1:12 SA
Thứ Sáu
26
Tháng Tư
2024

Nghe Mùa Đông Đến - Kiều Oanh Trịnh

22 Tháng Mười Hai 201312:00 SA(Xem: 11756)


Nghe Mùa Đông Đến

 
muadong-content

 

Virginia, Ngày Chớm Đông:

 Gió thổi mạnh làm vài chiếc lá vàng còn sót lại trên cành cây, lao chao rơi xuống đất, để lại cây khô trụi lá, trông thật tiêu điều. Đã hết một Mùa Thu. Ba tháng Thu qua thật nhanh, Thu ra đi trong luyến tiếc, ngậm ngùi, Thu đem theo những sắc màu rực rỡ của mùa màng chín rộ, mang đi cả một bầu trời mây tím thương yêu. 21 tháng 12, thời tiết bắt đầu vào Đông.

Virginia¾ một tiểu bang thuộc miền Đông Bắc nước Mỹ, gần thủ phủ Hoa Thịnh Đốn. Mùa đông nơi đây lạnh lắm, gió buốt thổi tung những đám lá ven đường, cái lạnh se sắt như muốn cắt vào da thịt, đôi khi lại còn kèm theo những cơn mưa phùn lất phất, càng lạnh thấu xương, mùa đông nơi đây thường hay có tuyết, tuyết phủ trắng mặt đường, cùng lúc mọi người lo sửa soạn đón mùa Lễ lớn, mùa Giáng Sinh. Điều mà làm cho người ta thú vị nhất là tuyết rơi đúng vào ngày Noel thì mới đẹp và đầy ý nghĩa của một “White Christmas”, người ta đón Giáng Sinh trong khung cảnh gia đình ấm cúng, ngồi bên lò sưởi nhìn ánh lửa bập bùng, tiếng củi nổ tí tách reo vui, như tiếng pháo đón giao thừa ngày Tết.

Vừa qua, Viginia đã chào đón mùa Đông bằng một ngày tuyết rơi ngập đường, tuyết phủ đầy sân, tuyết trên nóc nhà, tuyết bao cành cây, ngọn cỏ, trải đầy mặt con suối trước nhà, tuyết làm tăng thêm thi vị cho mùa Đông. Người Mỹ thường ca tụng vẻ đẹp thiêng liêng và truyền thống vào ngày Lễ Giáng Sinh--“White Christmas”:

I'm dreaming of a white Christmas,
Just like the ones I used to know
Where the treetops glisten and children listen
To hear sleigh bells in the snow
 
I'm dreaming of a white christmas,
with every christmas card I write
May your days be merry and bright,
and may all your christmases be white
 
I'm dreaming of a white christmas,
just like the ones I used to know
May your days be merry and bright,
 

Với thời tiết bốn mùa rõ rệt: Sắc nồng ấm tươi vui của mùa Xuân cho cây cỏ, tưng bừng vươn lên sức sống, sang Hè khí trời oi bức, nóng rát da, cháy thịt, người ta chỉ thích ra biển hay trầm mình trong hồ bơi cho vơi sức nóng, rồi sang Thu cây thay màu, đổi lá, gió heo may lất phất mưa bay, cây cối vàng rực một góc trời. Mùa Thu thơ mộng, mang những nỗi buồn man mát, gợi vào hồn người nhiều lãng mạn trữ tình, rồi Đông sang, ủ rũ, héo tàn dễ gây lên nhiều cảm xúc sầu lắng, cô đơn, đem đến những nỗi buồn chán vô vọng. Nhạc sĩ Nguyễn Văn Thương cũng đã mượn khung cảnh và thời tiết lạnh lẽo của mùa Đông để sáng tác ra nhạc phẩm bất hủ “Đêm Đông”. Tác giả cho ta hình dung đến sự thay đổi của địa cầu. Vào mùa Đông ngày ngắn hơn đêm, mới thấy thấp thoáng bóng chiều tà, chưa kịp về nhà thì trời đã sập tối, màn đêm dày đặc.

Chiều chưa đi màn đêm rơi xuống
Đâu đấy buông lững lờ tiếng chuông
Đôi cánh chim bâng khuâng rã rời
Cùng mây xám về ngang lưng trời

Nhà thơ Lưu Trọng Lư đã biểu lộ cái khắc khoải, đau thương trong những đêm mùa đông giá lạnh, không phải chỉ là những giá buốt của thời tiết, của không gian, mà ngay cả cái lạnh lẽo mãi tận trong lòng.

Đôi mắt em lặng buồn

Nhìn thôi mà chẳng nói

Tình đôi ta vời vợi

Có nói cũng không cùng.

Yêu hết một mùa đông
Không một lần đã nói
Nhìn nhau buồn vời vợi
Có nói cũng không cùng.
Giờ hết một mùa đông
Gió bên thềm thổi mãi;
Qua rồi muà ân ái:
Đàn sếu đã sang sông….

Cứ thế, gió rít mang theo những cơn lạnh buốt người, lùa vào da thịt tái tê. Chim chóc bay về phương Nam tìm nơi nắng ấm. Vào đông, đường phố vắng tanh, đôi khi lại thêm những trận mưa phùn hòa theo, càng làm tăng thêm buốt gía như những mũi kim châm vào da thịt người. Mưa tuy nhẹ, chỉ rơi thoang thoảng, bụi mờ trên tóc như những làn sương mỏng manh, nhưng cũng khiến người ta run r
ẩy, thèm được ngồi nhâm nhi bên ly café hay ly trà sen nóng cho ấm lòng trong chiều giá buốt, chung quanh, chỉ thấy sự vắng vẻ, đìu hiu. Đường phố, cảnh vật nhuốm mầu sầu muộn, cô đơn, mây trời xám ngắt. Buồn ơi là buồn!
 

Chính trong sắc thái u buồn đó cũng gợi cho ta những hương vị đắm say rất đẹp, mang nhiều nỗi nhớ nhung khó tả. Mùa Đông không ồn ào náo nhiệt như mùa Hè, không nồng nàn say đắm như mùa Thu, không tươi trẻ đầy sức sống như mùa Xuân, mùa Đông lạnh lùng nghiêm nghị, buồn hiu nhưng cũng không kém phần duyên dáng, trữ tình, mùa của yêu thương. Nhạc Sĩ Đoàn Chuẩn cũng đã nói lên tình thương yêu đem đến cho cuộc tình mới chớm nở mà đã vội tan…. Trong tác phẩm “Dang Dở” hay “Tà Áo Xanh”:

Mộng nữa cũng là không
Ta quen nhau mùa thu
Ta thương nhau mùa đông
Ta yêu nhau mùa xuân
Để rồi tàn theo mùa xuân
Người về lặng lẽ sao đành

Cái lạnh kèm tuyết bay làm cây cối héo tàn. Những hàng cây xanh tươi, mơn mởn ngày nào, giờ thì trơ trọi thân khô. Trên những con đường, lá vàng trải ngập lối đi. Mặt trời thức dậy muộn hơn. Nhưng khi đêm xuống, mùa đông cho ta một cảnh sắc lạ lùng…sương khói hoà quyện nhau tạo thành những cảm giác lung linh, mờ ảo… thêm vào những ánh đèn đường vàng vọt, khiến hồn ta lâng lâng trong không khi yên tĩnh, lạnh lùng của đêm đông…

Sau giờ làm việc, đến trường, v.v. thì đường phố vắng vẻ, mọi người đều tất tả về nhà để cùng gia đình quây quần bên lò sưởi ấm, nghe nhạc, xem truyền hình hay làm những việc vặt vãnh trong nhà, chứ không ai muốn lang thang ngoài đường phố nữa. Mùa Đông cũng là mùa của thời trang. Thiên hạ bắt đầu chưng diện những bộ quần áo len ấm áp, nón, vớ, khăn giầy, v.v. mùa Đông cần trang phục thật ấm, áo đơn, áo kép, chứ không giản dị nhẹ nhàng như các các bộ quần áo đơn sơ cho những mùa khác… Mùa Đông ru lòng người phiêu lãng cô đơn thêm buồn:

Đêm đông, ta mơ giấc mơ, gia đình, yêu đương
Đêm đông, ta lê bước chân phong trần tha phương
Có ai thấu tình cô lữ, đêm đông không nhà
 
Mùa Đông ở đây là thế đấy! Còn mùa Đông quê hương thì sao? Miền Nam trừ một vài thành phố như Đà Lạt, Huế, v.v. nơi mà ta có thể hưởng được những sắc thái thay đổi qua
 bốn mùa giao nhau của thiên nhiên. Ngoài ra, các tỉnh khác chỉ có hai mùa mưa nắng rõ rệt, cứ sáu tháng nắng gay gắt, cháy da, bỏng thịt vừa xong thì quay sang những cơn mưa lũ, dầm dề, mưa tuôn xối xả, ngập lụt phố phường, miền Tây nước dâng lên cao tuôn vào đồng ruộng, tràn ngập mùa màng. Tuy nhiên nắng ấm mùa Xuân miền Nam cũng đủ vun trồng cho cây cỏ, lá hoa đâm chồi, nầy lộc, mùa Hè phượng vĩ đỏ thắm sân trường và khắp nơi, sang Thu mưa phùn lất phất, không có lá vàng rơi, không nai vàng ngơ ngác, chỉ thoang thoảng một vài cơn gió heo may cũng đủ cho ta cảm kích khung cảnh mùa Thu. Vào mùa Đông thì chỉ cần khoác ra ngoài chiếc áo len mong mỏng khi ra đường cũng đủ ấm lắm rồi.

Thú vui nhất của mùa Thu, Đông miền Nam là buổi tối cuộn mình trong chăn nhai bắp nướng, xem truyền hình thú vị không kém. Bắp nướng đã trở thành một món ăn ưa thích của mọi người vào những ngày mưa phùn, gió bấc... trời se sắt lạnh của mùa Thu-Đông miền Nam. Hình ảnh những trái bắp thon dài, tươi mát nhất là loại bắp Tân Triều, Biên Hòa, hạt đều đặn như hàm răng ngọc của nàng thiếu nữ xuân thì, được đặt nướng trên cái bếp than hồng, tí tách lửa reo vui, tỏa hương thơm ngát bên cạnh một bát mỡ hành lá phi béo ngậy, chờ cho bắp chín, bà bán dùng cọng chuối đập giập một đầu chấm vào chén mỡ hành phết lên bắp lúc còn nóng, vừa thổi vừa cắn, vừa nhai nghe hương thơm ngào ngạt, vị ngọt ngất ngây, ngon sao là ngon! Một món quà quê hương nhẹ nhàng ru ấm lòng người. Mùa lạnh mà được thưởng thức món bắp nướng mỡ hành này thật ấm tình quê hương biết bao!

Mùa Đông Hà Nội

 Trong cơn tuyết lạnh của những ngày đầu Đông ở Virginia, đã khiến tôi nhớ lại những mùa đông xưa khi tôi còn ở Hà Nội. Nhớ về những cơn gió buốt lạnh thấu xương, tuy còn rất bé nhưng tôi vẫn ghi nhớ được một vài hình ảnh thân thương khó quên, nhớ về tuổi thơ với những cảm giác vui vui khi được mặc những chiếc áo len đầy màu sắc do chính tay Mẹ đan, lồng vào những chiếc găng tay, những đôi bí tất (vớ) nho nhỏ xinh xinh, chiếc khăn quàng bằng len ôm trọn vòng cổ bé nhỏ của tôi ngày đó, nhà tôi tuy không khá giả, nhưng nhờ bàn tay khéo léo của Mẹ mà chị em chúng tôi được ăn mặc tươm tất, đúng mùa, đúng thời tiết.

 Hà Nội mùa Đông với những làn gió lạnh, khô nồng ồ ạt thổi vào, len lỏi trong từng con phố, hàng cây, gió lạnh xuyên qua quần áo khiến người phải rùng mình. So với miền Nam thì mùa Đông Hà Nội lạnh lắm, lạnh đến nỗi chăn mền, quần áo phải nhồi bông gòn lót vào bên trong mặc mới đủ ấm. Nhìn hàng cây rụng lá, những hạt mưa lạnh thấu xương chợt thương cảm cho những người nghèo khó, run rẩy trong gió rét vì không đủ quần áo che chở cho ấm thân.

 Nhớ về căn nhà lầu be bé của gia đình tôi trên phố Gia Ngư ngày xưa trước 1954, đêm Đông cứ nằm trên gác mà nghe văng vẳng tiếng rao quà bánh ở dưới đường thật vui tai, đủ các loại hàng quà, hàng bánh: bánh khúc, bánh chưng, bánh rợm, bánh giò, mì, phở, v.v. Tối nào Mẹ tôi cũng cho chị em chúng tôi mỗi đưa 5 hào để ăn qùa tối. Chị, em gái của tôi, người thì ăn chè mè đen, chè đậu xanh, kẻ thì ăn mì hay cháo nóng, riêng tôi, ngày nào cũng thế, tôi cứ chờ đến khi nghe được tiếng rao khàn khàn “phát sa nóng dòn” tức là món lạc (đậu phọng) rang do ông già người Tàu mặc bộ đồ đen bán, ông hay khoác một chiếc áo tơi đan bằng lá, đầu đội cái nón chóp nhọn, rộng vành kiểu các dân quê bên Tàu hay đội khi ra đồng làm ruộng.

Lạc rang của Ông Tàu đặc biệt và rất ngon… Ông rang lạc với húng lìu (ngũ vị hương), muối, đường, ông đựng lạc trong cái thùng nho nhỏ--làm bằng thiếc hay đóng bằng gỗ, phía trong lót một lần vải, trong lần vải hình như có nhồi bông gòn để giữ cho độ ấm của những hạt lạc, vì thế mà lạc bán cho đến lúc hết vẫn còn nóng và dòn tan, ông làm 1 sợi giây thật dài đóng chặt vào hai bên thùng như cái quai, rồi choàng dây qua cổ đeo thùng lạc trang trước bụng. Mỗi tối, cứ đúng 8:00 giờ thì ông đi ngang khu phố nhà tôi, với 5 hào thì tôi mua được 2 gói lạc rang…. ông thò tay vào trong túi áo đen đựng đầy những tờ giấy báo đã được cắt vuông vức, ông lấy ra một mảnh, cuốn lại thành hình cái phễu (quặng), rồi dùng 1 cái ly nhỏ xíu như ly uống rượu đế múc đầy một ly đổ những hạt đậu phộng vào phễu giấy rồi gói lại.

Những hạt đậu phộng còn nóng nguyên, thơm phức, bỏ vào miệng nhai vị bùi bùi, mằn mặn, mùi thơm húng lìu, béo, ngọt của đậu, muối đường như quyện vào đầu lưỡi, nuốt rồi mà vẫn còn vương vấn, thèm thuồng. Tôi nằm trong chăn, thỉnh thoảng lại bóc một hột đậu ra nhâm nhi, xuýt xoa tận hưởng, vị thơm ngon đậm đà này ghi mãi lòng tôi, nghe ấm cúng làm sao!

Ngoài kia, trên con đường Gia Ngư trước mặt, từng cơn mưa phùn bay lất phất, pha ánh đèn đường mờ mờ, bóng dáng những người bán quà đêm đang tất bật run rẩy trong cơn lạnh, chắt chiu kiếm sống, tôi chạnh lòng thương cảm cho cuộc sống cơ hàn của họ. Khi chúng tôi ấm êm trên căn gác lầu, sưởi ấm trong chăn, nhâm nhi những món ăn mà chỉ cần có tiền là mua được, thì trong cơn gió rét, mưa tuôn của một mùa Đông xứ Bắc… đang có những người khốn khổ vì sinh kế phải dầm mình dưới làn sương tuyết. Thương cho đời bất công, cũng cùng một kiếp người, kẻ thì sung sướng, cơm no, áo ấm trong khi người lại nhọc nhằn, khốn khó…Biết đến bao giờ quê hương mình sẽ được bình an, trù phú đem ấm no, hạnh phúc đến cho mọi người, để không còn những người cùng cực dầm sương, tuyết lạnh trong những đêm mùa Đông gió bấc như thế này nữa. Văng vẳng bên tai, tiếng nhạc trầm buồn của cô ca sĩ đang réo rắt:

Ai đi ngoài sương gió tả tơi chớ buồn vì mưa

Ai đi ngoài sương gió chớ nức nở nhạc sầu

Ai đi ngoài sương gió hỡi ai xóa nổi niềm đau

Ai ơi mộng tàn xưa không vương lụy thời gian.

 

Ngoài trời mưa rơi rơi, mà hồn ai chơi vơi

Sao nhớ nhung hoài, từng giọt mưa rơi rơi

Là lời ca xa xôi, thắm thiết thương ai

Bước đi ngoài mưa...

 

Kiều Oanh

 

Virginia ngày lập Đông

 

muadong1-content
"DƯ ÂM MÙA GIÁNG SINH" SÁNG TÁC NGÂN GIANG - TRÌNH BÀY KHÁNH LY

Ý kiến bạn đọc
23 Tháng Mười Hai 20138:00 SA
Khách
Chị Kiều Oanh ơi, KT cũng ở VA, cũng đang nhớ gói đậu phụng rang thơm dòn ngày bé trong hơi lạnh mùa Đông. Nghe nhạc cũng là sở thích luôn. Cám ơn chị. KT
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Hai 2012(Xem: 21927)
Mình xem kìa! mùa thu sắp tàn, nhưng vẫn đẹp lắm, nếu biết nhìn, ta sẽ thấy mỗi mùa đều có vẻ đẹp riêng của nó. Và này… mình ơi! trên chặng đường cuối cùng, chúng ta vẫn còn đủ cả đôi, đó chẳng phải là một điều may mắn hay sao?
19 Tháng Hai 2012(Xem: 21233)
Mong vô cùng một ngày nào đó , chúng ta sẽ có một David, Ted, Anthony, William... Nguyễn, Phạm, Lê, Huỳnh… ở Mỹ; hay một Pierre , Daniel, Francois, Jean… Trần, Ngô, Đặng, Lý… ở Pháp, hay một Tuấn, Sơn, Minh, Nam.. Bùi, Đoàn, Phan, Trương ở Việt Nam...đi tiếp được con đường ông Steve Jobs đã đi. Lúc đó chắc là bưởi Biên Hòa, chôm chôm Long Khánh, măng cụt Lái Thiêu , hay nhãn lồng ở Huế sẽ có chỗ đứng trang trọng cạnh bên trái táo cắn dở mà ông Steve Jobs đã vĩnh viễn bỏ lại sau lưng...
19 Tháng Hai 2012(Xem: 26526)
Xã hội Việt Nam ngày nay oan trái chập chùng, tang thương như thế! Nếu không biết cùng nhau toan liệu, ngày một ngày hai càng đổ nát, vô phương xoay trở! Hãy cùng nhau vùng lên tự cứu!
18 Tháng Hai 2012(Xem: 20200)
Sài Gòn như một người tình đầu đời, để cho ta bất cứ ở tuổi nào, bất cứ đi về đâu, khi ngồi nhớ lại, vẫn hiện ra như một vệt son còn chói đỏ. Sài Gòn như một mảnh trầm còn nguyên vẹn hương thơm, như một vết thương trên ngực chưa lành, đang chờ một nụ hôn dịu dàng đặt xuống.
17 Tháng Hai 2012(Xem: 20261)
Tôi lặng thinh, cô đơn trên bãi vắng, một mình. Không biết mấy ngày. Không biết mấy đêm. Bây giờ tôi không đủ sức để khóc thì làm sao đủ sức để nối hay gỡ những mối dây định mệnh.
14 Tháng Hai 2012(Xem: 20386)
Đáng lẽ với tình trạng đó, con Sơn ca phải ẩn mình - dù phải chờ chết cũng phải giấu biệt bộ lông xơ xác của mình để mọi người còn giữ được trong lòng những hình ảnh và sự nuối tiếc tuyệt đẹp về cô. Tôi thương cô, mong mỏi cô bình an hơn, ở một nơi nào đó....
13 Tháng Hai 2012(Xem: 23351)
Các anh chị cũng tự hào kể về cha mình, dù tuổi cao, sức yếu, vẫn đóng góp công sức cho cộng đồng người Việt đồng hương qua những buổi họp hội đoàn, đóng góp những đồng bạc chắt chiu do con cháu gởi tặng, những đồng tiền dành cho người già của chánh phủ Mỹ cho hàng tháng để dành tặng cho hội H.O và T.P.B, trẻ em nghèo khổ
12 Tháng Hai 2012(Xem: 27760)
Ở bên này, không có giống mai vàng mộc mạc má yêu thương. Những khi nhớ má, thì thật ngược đời, tôi lại khát khao được nâng niu một cánh mai vàng. Lúc ấy mà được ở bên nhà, tôi nhất định sẽ cùng má bón phân, tưới nước cho mai.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 22005)
“Nhốt mầy lại coi mầy còn phá nữa hết”. Gió chun vào thổi phồng quần lên. Hai ống quần bọc no nứt gió, bay nằm ngang trên không trung như hai khúc dồi. Nó vừa muốn túm lưng quần lại đề gói gió trong ấy, thì chợt nhận ra rằng ở đâu cũng có gió hết, gió chạy trên người nó để trôi ra phía sau, gió thổi cát bay, gió lay tàu chuối.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 26667)
Nghe mà thấm thía hai tiếng Lạy Chúa của cái bà bắc bán xi rô đá nhận bên trường thầy Chín ngày nào. Mà cũng đâu biết đựơc chuyện đời ngày sau sẽ ra sao phải không? Không chừng nếu có một giáo phái nào đó tu như tui thì thế giới sẽ an bình phè phởn hơn nhiều.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 26321)
Ai người tình nghĩa đồng hương xin làm ơn làm phước mà giúp tui kiếm dùm cho nó một con bé chủ tiệm vàng chứ không thì cái cỡ làm biếng bầy hầy như thế này thì chắc là tui phải nuôi nó suốt cả một đời. Mà tui thì còn phải đi tìm nhỏ Mai ngày xưa năm cũ. O La La! Biết đâu nhỏ Mai giờ là bà chủ tiệm vàng có cô con gái đẹp không chừng. Có vậy mà nãy giờ không nghĩ ra.
05 Tháng Hai 2012(Xem: 20140)
Buổi lễ tiển biệt được kết thúc trong bầu không khí trang nghiêm, nhưng ấm áp tình cảm gia đình đã để lại cho tang gia và đồng hương đến tham dự với những cảm xúc khó quên. Hương linh Bác sáu Lê văn Nhơn còn phảng phất đâu đây chắc hẵn sẽ mỉm cười…
02 Tháng Hai 2012(Xem: 19245)
đã gói ghé tấm lòng của Ban Biên Tập ( Với đoạn văn “ Những kỷ niệm thời thơ ấu” Kính mong bác sáu luôn mạnh và hình ảnh hai anh Nghĩa, Kỉnh vẫn còn kề cận bên bác sáu). Và hôm nay bác sáu đã ra đi, thân xác sẽ trở về với cát bụi, nhưng hương linh những người con bỏ ra đi trước, cũng sẽ trở về đoàn tụ với bác sáu nơi cõi vĩnh hằng…
26 Tháng Giêng 2012(Xem: 19535)
Tôi thắp hương trên bàn thờ Phật. Cung kính niệm Đức Dược Sư Quang Như Lai. Xin cho bình an và cứu độ muôn loài. Tôi cầu nguyện cho Cữu huyền thất tổ , cha mẹ hai bên. Xin gia hộ cho chồng tôi sức khoẻ tốt hơn, cho các con, các cháu tôi khoẻ mạnh, vui vẻ, biết yêu thương và biết chịu đựng mọi khó khăn, trắc trở của đời sống.
26 Tháng Giêng 2012(Xem: 19057)
Chuyện bình thường trong xã hội này không dưng trở thành nỗi ngạc nhiên trong một thể chế khác. Hình như có những chiếc lá vàng may mắn đã bay lượn trong hoan ca trước khi về với đất...
25 Tháng Giêng 2012(Xem: 19326)
“Tôi không thể ngồi yên Khi nước Việt Nam đang ngã nghiêng Dân tộc tôi sắp phải đắm chìm Một nghìn năm hay triền miên tăm tối
24 Tháng Giêng 2012(Xem: 22613)
Thưa các anh, các anh đã gục ngã với tình yêu quê hương, vì hai chữ tự do cho tha nhân, chúng tôi những người sống sót trong cuộc chiến, không bao giờ quên các anh, mong được về thăm lại những nơi mà chúng ta đã cống hiến tuổi thanh xuân cho tổ quốc.
24 Tháng Giêng 2012(Xem: 19102)
Đã bao mùa Xuân trôi qua ...có nhiều biến chuyển trong cuộc đời...Ba và thầy Rao đã yên lành nơi cõi vĩnh hằng. Tôi vẫn không quên những lần thầy đến nhà tôi, Ba và thầy đứng cạnh hồ cá trước sân nhà. Cả hai nói về chuyện thời sự và về việc học của tôi. Thầy luôn luôn quan tâm ..
18 Tháng Giêng 2012(Xem: 25986)
Đau quá nên đâu biết đã chín giờ tối, có lệnh lên tàu hỏa. Tay kéo lê chiếc sac marin, bước thấp, bước cao lê lết lên tàu. Điều kỳ lạ là mới vừa ngồi xuống, thở phào, chợt nghe cơn đau dịu xuống, rồi vong bặt
16 Tháng Giêng 2012(Xem: 26455)
Hồi đó, tôi chưa đọc Kinh Phật nên không lý giải được hiện tượng kể trên. Về sau, trong những năm cày cuốc trên Khu Kinh Tế Mới Bảo Lộc, tôi lần mò đọc Kinh Luận mới vỡ lẽ. Nếu hồi đó tôi hiểu được lẽ "Tùy Thuận Duyên Giác",
16 Tháng Giêng 2012(Xem: 18599)
Anh đó, Nuôi dưỡng bằng đất bồi Cửu Long, Tim đỏ thắm như bã trầu của mẹ quê, sinh con trai lớn lên làm cách mạng, ôi cách mạng Thế Giới Thứ Ba nổi trôi hơn thân phận con người.
10 Tháng Giêng 2012(Xem: 25794)
Ngựa hoang muốn về tắm sông, nhẫn nhục. Dòng song mơ màng chết trong thơm ngọt! Trong cuộc sống có lúc cảm thấy đau khổ tột cùng, rồi hắn đắc ý với câu nói của vua Lia trong tác phẩm của văn hào Shakespear :- "khi con người ta đau khổ đến cùng cực là lúc ta sung sướng nhất !
08 Tháng Giêng 2012(Xem: 19295)
Những điều em nghĩ về anh, tưởng tượng về anh thuở đó đã tạo trong em hình ảnh một người khổng lồ, là anh. Và em đã yêu anh qua hình ảnh người khổng lồ đó. Nhưng anh nào có biết gì đâu.
02 Tháng Giêng 2012(Xem: 18689)
Bài toán cuộc đời chưa và có lẽ sẽ chẳng bao giờ tìm được ẩn số hài lòng người giải nhưng cứ mỗi một năm mới đến lại đem theo hy vọng cho một dấu nhân của chia xẻ và thương yêu, một dấu trừ cho bạo lực và chiến tranh. Được như vậy thì có lẽ mùa Xuân sẽ vẫn ở quanh năm trên quyển sổ cuộc đời.
30 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19704)
gã sẽ về thăm lại chốn tù đày thuở nọ. Để có dịp ngắm nhìn Bến Ngọc dưới trăng thanh, lấp lánh khoe ánh ngọc. Để buổi chiều tà trên đỉnh Dốc Phục Linh, ngồi lặng ngắm bầy chim sãi cánh tìm về tổ ấm. Để đắm mình trong Dòng A Mai trong vắt, rồi nửa đêm thao thức, văng vẳng bên tai xào xạt, sóng bổ ghềnh.
27 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19461)
Ngày xưa, ông Carnot khi thành nhân còn có dịp về ngôi trường làng thăm thầy cũ. Những Carnot Việt Nam trong những ngày tàn của thế kỷ có một quê hương mà không được về. Đến khi về được chắc không còn thầy để thăm.
25 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 18486)
Tôi đã chạy như bay đến bệnh viện khi được thằng con trai báo tin là vợ tôi đã được cứu sống. Tôi lao vào căn phòng có vợ tôi đang nằm im lìm, thoi thóp. Tôi kịp giữ nàng lại lúc nàng cố gắng lấy sức tàn để đập đầu vào tường tự sát một lần nữa. Tôi ôm nàng và khóc như chưa bao giờ được khóc. Tôi van xin nàng hãy vì tôi, vì các con mà sống.
21 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19210)
Con người nào có hơn gì cây cỏ! Thiên nhiên làm chủ vạn vật; con người chỉ là sinh vật nhỏ bé trong vũ trụ bao la. Dù ở nơi nào trên mặt đất, con người vẫn chỉ là sinh vật nằm trong bàn tay của Thượng Đế.
21 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19264)
Rồi ngày tháng dần trôi, cháu ngoại em nay đã vào lớp 9. Cháu ngoại tôi cũng chuẩn bị vào lớp1. Gặp tôi, em nở nụ cười và gật đầu chào. Tôi đáp lại. Gặp nhau chẳng biết nói năng gì?. Tôi định chép lại những bài thơ để tặng em. Chắc ngày xưa em có đọc, nhưng bây giờ không còn nhớ. Nếu em có địa chỉ email thì hay quá.
14 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 20057)
Tôi có nghe ai đó nói: Với thế giới này, bạn chỉ là một người. Nhưng với một người, bạn là cả thế giới của họ. Cảm ơn bác, cảm ơn người đàn bà nhặt lon trên đất Mỹ. Chính bác đã mở ra trong tâm hồn cháu cả một thế giới lắng đọng bao la: Một thế giới kiến tạo từ đôi tay gầy guộc của người mẹ tần tảo.
09 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 21338)
Những cánh cửa hé mở... Những dòng đời trôi theo một nhịp thiết tha, trôi theo mệnh nước, trôi theo phận người, trôi nổi bềnh bồng, chan chứa đam mê, đau khổ, và khát vọng trong ánh sáng chói lòa của tình yêu. Tình yêu, từ thuở hồng hoang, chỉ đơn thuần có hai màu trắng và đen.
06 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 18654)
Không biết đối với mọi người mùa Giáng Sinh ra sao, riêng tôi, mùa Giáng Sinh ở tuổi nào vẫn đem lại màu xanh tươi vui mà tâm hồn tôi luôn mở ra để đón nhận.
04 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 24673)
Tự dưng ông Dũng thở dài đứng bật dậy đặt nhẹ tờ giấy bạc lên bàn rồi bỏ đi ra bên đường, nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh thẩm mà ngở như là mình đang trên chiếc xe đạp thả dốc Kỷ Niệm gió phanh ngực áo về hướng Biên Hùng mắt đỏ hoe. Hẳn là đã vướng bụi đời lang thang .
02 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 25652)
Mau quá tụi bây há! Thoáng cái mà đã gần nữa thế kỷ rồi. Cũng như thằng Luận nói, tao chẳng bao giờ nghĩ là tao sẽ sống đến ngày nay mà gặp lại được tuị bây. Vậy thì ơn trời đất ban cho, từ nay về sau sống thêm ngày nào thì ráng mà vui thêm với đời ngày đó vậy, coi như tụi mình đã lấy lại vốn và đang gom lời.
01 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 20090)
Theo quan niệm của người Á Đông mình, được gọi là THỌ khi đã bước qua tuổi 60, lục tuần, tức là đã đi hết một vòng tuần hoàn của thiên can, địa chi.Đối với tôi, đó cũng là điều hảnh diện và sung sướng khi cảm nhận mình hiện diện trên cỏi đời nầy được 60 năm,
29 Tháng Mười Một 2011(Xem: 16724)
Khi đề cập đến phụ nữ Việt Nam, ai ai cũng đều thừa nhận rằng từ ngàn xưa cho đến nay họ là những người đàn bà dịu hiền, thùy mị, đoan trang, đảm đang, trung trinh tiết hạnh, giàu lòng hy sinh
28 Tháng Mười Một 2011(Xem: 17822)
Chẳng ai biết tên thật của ông ta là gì, mãi cho đến lúc câu chuyện khủng khiếp đó xảy ra. Thường ngày Người Chăn Vịt Trại Châu Bình chúng tôi vẫn gọi ông là ông Năm Cò. Tôi cũng không hiểu tại sao ông lại có cái tên này.
25 Tháng Mười Một 2011(Xem: 18209)
Chán đời phiêu bạt bị gậy trờ lại mái nhà xưa đuổi gà cho vợ, đến ngày lể Tạ Ơn nhìn mặt mình trong kiếng sao thấy gần giống con gà tây ngoài vườn. Chắc là tại ăn nhiều gà quá hay chăng?
24 Tháng Mười Một 2011(Xem: 19627)
Ấy chết! Thứ Năm tuần này là Lễ Tạ Ơn, sao Lão Móc lại đi nói chuyện bá láp làm phiền nhiều người như vậy nhỉ? Nhân Lễ Tạ Ơn, Liên Đoàn Gà Tây toàn quốc có tặng Tổng Thống Hoa Kỳ một con gà tây, và con gà tây này sẽ được Tổng Thống tha mạng,
21 Tháng Mười Một 2011(Xem: 19590)
Đã 20 năm rồi, những kỷ niệm về muà Tạ Ơn đầu tiên trên nước Mỹ vẫn còn nằm nguyên trong trí nhớ cuả tôi. Tôi yêu đất nước này biết bao, một lần trở về chốn cũ
16 Tháng Mười Một 2011(Xem: 21133)
Một số cặp vợ chồng tân tiến muốn gọi nhưng vẫn còn ngượng ngùng với hàng xóm, chỉ thầm kín tỏ tình với nhau trong buồng, thỏ thẻ chỉ đủ hai người nghe với nhau
02 Tháng Mười Một 2011(Xem: 22700)
Tôi biết… tôi biết… Hễ nói tới chiếc áo dài trắng là mọi người nghĩ ngay đến sự ngây thơ hồn nhiên, vẻ dịu dàng xinh xắn của các cô nữ sinh. Nhưng nào có ai biết đưọc nổi khổ của bọn con gái tụi tô
01 Tháng Mười Một 2011(Xem: 18085)
Hò… ơ… Rồng chầu ngoài Huế, Ngựa tế Đồng Nai. Nước sông trong sao cứ chảy hoài, Thương người xa xứ lạc loài đến đây.
31 Tháng Mười 2011(Xem: 18799)
con còn đi khắp thế gian khóc cười. Cuộc đời là vậy đó. Con còn nặng nợ với đời và sẽ tiếp bước ba, theo sau . Câu trả lời chỉ còn là thời gian. Vĩnh biệt ba kính yêu của con.
28 Tháng Mười 2011(Xem: 19340)
Xin được phép mượn lời của nhà thơ Phan Văn Trị trong bài họa với Tôn Thọ Trường ngày xưa “Ai về nhắn với Chu Công Cẩn, Thà mất lòng anh, đặng bụng chồng” để trả lời với những ai vẫn còn trách cứ,
23 Tháng Mười 2011(Xem: 19527)
Tiếng khóc nức nở làm tôi tỉnh lại, tôi thấy thằng Đầu Bự đang ôm xác thằng kia khóc lóc. Tôi la lên Đầu Bự… Đầu Bự…đừng…đừng… Hắn quay lại nhìn tôi, rồi từ từ leo lên bàn. Tôi thấy hình như hai đứa nhập lại thành một và từ từ ngồi dậy
21 Tháng Mười 2011(Xem: 18057)
Mùa Thu là mùa của lá rụng, ai cũng ngẩn ngơ nhìn cảnh tàn tạ của những chiếc lá khô đã sống hết một đời của lá, rơi xuống và nằm thinh lặng trên mặt cỏ
17 Tháng Mười 2011(Xem: 19248)
Hòa trong nỗi sầu vào thu, suối mơ cũng buồn vì suối lưu luyến tình nhân thế. Nỗi buồn tưởng không thể nào trong sáng hơn thế, tình yêu tưởng không thể nào trong sáng hơn thế, chẳng bợn chút dục vọng, sầu thương, mà dường ru con tim nguôi ngoa lắng dịu.
13 Tháng Mười 2011(Xem: 20993)
Em không nghe, không biết gì hết… Nhưng còn tôi, tôi nghe và hiểu được sự rung động của tim mình và cũng biết rằng mình đang yêu nhưng không nói ra được vì …vì nhút nhát, rụt rè… của cái tuổi học trò mới lớn đang biết yêu. Cũng có thể em đã nghe nhưng vẫn giả đò làm ngơ, như con nai vàng ngơ ngác
03 Tháng Mười 2011(Xem: 20107)
Để rôi năm tháng dần trôi theo cõi đời nghiệt ngã, ông cởi áo đi tù, gậm nhấm nỗi hờn vong quốc, bà vẩn ở lại nhà đêm đêm cố tìm lấy hơi ấm của chồng qua manh áo cũ.