5:33 SA
Chủ Nhật
28
Tháng Tư
2024

Sài Gòn – Cuộc đời mới (tiếp theo) - Kim Trâm

18 Tháng Giêng 201312:00 SA(Xem: 19871)

Sài Gòn – Cuộc đời mới (tiếp theo)

 Cha tôi mất, để lại trên đời người vợ trẻ và năm đứa con thơ. Con trai lớn 11 tuổi và con trai út mới lên 4. Mẹ tôi suốt mười mấy năm lấy chồng chỉ ở nhà lo nội trợ, bây giờ mới thấy thực sự khó khăn. Cái bằng “diplome” duy nhất của mẹ đã bị cha đốt trong một lần nóng giận, nếu còn thì nó hữu ích cho mẹ biết bao!

 Việc đầu tiên mẹ nghĩ ra là bán căn nhà Trương Minh Giảng để trả hết số nợ cho cha. Sau đó mua lại một căn nhà nhỏ có cái gác trong hẻm đường Trần Quang Diệu. Anh cả tôi đã vào đệ thất, chị tôi lớp nhì, tôi lớp tư, em gái tôi cũng bắt đầu học lớp năm. Ba chị em chúng tôi có thể đi bộ đến trường Trương Minh Giảng không xa lắm. Mẹ tôi đã cho dì Châu về quê.

 Thời gian này mẹ làm đủ các công việc bà có thể để tiếp tục nuôi chúng tôi ăn học. Với vốn tiếng Pháp có sẵn, mẹ được bạn của cha xin cho dạy Pháp văn ở vài trường tư thục. Lúc rảnh mẹ đan thuê cho người lấy mối bán. Mẹ đan rất khéo, chỉ cần nhìn mấy mẫu áo trong sách là mẹ có thể đan giống như đúc. Ngoài ra mẹ vẫn được lãnh lương hưu của cha, hằng tháng năm mẹ con chúng tôi (không có anh cả) cùng đi trên một chiếc xe xích lô máy đến kho bạc trên đường Hàm Nghi lãnh tiền. Sau đó ghé Chợ Cũ mua vịt quay bánh mì, ra ghế đá bến Bạch Đằng ngồi hóng mát. Trong khi chúng tôi vô tư cười nói ăn uống, mẹ chỉ nhìn xa xăm ra dòng nước tĩnh lặng. Không biết mẹ nghĩ gì?

hung_dao-large-contenttranhungdao-large-content

 Mẹ tôi thuê một chị người Quảng Ngãi vào giúp việc thay dì Châu. Chị Tám còn trẻ, thật thà dễ thương. Chị nấu ăn không ngon, nhưng bù lại làm việc rất giỏi. Chị quý trọng mẹ và thương anh em chúng tôi lắm. Ở nhà chúng tôi vài năm, chị dẫn về giới thiệu với mẹ tôi một anh cùng quê. Sau đó chị xin mẹ tôi cho đi lấy chồng. Mẹ tôi đứng ra lo đám cưới cho hai người và tặng chị ít nữ trang làm vốn. Ngày chị Tám xách vali theo chồng, chị quỳ lạy mẹ tôi khóc như mưa rồi ôm từ biệt chúng tôi làm tôi cũng mũi lòng lây.

 Chị Tám đi rồi, mẹ tôi phải tìm một người giúp việc khác. Lần này là một bà lớn tuổi cũng người Quảng Ngãi, chúng tôi gọi là bà Hai. Bà Hai chậm chạp và nấu ăn còn tệ hơn chị Tám. Ngày nào bà cũng cho chúng tôi ăn sườn heo, hết sườn heo nướng mặn đến sườn heo kho mặn, lại còn canh sườn heo nữa chứ! Chắc bà Hai chỉ biết làm một món, hoặc là bà thích ăn món này nên bắt chúng tôi ăn theo???

 Chúng tôi ngày càng lớn, chi tiêu càng nhiều. Mẹ quyết định ra Phan Thiết bán căn nhà kỷ niệm của cha để lại. Vậy là hết rồi những mùa Hè được ra Phan Thiết vui chơi tắm biển!

 Khi trở vào Sài Gòn, mẹ bán căn nhà Trần Quang Diệu để mua một nhà khác trên đường Bạch Đằng-Gia Định. Lúc này chúng tôi đã đủ lớn nên mẹ cho bà Hai nghỉ việc. Chúng tôi chia tay bà Hai, đồng thời vĩnh viễn chia tay món sườn heo mặn lè của bà.

 Mẹ nghe lời khuyên của bạn bè ráng sử dụng vốn học vấn của mình để tìm một việc làm nơi công sở cho đỡ vất vả. Nhưng mẹ không có một mảnh bằng trong tay, đành phải học lại từ đầu chương trình tiếng Việt ở nhà với anh tôi. Ngày anh chở mẹ đi thi Tiểu Học, chúng tôi đều hồi hộp mong tin. Được đà, mẹ học tiếp lấy bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp (hết lớp đệ tứ hồi đó). Sau này khi đi làm, mẹ còn lấy thêm bằng chuyên môn địa chính và thi vào ngạch công chức nữa. Ý chí và nghị lực của mẹ tôi thật phi thường!

 Tổng Nha Điền Địa là công sở đầu tiên mẹ đặt chân vào và gắn liền với sự nghiệp của mẹ cho đến năm 1975. Mẹ đã rất tươi tắn, yêu đời, nhưng không hiểu sao mẹ vẫn chưa đi bước nữa? Mẹ có một số cậu bạn trong sở rất tốt, thường đến làm giúp chúng tôi việc nhà, chở chúng tôi đi ăn đi chơi, nhưng tình cảm của mẹ dành cho họ chỉ dừng lại ở ranh giới tình bạn. Rồi mấy cậu bạn của mẹ cũng lần lượt đi lấy vợ. Với năm đứa con bên cạnh, mẹ không dám lấy chồng vì sợ anh em chúng tôi sẽ khổ. Mẹ đã hy sinh cả tuổi xuân cho chồng con.

 Cuộc sống của mẹ con chúng tôi lúc bấy giờ rất thoải mái vui vẻ. Mẹ chi tiêu tiết kiệm nhưng lo cho anh em chúng tôi đầy đủ. Hàng ngày mẹ đi làm bằng xe buýt, anh cả đã có chiếc Yamaha đi học trường Chu Văn An, chị tôi đến trường Mỹ Thuật Gia Định bằng Velosolex. Tôi vẫn xe đạp hồn nhiên đến trường Gia Long. Em gái tôi cũng đã lên đệ thất bằng tôi rồi (tôi phải mất 2 năm thi đệ thất). Thương mẹ, anh em chúng tôi đều cố gắng học giỏi cho mẹ vui. Mẹ tôi giáo dục con cái rất nghiêm khắc, không bao giờ có cử chỉ âu yếm hoặc biểu lộ tình yêu dành cho chúng tôi. Nên dù ít khi tâm sự với mẹ, như cách của em gái tôi, nhưng tôi luôn hãnh diện có được một người mẹ như vậy trong cuộc đời.

chocu-large-contentnga6sg-large-content

 Tuy tính tình hiền lành nhưng tôi vì tật mê đọc truyện nên một lần đã làm anh tôi nổi cơn thịnh nộ. Anh tôi có một tủ sách truyện với nhiều cuốn hay, nhưng chúng tôi chỉ được mượn xem khi anh cho phép. Đó là một ngày lén khi anh đi học, tôi lấy cuốn “Lửa cháy thành Tây Đô” anh mới mua, đọc say sưa đến nỗi không để ý miếng giấy nhỏ trong đó rơi ra, miếng giấy làm dấu trang anh đang đọc. Dĩ nhiên khi đi học về anh biết ngay ai là thủ phạm. Tôi bị anh bắt quỳ gối và la cho một trận tơi bời. Chưa đã giận, anh còn thẳng tay xé luôn cuốn sách mới mua chưa đọc xong của mình. Tôi sợ hãi nhìn từng trang giấy bị xé đôi xé ba mà khóc thút thít. Sau đó tôi gom lại, sắp thứ tự số trang rồi lấy cơm cặm cụi dán từng trang một xéo lên xẹo xuống, để nó lên kệ đàng hoàng. Anh tôi thấy thương hại đứa em khờ nên bỏ qua, nhưng tôi không bao giờ dám tái phạm điều luật của anh nữa, bất kể là chuyện gì.

 Tôi còn một tật mê xem phim, nói đúng ra cả năm anh em chúng tôi đều mê. Rạp Cao Đồng Hưng là địa chỉ quen thuộc anh em chúng tôi thường lui tới. Hồi đó tôi thích phim Ấn Độ lắm! Xem đến đoạn nào cảm động là tôi lại khóc tỉ tê, cứ như khi đọc truyện “Anh phải sống” hay “Đoạn tuyệt” vậy. Nhưng, người giàu tình cảm và dễ xúc động như tôi đâu có gì đáng xấu hổ phải không? Con gái mà...

rapcaodonghung-large-content

 Con gái 15, ở tuổi này tôi đã biết có người để ý theo đuôi mình mỗi chiều tan học rồi. Tôi nhớ mãi một anh chàng với chiếc mobilette xám, không biết ở đâu ra mà ngày ngày kiên nhẫn theo tôi suốt đường về nhà. Tôi thường đi học cùng với Lan Hương Vũ, thấy anh chàng này ngày nào cũng lẽo đẽo bên cạnh nên sau vài lần nó thấy kỳ bèn nhấn “pê đan” đạp thẳng, bỏ lại tôi lớ ngớ giữa đường thật là mắc cở. Một hôm, anh chàng (lấy hết can đảm) ném cái mũ vào giỏ xe của tôi. Về nhà tôi tò mò mở xem thử, có một tờ giấy ghi hàng chữ tôi khó mà quên: “Bé ơi! Bé tên gì? Cho anh làm quen với”. Một cảm giác là lạ chợt len lỏi vào lòng, tôi thấy thích thích nhưng sợ mẹ và anh biết nên đã quăng luôn cái mũ lẫn tờ giấy vào thùng rác.

 Rồi cái điệp khúc: “tan trường, tan trường” quen thuộc cho đến cuối năm lớp đệ tứ. Nghỉ Hè, tôi không còn gặp anh chàng mobilette xám ấy, tờ giấy có chữ Bé ơi là tín hiệu duy nhất tôi nhận được từ anh ta. Cũng từ dạo đó tôi đã bắt đầu mơ mộng và không còn chăm chỉ học hành như trước nữa...

Kim Trâm

(Trích phần 2 của tập hồi ký)





Ý kiến bạn đọc
21 Tháng Giêng 20138:00 SA
Khách
NOI VE BIEN HOA NHIEU MA SAO TOI KHONG THAY QUI BAN NAO O TRUONG KHIET TAM LOP 12B1, 12B2 NIEN KHOA 73-74 ( KY THI TU TAI IBM DAU TIEN). ?
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
11 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 10497)
Nhìn ra cái đẹp trong những giọt nước mắt và tìm cách lau đi mới thật sự là một con người hiểu đúng nghĩa của tình yêu.
10 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 12127)
Thu còn đem tình yêu đến cho đôi lứa yêu thương, và niềm vui đến cho mọi người.
06 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 10288)
Tôi nghĩ đó là "Điệu nhảy của yêu thương." xin chia sẻ cùng các bạn.
05 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 11474)
Đây là một xóm đèo heo hút gió, nhưng người dân ở đây vẫn thường thấy người ở thành thị, những người đi săn, thỉnh thoảng ghé qua đó để xin vài tô nước
24 Tháng Mười Một 2014(Xem: 10734)
Nhà nông còn mượn Thanksgiving làm dịp ăn mừng mùa gặt hái đã xong, thu hoạch tốt và tạ ơn Thượng Đế đã ban ơn lành đến mọi người
23 Tháng Mười Một 2014(Xem: 11961)
Chúng tôi mong, Thầy Phạm Đức Bảo còn nhiều lần nhận thêm những lời chúc Thượng Thọ của những cựu học sinh Ngô Quyền năm cũ…
22 Tháng Mười Một 2014(Xem: 12514)
Trở lại Sài Gòn, những buổi chiều trong quán nước mở trang báo ra đọc thấy tên bạn bè mấy người trên trang cáo phó chết trận cao nguyên.
22 Tháng Mười Một 2014(Xem: 11722)
Cám ơn bạn bè gần xa đã cùng tôi san sẻ bao nhiêu vui buồn tâm sự. Cám ơn, cám ơn nhiều lắm.
20 Tháng Mười Một 2014(Xem: 11783)
Thời "Áo Trắng" dễ thương đã qua, nhân gom nhặt được vài bức ảnh tôi còn cất giữ làm thành youtube "Tiếng Hát Học Trò". Xin kính gửi đến Thầy cô và các bạn Ngô Quyền cùng xem cho vui....
16 Tháng Mười Một 2014(Xem: 10474)
Dòng sông nào cũng về biển cả. Cuộc đời của mỗi con người rồi cũng kết thúc.
08 Tháng Mười Một 2014(Xem: 10767)
Những lời thơ nồng nàn, chan chứa làm cho người đọc mường tượng đến một tình yêu vô bờ.
31 Tháng Mười 2014(Xem: 9537)
Nhìn lại cuộc đời lưu lạc của chính mình, tôi thấy cái chết của Trâm như xa hơn trong thời gian, không gian và tâm cảm.
31 Tháng Mười 2014(Xem: 10570)
Dường như tuổi càng cao, sức càng yếu thì tình yêu trường cũ trò xưa lại càng thấm đẫm mãnh liệt trong trái tim thầy hiệu trưởng.
30 Tháng Mười 2014(Xem: 11740)
Hãy vui cùng với các cháu và hãy bảo vệ các cháu để tuổi thơ chúng có những kỷ niệm đẹp trong tuổi ấu thơ.
26 Tháng Mười 2014(Xem: 10025)
Tôi đến đấy cũng chỉ muốn tìm lại chút kỷ niệm để cảm thấy như chú vẫn còn quanh đây.
24 Tháng Mười 2014(Xem: 10871)
Mời các bạn thưởng thức hình ảnh thu vàng rất đẹp với tiếng hát Lệ Thu trong bản nhạc " Chiếc lá Thu phai"
22 Tháng Mười 2014(Xem: 11289)
nhưng vẫn còn tiếng dương cầm đọng lại trong bài hát kỷ niệm mỗi khi chợt nhớ về hắn.
18 Tháng Mười 2014(Xem: 9960)
Mẹ tôi bảo rằng tôi cũng có thể làm điều này ngay tại Hoa Kỳ, điều mà tôi đã và đang làm
17 Tháng Mười 2014(Xem: 9828)
Chuyện của em là một câu chuyện não lòng. Tôi không thể nói tên em ra vì đó là niềm riêng sâu kín.
11 Tháng Mười 2014(Xem: 12683)
Cổng trường Ngô Quyền cơ hồ vắng lặng, chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào. Thầy và trò cùng khóc…
04 Tháng Mười 2014(Xem: 10768)
Nhưng ít nhất nó cũng có một thời gian tỏa hương thơm và làm đẹp cho đời.
23 Tháng Chín 2014(Xem: 10467)
Giờ này thầy đã không còn gì ngoài mớ tro tàn. Câu hỏi 'Tại sao ta đến chốn này?"
23 Tháng Chín 2014(Xem: 11905)
nương áng mây trời gửi đến ''Người đi trên mây'' những lời chưa nói hết thay cho lòng tri ân và thương tiếc vô vàn.
21 Tháng Chín 2014(Xem: 10781)
Thương em thắt cả ruột gan Nhưng thôi nhẹ gánh thiên đàng em đi.
21 Tháng Chín 2014(Xem: 10330)
để Bùi Phương cùng tôi hiên ngang ca lại khúc hát quân hành.
17 Tháng Chín 2014(Xem: 9911)
Là một nhà giáo suốt mười bốn năm từ Trung học Ngô Quyền sang Trung học Pétrus Ký, chấm không biết bao nhiêu bài, anh biết phần kết luận là quan trọng nhất.
17 Tháng Chín 2014(Xem: 9542)
Nguyện hương linh Thầy được phiêu diêu về nơi thanh tịnh.
17 Tháng Chín 2014(Xem: 9759)
Ước gì tôi có thể bơi ngược dòng thời gian để trở về một bến bờ tĩnh lặng, không còn thương cảm trước cảnh đời chia lìa bất tận
17 Tháng Chín 2014(Xem: 9947)
Sự yêu thích làm việc, tiếng gọi của tờ báo khiến bạn không thấy sự hành hạ thể xác của bệnh
14 Tháng Chín 2014(Xem: 10473)
Tôi không muốn gọi Nguyễn Xuân Hoàng là nhà văn lớn. Nhưng tôi tin một số truyện của anh, đặc biệt là truyện ngắn, sẽ còn được đọc và đọc lại. Lâu dài.
31 Tháng Tám 2014(Xem: 15164)
Nhưng chồng tui quả thật cho tui cái mùi mà mỗi khi nhớ, chỉ có cái áo lính của chồng,
30 Tháng Tám 2014(Xem: 11538)
Theo lời các anh chị kể lại, thì mấy các tiệc “ Hậu – Tiền ” này mới thực sự “ ngộ ” thiệt ngộ!...
30 Tháng Tám 2014(Xem: 10245)
Tôi nhớ lắm, nhớ những anh em tôi vừa được gặp lại hôm qua và những anh em tôi chưa gặp
29 Tháng Tám 2014(Xem: 12038)
rong ngày cưới , không rõ lệ nhoà trên má tôi là giọt lệ của hạnh phúc hay đau khổ..
29 Tháng Tám 2014(Xem: 10502)
Tôi ngưỡng mộ gia đình bên chồng có một người cha, người ông như Ôn Viên Ngạc.
25 Tháng Tám 2014(Xem: 12748)
Biên Hòa đất và người, đã để lại trong tôi một ấn tượng đẹp. Biên Hòa có những thâm tình để tim tôi phải liêu xiêu. Một lần nữa, tôi nợ Biên Hoà lời cám ơn
23 Tháng Tám 2014(Xem: 10442)
Nỗi vui mừng không hẵn chỉ dành cho các thành viên tham dự, nhưng chắc chắn sẽ là niềm vui và hãnh diện của trường trung học Ngô Quyền Biên Hòa
23 Tháng Tám 2014(Xem: 12926)
nhưng tôi vẫn tiếp tục may mắn, vì có thêm những “ ngày vui không hẹn trước” ở miền Nam Cali…
21 Tháng Tám 2014(Xem: 12046)
Nguyện thế giới hòa bình, chúng sinh an lạc và nguyện cho cha mẹ nhiều đời nhiều kiếp của tôi được mọi phước lành.
21 Tháng Tám 2014(Xem: 10660)
Ngày đầu tiên của một người đi trên mây trong căn nhà quyền thế sao mà thừa mứa thời gian và trống rỗng đầu óc đến thế!
17 Tháng Tám 2014(Xem: 15178)
bia thì quá tuyệt vời. Còn cá nhân tôi thì vui vì việc làm thành công và kết quả tốt.
16 Tháng Tám 2014(Xem: 18032)
Mỗi lần ai hát bài “ Những đồi hoa sim” Tôi lại nhớ đến cái lều bé nhỏ cột vào nhánh sim rừng
16 Tháng Tám 2014(Xem: 10249)
Trên đường trở về Bắc Cali, trong lòng không thể không có những bâng khuâng, những ngậm ngùi về cuộc đời của con người
15 Tháng Tám 2014(Xem: 10353)
Ông Phan đã cho tôi rõ tất cả những gì mà lâu nay tôi không biết, mà tôi cũng không thể tưởng tượng nổi.
15 Tháng Tám 2014(Xem: 9655)
“Khi cha mẹ cho con cái thứ gì đó, con cái cười. Khi con cái cho cha mẹ thứ gì đó, cha mẹ khóc!”
15 Tháng Tám 2014(Xem: 9928)
Đó là buổi sáng của một mùa Hè được kéo dài do cơn lốc thời sự gây nên. Suốt đêm qua tôi khó ngủ
15 Tháng Tám 2014(Xem: 11544)
nhưng thôi con không dám hóng thèm nhiều đâu, chỉ xin một ánh nhìn ấm áp ... hay má cầm tay con đi má
15 Tháng Tám 2014(Xem: 11118)
Bùi ngùi, nhớ đến những mùa Hè nơi quê hương. Mùa Hè của những năm tôi còn mài đũng quần trên ghế nhà trường
13 Tháng Tám 2014(Xem: 14154)
"Mẹ mày có khỏe không?' Ông ơi! câu hỏi ngọt ngào này của ông làm tôi vui biết mấy. Tôi khỏe lắm ông à! Tôi sẽ nắm tay ông, cùng ông đi cho hết đoạn đường trần gian
10 Tháng Tám 2014(Xem: 16630)
Nếu ta không về được Thì con chúng ta sẽ về