3:59 SA
Thứ Ba
30
Tháng Tư
2024

CHUYỆN VỢ CHỒNG ÔNG HAI -NTT

18 Tháng Bảy 201411:34 SA(Xem: 10897)
CHUYỆN VỢ CHỒNG ÔNG HAI
images (1)
Hôm nay trời Cali nóng thư thiêu như đốt. Giữa hè rồi nên ông trời dậy thật sớm. Mới bửng mắt là ông đã đổ lửa thấy mà ghê.
Lão già Hai thức dây hơi muộn. Nhìn ra ngoài trời đã chói chang. Dường như cái nóng mùa hè làm hai chân như muốn sưng lên, nằng nặng.
Ông đánh răng, rửa mặt và xuống nhà. Bà vợ ông đang lui cui trong bếp. Ông bật TV và rà đài. Cái gì chớ đài Việt Nam ở Cali coi mệt nghỉ. Đài này tin tức thì đài khác cải lương, vặn nghệ. Mà cũng lạ. Càng ra nhiều đài thì phim Việt Nam lại càng làm chủ tình hình. Dường như tất cả các phim truyện sản xuất từ VN có dịp đem lên đây trình chiếu. Những chương trình truyền hình ở VN cũng thoải mái phát sóng, chả ai phản đối, ý kiến, ý cò gì hết trơn. Nhóm bạn già lính tráng của ông có hôm không được vui đã phát biểu trắng trợn:
-Có hôm tao xem TV, tao thấy chỉ còn thiếu lá cờ đỏ nữa là thành đài phát thanh tiếng nói VN.
Ông biết bạn ông nói có hơi quá đáng, nhưng thực lòng ông cũng thấy nó nói có phần không sai. Từ cách dùng từ để đọc tin tức, chuyển âm phim bộ, hay quảng cáo một số từ ngữ mới khó hiểu sau 75 đã được dùng một cách tự nhiên. Phim truyện VN dàn dựng trong nước, quay cảnh trong nước, cờ đỏ, bác Hồ, tự do, hạnh phúc tràn ngập trong phim. Những quảng cáo mỹ viện thuốc men tại VN cũng được chiếu nơi này. Có phải người mình dễ dãi quá hay không? Hay chỉ đạo về văn hóa vận của CS đã được thực hiện ở đây mỗi ngày mà ta không để ý.
Thức ăn tình thần mỗi ngày ta mỗi dùng thành quen nên không còn thấy lạ. Ta không còn cảm thấy nóng mặt khi nhìn cờ máu bay phất phới trên TV lồng trong phim truyện.Những show giới thiệu những căn nhà bạc tỉ của đại gia đỏ. Những xa hoa, phù phiếm, những lường gạt mánh khóe, những cú giết người tàn bạo mà đạo diễn lột trần trong phim VN. Nó bình thường như người dân quen ăn đồ pha hóa chất, hay nước ngập thành phố thành sông thành suối mỗi khi nước thủy triều lên. Mọi thứ thành quen, thành bình thường như sinh hoạt hàng ngày.
 Bà vợ ông có hôm buột miệng:
-Cũng lạ nghe ông. Không có cái gì của Mỹ mà VN mình không bắt chước. Bi giờ họ cũng làm "The Voice" "Dancing with the Star" rồi "Iron chef Việt Nam". Họ chửi Mỹ mà sao họ cứ đi theo bắt chước ông hé?
Ông già Hai cũng không biết phải trả lời sao. Ông thấy thương tuổi trẻ Việt Nam. Những ước mơ bay cao, mở rộng tầm mắt, nhất là về nhân quyền, tự do đã bị chận đứng, khép tội hay dùng bức tường lửa ngăn lại. Họ đành bắt chước rập khuôn những trò chơi, những cuộc thi đua vô thưởng vô phạt không dính dáng với chính trị mà nhà nước không cấm, để giải tỏa ước mơ đua chen cùng thế giới.
Ông bực mình theo luồng tư tưởng của mình. Một quốc gia mà chỉ muốn người dân ăn chơi, xa hoa phung phí. Những cái cần học hỏi để tiến bộ , nâng cao dân trí, mở mang kiến thức thì bị cấm đoán , bảo thủ
-Uống cà phê chưa ông?
-Ừa! pha cho tui một ly đi bà.
Bà Hai mang đi cà phê bốc khói đem để trước mặt chồng. Bà ngồi xuống lột vỏ khoai lang, rồi bỏ vào cái dĩa trước mặt ông nhỏ nhẹ:
-Hôm nay ăn khoai lang cho nhẹ bụng nghe ông.
Ông Hai cười nhìn vợ âu yếm:
-Chỉ có bà mới ra cái menu cắt cớ này. Ăn khoai lang uống cà phê buổi sáng
Mấy hôm nay cả hai ông bà đều mải mê coi world Cup. Thật ra bà Hai có biết gì đâu mà coi. Bà chỉ thích trái banh vào lưới, còn ngồi theo dõi từng trái banh lăn bà không đủ kiên nhẩn, buồn ngủ quá đi không vui chút nào. Nhất là bà thấy mất vệ sinh vì mấy cầu thủ cứ phun nước miếng xuống sân cỏ. Chân thì đạp nhau, hay kéo áo,thọt chân tàn bạo rất là nguy hiểm. Thỉnh thoảng để tham gia với chồng. bà vừa làm bếp vừa hỏi ông?
-Dô chưa ông? ai thắng vậy ông?
Ông Hai say sưa dán mắt nhìn màn hình cũng lơ đảng trả lời cho có lệ.
Mấy hôm đội Hoa kỳ vào trận, bà Hai cũng ráng ngồi để chứng tỏ tinh thần quốc gia. Thế nhưng cứ thấy khung thành bị tấn công ráo riết bà lại suýt xoa. Thương cho thủ môn Tim Howard của Hoa kỳ. Bà đứng dậy không thèm coi và phán một câu:
-Thôi! ông coi đi. Ngồi một hồi tui hồi hộp chắc đứng tim chết sớm.
Còn ông Hai thì như mình đang đá banh, ông nghiêng bên này, bên nọ như lách banh, tay thì vỗ, miệng la lúc lại càu nhàu. Cả con người ông theo cơn sốt đá banh.
-Nghe nói bên VN bị thua cá độ thê thảm lắm đó ông.Ba Hai nói với chồng
-Tại họ có máu bài bạc làm chi. Xem đá banh là giải trí chứ đâu phải đánh bài.
-Hình như người Việt mình có máu mê đen đỏ. Tui nhớ hồi xưa nhà nào cũng đánh đề . Sáng gặp nhau là hỏi nằm mơ thấy gì để bàn đề. Giờ thì bán vợ, đợ con theo Worldcup. Thiệt là hổng biết nói sao.
-Đó là cái bịnh ham giàu mà không bỏ sức cần lao đó bà. Ông Hai trả lời vợ. 
 Ông suy nghĩ rất nhiều về mùa world Cup năm nay. Ông rà mạng, coi báo, đọc tin tức bình luận bóng đá cũng nhiều, cùng bạn bè tranh luận cũng nhiều. Ông thương cho đội chủ nhà Brazil đã lãnh một cú xốc quá lớn. Chưa bao giờ dân chúng Brazil thất vọng như vậy. Chánh phủ đã bỏ ra một món tiền quá lớn đầu tư cho Worldcup. Thế mà kết quả đau thương chưa từng có. Chỉ có hiệp đầu thôi đã nhận về 5 trái lọt lưới. Cuối cùng kết quả 7-1 với trái banh vào lưới Đức tặng không cho đở mất mặt chủ nhà.
Câu hỏi cứ xoáy trong đầu ông là " Sao mà đội Brazil lại có thể thua một cách thê thảm dễ dàng như vậy. Đội Mỹ còn non nớt trong bóng đá,mà với đội Đức mặc dù bị tấn công liên tục, khung thành vẫn được bảo vệ một cách chặt chẻ. Đội Mỹ có thua nhưng cũng thua Đức trong danh dự. Đàng này... 
- Ông ơi! có phone VN.
Ông Hai giựt mình và chạy lại bàn cầm phone để nghe.
Người cháu gọi qua hỏi thăm và xin ông ít tiền để làm ăn.
Ông chép miệng thở dài trả lời qua loa "để coi lại" rồi cúp phone.
Ông biết là đứa cháu mình có thể thua cá độ cần tiền để xoay sở.
Một nỗi buồn về chiếm ngự lấy ông. Sao cháu ông nhẩn tâm vậy không biết. Ông đã già rồi, lương hưu chỉ để hai vợ chồng già sống an phận cuối đời. Tuổi trẻ là phải tự mình vươn lên. Sao lại trông cậy vào một người già cả đã về hưu.
Ông nghĩ tới đất nước và thở dài ngao ngán.
Người ta hay chê bai là người Mỹ thực dụng, sống cuồng loạn không nghĩ đến ngày mai. Thế nhưng có thấy người thanh niên Mỹ nào xin xỏ, dựa dẫm cha mẹ để sống. Các con ông không giàu có gì nhưng chúng đều tự lập. Cái gánh nặng của ông bà không phải con cái mà bà con ruột thịt ở VN. Bao nhiêu tiền dành dụm, chắt mót đều gửi về lo cho cả một gia tộc. Lo cho cháu từ lúc còn học tiểu học, thế mà giờ này có vợ có con vẫn gọi qua xin tiền. Dường như cái gánh nặng đời sống người dân đều trút lên vai những người nước ngoài.
- Ông ơi! chuẩn bị đi chợ nghen ông.
- Chợ nào vậy bà?.
- Cuối tuần này chùa có tổ chức phát quà cho người homeless đó ông. Mình đi Costco mua ít xà bông, kem để tặng cho họ.
-Ừa! chờ tui đi thay đồ nghen bà.
Ông bước lên lầu thay quần áo. Thôi thì không làm được điều gì lớn để đền ơn đất nước này. Mình cũng làm một việc nhỏ vậy.
Ông lại nghĩ đến người nghèo ở VN và những ngôi nhà bạc tỉ, dát vàng lộng lẫy. Ông nghĩ đến dàn khoan đang chễm chệ ngoài khơi và lời nói trịnh thượng của đại diện Trung Cộng. 
Ngày xưa VN mình có một vị Tổng Thống Ngô Đình Diệm tài ba ,đạo đức. Ngài đã đem lại sự hòa bình, tự do và phồn vinh cho đất nước.Có ai dám nói một lời khinh miệt hay đụng chạm đến tinh thần dân tộc của Việt Nam đâu. Đội banh VN cũng đã từng tham gia các giải Đông Nam Á và có tiếng một thời. Sài Gòn vang danh với tên gọi Hòn Ngọc Viễn Đông và mỗi khi Tổng Thống đến nước nào cũng được đón tiếp một cách trang trọng theo lễ nghi quốc khách. Ôi! Thời vàng son đó có còn đâu.
Ông nghĩ đến đội banh Đức vừa giựt cúp vàng. Đến bà thủ tướng Angela Merkel tài ba. 
Ông ao ước "Phải chi, phải chi nước mình bây giờ có một người lãnh tụ tài ba dám đối mặt với sự bất công phi lý của chế độ Cộng Sản như vậy thì đở biết bao.
NTT
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11309)
Viết về anh cũng như tôi đang nhớ tới những kỷ niệm đầu tiên của tôi với cây bút. Bài viết ngắn này cũng ngắn ngủi như mối giao tình (chưa hề gặp mặt nhau) của hai anh em mình..
27 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10912)
Tôi xin gửi lời chúc phúc và chân thành cảm tạ đến ông bà cha mẹ đã sinh ra và nuôi nấng tôi từ ngày ấu thơ đến lúc trưởng thành, cám ơn anh chị em đã cùng tôi chia ngọt
26 Tháng Mười Một 2013(Xem: 13114)
Nhớ về thầy, tôi cũng không sao quên một kỷ niệm của thời đi học. Hôm đó như thường ngày, sau khi chấm dứt những lời giảng văn hoa - bóng bẩy, tiếp theo thầy cho cả lớp làm bài
25 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11019)
Trách nhiệm thôi ư? Không, với má đó là bản năng, là hơi thở là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của má.
25 Tháng Mười Một 2013(Xem: 13328)
Và hình như tôi có được đôi chút thỏa mãn. Ông Phan soi chiếu cho tôi thấy đôi nét về cha tôi và về phần ông, ông cũng hé cho tôi thấy tầm mức của một quyền lực đang lớn.
25 Tháng Mười Một 2013(Xem: 12486)
tạ ơn Thượng Đế đã ban cho tôi hơi thở, sự sống no đủ an lành và biết bao nhiêu ân huệ khác mà tôi không đếm được.
24 Tháng Mười Một 2013(Xem: 12591)
tôi vẫn chưa nói được một câu: “mẹ, con thương mẹ” để rồi ân hận khóc thầm trên chuyến bay dài xuyên Thái Bình Dương!...
23 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11971)
biết cảm nhận nỗi đau của tha nhân. Dù biết rằng vui mừng có giới hạn nhưng đau khổ vô bờ bến. Ước chi… ước chi… sương đã tan và nắng đã lên ở cuối đường.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 15020)
Cài trâm, xóc áo vẹn câu tòng Mặt ngã trời chiều biệt cỏi đông Khói toả rừng Ngô ung sắc trắng Duyên xe về Thục đượm màu hồng
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11751)
Người ta đâu thể phung phí cả tuổi thanh xuân trong việc trồng trọt vun xới cây thương yêu và tin cậy trên một mảnh đất - tưởng là màu mỡ
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10687)
còn người Việt chúng ta phần đông làm những việc không tên miễn sao có hai bửa cơm là được rồi, còn các chị em ta không gì ngoài bán trôn nuôi miệng.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10943)
Người ta nói sắc đẹp vốn là bạn đồng hành của dối trá và phản bội. Tôi không hoàn toàn tin như vậy.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11151)
Tiếc thay cái tên Hoang Vu không xuất hiện nữa, vì nếu Nguyễn Xuân Hoàng còn làm thơ, bầu trời thi ca Việt Nam sẽ thêm một vì sao sáng.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 9974)
Tôi hứa tôi sẽ về thăm Mossard, về thăm sân trường cũ, dầu lửa thời gian có đốt cháy khung trời của tuổi thơ, khung trời của tuổi mơ và khung đời có tôi làm học trò nội trú.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11431)
Tôi giống như cây mía đã róc vỏ, bị đun đẩy vào cái máy ép. Tôi chỉ có thể ra ở đầu kia chứ không thể lui lại ở đầu này
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11165)
Tàn hơi nhựa vẫn dâng trào Hiến dâng chàng chiếc cẩm bào luyến lưu Ngõ quanh dẫn lối tương tư Xa anh gối mộng úa từ thiên thu
10 Tháng Mười Một 2013(Xem: 13868)
Chị Hoàng Thị Kim Oanh bây giờ vẫn nền nã dịu dàng, nhưng không hề “ ngầm ý khoe khoang” hay “ giả bộ ngoan hiền”, như lúc sinh thời nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên đã “trách oan
10 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10783)
Những giọt mưa bụi phơn phớt bay, tôi hình dung được giọt nước mắt của thầy trong đôi lần phải khóc. Mọi việc đều có sự an bài với người có niềm tin.
07 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11456)
Ông Phan làm tôi sợ. Quả thật những giây phút cuối cùng của cha tôi đã không có tôi bên cạnh. Cha tôi, người đàn ông rượu chè be bét đã ám ảnh tôi suốt một thời tuổi trẻ.
07 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10237)
"ở một nơi không phải là nhà", đặc biệt là đối với những người Mỹ gốc Á, vẫn nhiều hơn gấp ngàn lần ở quê hương chôn nhau cắt rốn của mình.
30 Tháng Mười 2013(Xem: 12785)
Cảm ơn tình bạn anh cho tôi, như cánh diều bay êm ả trên những tầng mây khi tụ khi tan, khi gần khi xa, như có như không, một tình bạn chân thật, giản dị, để có khi nào nhớ về
30 Tháng Mười 2013(Xem: 12042)
Hơi ấm từ bàn tay người ấy truyền sang, cô cảm thấy bàn tay rồi đến cánh tay cô ấm dần. Trái tim cô đơn, buồn tủi của cô giờ cũng như ấm lại
30 Tháng Mười 2013(Xem: 18018)
Nếu các bạn ngại vào Beauty School, các học viên chưa rành nghề sẽ làm mái tóc của bạn không như ý, các bạn đừng ngại, ông thầy sẽ đến và mái tóc của bạn sẽ vừa ý ngay
26 Tháng Mười 2013(Xem: 12942)
Nhưng biết làm sao khi tôi thương nhớ mà vụng về không diễn tả được, nhưng hãy tin tôi, đằng sau những con chữ là một tấm lòng, là nỗi nhớ thương ngày càng dày lên theo tuổi tác
24 Tháng Mười 2013(Xem: 11758)
Khi sống xa quê hương, người ta nhớ nhiều thứ. Có những điều tưởng như đơn giản mà khi không còn trong tầm tay, mới thấy đó như là một báu vật
23 Tháng Mười 2013(Xem: 11998)
Dù sao tôi đã lấy ra khỏi kệ cuốn Sứ Quân của Machiavelli. Tôi lơ đãng lật từng trang sách và tôi dừng lại ở Chương Mười Bảy, màu mực đỏ gạch dưới hai câu:
17 Tháng Mười 2013(Xem: 12240)
Cám ơn đời đã cho ta có cái may mắn còn được cái tình người trong những nhiễu thương của cuộc đời, cái tình bạn muôn thuở.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 13067)
Tôi lại nghĩ. Chỉ có mấy quyễn sách long bìa, rách gáy, tôi còn không nở vứt đi, thì làm sao tôi có thể yên tâm mĩm cười bỏ cái thân nhục dục này xuôi tay nhắm mắt.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 12520)
lạc loài của một người sống không đúng chỗ của mình, nhưng không làm gì được để thay đổi tình thế. Ít nhất, họ cũng tìm được tình bạn, ngoài tình thầy trò.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 12390)
Vây mà tôi sắp từ giả họ, từ giả cái sân nho nhỏ trước nhà, hàng cây ăn trái phía sau tôi trồng và chăm chút . Giả từ cái park với những dãy ghế râm mát, những kỹ niệm vui đùa với con và cháu
10 Tháng Mười 2013(Xem: 19080)
Đà Lạt Du Ký mãi mãi là chấm son trong hồi ức tuổi già của mỗi thành viên, nó sẽ là hành trang trong cuối cuộc đời mỗi chúng tôi cho đến khi nhắm mắt, xuôi tay.
05 Tháng Mười 2013(Xem: 12842)
nhớ lại lời ông Thầy cũ, rồi nhớ câu ngạn ngữ Việt Nam "trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết" mà thương cho những người dân bình thường.
04 Tháng Mười 2013(Xem: 11783)
Hôm nay trang Web nhà mình tròn 3 tuổi. Tôi xin gửi đến Ban Biên Tập lời cám ơn chân thành. Những người đã góp một bàn tay và khối óc thành lập và phát triễn trang Web này
03 Tháng Mười 2013(Xem: 11592)
Tôi hỏi tại sao như thế, anh chỉ cười huề. Chàng tỳ kheo trẻ giữa phố đông người, chừng như đã bắt được nhịp nghĩ suy của chú sa di đang tập tành thõng tay vào chợ.
02 Tháng Mười 2013(Xem: 12199)
Chàng nghĩ miên man “Sau nầy ở mặt trong chuồng nên ghi “Sở Thú”, còn ở bên này chuồng nên treo bảng “SỞ NGƯỜI” cho công bằng.
27 Tháng Chín 2013(Xem: 12207)
Vâng! Đời người tội nghiệp như vậy. Có những chiếc lá xanh tươi tốt, đã bị một biến cố xa cành tan tác trong cơn gió lốc. Tôi lại nghĩ đến hơn 40 năm trước
25 Tháng Chín 2013(Xem: 12207)
Chỉ có chừng này thôi sao? Đổi một buổi tối họp mặt bạn bè chỉ để nhìn ngó chừng này con người xa lạ, và uống một ly rượu?
21 Tháng Chín 2013(Xem: 12134)
Tôi thấy mấy người đàn bà tụ thành nhóm nhỏ, cười cười nói nói. Còn đám đàn ông với thuốc lá trên môi, ly rượu trên tay đang sôi nổi trò chuyện.
21 Tháng Chín 2013(Xem: 12321)
Tôi khóc nhiều nhưng anh ba vẫn không đổi ý. Sau vài lần gặp nhau trong nước mắt, tôi tìm cách tránh mặt anh… Tôi cố trốn, anh cố tìm… Rồi mùa thi đến, tôi miệt mài với đống bài vở chất chồng
18 Tháng Chín 2013(Xem: 11818)
Tôi biết chắc là tôi sẽ lạc lõng trong cái thế giới quyền lực và hào nhoáng kia, nhưng không hiểu cái gì đã xô đẩy tôi, vô hình nhưng mạnh mẽ.
16 Tháng Chín 2013(Xem: 13241)
Mùa Thu đẹp lắm, rừng Thu bát ngát lá vàng rơi, từng đàn nai nhởn nhơ bên dòng suối thơ mộng, dẫm chân lên đám lá khô xào xạc nghe rất vui tai...
14 Tháng Chín 2013(Xem: 11273)
Như trong bản tình ca Ngày xưa Hoàng Thi của Phạm Duy, Em tan trường về Anh theo Ngọ về, nhưng đây không phải Hoàng thị Ngọ mà là chắc có lẽ là bạn Ngọ thì phải
14 Tháng Chín 2013(Xem: 12331)
Nhưng em dường như thấy lại rõ ràng ngôi trường yêu dấu. Tụi em đứng lên và thầy bước vào lớp.....Ôi! kỷ niệm ngày xưa sao mà tha thiết.
04 Tháng Chín 2013(Xem: 11407)
Mưa ngày xưa đôi mắt buồn năm tháng Em xa rồi ...tôi biết nhớ thương ai Gió mưa về thương quá bóng hàng cây Ngọn đèn khuya chờ người trên lối cũ
30 Tháng Tám 2013(Xem: 13321)
Tôi vẫn yêu ngôi trường Ngô Quyền và những người bạn yêu dấu của tôi. Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau trong một ngày không xa lắm
30 Tháng Tám 2013(Xem: 11074)
Trong không khí êm tịnh, tôi trở về với cái tôi. Chung quanh sự vật cố hữu quen thuộc như muốn nói điều tự khoái… Và đó cũng là cách tôi tiễn khách.
29 Tháng Tám 2013(Xem: 13009)
Đâu có cần phải giống nhau về quan điểm chính trị, tôn giáo, hay nhân sinh quan để cùng ngồi nói chuyện với nhau về một sáng tác có giá trị được rất nhiều người thuộc nhiều thế hệ biết đến
24 Tháng Tám 2013(Xem: 11808)
Đây là một bức tranh có thể nói là của mùa xuân nhưng tác giả lại khôn khéo đưa vào đây, làm cho mùa thu không ảm đậm với lá vàng bay,
19 Tháng Tám 2013(Xem: 12959)
Những mãnh đời tị nạn, sau bao nhiêu năm ai nấy đã có nhà lầu xe hơi, mấy ai còn nghĩ gì cho một hành trình đã qua, những người đã mất trên biển, từ rừng sâu, trong lao tù.
17 Tháng Tám 2013(Xem: 17849)
Cám ơn các anh các chị người của Biên Hoà, Long Thành, Phú Hội, Phú Mỹ, Phước Thiền, Phước Kiểng… của Ngô Quyền, Tam C… cám ơn Cù Lao Phố, Cầu Mát, Đồng Nai, Tân Vạn, Bửu Long, Châu Thới...