3:47 SA
Thứ Năm
2
Tháng Năm
2024

TUỔI HẠC CÔ ĐƠN - VĨNH PHÚC

22 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 9097)

TUỔI HẠC CÔ ĐƠN

H

ồi xưa, khi số tuổi thọ của người Việt chưa được cao như bây giờ, người nào sống tới tuổi từ 50 trở lên, được coi là thọ và mừng lắm. Cho nên cụ nào tới tuổi 50-60 là được con cháu làm lễ mừng. Còn cụ nào thọ tới 70 coi như đã là hiếm lắm: “Nhân sinh thất thập cổ lai hy”, nhà thơ Lý Bạch đời Đường đã nói như vậy. Cụ nào đã thọ mà lại con đàng cháu đống thì lấy làm mãn nguyện và hãnh diện lắm. Nhiều cụ nói rằng ngày giỗ ngày tế, con cháu tụ họp về đầy nhà, các cụ chỉ cần ngồi nhìn con cháu cũng đủ vui và … no rồi, chẳng cần ăn nữa! Thậm chí, có cụ còn tỏ ra rất sung sướng khi qui tiên mà đám tang có đủ khăn đỏ khăn vàng – càng đông khăn đỏ khăn vàng các cụ càng happy. Tưởng tượng khi đó nằm trong quan tài, các cụ hai tay xoa bụng mà mỉm cười mãn nguyện!

Thế nhưng ông Trời nhiều khi rất oái oăm. Không bao giờ ông ban phát hạnh phúc cho con người một cách trọn vẹn. Cho nên mới thấy những người giàu sang phú quí nhất mực nhưng lại vắn số. Hai tay buông xuôi quá sớm, của cải và vợ đẹp con ngoan bỏ lại hết, chẳng mang theo được gì cả. Trái lại có những người rất thọ, nhưng hoặc là nghèo, hoặc hiếm hoi không con cháu để nương tựa lúc tuổi già. Nếu chẳng may một người vì lý do nào đó như hiếm muộn hoặc con cháu rủi ro chết sớm, thì cảm thấy cô đơn và đau buồn lắm lúc tuổi già.

Người Tây phương vốn sống theo cá nhân chủ nghĩa nên không đặt nặng vấn đề có con hay không có con và khi về già sống chung với con cháu hay phải sống một mình. Một phần cũng bởi nước họ có một chế độ an sinh xã hộoi tốt đẹp, nhà nước lo lắng chăm sóc cho người già một cách đầy đủ. Trái lại ở những nước chậm tiến như Việt Nam, người dân phải tự lo liệu cho bản thân mình. Do đó, cuộc sống đại gia đình là một cách để người ta dựa dẫm lẫn nhau. Bởi vậy tục ngữ ta mới có câu: “ Trẻ cậy cha già cậy con”

Tuy nhiên, không phải người Tây phương nào cũng xem thường việc tạo lập một gia đình với con cháu đông đủ và khi về già không thèm nhờ sự săn sóc của con cháu. Có những người cảm thấy rất bất hạnh khi phải sống trong cảnh cô đơn lúc xế bóng. Chẳng hạn như trường hợp rất thương tâm của một ông già người Mỹ mà báo chí tiết lộ mới đây. Ông cụ 92 tuổi, sống độc thân từ hồi còn trẻ, cho nên bây giờ vào lúc gần đất xa trời cảm thấy cô đơn quá.

Nhưng điều làm cho người ta ngạc nhiên và mủi lòng là: vì bị bỏ tù một thời gian ngắn mà bỗng ông cụ thấy rằng cuộc sống trong tù ấm cún hơn và … hạnh phúc hơn bên ngoài. Cho nên ông cứ nằng nặc xin với quan tòa cho ông được ngồi tù cho tới khi nào ông sang bên kia thế giới. Nhưng quan tòa không thể chấp nhận lời yêu cầu có vẻ nghịch lý này, nên quyết định trả tự do cho cụ. Khi rời nhà tù để sống cuộc đời gọi là tự do mà ai ai cũng mong muốn, ông cụ lại thấy…buồn quá. Cho nên cụ đã đi tìm cái chết. Ông cụ đã nhẩy từ một cây cầu cao gần 15 mét để tự vận.

Nguyên, cụ Coval Russell năm nay 92 tuổi, là một người lương thiện và hiền lành, từ trẻ đến giờ chưa bao giờ phạm pháp. Nhưng rủi ro cách đây hơn một năm, qua một cuộc sô sát với người chủ nhà nơi cụ mướn một căn phòng, cụ đã không dằn nổi cơn nóng mà đâm bị thương người này, do đó bị giam gần một năm rưởi. Nguyên nhân chỉ vì người chủ khó tính cho rằng ông cụ không giữ vệ sinh căn phòng, đòi đuổi cậu đi. Nhưng khi vào tù, cụ Russell bỗng thấy rằng không khí nhà tù… dzui quá. Từ các cai tù cho tới các đồng cảnh đều cư xử rất tử tế với cụ, coi cụ như cha ông họ. Mối tương quan giữa hai bên rất tốt đẹp trong sự kính trọng lẫn nhau. Thế là bỗng nhiên đến cuối đời, với tư thế một kẻ tội phạm, cụ Russell mới khám phá ra rằng không nơi nào đẹp, không nơi nào hạnh phúc, không nơi nào con người ăn ở với nhau lịch sự như… trong tù. Cho nên, khi quan tòa quyết định phóng thích cụ vì tuổi cụ quá cao, không thích hợp với nhà giam, thì cụ nhất mực xin được ở lại trong nhà tù cho tới chết. Cụ còn tuyên bố rằng ở trong tù người ta đối xử với cụ đúng như một “con người”. Chắc là cụ ám chỉ được mọi người quí mến và kính trọng.

Cụ Russell là người tứ cố vô thân cho nên cứ thèm ngồi tù để có bạn, nhất là vì được đám tù trẻ kính trọng, coi như cha ông họ, nên cụ sung sướng được ngồi tù. Vì cụ bảo ra sống bên ngoài không có ai là họ hàng bà con, cụ thấy lẻ loi cô đơn quá.

Thế nhưng có nhiều cụ già khác có con cháu hẳn hoi, mà vẫn cảm thấy cô đơn, lẻ loi. Nhất là các cụ người Việt mình hiện đang định cư tại những nước phương Tây. Ngày xưa còn ở trong nước, sống giữa những người cùng ngôn ngữ, cùng phong tục, các cụ không thấy mình lạc lõng, bị gạt ra ngoài lề xã hội. Hàng xóm láng giềng ở sát vách, chạy qua chạy lại có nhau. Con cháu đi vắng mà cần điếu thuốc miếng trầu, các cụ có thể nhờ cô Tư hay dì Bẩy hang xóm mua giùm. Ở đây nhà ở cách xa nhau, hàng xóm không cùng ngôn ngữ. Con cháu trong nhà thì người nào cũng bận công việc riêng, người đi làm, kẻ đi học. Ai cũng lật đật ra đì từ sang sớm, đến tối mịt mới về. Muốn mở TV xem cho đỡ buồn thì lại nghe toàn tiếng ngoại quốc xí xa xí xộ chẳng hiễu gì cả. Một số cụ may mắn định cư ở những vùng có đông người Việt như Orange County cõn đỡ khổ. Nếu chẳng may phải ở những vùng lạnh lẽo và ít người đồng hương, thật quả là bất hạnh. Thành ra chẳng cần phải bị nhốt bị giam, các cụ vẫn thấy như mình đang ngồi tù. Nơi ở càng dinh cơ đồ sộ, nỗi cô đơn càng lớn.

Cho nên, có thể nói rằng các cụ chẳng khác gì những cổ thụ bị bứng lên đem trồng một vùng đất lạ. Hễ cây càng già, rễ càng ăn sâu thì khi bị bứng gốc càng cảm thấy đau đớn

VĨNH PHÚC

(Phiếm 2006)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11335)
Viết về anh cũng như tôi đang nhớ tới những kỷ niệm đầu tiên của tôi với cây bút. Bài viết ngắn này cũng ngắn ngủi như mối giao tình (chưa hề gặp mặt nhau) của hai anh em mình..
27 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10927)
Tôi xin gửi lời chúc phúc và chân thành cảm tạ đến ông bà cha mẹ đã sinh ra và nuôi nấng tôi từ ngày ấu thơ đến lúc trưởng thành, cám ơn anh chị em đã cùng tôi chia ngọt
26 Tháng Mười Một 2013(Xem: 13131)
Nhớ về thầy, tôi cũng không sao quên một kỷ niệm của thời đi học. Hôm đó như thường ngày, sau khi chấm dứt những lời giảng văn hoa - bóng bẩy, tiếp theo thầy cho cả lớp làm bài
25 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11037)
Trách nhiệm thôi ư? Không, với má đó là bản năng, là hơi thở là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của má.
25 Tháng Mười Một 2013(Xem: 13345)
Và hình như tôi có được đôi chút thỏa mãn. Ông Phan soi chiếu cho tôi thấy đôi nét về cha tôi và về phần ông, ông cũng hé cho tôi thấy tầm mức của một quyền lực đang lớn.
25 Tháng Mười Một 2013(Xem: 12505)
tạ ơn Thượng Đế đã ban cho tôi hơi thở, sự sống no đủ an lành và biết bao nhiêu ân huệ khác mà tôi không đếm được.
24 Tháng Mười Một 2013(Xem: 12605)
tôi vẫn chưa nói được một câu: “mẹ, con thương mẹ” để rồi ân hận khóc thầm trên chuyến bay dài xuyên Thái Bình Dương!...
23 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11975)
biết cảm nhận nỗi đau của tha nhân. Dù biết rằng vui mừng có giới hạn nhưng đau khổ vô bờ bến. Ước chi… ước chi… sương đã tan và nắng đã lên ở cuối đường.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 15055)
Cài trâm, xóc áo vẹn câu tòng Mặt ngã trời chiều biệt cỏi đông Khói toả rừng Ngô ung sắc trắng Duyên xe về Thục đượm màu hồng
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11754)
Người ta đâu thể phung phí cả tuổi thanh xuân trong việc trồng trọt vun xới cây thương yêu và tin cậy trên một mảnh đất - tưởng là màu mỡ
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10713)
còn người Việt chúng ta phần đông làm những việc không tên miễn sao có hai bửa cơm là được rồi, còn các chị em ta không gì ngoài bán trôn nuôi miệng.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10964)
Người ta nói sắc đẹp vốn là bạn đồng hành của dối trá và phản bội. Tôi không hoàn toàn tin như vậy.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11167)
Tiếc thay cái tên Hoang Vu không xuất hiện nữa, vì nếu Nguyễn Xuân Hoàng còn làm thơ, bầu trời thi ca Việt Nam sẽ thêm một vì sao sáng.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 9998)
Tôi hứa tôi sẽ về thăm Mossard, về thăm sân trường cũ, dầu lửa thời gian có đốt cháy khung trời của tuổi thơ, khung trời của tuổi mơ và khung đời có tôi làm học trò nội trú.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11443)
Tôi giống như cây mía đã róc vỏ, bị đun đẩy vào cái máy ép. Tôi chỉ có thể ra ở đầu kia chứ không thể lui lại ở đầu này
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11179)
Tàn hơi nhựa vẫn dâng trào Hiến dâng chàng chiếc cẩm bào luyến lưu Ngõ quanh dẫn lối tương tư Xa anh gối mộng úa từ thiên thu
10 Tháng Mười Một 2013(Xem: 13878)
Chị Hoàng Thị Kim Oanh bây giờ vẫn nền nã dịu dàng, nhưng không hề “ ngầm ý khoe khoang” hay “ giả bộ ngoan hiền”, như lúc sinh thời nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên đã “trách oan
10 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10805)
Những giọt mưa bụi phơn phớt bay, tôi hình dung được giọt nước mắt của thầy trong đôi lần phải khóc. Mọi việc đều có sự an bài với người có niềm tin.
07 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11467)
Ông Phan làm tôi sợ. Quả thật những giây phút cuối cùng của cha tôi đã không có tôi bên cạnh. Cha tôi, người đàn ông rượu chè be bét đã ám ảnh tôi suốt một thời tuổi trẻ.
07 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10257)
"ở một nơi không phải là nhà", đặc biệt là đối với những người Mỹ gốc Á, vẫn nhiều hơn gấp ngàn lần ở quê hương chôn nhau cắt rốn của mình.
30 Tháng Mười 2013(Xem: 12805)
Cảm ơn tình bạn anh cho tôi, như cánh diều bay êm ả trên những tầng mây khi tụ khi tan, khi gần khi xa, như có như không, một tình bạn chân thật, giản dị, để có khi nào nhớ về
30 Tháng Mười 2013(Xem: 12057)
Hơi ấm từ bàn tay người ấy truyền sang, cô cảm thấy bàn tay rồi đến cánh tay cô ấm dần. Trái tim cô đơn, buồn tủi của cô giờ cũng như ấm lại
30 Tháng Mười 2013(Xem: 18023)
Nếu các bạn ngại vào Beauty School, các học viên chưa rành nghề sẽ làm mái tóc của bạn không như ý, các bạn đừng ngại, ông thầy sẽ đến và mái tóc của bạn sẽ vừa ý ngay
26 Tháng Mười 2013(Xem: 12945)
Nhưng biết làm sao khi tôi thương nhớ mà vụng về không diễn tả được, nhưng hãy tin tôi, đằng sau những con chữ là một tấm lòng, là nỗi nhớ thương ngày càng dày lên theo tuổi tác
24 Tháng Mười 2013(Xem: 11768)
Khi sống xa quê hương, người ta nhớ nhiều thứ. Có những điều tưởng như đơn giản mà khi không còn trong tầm tay, mới thấy đó như là một báu vật
23 Tháng Mười 2013(Xem: 12020)
Dù sao tôi đã lấy ra khỏi kệ cuốn Sứ Quân của Machiavelli. Tôi lơ đãng lật từng trang sách và tôi dừng lại ở Chương Mười Bảy, màu mực đỏ gạch dưới hai câu:
17 Tháng Mười 2013(Xem: 12243)
Cám ơn đời đã cho ta có cái may mắn còn được cái tình người trong những nhiễu thương của cuộc đời, cái tình bạn muôn thuở.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 13093)
Tôi lại nghĩ. Chỉ có mấy quyễn sách long bìa, rách gáy, tôi còn không nở vứt đi, thì làm sao tôi có thể yên tâm mĩm cười bỏ cái thân nhục dục này xuôi tay nhắm mắt.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 12522)
lạc loài của một người sống không đúng chỗ của mình, nhưng không làm gì được để thay đổi tình thế. Ít nhất, họ cũng tìm được tình bạn, ngoài tình thầy trò.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 12391)
Vây mà tôi sắp từ giả họ, từ giả cái sân nho nhỏ trước nhà, hàng cây ăn trái phía sau tôi trồng và chăm chút . Giả từ cái park với những dãy ghế râm mát, những kỹ niệm vui đùa với con và cháu
10 Tháng Mười 2013(Xem: 19100)
Đà Lạt Du Ký mãi mãi là chấm son trong hồi ức tuổi già của mỗi thành viên, nó sẽ là hành trang trong cuối cuộc đời mỗi chúng tôi cho đến khi nhắm mắt, xuôi tay.
05 Tháng Mười 2013(Xem: 12851)
nhớ lại lời ông Thầy cũ, rồi nhớ câu ngạn ngữ Việt Nam "trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết" mà thương cho những người dân bình thường.
04 Tháng Mười 2013(Xem: 11787)
Hôm nay trang Web nhà mình tròn 3 tuổi. Tôi xin gửi đến Ban Biên Tập lời cám ơn chân thành. Những người đã góp một bàn tay và khối óc thành lập và phát triễn trang Web này
03 Tháng Mười 2013(Xem: 11601)
Tôi hỏi tại sao như thế, anh chỉ cười huề. Chàng tỳ kheo trẻ giữa phố đông người, chừng như đã bắt được nhịp nghĩ suy của chú sa di đang tập tành thõng tay vào chợ.
02 Tháng Mười 2013(Xem: 12212)
Chàng nghĩ miên man “Sau nầy ở mặt trong chuồng nên ghi “Sở Thú”, còn ở bên này chuồng nên treo bảng “SỞ NGƯỜI” cho công bằng.
27 Tháng Chín 2013(Xem: 12231)
Vâng! Đời người tội nghiệp như vậy. Có những chiếc lá xanh tươi tốt, đã bị một biến cố xa cành tan tác trong cơn gió lốc. Tôi lại nghĩ đến hơn 40 năm trước
25 Tháng Chín 2013(Xem: 12211)
Chỉ có chừng này thôi sao? Đổi một buổi tối họp mặt bạn bè chỉ để nhìn ngó chừng này con người xa lạ, và uống một ly rượu?
21 Tháng Chín 2013(Xem: 12146)
Tôi thấy mấy người đàn bà tụ thành nhóm nhỏ, cười cười nói nói. Còn đám đàn ông với thuốc lá trên môi, ly rượu trên tay đang sôi nổi trò chuyện.
21 Tháng Chín 2013(Xem: 12333)
Tôi khóc nhiều nhưng anh ba vẫn không đổi ý. Sau vài lần gặp nhau trong nước mắt, tôi tìm cách tránh mặt anh… Tôi cố trốn, anh cố tìm… Rồi mùa thi đến, tôi miệt mài với đống bài vở chất chồng
18 Tháng Chín 2013(Xem: 11838)
Tôi biết chắc là tôi sẽ lạc lõng trong cái thế giới quyền lực và hào nhoáng kia, nhưng không hiểu cái gì đã xô đẩy tôi, vô hình nhưng mạnh mẽ.
16 Tháng Chín 2013(Xem: 13256)
Mùa Thu đẹp lắm, rừng Thu bát ngát lá vàng rơi, từng đàn nai nhởn nhơ bên dòng suối thơ mộng, dẫm chân lên đám lá khô xào xạc nghe rất vui tai...
14 Tháng Chín 2013(Xem: 11275)
Như trong bản tình ca Ngày xưa Hoàng Thi của Phạm Duy, Em tan trường về Anh theo Ngọ về, nhưng đây không phải Hoàng thị Ngọ mà là chắc có lẽ là bạn Ngọ thì phải
14 Tháng Chín 2013(Xem: 12338)
Nhưng em dường như thấy lại rõ ràng ngôi trường yêu dấu. Tụi em đứng lên và thầy bước vào lớp.....Ôi! kỷ niệm ngày xưa sao mà tha thiết.
04 Tháng Chín 2013(Xem: 11413)
Mưa ngày xưa đôi mắt buồn năm tháng Em xa rồi ...tôi biết nhớ thương ai Gió mưa về thương quá bóng hàng cây Ngọn đèn khuya chờ người trên lối cũ
30 Tháng Tám 2013(Xem: 13324)
Tôi vẫn yêu ngôi trường Ngô Quyền và những người bạn yêu dấu của tôi. Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau trong một ngày không xa lắm
30 Tháng Tám 2013(Xem: 11075)
Trong không khí êm tịnh, tôi trở về với cái tôi. Chung quanh sự vật cố hữu quen thuộc như muốn nói điều tự khoái… Và đó cũng là cách tôi tiễn khách.
29 Tháng Tám 2013(Xem: 13009)
Đâu có cần phải giống nhau về quan điểm chính trị, tôn giáo, hay nhân sinh quan để cùng ngồi nói chuyện với nhau về một sáng tác có giá trị được rất nhiều người thuộc nhiều thế hệ biết đến
24 Tháng Tám 2013(Xem: 11810)
Đây là một bức tranh có thể nói là của mùa xuân nhưng tác giả lại khôn khéo đưa vào đây, làm cho mùa thu không ảm đậm với lá vàng bay,
19 Tháng Tám 2013(Xem: 12962)
Những mãnh đời tị nạn, sau bao nhiêu năm ai nấy đã có nhà lầu xe hơi, mấy ai còn nghĩ gì cho một hành trình đã qua, những người đã mất trên biển, từ rừng sâu, trong lao tù.
17 Tháng Tám 2013(Xem: 17861)
Cám ơn các anh các chị người của Biên Hoà, Long Thành, Phú Hội, Phú Mỹ, Phước Thiền, Phước Kiểng… của Ngô Quyền, Tam C… cám ơn Cù Lao Phố, Cầu Mát, Đồng Nai, Tân Vạn, Bửu Long, Châu Thới...