gia đình đưa bạn về tổ chức tang lễ ở Biên Hòa, ngã ba Thành
17 Tháng Sáu 2012(Xem: 27885)
Tôi nghĩ rằng, bài viết nầy là món quà quý giá gửi đến thầy cô, bè bạn nhân ngày hội tương phùng sắp đến. Đây cũng là tình cảm của học trò, đồng môn từ nửa vòng trái đất xa xôi chia sẽ ước mơ. Xin hãy sống vì kỷ niệm và bè bạn, khi nào ta hãy còn hiện hữu trên cỏi đời
16 Tháng Sáu 2012(Xem: 22883)
Một phim hoạt hình hay nhất tôi từng xem. Mạch phim nhẹ nhàng như hơi thở. Như làn gió thoảng qua. Một người con luôn nhớ về cha. Một người cha đã mất, một người con đã già Đây là cái phim câm hay nhứt và cảm động nhứt trong đời tui. Biết bao cô gái VN đã như nhân vật trong phim. Coi đừng có khóc nha !
16 Tháng Sáu 2012(Xem: 21805)
Đêm xuống dần bất chợt Phụng đến bên nàng lúc nào không hay.Phụng đã ôm vai nàng, đặt lên môi nàng một cái hôn nồng nàn. Hai người cùng vào phòng, họ ngủ một giấc ngủ an lành trong vòng tay yêu thương nhau.
14 Tháng Sáu 2012(Xem: 24109)
Đêm qua là đêm Hạnh Phúc nhất của tôi từ ngày tôi xa Phúc-Cũng là lần đầu tiên tôi mơ thấy anh về…Giấc mơ tuy chưa trọn vẹn vì tôi chưa được nghe những lời yêu thương từ anh, tôi chưa được ôm anh để nghe những lời an ủi.
10 Tháng Sáu 2012(Xem: 20934)
Người con gái Việt Nam bất hạnh với thế cuộc, bất hạnh với những nỗi oan khiên trên biển cả, bất hạnh với những lời miệt khi của những người không hiểu cho nỗi đau riêng của họ...
09 Tháng Sáu 2012(Xem: 32137)
Nhìn các con cháu vui vầy quanh quẩn, tôi đã không kìm được hai hàng nước mắt... Mượn tên một bài hát của nhạc sĩ Đức Huy để nói lên tâm trạng của mình, của một con tim vốn bị nhiều thương tổn.
07 Tháng Sáu 2012(Xem: 31209)
dù cách nhau nửa vòng trái đất hay cùng sống chung ở quê nhà, những người thân quen cũng như những bạn bè năm xưa “tình cờ” gặp lại nhau và có được những giây phút tương phùng, gắn liền quá khứ với hiện tại mà tưởng chừng như chỉ xảy ra trong giấc mơ...
04 Tháng Sáu 2012(Xem: 22736)
Cha kính yêu của con, chỉ còn hơn bốn tháng nữa, chị em chúng con sẽ tổ chức lễ cúng một năm ngày mất của cha. Có lẽ cha mẹ cũng vui cười nơi chín suối khi chị em chúng con hòa thuận, có cuộc sống sung túc, ấm êm nơi cái làng Chợ Đồn giờ đã lên phố thị.
03 Tháng Sáu 2012(Xem: 22507)
Có tiếng xe ngoài cổng và tiếng cười ríu rít. Bầy cháu tôi đã tới nhà. Tôi lại phải chạy ra mở cửa và như đàn chim chúng sẽ tíu tít chào. Chúng sẽ ôm hôn tôi với mùi thơm thật tuyệt diệu. Mùi thơm của trẻ con, của vô tư và thánh thiện.
28 Tháng Năm 2012(Xem: 22860)
“Mưa Trên Sông Đồng Nai” cũng diễn tả rất thực tình trạng xã hội miền Nam mà tác giả đã sống từ lúc sinh ra cho đến khi bỏ nước ra đi, gần 50 năm trời. Ba lãnh vực mà Kha đã “may mắn” hay “rủi ro” sinh hoạt là giới báo chí miền Nam, Quân Lực VNCH và tù đày sau năm 1975,
28 Tháng Năm 2012(Xem: 22309)
Xin gửi đến mọi người bài thơ “Ta đã thấy, đã nghe và đã nói” của NICK MỚI - XCAFE VN trên điện báo Dân Làm Báo. Những lời thơ vang vang như TIẾNG RÉO GỌI CỦA QUÊ HƯƠNG!
28 Tháng Năm 2012(Xem: 23656)
Từ đó về sau mỗi khi đến ngày này tôi thường hay suy nghĩ vẩn vơ. Chúng mình mang hoa tưởng nhớ người đã khuất đã bao lần trong đời nhưng có bao giờ nghĩ đến việc thay mặt người lính năm xưa tặng cho người ở lại một cành hoa nhỏ, thật nhỏ đủ để vắt lên vành tai đang ửng đỏ nỗi sầu chia ly muôn thuở.
27 Tháng Năm 2012(Xem: 33723)
Bình Nguyên Lộc viết: “Tôi đau cho cái nghĩa đời con người liền sau khi chết. Phút trước đây, mạng anh quý biết là bao nhiêu, mà phút sau này, xác anh là đồ bỏ. Ra cái quý chính là sự sống chứ không phải là thân thể nữa. Có đau hay không cho thân thể của con người?”
24 Tháng Năm 2012(Xem: 22434)
Nói chung, chuyện của xóm Bắc dốc Tòa không sao kể hết, chỉ kể lại phần đời của tôi lồng trong xóm này khi tuổi đã xế chiều. Mong con cháu ở xóm biết qua phần nào cái hồn của xóm ngày xưa