2:23 CH
Chủ Nhật
28
Tháng Tư
2024

Hồi xưa tui đi học Chương 6 - Con gà con lang thang

10 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 20348)

Người đời thường hay nói tuổi trẻ mau quên, chuyện vui buồn nào rồi cũng theo dòng thời gian mà nhạt nhòa tan biến.

Cũng đúng cũng không. Nhất là đối với một tên nhóc 7,8 tuổi như tui ngày đó.

Bị thầy cô đánh mãi bằng roi mây mỗi ngày nên cái mông nho nhỏ dể thương của tui lúc nào cũng có những lằn bầm tím xanh đỏ dọc ngang như dấu bánh xe in trên bùn tháng hạ, rồi còn bị cô giáo lấy thước khẻ vào lòng bàn tay ngày mấy cái làm cho tui có 2 cái lòng bàn tay đỏ hỏn không thua gì bàn chân con gái còn son vậy mà tui vẫn tính nào tật nấy, tui vẫn đi học trể muôn năm.

Khổ hơn nữa là bây giờ tui đã lần mò leo lên tới lớp ba của ông giáo Bỗ. Cái ông thầy này bặm trợn bự con lại chơi cái roi dài thòn nên uýnh đau lắm chả bù với cái thước của cô Nữ hay là cái roi mây cụt ngũn của thầy Nữa. Nhà của ổng ở sau tiệm may Nam Long gần chợ.Thầy Bỗ làm thầy giáo tự hồi nào hỏng biết mà ổng cũng đã từng quất roi mây lên mông ông già tui.

Ông già tui thường hay khoanh tay cúi đầu chào ổng mỗi khi lên nhà bác Hai Thiện chủ tiệm may để nhậu. Chắc là vì muốn dợt tui cho kỹ lưỡng hơn nữa nên thầy Bỗ bảo Ba tui cho tui ở lại học lớp ba với ổng thêm một năm nữa mặc dù tui dư điểm lên lớp nhì của thầy Hưng ba của thằng Điền trong cư xá Đoàn văn Cự. Cũng nhờ vậy mà tui được làm trưởng lớp năm sau. Đó cũng là lần cuối cùng trong đời tui có được một cái chức vụ gì kêu nghe có vẻ bề thế quyền uy bà con vị nể.

Thỉnh-thoảng tui vẫn còn ráng đứng trước Ty Cảnh-Sát mà đợi nhỏ Mai, cho dù đã 2 năm trời biền biệt chiều trôi, mấy chiếc xe bò giờ cũng không còn được đi qua thành-phố nữa. Thế mà đôi khi vẫn còn một thằng bé con tay cầm khúc bánh mì đứng thẩn-thờ mong đợi bóng dáng một hình bóng thân thương.

Đôi khi tui quên bẳng đi dăm ba tháng, hớn hở vui đùa với lủ bạn trong xóm trong trường chỉ để rồi một sáng nào đó cái gương mặt tròn tròn với hai con mắt buồn dịu vợi lại hiện lên làm cho tui muốn ngồi khụy xuống bên đường với hai hàng lệ rơi .

Những lần như thế tui thường trốn học, giấu cặp trong cái bụi chuối ngoài sau rạp hát Biên Hùng rồi đi lang thang dọc theo đường quốc-lộ 1 mà hồi đó tụi tui nghe người xung quanh kêu là đường đấp mới.

 0O0

Quốc-lộ 1 là con đường chính chạy ngang thành-phố BH rồi đi xa xa lắm, đi tận mãi ra ngòai Bắc, nơi có nhà của ông bà Cố, Má tui bảo như thế cho dù tui chẳng biết Bắc với Nam là cái chi mô. Chỉ biết là ông bà Nội đã chọn Biên Hòa làm quê hương từ nơi xa xôi đó.

 Với tui ngày đó thì nó là con đường dẫn đến cây cầu Gành, sông Đồng Nai nước chảy chia hai, ai dìa Gia-định Đồng Nai thì dìa. Đi ngược lại thì ra Tam Hiệp, Hố Nai, Phúc Hải nơi có nhiều nhà thờ với mỗi sáng Chủ Nhật trong tiếng chuông ngân, đầy những người lớn lẫn trẻ con ăn mặc đàng-hoàng lịch-sự nắm tay nhau đi lể đầy đường.

Mấy bà bác, mấy chị lớn lẫn tụi con gái ưa huýt hứ đều mặc áo dài trắng trang nghiêm đi dung dăng dung dẻ chật cả quảng đường quốc lộ. Có khi họ còn mang theo những bó hoa đầy màu sắc. Thỉnh thoảng tui thấy mấy thằng bạn tui chạy lúp xúp theo sau lưng mấy đứa con gái.

Lớn lên tui vẫn thích nghe tiếng chuông ngân nga bất kể là chuông chùa hay chuông nhà thờ, đối với tui nghe như là một lời thì thầm nhắn nhủ êm đềm tự cỏi hư-vô.

Hai bên đường thuở xa xưa đó toàn là ruộng lúa dế kêu cóc nhảy, chảy dài đến tận bờ sông, trên đường chỉ thường là những chiếc xe đò liên-tỉnh chạy bằng dầu cặn phun khói mịt mù, chất đầy bao bố, cần xé hay xe đạp, xe gắn máy trên mui với anh lơ xe đeo tòn ten phía sau lúc nào cũng liên miệng la lên cái câu:

-Vô vô em ! 

Bất kể là em nào già hay trẻ. Nhiều khi chỉ là một bà già trầu hom hem chiều nhạt nắng. Bả mà quay lại nheo mắt cười tình thì coi chừng anh hết tòn ten.

Kinh nghiệm máu xương đã dạy cho tui biết là đi lơn tơn trên khúc đường này phải để ý coi chừng mấy chiếc xe đò. Không phải tui sợ bị xe đụng, có bị đụng bao giờ đâu mà sợ? Tui sợ là sợ mấy bà già trên xe phun bã trầu đỏ hỏn như máu làm lem nhem cái áo sơ mi trắng Nguyễn Du của tui. Tui lại phải coi chừng mấy cái lá chuối gói bánh tét, bánh ú hay xu xê gì đó cứ hể thấy tui là cứ bay ào xuống, lạng qua lạng lạng lại để rồi cuối cùng thì ụp dính ngay chóc vô cái mặt nham nhở trước tuổi của tui.

Mà lạ thiệt nha, nhiều lần tui đã phòng bị kỹ càng, vừa thấy mấy cái lá bay ra là tui đã cố sức quẹo cong cái cần cổ né tránh mà vẫn không thoát nạn. Mặc cho tui hết né qua phải rồi đến trái, có khi còn ngồi thụp xuống như con nhà võ lành nghề mà mấy miếng lá quỷ quái vẫn cứ lững lơ theo chiều gió tà tà nhắm ngay cái mặt đẹp của tui mà lạng theo cứ y như là...gái mê trai.

Riết rồi tui chán quá bèn xài chữ Nhẫn của con nhà Phật. Tui không thèm né nữa. Cứ cắm đầu mà đi, miệng lâm râm đọc thần chú úm ba la. Tui áp dụng cái câu thầy Chín đã dạy:

- Mặc cho lá bay trầu nhổ… khách trọc đầu cứ đi.

Vậy mà được việc lắm nha, cái tỷ lệ bị ăn đạn lại thấp hơn rất nhiều. Đúng là người tính hỏng bằng trời ha !

Khác với con đường Trịnh Hoài Đức mà tui đi học hàng ngày, cái đường đấp mới này chẳng có nhà cửa phố xá cây cối chi hết. Chỉ là một con lộ tráng nhựa đen xì thẳng băng xẻ ngang mấy cái ruộng lúa. Cũng vì thế mà rất ít khi có người đi bộ trên quảng đường này, nhiều khi chỉ có mình tui âm thầm gậm nhấm nỗi thù trên lưng ngựa hoang.

Những lúc lang thang ở đây tui thích nhất là nhìn cái xe lửa đến từ Sài Gòn hú còi phụt lên từng bụm khói trắng chạy chầm chậm vô ga trông giống y như là tranh vẻ. Còn thêm một cái mà tui ưa nhìn nữa là cái khúc đường ngắn Công Lý bên tay mặt. Ở đó có nhiều cái nhà to lớn đồ sộ với những cái sân vườn đầy cây cảnh lạ mắt cùng với cái sân tenis bên hông. Lâu quá rồi tui quên mất tên là nhà của ai nhưng tui thường đứng ngắm nghía cái cây kiểng gì có lá trông giống như cây chuối mà lại tỏe ra như cái quạt. Tui có nhiều bạn bè con nhà giàu trên con đường này nhưng không thể nói ra ngay bây giờ là vì tui đang trốn học.

Đôi khi cũng có một vài chiếc xe nhà binh hay xe jeep chạy tà tà ngang qua. Vào những năm tháng ấy chiến-tranh chưa tràn về phố thị, mấy anh lính ngồi trên xe trông rất lè phè, lúc nào cũng tay ôm súng nhưng mắt luôn dõi tìm một bóng áo trắng nữ-sinh hay một em bán nước mía. Hồi đó tui nghĩ hoài mà không sao hiểu nổi tại sao mấy ông lính đều khoái nhìn đàn bà con gái. Chị Gấm có lần bảo chắc là mấy ổng muốn bắn họ. Thiệt hong đó bà, tui thấy mấy ổng cười tươi như hoa mà. Chị xạo vừa thôi chứ !!!

Tui chỉ đi mà thường thì không biết đi đâu, vừa lang thang vừa ngó trời, ngó ruộng, ngó xe. Thấy một con gà của ai chạy băng qua đường tui lại càng buồn tủi. Tui nhớ con gà mái có bộ lông vàng khè của tui năm trước. Nó cũng đã chết rồi, nó được xếp nằm ngay ngắn trên dĩa, hai tay bị bẻ quặt ra đàng sau.. Nó đã thành gà rô-ti. Nhớ đến nó tui lại bực mình Má tui. Cái bà già này !

 0O0

Sau khi dư ra được một số tiền do việc mua rẻ bộ đồng-phục của thằng chết, vài tháng sau khi thấy tui chưa chết theo nó, má tui mua cở chục con gà con mới nở còn nhỏ xíu vàng khè kêu chíp chíp đem về nhà nuôi.

Tui xí phần một con có vẻ có nhiều lông nhất, xin Má tui một sợi chỉ đen cột vô chân làm dấu, tui đặt tên nó là con Mai như để tưởng niệm một chuyện tình đã qua.

Ngày nào đi học về ngang ruộng lúa tui cũng đều bắt vài con trùng hay mấy con cào cào châu chấu, có khi là dế đá thua bị chết trong trường mang về cho con gà Mai của tui ăn. Chắc cũng vì thế mà nó thường hay chạy ra phía trước sân mỗi khi tui về, cái đuôi màu vàng ngoe nguẩy, mỏ mổ lung tung dưới chân. Có khi còn làm một bải vàng khè. Nó có vẻ lớn lẹ hơn tui.

Chị Lan ở gần nhà mỗi khi đi học về thấy tui đang o bế con gà thường hay dừng lại mà chọc quê vài câu cho hã dạ cái chuyện gì không biết.

- Nhỏ mà nuôi gà lớn " nui gái ". hi hi...-

- Kệ tui, sao bà rảnh quá vậy? mà " nui gái " là cái gì?

- Mai mốt lớn như tao thì biết. Chỉ xách cặp đỏng đảnh bỏ đi còn eo éo ngâm thơ:

Em đi anh ở lại nhà

Chiều hôm ve vuốt con gà ngẩn ngơ

Thấy cái mông lắc lư của bả mà tui muốn lượm ngay cục đá bự hoặc là một viên bì kẽm mới đã. Kỳ thiệt nha, tui quậy phá uýnh lộn có tiếng ở cái xóm này mà sao mấy bà mấy chị lẫn tụi con gái cứ hay rề rề đến chọc. Bây giờ già rồi cũng vẫn vậy. Má tui nói tui có số đào hoa từ thuở lên ba. Bả vẫn thường hay khoe khoang với mấy bà bạn rằng là :

- Mới 5 tuổi mà đã tính chuyện dẫn gái dìa nhà.

 Lâu lâu Má tui bảo chị Gấm bắt một con làm thịt khi nhà có cúng giỗ hay bạn bè của ông già tui tới nhậu. Ba tui nhậu dữ lắm, hầu như ngày nào ổng cũng có độ, khi thì trong mấy cái quán cóc ngoài rạp hát, lúc thì trong quán bà Năm cháo lòng trong ga xe lửa, cuối tuần thì lại cáp độ ở nhà.

Có khi ổng nổi hứng rủ mấy chú mấy bác trong phi-trường lấy cái xe jeep chạy tuốt xuống Sài Gòn nhậu trong mấy cái quán thật là mắc tiền, những lần như thế tui thường thấy Má tui ngồi lặng lẽ đếm đi đếm lại cái cọc tiền bả gói trong bọc nylong nhét tận dưới gầm giường.

Tui cũng không hiểu sao ổng ăn nhậu hút sách cả một đời mà bây giờ chỉ còn một năm nữa là đủ 90 mà ổng vẩn còn hút và nhậu rồi lại nhậu với hút. Tuy có phần nào ít hơn lúc xưa vì chắc ổng phá mồi dữ quá nên mấy ông bạn nhậu của ổng hầu hết đã bỏ ổng mà đi nhậu quán xa miền miên viễn.

Giờ thì ổng thường ngồi nhậu một mình trong một góc sân, cặp mắt lừ đừ nhìn mãi tận đâu đâu, ít khi nói một tiếng nào. Mà có nói chi thì chỉ cần một tiếng mở đầu là ai cũng biết hết cả câu chuyện.

Trở lại chuyện con gà Mai, có lẽ má tui thấy tui quá thương mến con gà như một người bạn thân nên bả cho làm thịt những con khác trước mặc dù con Mai của tui mập tròn hơn cả đám. Mập hơn chị Gấm nhiều.

Cái ngày đó rồi cũng phải đến, chưa về đến nhà đã thấy đứa em gái út bỏ chơi trong cái miểu thờ Thần Hoàng bên đường chạy ra mét một câu nghe tê tái cái lòng anh:

- Má làm thịt con Mai của anh rồi.

Buồn bả nghẹn ngào nhưng tui không khóc, chỉ từ chối không ăn cơm thịt gà hôm đó. Mặc cho chị Gấm chọc ghẹo tới cở nào tui chỉ ăn cơm với xì dầu. Nhìn cái đùi gà nằm trên dĩa với những lằn dao chặt ngọt qua lớp da vàng óng đầy mở tui thù chị Gấm chi lạ.

Không hiểu sao nhưng tui đã có cái tính suy nghỉ đâu ra đó đàng hòang từ thuở nhỏ, đó chỉ là một con gà, thì đành phải chịu vậy thôi, nhưng nhỏ Mai là con người ! Nên tui cứ nhớ thương trong niềm uất hận.

 0O0

Mãi nghỉ đến con gà tui đã đi đến chân cầu lúc nào không hay.

Vào giờ này bờ sông vắng teo, trên bờ chẳng có một trận đá banh, không có một đám chơi đánh đáo ăn tiền, dưới sông cũng không thấy tên nhóc nào đang tập lội, mấy chiếc ghe nhỏ đã ra giữa dòng câu cá.

Buồn tình tui leo lên cái cây ngay bờ sông có một cái cành bự đâm ra tận mặt nước, tụi tui thường đứng trên đó mà 1,2,3 lông nhông cắm đầu nhảy xuống sông.

Ngồi trên cái cành cây cao đó cho tui một thấy cả một khoảng trời hiền lành đơn sơ mộc mạc của xứ Biên Hòa. Một cảnh trời trăng mây nước êm đềm thanh thản tựa như tranh .

 Thả mắt theo ngược dòng nước chảy, tui thầm nghỉ nếu mình cứ đi mãi qua khỏi cầu Mát, đi qua nhà tù đi luôn qua chợ lên tận trên thượng nguồn thì chắc là sẽ thấy cái chổ khởi điểm của dòng sông, nó ra sao tui muốn biết. Có lần tui nói với thằng Định như thế thì nó lại rụt rè co vòi :

 - Coi mà làm gì ? Thì chắc nó cũng xì xì ra rồi chảy ngoằn ngoèo như con gái đái vậy thôi! Có thể có ma da.

Đúng là cái thằng cù lần như trời đã định. Chuyên môn làm người giang hồ mất hứng.

Nhìn những chiếc ghe thương hồ chở đầy hàng hóa lẫn theo những cái phà chở đầy cát, đá, cây gổ từ từ trôi qua tui ước gì họ dừng lại cho tui quá giang đi theo một ngày, chắc là vui lắm, hay là một cái thuyền con với cái chị chèo bằng chân cũng được, tui muốn theo con thuyền ra tận cuối dòng sông để trông thấy biển.

Ngày đó tui thường tự hỏi sông biển nối liền với nhau sao lại khác màu. Đem hỏi chị Gấm thì bả bảo rằng :

 -Thì khác nên mới kêu là sông với biển !

Hừm, cái bà này lúc nào cũng nói chuyện đơn giản đời em như Năm xe be bự hơn Bảy xe bò. Vậy mà cũng đòi tên Gấm, chắc là cái ông thư ký ở dưới xã đánh máy lộn, có thể là Gấu hỏng chừng. Nói cho vui vậy chớ tui nhớ thương chị Gấm chẳng kém gì nhỏ Mai. Tui không có chị có anh còn chị Gấm đi ở mướn một mình chẵng có ai nên hai chị em thường hay thủ thỉ chuyện trò đũ thứ trên trời dưới đất. Tui hiểu biết hơn mấy tên nhóc cùng tuổi có lẽ là nhờ vào đó.

Chị Gấm tui đã dẫn bầy con đi từ sông ra biển ngày đó rồi đi mãi phương nào chẳng thấy về. Sao ai cũng bỏ tui mà đi đâu hết vậy. Mai này có còn gặp lại hay không?

 0O0

Ngồi thơ thẩn một mình trên cành cây, ngoài bờ sông gió sông lùa qua ống quần sort rộng thùng thình một lúc thấy chán và lạnh, tui tuột xuống quay trở về hướng cũ.

Lần này tui chọn đi theo những cái bờ đê trên mặt ruộng dọc theo đường rày xe lửa cho gần hơn, có thể bắt được vài con dế than ngang tàng trên chiến trận nếu gặp hên.

Ruộng lúa vào lúc này đã gặt xong, nước đã cạn, chỉ còn là những đống rơm màu vàng ối được chất ngay hàng thẳng lối trên mặt ruộng sình lầy đầy những lằn nứt nẻ dọc ngang.

Cứ lo cắm đầu nhìn xuống mặt ruộng tui vấp phải cái cuốc của ai bỏ quên trên bờ đê lộn nhào nguyên con xuống ruộng kêu cái oạch.

Chẳng có đau đớn gì nhiều, chỉ hơi trầy đầu gối chút xíu nhưng cái làm tui lo lắng là bộ quần áo giờ đã lem nhem bùn xình đen thui xám xịt.

Thế này thì bỏ bu rồi, làm sao đi về nhà đây ? Cở này tối thiểu cũng phải chục roi với bà già.

Sợ quá tui ngó quanh quẩn tìm nước để rửa tay chân lẫn giặt sạch quấn áo nhưng thật là khổ cái đời tui, toàn là nước sình đục ngầu đen thùi lùi.

Nghe mùi khét lạn theo gió tui mừng gần chảy nước mắt,

Cở gần vài trăm thước về hướng nhà ga, sau mấy bụi tre một làn khói đen đang bốc thẳng lên trời. Lò Rèn !

Phải rồi, lò rèn của bác Hai, cứ đến đó xin nước giặt đồ.

Như người vừa tìm ra chân-lý, tui cắm đầu chạy.

Bịch ! Lại vắp phải cái cuốc quỷ quái một lần nữa. Chụp lấy cái cán cuốc tui định quăng nó ra xa nhưng bổng đổi ý tui vác nó lên vai chân đi cà nhắc về hướng lò rèn.

Còn tiếp

Hoàng Duy Liệu

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Tám 2013(Xem: 17842)
Cám ơn các anh các chị người của Biên Hoà, Long Thành, Phú Hội, Phú Mỹ, Phước Thiền, Phước Kiểng… của Ngô Quyền, Tam C… cám ơn Cù Lao Phố, Cầu Mát, Đồng Nai, Tân Vạn, Bửu Long, Châu Thới...
17 Tháng Tám 2013(Xem: 13148)
Thầy của chúng tôi, một bệnh nhân hạnh phúc , nỗi đau của thể xác sẽ vơi đi nhờ những viên thuốc nhỏ xíu , và nhờ chân tình của đồng nghiệp và học trò…
14 Tháng Tám 2013(Xem: 12034)
Tôi vẫn nghĩ, ai mà chẳng có một bà mẹ. Tuy vậy mãi về sau tôi mới hiểu vì sao cha tôi lúc nào cũng nhắc tới câu nói trên
13 Tháng Tám 2013(Xem: 14212)
Những chiếc ghế còn bỏ trống không chỉ là một tiếng nói, mà còn là một thông điệp cho những người sống. Bài thơ không chỉ viết cho một người mà cho nhiều người…
13 Tháng Tám 2013(Xem: 14324)
Vậy là chai dầu không cùng tôi trở lại quê Mẹ. Nhưng hơn bao giờ, tôi thấy chai dầu xanh đang ở trong tim mình.
12 Tháng Tám 2013(Xem: 13859)
Hãy bắt chước đúng y việc nào ông dạy, nhưng cố tránh những việc ông mày làm… khi ông bắt buộc chúng con đi vào khuôn phép!
11 Tháng Tám 2013(Xem: 12128)
Đám sinh viên Nam Kỳ Quốc mượn tạm gia đình các thầy để giải sầu xa xứ. Các thầy đã dang tay đón lấy những đứa con sớm rời tổ ấm này.
11 Tháng Tám 2013(Xem: 12031)
có ý thức cảnh giác với” bọn con trai” nên tôi cố tìm cách “thoát” khỏi anh trong lúc này, may thay, vừa đến ngả tư, một chiếc xe bus trờ tới rồi tấp vào trạm
01 Tháng Tám 2013(Xem: 13188)
Hãy chăm chút những đóa hồng nhung thơm phứt và xin đừng, xin đừng đạp lên chúng tôi: Những đóa hoa dại nhỏ nhoi bên đường.
30 Tháng Bảy 2013(Xem: 13508)
Chút tình cảm quê hương còn sót lại trong Má tôi chắc đã chôn vùi với Ba tôi rồi. Nói vậy mà sao mắt bà vẫn ướt. Xúc động vẫn còn trào ra từng kẽ mắt, vành môi run... Làm sao quên được ký ức tươi đẹp đó phải không Má?.
30 Tháng Bảy 2013(Xem: 10314)
Những người bạn quê nghèo thời thơ ấu bây giờ đã trôi dạt mỗi người mỗi nơi. Một số đã nằm xuống thảm thương trong cuộc chiến ý thức hệ giữa Tự Do và Cộng Sản
27 Tháng Bảy 2013(Xem: 13108)
Nhìn lại “ Một Thời Thơ Dại” thấy thương và nhớ nhiều lắm. Nhớ chợ Biên Hòa, con đường Công Lý, cây cầu Rạch Cát để về Cù Lao. Nhớ hết tật xấu một thời để thương lấy tha nhân.
22 Tháng Bảy 2013(Xem: 12355)
Những cựu chiến binh Hoa kỳ, cựu Quân Nhân VNCH con không được dịp biết tên. Nhưng với cái nhìn của kẻ hậu sinh các chú, các bác đã đến đây bằng tấm lòng với bao ý nguyện dở dang. Xin cho con một sự kính trọng và quý mến.
20 Tháng Bảy 2013(Xem: 11892)
Biên Hòa thuở thanh bình, dẫn ta đi thăm lại các cảnh cũ, từ Cù Lao Phố đến núi Bửu Long và làng bưởi Tân Triều, từ quán Mì Chú Mừng trong hẻm nhỏ cạnh tiệm ảnh Phạm Lung cho tới Dưỡng Trí Viện v.v…
20 Tháng Bảy 2013(Xem: 12700)
có một nơi bây giờ là ban đêm, một người Thầy, một người Cô hay đồng môn, một mình trước màn ành nhỏ cũng cũng chung vui với nụ cười trong ngấn lệ.
17 Tháng Bảy 2013(Xem: 11019)
Tôi xin mượn lời cuối để cám ơn ban tổ chức đã không ngại khó khăn đã thường xuyên tạo cơ hội cho Thầy Cô, học trò cùng vui chơi với nhau
02 Tháng Bảy 2013(Xem: 12406)
Cô trong tâm tưởng của em lúc nào cũng là một vị thầy đáng kính, và tình cảm cô dành cho em quá ấm cúng, bao la, tình cảm của một người chị cả luôn luôn che chở các em.
02 Tháng Bảy 2013(Xem: 11406)
Tôi chắc rằng lứa học trò cách đây hơn 50 năm vẫn giữ hình ảnh thanh cao của những cô giáo ở trường Nữ Tiểu Học Biên Hoà trong trái tim mình.
30 Tháng Sáu 2013(Xem: 18265)
Tân Uyên là nơi ghi dấu nhiều kỷ niệm khó quên trong những năm đầu bậc trung học của tôi. Nó cũng là nơi mang lại bao nhiêu nỗi cảm hoài.
28 Tháng Sáu 2013(Xem: 12371)
Mùa hè ngày xưa là mùa chia tay, mùa hè bây giờ là mùa đoàn tụ. Hãy cho nhau nụ cười và vòng tay ấm thân thương. Ngô Quyền mãi là ngôi trường yêu dấu của những người con xứ Bưởi.
23 Tháng Sáu 2013(Xem: 13035)
Ai cũng chỉ mong được như vậy thôi. Vợ chồng thuận hòa và con cái ngoan ngoản, hậu vận gia đình sẽ được ấm no thịnh vượng. Nhưng mong mỏi là một chuyện, mà thực tế không được như vậy
17 Tháng Sáu 2013(Xem: 11701)
Phận người, sương khói, phận nổi trôi Có ai biết được tương lai ta phiêu dạt đến nơi nào ? Thuyền tình tha phương đến khi nào cập bến hay mỏi mắt ngóng trông, không bến đậu ?
08 Tháng Sáu 2013(Xem: 12571)
Anh ta vui trong cái vui đoàn tụ của gia đình. Cả nhà cám ơn rối rít người Mễ tốt bụng. Không có gì mừng rở hơn tìm được người bị bệnh Alzheimers đi lạc về nhà.
05 Tháng Sáu 2013(Xem: 14475)
Đình ơi hãy tỉnh dậy và đứng lên. Ngày về Đà Nẳng vẫn còn chờ, bạn bè Ngô Quyền vẫn hằng mong. Và CD với mười một ca khúc vẫn còn dở dang... Đình ơi hãy tỉnh dậy...
31 Tháng Năm 2013(Xem: 13031)
hãy chấp nhận và bao dung cho nhau, còn hơn là sống đạo đức giả che mắt thế gian trong khi trong lòng thì khinh thường và xem nhau như bèo rác.
28 Tháng Năm 2013(Xem: 13542)
Thầy Cô Kính mến, bạn bè đồng môn thân thương chờ gì? Không khép lại từ đây, Không ghi danh về tham dự, để được tay nắm chặt bàn tay, cười cho long trời lỡ đất, cùng chúng tôi chung lời ca “Ngô Quyền vang tiếng gọi”
19 Tháng Năm 2013(Xem: 20187)
Thời tiết Biên Hòa, cũng như Miền Nam những ngày qua là như vậy. Sáng nắng, chiều mưa. Mưa kèm lốc xoáy và có mưa đá như chiều qua ở Lâm Đồng, Đà Lạt
14 Tháng Năm 2013(Xem: 12098)
Biên Hòa chỉ cách Sài Gòn độ ba mươi cây số, nhưng đây là lần đầu tiên, Triệu phải xa em gái để tiếp tục việc học. Hai anh em đã luôn luôn sống cạnh nhau từ lúc còn bé
11 Tháng Năm 2013(Xem: 14545)
Cô đã có tất cả "1 người phụ nữ thành đạt, giàu có, danh vọng, chồng đẹp, con ngoan" Nhưng cô đã mất đi 1 điều vô cùng thiêng liêng: Mẹ!
11 Tháng Năm 2013(Xem: 14984)
Tôi thầm cám ơn cuộc đời. Cám ơn ba mẹ đã cho tôi hiện diện trên thế gian này. Cám ơn những lời giáo huấn của người, đó là hành trang quý báu, tôi mang theo suốt cuộc đời.
07 Tháng Năm 2013(Xem: 13869)
Vì cuốn Gió Mùa Đông Bắc chấm dứt ở thời điểm miền Nam sụp đổ năm 1975 nên chương cuối này chứa đựng nhiều chi tiết về tình hình và tâm trạng của nhân vật trong sách giữa thời khắc hấp hối của Sài Gòn
04 Tháng Năm 2013(Xem: 13419)
Rồi hôm nay sau bao ngày xa cách Đám con xa tưởng nhớ quay về đây Tình thương yêu tràn đầy trong ánh mắt Hướng tương lai ta quyết không hề quên
03 Tháng Năm 2013(Xem: 13256)
Bây giờ bỗng nhiên Mẹ đi đâu xa rồi, không tìm được nữa, con như mất cả một gia tài quý giá mà cả đời con không còn hy vọng gì tìm lại .
02 Tháng Năm 2013(Xem: 12418)
Hơn 40 năm đã qua đi như một giấc mộng. Có những lúc quay về với ký ức tuổi thơ, tôi vẫn nghĩ đó là quãng đời đẹp nhất ta đã đi qua ...
02 Tháng Năm 2013(Xem: 14051)
Tôi thật sự bước vào đời với hành trang là những điều dạy dỗ của Cha Mẹ và những kiến thức Thầy Cô đã truyền đạt. Tôi mở cánh cửa tương lai, mang hành trang bước vào đời
02 Tháng Năm 2013(Xem: 13212)
Nhìn thấy mẹ, tự dưng con nghe cay cay nơi sống mũi. Gần 1 giờ sáng rồi mà mẹ vẫn chưa được nghỉ ngơi. Con ngồi sau xe, úp mặt vào lưng mẹ.
01 Tháng Năm 2013(Xem: 13814)
Từ khi anh bước vào thang máy là chúng tôi biết phải xa nhau!...xa biền biệt! Biết đến bao giờ chúng tôi được gặp lại nhau?..Biết đến bao giờ? ...Biết đến bao giờ?
30 Tháng Tư 2013(Xem: 14567)
thế hệ trẻ xin cuối đầu và gởi lời thành kính cám ơn đến tất cả những người Lính Việt Nam Cộng Hòa đã quên bản thân của chính mình, đóng góp và hy sinh cuộc đời mình cho đất nước, cho Tự Do cho mọi người có dòng máu Việt
24 Tháng Tư 2013(Xem: 18452)
Lúc chia tay chị cũng không vào nhà. Thật bất ngờ khi chị hôn nhẹ lên má tôi phơn phớt. Trời ơi! Sao nụ hôn đó đã không đến với tôi cách đây bốn mươi năm, bà tiên của tôi ơi!?
23 Tháng Tư 2013(Xem: 15133)
Ngày 4 tháng 7 năm 2013 đang mời gọi. Về cùng nhau khơi lại bầu kỷ niệm, tay xiết chặt niềm vui, để nhớ rằng chúng ta bốn bể anh em một nhà và luôn giữ mãi tình nầy trong câu ca
21 Tháng Tư 2013(Xem: 13652)
Đã quá nửa đêm trong khi bà con đang say giấc nồng, còn tui thì phải cố căng mắt ra mà cho bánh xe cán lên mấy cục sắt giữa đường kêu lụp cụp cho đở sợ ma xa lộ
20 Tháng Tư 2013(Xem: 12433)
Giá trị con người dù có cao xa, vẫn không bằng tấm lòng bao la của người mẹ .“ Sinh ký Từ qui” kính mong hương hồn bà yên nghỉ chốn vĩnh hằng
19 Tháng Tư 2013(Xem: 17988)
Có lẽ nào lời cuối cùng anh nói với tôi một lần về phép là đúng? Mối tình đầu của tôi thật sự đã chết! Chấm dứt một chuyện tình, chỉ còn lại trong tôi hồi ức đẹp và buồn.
18 Tháng Tư 2013(Xem: 12524)
Đôi mắt đó, chúng con không tìm thấy khi những người vợ lẽ đã bỏ ba ra đi trước má. Có lẽ ba đã hiểu được giá trị đích thật của hai chữ yêu thương và hy sinh mà má đã trao ra.
18 Tháng Tư 2013(Xem: 13242)
Sau chuyện rượu mật nhân này cả hai người càng hiểu lòng nhau, tình yêu giữa họ càng...thắm thiết hơn xưa. Trước kia không ít lần họ muốn tự nguyện chia tay nhau nhưng nào có được đâu
17 Tháng Tư 2013(Xem: 13530)
Cái điểm chính là lấy lòng bao dung mà đối xử với mọi người, biết người biết ta, dùng tâm tư, lời lẽ ôn hòa chính đáng mà giải quyết vấn nạn, chứ không phải lúc nào cũng đánh nhau.
15 Tháng Tư 2013(Xem: 13918)
Bạn bè vẫn nhắc nhau một ngày nào đó, tờ lịch 30 tháng 4 không còn bị tô đen, ngày đó bạn sẽ được "tổ chức sinh nhật bù trừ" cho từ 37 năm qua, đã không có một ngọn nến nào thắp sáng ngày 30 tháng 4 của bạn, của đất nước…
10 Tháng Tư 2013(Xem: 18155)
Tình bạn là động cơ khiến chúng tôi gặp nhau trong lòng quê hương Biên Hòa thân thuộc. Tôi hy vọng không những với Sương Trầm và Sương B, tôi còn có dịp gặp nhiều bạn thân quen khác của Tứ1 và Tứ4 ngày xưa nữa
08 Tháng Tư 2013(Xem: 18805)
Tui học ở nó nhiều điều. Một tay triết lý. Nó tuyên bố " Ở đời chỉ có hên xui mà thôi. Không thằng nào hơn thằng nào. Anh hùng khi khó cũng khoanh tay.
06 Tháng Tư 2013(Xem: 14319)
Ngày nay, tôi có một ước mơ. Trước khi rời bỏ trần thế nầy, được thấy. Ngày tàn của cộng sản hung tàn. Giải đất hình chữ S, quê tôi bên kia bờ Đại Dương. Chấm dứt đêm trường cộng sản