5:48 SA
Thứ Bảy
27
Tháng Tư
2024

GIỮ HUẾ ... BỎ HUẾ - CHU MAI

29 Tháng Ba 20203:23 CH(Xem: 7255)
GIỮ HUẾ ... BỎ HUẾ*

Tôi và Thu Hình Viên đồng sự đi công tác chung phóng sự chiến trường như hình với bóng, là nhân chứng cho nhau mỗi lần ra mặt trận và về lại Đài THVN9 tại 9 Hồng Thập Tự, vào câu lạc bộ nâng ly ăn mừng được toàn vẹn như khi rời cổng khởi hành công tác lịnh!
Như đã xác định trong bài tường thuật may mắn thoát khỏi hỏa ngục “tái chiếm Ban Mê Thuộc Hụt”, tôi chỉ ghi lại sự kiện tai nghe mắt thấy mà không phê phán chê khen.
Tại Quân Khu 1, tôi cũng chỉ viết lại những gì nghe và thấy trên bước đường trải qua.

Giữ Huế...Bỏ Huế!

Từ Nha Trang,Thu Hình Viên Lê Chí Đức về lại Sài Gòn bằng Air VN.
Tôi không được phép về, mà phải ở lại Đài Truyền Hình Nha Trang, chờ qua sáng ngày 23-3-1975, C130 của Sư Đoàn 5KQVNCH đáp,đón bay ra Đà Nẳng,tiếp tục công tác tường trình tin tức từ vùng hỏa tuyến Trị-Thiên với Thu Hình Viên Nguyễn Văn Đông.
Trung Ương chỉ sắp xếp phương tiện chuyển vận cho Tôi với Đông ra tới Đà Nẳng.
Còn từ Đà Nẳng bay ra Huế,Tôi phải tự lo liệu xoay sở lấy.
Mà nhờ vào kinh nghiệm chiến trường những lần trước đây,cộng với sự liên lạc quen biết đã có sẵn,Tôi gọi điện thoại “Khánh Vân” xin nối vào trung tâm hành quân vùng 1 nhờ trực thăng công tác “có giang” ra Huế với nhiệm vụ chứng tỏ VNCH quyết tâm “Giữ Huế” như lời Tướng Trưởng đã từng xác quyết!
Sĩ quan hoa tiêu trực thăng là Đại Uý Thành Cối có nhiệm vụ bay ra Thuận An đón phi hành đoàn Chinook hư hại hỏng tàu!
Vì nhận ra nhau là bạn cùng khoá 6/68SQTB,nên Thành Cối(hổn danh vì vác súng cối ra bãi tập bắn) đã cất cánh bay dọc theo quốc lộ 1 để Thu Hình Viên Đông quay cảnh kẹt xe do vc pháo loang lỡ cắt đứt đường lưu thông.
Lác đác dọc đèo Hải Vân,rất nhiều lương dân lùa trâu bò,chia ra từng toán chạy bộ từ hướng Huế vào Đà Nẳng.
Khi trực thăng xuống tới chân đèo phía Lăng Cô, xe nhà binh lẫn xe đò hành khách và cả xe dân sự chen lấn nhau về hướng Đà Nẳng thành hàng ba, có nơi hàng bốn không thấy nhúc nhích, di chuyển lên đèo, mà kẹt cứng vì một vài xe hàng bị bắn lật ngang chắn đường,vật dụng vương vãi tung toé khắp nơi không người dọn dẹp!
Đông móc khóa dây nịt an toàn ngồi bệt trên sàn tàu, sát thành cửa quay đầy đủ hình ảnh đoàn xe chen chúc mất trật tự bên dưới. Tôi thấy rất nhiều người đưa tay vẫy,một cách vô vọng.
Trưa hôm đó,Thành Cối thả Tôi và Đông xuống bãi đáp trước tư dinh Tỉnh Thị Trưởng Thừa Thiên,Huế.Với lời dặn dò trước khi cất cánh:
“Nếu muốn vô Đà Nẳng thì về Thuận An sẽ có tàu và may mắn hy vọng gặp lại”.
Đại Tá Nguyễn Hữu Duệ, từ Tổng Cục CTCT Sài Gòn ra thay thế Đại Tá Tôn Thất Khiêm, bị bay chức vì vụ cảnh sát dã chiến của Thiếu Tá Liên Thành xô xát, đụng độ với đám con chiên biểu tình ủng hộ linh mục Trần Hữu Thanh diển thuyết chống tham nhũng tại Huế.
Vì quen biết nhau, nên ĐT Duệ cho tôi mượn xe công xa tỉnh mang số ẩn tế lái quanh thành phố để Đông quay phim thu thập hình ảnh thực hiện phóng sự sinh hoạt Cố Đô Huế!
Con đường Lê Lợi bị chận kẽm gai. Giới hạn sự lưu thông vào ra toà hành chánh tỉnh.
Lính Địa Phương Quân Thừa Thiên tạo ra nhiều nút chận kiễm soát, canh gát cẩn mật quanh yếu khu. Ty bưu điện hoạt động bình thường. Đài Truyền Hình Huế tê liệt vì không có nhân viên. Chỉ có Cảnh Sát Dã Chiến giữ anh ninh bảo vệ đài.
Tôi và Đông vào đài ở số 15 Lý Thường Kiệt lấy điện thoại gọi về Tổng Cuộc Trưởng Truyền Thanh Truyền Hình Sài Gòn cho biết tình hình Huế.
TT Lê Vĩnh Hòa ra lịnh Tôi với Đông ở lại đó ngủ giữ đài để Ông tìm cách liên lạc trưởng đài Từ Tôn Sa.
Tôi dứt khoát trả lời thượng cấp:”Thưa Trung Tá, tụi Em không thể nào chấp hành lịnh ban ra. Nếu muốn liên lạc chỉ thị gì thêm xin gọi về tư dinh Đại Tá Duệ vì tụi em sẽ tạm trú ở đó tối nay.”
Sau đó, tôi lái xe qua cầu Trường Tiền, quẹo mặt theo con phố chính Trần Hưng Đạo để Thu Hình Viên Đông quay phim cảnh ngôi chợ chính Đông Ba đang vội vã chuyễn mình theo cơn sốt chiến tranh từ vùng cao loan truyền về.
Người mua cũng như kẽ bán đều tỏ vẽ lo âu, hối hả gần như là hốt hoảng một cách phi lý vô cớ!
Nhân viên công lực cảnh sát quốc gia vẫn hiện diện trên phố, ở phía cuối chợ về phía Gia Hội.
Ty ngân khố Thừa Thiên dày đặc cô nhi quả phụ chờ chực lảnh lương cấp dưỡng.Nhưng phát ngân viên vắng mặt sau vuông cửa sắt.
Họ hy vọng tiền Sài Gòn gửi ra bằng hàng không Air VN, thường thường vào buổi chiều, cho nên vẫn cố nán đợi. Họ đâu biết đường hàng không gián đoạn hơn tuần nay.
Cố Đô Huế thật là yên tỉnh, không nghe tiếng súng giao tranh,lẫn tiếng pháo kích của địch quân, nhưng đối với người dân tại đây, hơn lúc nào hết, họ không hề nói ra kễ từ sau biến cố Tết Mậu Thân, thường xuyên nghe ngóng tin tức chiến sự qua radio BBC, nên biết rất rõ tình hình,tự cảm nhận cường độ chiến tranh đã đến mức căng cứng có thể bất ngờ nỗ toang, khó lường cho nên sinh hoạt dồn dập cẩn trọng khác thường.
Chiều tối,tôi và Đông về lại tư dinh ĐT Duệ trả xe và được mời ăn tối chung với Trung Tướng Lâm Quang Thi,Tư Lịnh Tiền Phương vùng hỏa tuyến Trị-Thiên,Chuẩn Tướng Nguyễn Văn Điềm,Tư Lịnh Sư Đoàn 1 Bộ Binh.
Trung Tướng Thi ngồi chủ tọa chính giữa. Bên tay mặt Ông là Đại Tá Duệ và Trung Tá Tùng,Tiểu Khu Phó Thừa Thiên Huế. Rồi đến Thu Hình Viên Nguyễn Văn Đông.
Phía bên tay trái Tướng Thi, đầu tiên là Chuẩn Tướng Điềm. Rồi tới Tôi.
Mới bắt tay giới thiệu chào hỏi nhau cho có lệ thì chuông điện thoại ren lên và vị sĩ quan cấp uý nhấc máy nghe, sau đó đưa cho Đại Tá Duệ tiếp chuyện!
Cả bàn tiệc ai cũng im lặng như lắng nghe và tất cả mọi cặp mắt đều chăm chú nhìn về chỗ ĐT Duệ đứng nghe điện thoại.
Tôi nghe Ông Duệ nói to:”Trình Trung Tướng cho phép Tôi tháo kho gạo an toàn ra phân phối cho anh em quân nhân, cán bộ tử thủ”!
(Tôi đoán là Trung Tướng Ngô Quang Trưởng,Tư Lịnh Quân Đoàn 1 chuyển lịnh Sài Gòn BỎ HUẾ”
Đột ngột, ĐT Duệ dùng tay trái chỉ Trung Tướng Thi và quắc về hướng mình.
Nhưng TT Thi chỉ đứng dậy tại chỗ và khoát hai tay quá đầu ra hiệu như không có mặt tại đây, không muốn nhận chỉ thị.
Chuẩn Tướng Điềm cũng đứng lên theo làm thủ hiệu giống TT Thi, không muốn tiếp điện thoại để cho ĐT Duệ “lảnh đủ” trực tiếp nhận lịnh “BỎ HUẾ”!
ĐT Duệ dùng tay trái bịt ống nói điện thoại. Nói với Tôi và Đông:
-“Thượng-Châu với anh em TV vui lòng lên lầu ăn tối với phi hành đoàn trực thăng.
Vì họp mật chiến sự khẩn cấp,không thể có mặt hai em”!
Tôi và Đông hấp tấp rời ghế quên cả chào biệt ai cả.
Khi vào phía sau, tôi nói nhỏ với Đông:”Tụi mình phải cẩn trọng đêm nay”.
Đêm 23 tháng 3-1975, Huế hoàn toàn tỉnh mịch yên tịnh. Tai tôi không nghe tiếng súng từ xa vọng lại. Tôi đã có trọn vẹn giấc ngủ không bị quấy rối, hốt hoảng thức dậy bởi bom đạn vùng hỏa tuyến.
Sáng sớm hôm sau, tôi với Đông bị Đại Tá Duệ “bỏ rơi”, không cho tháp tùng theo đoàn xe quân sự do Ông chỉ huy. Ông đã to tiếng, cao giọng gắt tôi:”Thượng Châu lo về lại Sài Gòn đi. Anh không thể cho em theo”!
Rồi Ông phác tay ra lịnh đoàn xe di chuyển bỏ tôi và Đông sững sốt chưng hững giữa sân rộng tư dinh Tỉnh Thị Trưởng Thừa Thiên Huế.
Trong lúc phân vân chưa biết làm thế nào để di chuyển xuống biển Thuận An, thì có trực thăng Air America đáp ngay trước tư dinh sát bên đường Lê Lợi.
Đông quay phim, tôi xấn tới bất chấp tiếng động cơ in ỏi, chìa thẻ MACV xin rời khỏi Huế.
Đây là chuyến bay đặc biệt của tòa tổng lảnh sự Mỹ tại Đà Nẳng, nhằm di tản trung tâm văn hóa Mỹ tại Huế.
Nếu không có chuyến bay này, chắc chắn Tôi và Đông sẽ tìm phương tiện về bãi biển Thuận An để theo cánh quân TQLC rút vào Đà Nẳng.
Không bị vc pháo hoặc bắn chết, thì cũng bị bắt làm tù binh cùng với hàng ngàn quân cán chính của vùng địa đầu hỏa tuyến Trị-Thiên!
vc không hề tấn công Huế như hồi Tết Mậu Thân, mà lịnh rút quân “BỎ HUẾ”đã được cấp trên ban ra, buộc lòng sĩ quan thừa hành nhận lịnh phải làm theo.
Điều này, cho thấy kế hoạch “di tản chiến thuật”không có thời giờ chuẩn bị, cơ sở quân dụng nặng bỏ tại chỗ, chỉ mang theo súng đạn cá nhân và xe cộ hạng nhẹ lưu động dễ dàng!
Quân nhân các cấp mang súng đạn cá nhân làm sao chiến đấu khi đụng vc hỏa lực dồi dào.
Theo tôi, vũ khí cá nhân chỉ dùng để tự sát, khỏi lọt vào tay địch vào thời điểm “BỎ-CHẠY”!
Tôi và Đông vào tới phi trường Đà Nẳng 10 giờ sáng 24-3-1975 đã có tin tổng đài điện thoại “Khánh Vân Đà Nẳng” mất liên lạc với tổng đài điện thoại “Minh Châu Huế”!
Bữa ăn tối cuối cùng trước ngày “BỎ-HUẾ CHẠY” gồm 6 người, ba người đã quá vảng là Chuẩn Tướng Nguyễn Văn Điềm,TLSĐ1BB rớt máy bay trực thăng tử trận ở Quảng Ngải.
Đại Tá Nguyễn-Hữu-Duệ qua Mỹ sau ngày Sài Gòn mất đã mãn phần vì bịnh tại San Diego.
Trung Tá Tùng sau khi định cư tại San Diego đã qua đời vì bịnh tim! Người còn sống là Trung Tướng Lâm Quang Thi ở Bắc California.
Thu hình viên Nguyễn Văn Đông ở Paris.
Và,Tôi ngụ tại nhà vườn Escondido Nam California.
Đại Uý hoa tiêu trực thăng Thành Cối OC,thỉnh thoảng tham dự họp khoá 6/68SQTB Tôi có gặp.
*BBT

Image may contain: one or more people, people walking, crowd, outdoor and text
Image may contain: one or more people and outdoor, possible text that says 'ĐÈO HÁI-VAN'
Image may contain: 6 people, including Mai Chu, people smiling
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
19 Tháng Mười Một 2012(Xem: 15491)
Bố lên ở trên Thiên Đường rồi, mẹ yên tâm. Con đã xin vào nội trú ở trường dưới Hamburg, ngày mai con sẽ về dưới đó, con không ở lại đây lâu để làm phiền mẹ và em đâu, con về ở tạm đây là vì bố muốn thế
18 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13778)
Đừng hối tiếc những sai lầm đã phạm. Có rất nhiều việc buộc chúng ta phải lầm lạc. Chúng ta là con người, cho nên chúng ta lầm lạc
18 Tháng Mười Một 2012(Xem: 14071)
Đời là một chuyến đi không biết điểm đến. Rất ít ai đến được điểm mình dự định. Thông thường ta bắt đầu cuộc hành trình với một ý niệm đích điểm trong đầu
18 Tháng Mười Một 2012(Xem: 14789)
Người ta bảo rồi thời gian sẽ xóa nhòa hết nhưng cho mãi nhiều năm sau này, tôi không bao giờ quên được hình ảnh Mai nằm trên chiếc bàn ở bệnh viện
16 Tháng Mười Một 2012(Xem: 17889)
Nhưng dù có đi đâu, ở đâu, mỗi khi bắt gặp cơn mưa đầu mùa, lòng ta lại nhớ về cái âm thanh lộp độp của những tàu chuối sau hè…
15 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13410)
Ước mong Thái Thụy Vy, nhà-thơ-yêu-màu-tím, sáng tác nhiều hơn để cho vườn hoa văn học Việt Nam hải ngoại nói riêng mang nhiều sắc thái độc đáo, và để cho nền văn học Hoa Kỳ nói chung, vốn đã đa dạng lại càng thêm phong phú.
11 Tháng Mười Một 2012(Xem: 14019)
"Hai bờ Bến Hải" vẫn còn khi đảng Cộng Sản Việt Nam càng ngày càng trân tráo, ngang ngược, dựa vào thế và lực của Tầu và súng đạn chúng đang có trong tay, nên cứ chà đạp dân quyền và nhân quyền toàn thể dân tộc Việt
05 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13556)
Còn tôi, tôi không thể nhìn cảnh trí nơi đây một cách bàng quan như thế. Tôi không thể nhìn nó mà không kèm theo những xúc động vui buồn hết sức riêng tư.
02 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13905)
Qua câu chuyện của hai người già, bộ phim có lẽ đang nhắn nhủ một điều rất trẻ: lắng nghe, yêu thương và để những người thân của chúng ta được sống với đam mê của họ. Vì cuộc đời rất ngắn.
29 Tháng Mười 2012(Xem: 16473)
Ngay lúc đó, nó đã mong sẽ thôi không lớn nữa, cứ sống mãi với ruộng vườn cùng với ông bà ngoại trong căn nhà gỗ, với ánh đèn dầu và lũ bạn rách rưới tinh ranh vẫn hằng đêm cùng nó đọc làu làu những con chữ đầu đời.
26 Tháng Mười 2012(Xem: 16139)
Hơn ba mươi năm lìa bỏ quê ra đi, tôi đã trở lại ba lần. Cả ba lần, không lần nào tôi tìm được quê hương ngày xưa. Tất nhiên tôi không buồn vì những thay đổi ngoại cảnh
22 Tháng Mười 2012(Xem: 18645)
Đúng như vậy, vào khoảng hơn mười giờ sáng, tôi thấy anh tới phòng, chào và nói một câu tôi nghe quá quen thuộc. Dịch ra tiếng Việt thì anh đã nói: “Tôi là Frostic đây, thầy còn nhớ tôi không?”
21 Tháng Mười 2012(Xem: 15773)
Từ chuyến đi đó đến nay, tôi đã nguyện với lòng mình rằng tôi sẽ không bao giờ trở về cho đến khi nào quê hương Việt Nam không còn bóng ma cộng sản đã gây ra bao nhiêu cảnh tang tóc đau thương cho quê hương, cho đồng bào của tôi.
21 Tháng Mười 2012(Xem: 18336)
Cười ha hả Hiệu và Bảng đi ra sau lái tàu để một mình Đạt đứng tần ngần nhìn dòng kinh nước trong một màu vàng của phèn. Người lính trẻ mới đổi về đơn vị tác chiến của hải quân chợt thở dài.
18 Tháng Mười 2012(Xem: 17804)
Chính nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh, và tất nhiên nó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bản thân bạn nữa. Điều ngọt ngào nhất bao giờ cũng đến phía sau những nỗi cô đơn dù không thể diễn tả thành lời.
16 Tháng Mười 2012(Xem: 26126)
Bộ môn nghệ thuật của miền Nam trước 1975 biểu tượng sự tự do và phóng khoáng với những khuôn mặt vang bóng một thời
13 Tháng Mười 2012(Xem: 16487)
Mẹ có thể dạy con cách chia sẻ, nhưng không thể bắt con sống quảng đại Mẹ có thể dạy con niềm kính trọng, nhưng không thể ép con tôn trọng người
08 Tháng Mười 2012(Xem: 21047)
Lòng tôi chợt nhói lên một niềm đau khi nghĩ tới số phận của những cựu quân nhân và công chức của Miền Nam Việt Nam trước năm 1975. Ai còn? Ai mất?
02 Tháng Mười 2012(Xem: 16684)
Tôi làm thơ không phải để in và bán. Tôi làm thơ cho những trăn trở và mất mát của riêng tôi và dường như có sự thôi thúc của người chồng quá cố của tôi như là anh đã chọn cho tôi
01 Tháng Mười 2012(Xem: 17016)
Chiến tranh đã cướp mất tuổi thanh xuân của bao nhiêu người vợ trẻ. Chỉ còn lại Việt Nam, một quê hương điêu linh, một dân tộc bất hạnh triền miên trong chiến tranh và nghèo khó.
30 Tháng Chín 2012(Xem: 20949)
Bạn bè đồng lứa có đứa đã biết e ấp làm điệu với những bạn trai, với những người tình, nhưng tôi chưa một lần xao xuyến với những cái lẻ tẻ này.
29 Tháng Chín 2012(Xem: 17511)
Cuộc chiến tranh ý thức hệ kéo dài 30 năm đã để lại cho thành phố Sài Gòn, đồng thời cũng là thủ đô của Nam Việt Nam những hệ lụy thuộc về lịch sử. Đấy là thành phố “được" giải phóng và trước khi “được giải phóng” ngay trong lòng của nó đã có những cuộc tương tàn
28 Tháng Chín 2012(Xem: 18063)
Bác sĩ Nguyễn văn Phúc (Medical Doctor), là một thuyền nhân (boat people) Việt Nam, theo gia đình qua Tây Đức lúc 18 tháng. Bác sĩ đã tốt nghiệp Bác sĩ Y khoa tại đại học Giessen, Cộng Hoà Liên Bang Đức năm 2005 lúc 26 tuổi
27 Tháng Chín 2012(Xem: 18945)
Tình yêu và sự quan tâm lo lắng của cha mẹ là món quà quý giá nhất mà chúng ta được tặng từ khi mới chào đời.
26 Tháng Chín 2012(Xem: 17426)
“Về hưu làm chi? Phải làm việc cho đến khi chết. Một đời đẹp nhất, có ý nghĩa nhất, đáng sống và ích lợi nhất là làm việc cho đến chết. Có việc làm đều đều, hàng ngày bận rộn, sẽ kéo dài tuổi thọ
24 Tháng Chín 2012(Xem: 17890)
Khá lắm! Khá Lắm! Dám làm dám chịu, thật là anh hùng! Dĩ nhiên là chú biết… Nhưng đó là một kỷ niệm thời thơ ấu mà! Ngày xưa chú còn nghịch ngợm hơn cháu nữa đấy! Cảm ơn cháu có lời chúc!
23 Tháng Chín 2012(Xem: 20630)
Chẳng qua là họ muốn tạo thời cơ để kiếm cho cái … đít của họ một cái… ghế! Đến đây thì vở tuồng trên sân khấu đang chuyển sang lớp “gà nhà bôi mặt đá nhau” … Cái mặt đã trở thành “một vấn đề”!
21 Tháng Chín 2012(Xem: 16942)
Do đó, quan niệm đó đã đến lúc phải thay đổi. Người phụ nữ Việt Nam đã đến lúc phải được bình đẳng. Bình đẳng không phải vì quyền lợi mà để nhận trách nhiệm xây nước và dựng nước.
17 Tháng Chín 2012(Xem: 18683)
Trong giấc ngủ tôi thường gặp cha mẹ, gặp ngay trong những ngôi nhà cũ ở Việt Nam, gặp bạn bè cũng gặp trên đường phố Việt Nam từ ngày rất xa xưa, và bao giờ trong mơ cũng đối thoại bằng tiếng Việt
11 Tháng Chín 2012(Xem: 19945)
Tôi đốt thêm một điếu thuốc rồi đặt lên cuộn dây dừa, vái lâm râm: " Cương ơi ! Mầy có linh thiêng thì về đây hút với tao một điếu ! ". Tự nhiên, tôi ứa nước mắt!
09 Tháng Chín 2012(Xem: 19492)
Tôi yên tâm và tiếp tục chăm chú học nhưng… chỉ hơn một tuần sau, vào một ngày cách đây hơn bốn chục năm. Tôi được tin Mẹ tôi bị đứt mạch máu và qua đời! Vâng, Mẹ lại nói dối tôi và đây cũng là lần nói dối cuối cùng của Mẹ !!!
07 Tháng Chín 2012(Xem: 21224)
nỗi cô đơn buồn bã hay hoài niệm về một quãng đời đã mất! Tôi thương ông cụ, và nghĩ đến tuổi già mai sau của tất cả chúng ta. Cụ ơi, bài hát đó là bài gì vậy cụ ???
06 Tháng Chín 2012(Xem: 39126)
Vậy đó, ông nội và cháu có nhiều điểm giống nhau. Cháu sẽ lớn, sẽ trưởng thành. Ông một ngày nào đó sẽ ra đi. Bà nội nhìn ông mà nhớ cháu. Hạnh phúc của ông bây giờ là sống vô tư như trẻ con. Hạnh phúc của bà bây giờ là không còn giận hờn mà con tim đầy ắp những yêu thương và bổn phận.
03 Tháng Chín 2012(Xem: 18917)
Duy có điều đáng lưu ý là phần kết luận của cuốn phim. Phần thông điệp chính của cuốn phim có thể làm cho chúng ta bất bình và đau đớn. Phải chăng đây là cuộc sống thực sự của các gia đình Việt Nam tan tác trong chiến tranh và đoàn tụ trong hòa bình.
02 Tháng Chín 2012(Xem: 19891)
Một món quà từ cô bé mắt màu xanh biển và tóc màu cát đã dạy tôi biết coi trọng thời gian của cuộc sống và biết nhận thấy sự yêu thương.
01 Tháng Chín 2012(Xem: 21280)
Không trách, mà còn khen. Áo quần chỉ là ngoại vật. Chúng vô tri vô giác, không tội tình gì. Chúng là vật ngoại thân, không là một bộ phận của thân thể con người…
31 Tháng Tám 2012(Xem: 19335)
Nhân chuyến thăm Việt Nam mới đây của đại diện Bắc Hàn với những lời tuyên truyền ca tụng tốt đẹp về nước này, xin giới thiệu đến quý độc giả bài viết sau đây để biết thêm phần nào sự thật về Bắc Hàn.
29 Tháng Tám 2012(Xem: 20646)
Kiếp phù sinh như hình như ảnh; Có chữ rằng vạn cảnh giai không. Ai ơi lấy Phật làm lòng, Tự nhiên siêu thoát khỏi trong luân hồi.
28 Tháng Tám 2012(Xem: 19894)
Tôi tự hỏi, đối với bà, đâu là nỗi đau lớn nhất trong 13 năm này: những đau khổ về thân xác trong trại cải tạo, hay nỗi đau tình cảm phải chia lìa với gia đình và con dại? Thời gian có xoa dịu được những nỗi đau này không? Hay mất mát sẽ vĩnh viễn là mất mát?
27 Tháng Tám 2012(Xem: 19181)
Dung kinh ngạc, không ngờ Sơn lại có nhiều bằng hữu đến thế. Lành lặn cũng nhiều, tàn phế cũng không ít. Cũng có những người đàn bà mắt ngấn lệ, ngập ngừng buông những nắm đất phủ trên quan tài của Sơn
26 Tháng Tám 2012(Xem: 18118)
Ý nghĩ và hành động xấu xa, tàn ác hung dữ thì nên diệt ngay trong ý nghĩ, không cho phát sinh. Nếu lỡ đã tiến hành thì nên ngừng lại và dứt bỏ không làm nữa.
24 Tháng Tám 2012(Xem: 19391)
bà không nỡ quay mặt với họ, dù rằng bà đau đớn vì mất đi hình ảnh người em ruột thân thương gần gũi ngày xưa, dù rằng bà xấu hổ giùm người em ruột tham lam, tính toán và ích kỷ bây giờ. Và nỗi đau đớn ấy, sự xấu hổ ấy sẽ theo bà về Mỹ, và theo bà cho đến hết cuộc đời.
23 Tháng Tám 2012(Xem: 28113)
để tưởng nhớ người bạn gẫy cánh trên chiến-trường các bay trên nơi bạn mình rớt mở canopy ném xuống cho bạn một bao thuốc lá Lucky-strike. Hôm nay nhớ anh viết về anh, tôi đốt một điếu thuốc để đay cho anh, mong anh thích Marlboro lights .
23 Tháng Tám 2012(Xem: 20392)
ng ngày 1-5, tôi bước ra khỏi Bệnh xá, đứng trên Quốc lộ 4, tôi nhìn về hướng Cần Thơ, thấy mặt trời lên đỏ rực, báo hiệu một ngày mới. Lúc đó tôi không hề biết rằng, đó là cái ngày đầu tiên của một hành trình bi thảm khác, có tên gọi là “Mạt Lộ”.
21 Tháng Tám 2012(Xem: 20889)
Mấy đứa nhỏ ở nhà ráng lo cho chúng đi du học hết đi. Ngày xưa thì hết tị nạn chính trị đến tị nạn kinh tế, còn bây giờ thì phải kể thêm tị nạn giáo dục nữa. Mà thật ra thì thời buổi này, ở cái đất nước này, mọi chuyện đều phải tính hết, không thể ù lì chờ nước tới chân mới nhảy.
15 Tháng Tám 2012(Xem: 21454)
tất cả gặp nhau một chút rồi chia tay. Từng ngày hãy gieo vào tâm thức những hạt giống thiện lành, thay vì phá hoại cuộc sống mình và người bằng những tâm hành tiêu cực!
14 Tháng Tám 2012(Xem: 18117)
Và vì vậy mà tôi biết, sẽ có một ngày, tôi bỏ lại tất cả nơi đây để về với mẹ. tôi chỉ xin lạy Phật ngàn lạy, vạn lạy mà cầu cho ngày đó đến trước khi quá muộn
13 Tháng Tám 2012(Xem: 19302)
Đứa con út ốm đau Vẫn hằng đêm đòi sữa Chẳng còn gì bán nữa Ngoài giọt máu mẹ cha
11 Tháng Tám 2012(Xem: 21832)
Giọt nước mắt của người chồng Mỹ với người vợ Việt, của người cha Mỹ khóc thương cho đứa con trai vắn số cũng mặn như giọt nuớc mắt của bất cứ người chồng người cha nào khác . Có khác gì đâu. Vô thường!
08 Tháng Tám 2012(Xem: 21040)
Lòng từ thiện, nỗi thương tâm về một hoàn cảnh, về một người nào đó...sẽ không bao giờ có biên giới, có lằn ranh, có sự phân biệt xã hội, chủng tộc.