3:27 SA
Thứ Bảy
27
Tháng Tư
2024

NHỮNG CẢM NGHĨ VỀ ĐNH CÁM ƠN ANH KỲ 8 - Nguyễn Thị Thêm

06 Tháng Tám 201410:43 CH(Xem: 10677)
Những cảm nghĩ về Cám Ơn Anh kỳ 8
 
blank
 
 Hôm nay ngày 3 tháng 8 Đại Nhạc Hội Cám ơn anh Kỳ 8 đã diễn ra tại Orange County.
Tôi không đi được. Đương nhiên rồi, tôi không thể đem chàng của tôi theo để bắt chàng ngồi suốt buổi mà không biết họ đang làm gì? Mà chàng có chịu ngồi yên không đó là điều đáng nói. Rồi vấn đề vệ sinh…Ôi thôi ! ở nhà coi TV khỏe cho tôi cũng như khỏe cho chàng, mặc dù chàng của tui cũng là lính. 
Trời hôm nay thật đẹp, không nóng rực lửa như mọi ngày. Khí hậu dịu dàng, mát mẻ dễ thương tưởng chừng như mùa thu đang chuẩn bị bước về. Phải nói là ông trời cũng thương những người yêu lính, hay hồn thiêng sông núi về chứng giám những tấm lòng vàng của người dân Việt lưu vong.
Ôi! Hai chữ lưu vong sao mà tội nghiệp và nghe buồn thấu tim thấu ruột. Một người không nhà lạc lõng trên đường. Một đứa bé mồ côi không nơi nương tựa. Một đoàn người, một dân tộc bỏ nước lưu vong nghe có thảm không trời. 
Ta đã đến định cư nơi này, đã ở 20, 30 hoặc đã 40 năm . Đã mọc rễ, đã có cháu nội, cháu ngoại, có con dâu, con rễ người Mỹ, Đại Hàn, Pakistan, Ấn Độ, Nhật Bản, Đức…vì đây là nước người. Ta cũng hòa vào nồi soup đa dân tộc, đa văn hóa để lần hồi xóa dần hai chữ lưu vong. Nhưng khi nói về mình, về cội nguồn hai chữ lưu vong và tị nạn nó như nằm ngoài cửa miệng để bật ra kèm theo một nỗi buồn sâu lắng. 
Tôi đang nói về buổi gây quỷ cho Thương Phế Binh VNCH. Một buổi gây quỷ nhiều người ủng hộ nhất, nhiều ca sĩ nhất và là một buổi hát không phân biệt trung tâm, không tị hiềm hay dở. Tất cả đều hát bằng tất cả tấm lòng trân trọng và tri ân.
Cháu tôi đọc mấy chữ Việt trên tấm màn nơi sân khấu và hỏi mẹ
- Thế nào là Thương Phế Binh hả mẹ?.
-Là những người lính bị thương trong trận chiến. Con gái tôi trả lời:
Thế cậu Tư, Cậu Năm đi lính nếu bị thương có phải cần xin đóng góp không Mẹ?
-Không? Các cậu có quy chế riêng trong quân đội Mỹ.
- Vậy sao mấy thương phế binh này không có hả mẹ? Bộ VN không có quy chế hay sao? 
Những câu hỏi ngây thơ của cháu tôi rất dễ trả lời nhưng lại gieo trong đầu nhạy cảm của bà ngoại già này nhiều suy tư và thương cảm.
Người lính đã bỏ lại chân, tay ngoài chiến trường. Họ đã đổ máu xương vì bổn phận và trách nhiệm. Họ bị đuổi ra khỏi Tổng Y viện Cộng Hòa trong nỗi đau xé da xé thịt và tan nát con tim. Ngơ ngác trước một thành phố tan tác trong giông bão. Họ là những người con thương tật của tổ quốc bị vất ra khỏi lề cuộc sống. Người khỏe mạnh còn không có bo bo để ăn thì với tấm thân tàn phế họ thảm thương biết ngần nào. Gần 40 năm lăn lóc tấm thân tàn họ nuốt nước mắt vào lòng để sống. Để chờ đợi, để chịu đựng và để nhìn đời. Để thấy chính nghĩa thuộc về ai. Để trong tận cùng sâu thẳm tâm hồn họ hảnh diện về màu cờ, sắc phục. Họ đau thương nhưng họ hảnh diện về lý tưởng của mình.
Đúng là sau cơn bão đỏ mọi người miền Nam đều bị tang thương. Nhưng tang thương bi hận nhất chính là những anh thương phế binh. Không có một cuộc cứu xét nhân đạo nào cho họ dù họ mới thật là những người chống Cộng. Họ mới là những người lính đúng nghĩa bảo vệ cho hai chữ tự do. 
Hôm nay chúng ta tổ chức ngày Đại Hội Cám Ơn Anh là một chút lòng nghĩ về họ, cho họ một chút quà bằng tấm lòng thương mến. Cho nụ cười họ thật sự nở ra trong sung sướng vì bạn bè vẫn không quên họ dù đã bao nhiêu năm qua. 
Tôi có một người bạn thương phế binh thật dễ thương. Mỗi khi nghĩ tới em tôi vừa xúc động vừa mến phục.. Em ấy vào lính khi tuổi đời còn rất trẻ. Đúng là “ Xếp bút nghiên theo việc đao binh”. Em sinh năm 1953 nghĩa là  30/4/75 em mới vừa 22 tuổi. Em chưa lập gia đình và có một tương lai đầy tươi sáng. Tôi không biết em nhập ngũ ngày nào nhưng tôi biết em ở Tiểu đoàn 1 Sư đoàn 18 bộ binh. Ngày 01 tháng 6 năm 1974 ( nghĩa là mới 21 tuổi) em bị thương nặng và là một thương phế binh với cấp độ tàn phế loại 3, một trái thận bên tay phải đã bị cắt bỏ. Em đã bị bán thân bất toại, liệt hai chân 100%
 
blank
 
Bão đời hất tung em ra vĩa hè thành phố và người chị đáng kính đã đem em về chăm sóc từ đó tới giờ. Vết thương càng ngày càng nhức nhối do đạn trong thân thể vẫn còn. Và quả thận còn lại bên trái bây giờ đã suy rất nặng. Thỉnh thoảng phải đi lọc máu và uống thuốc trường kỳ.
40 năm nằm một chỗ. Hai chân teo lại thảm thương. Những đêm dài mất ngủ triền miên. Vết thương như như một con quỷ dữ tàn phá cơ thể em ,gây cho em đau đớn hàng ngày, hàng giờ. Em bây giờ không còn là một người còn trẻ. Em đã trên 60 nhưng nghị lực chịu đựng phi thường để được sống còn.
Thương em lắm. Em chỉ nhìn cuộc đời qua cửa sổ và liên lạc bên ngoài qua màn hình của chiếc laptop. Thế nhưng em luôn nhìn thế giới bằng con mắt lạc quan. Em tìm hiểu sưu tầm trên net và gửi cho bạn bè những bài văn hay, những châm ngôn thật quí giá, những lời giảng, lời dạy của đức Phật. Nhất là em làm thơ, làm video thật tuyệt vời.
Nếu bạn có vào youtube. Hãy bấm vào hai chữ Bùi Phương, bạn sẽ thấy youtube em làm ra thật tuyệt vời. Vừa hay, vừa đẹp vừa lãng mạn và đầy tình người. 
Em là vậy. Người thương phế binh VNCH kiên cường như vậy. Như bao nhiêu anh em thương phế binh mình đã thấy trên những diễn đàn. Họ đói, họ khổ, họ tàn tật nhưng họ bất khuất. Họ luôn luôn nghĩ đến đồng đội để an ủi và giúp đở lẫn nhau, kể cả những tử sỉ trong nghĩa trang cũng được họ thăm viếng mỗi khi lễ, Tết.
Bùi Phương từng gửi cho chúng tôi xem hình những anh em thương phế binh đến thăm em. Nhìn họ tôi vô cùng cảm phục. Các anh đi được dù một phần thân thể bị thương hay tàn tật, nhưng không quên người em nằm một chỗ không thể xê dịch. Vài phút thăm viếng cũng làm ấm lòng và cho Phương thấy bầu trời vẫn còn xanh qua khung cửa sổ nhỏ hẹp, nghèo nàn.
Đại nhạc Hội Cám Ơn Anh kỳ 8 đã khép lại. Những Nghệ sĩ đã đem tiếng hát mình phục vụ đồng bào và cũng ôm thùng tiền xuống tận khán giả để xin tiền. Những cú phone liên tiếp gọi vào ủng hộ. Những mạnh thường quân đã đấu giá cao để mua những món giá trị (tôi nghe tranh của họa sĩ Nguyễn ngọc Hạnh đã được đấu giá về cho hội đến 25.000$ ). Tôi nghe anh Nam Lộc tuyên bố lúc 7 giờ chiều cùng ngày là số tiền vào lúc đó tổng cộng 509.627$.
Sau đó tôi bận lo cho ông xã không biết cuối cùng được bao nhiêu.
Cám ơn những người đã tổ chức buổi Đại nhạc hội Cám Ơn Anh. Cám ơn các ca sĩ và những mạnh thường quân. Cám ơn những người đã đóng góp công sức cho ngày Đại hội thành công. Cám ơn bà Hạnh Nhơn một người ân nhân của lính, mặc dù tuổi đã cao nhưng vẫn một lòng lo cho những thương phế binh tại quê nhà
Mùa Vu Lan ta thường lên chùa lễ Phật, cầu nguyện cho hai đấng sinh thành. Tại sao ta không thêm một lời nguyện.
Nguyện cho tất cả các anh thương phế binh được giảm mọi sự đau đớn, bệnh tật và có một cuộc sống an vui, hạnh phúc.
 
Nam Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát.
 
Nguyễn thị Thêm.
 
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11305)
Viết về anh cũng như tôi đang nhớ tới những kỷ niệm đầu tiên của tôi với cây bút. Bài viết ngắn này cũng ngắn ngủi như mối giao tình (chưa hề gặp mặt nhau) của hai anh em mình..
27 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10900)
Tôi xin gửi lời chúc phúc và chân thành cảm tạ đến ông bà cha mẹ đã sinh ra và nuôi nấng tôi từ ngày ấu thơ đến lúc trưởng thành, cám ơn anh chị em đã cùng tôi chia ngọt
26 Tháng Mười Một 2013(Xem: 13099)
Nhớ về thầy, tôi cũng không sao quên một kỷ niệm của thời đi học. Hôm đó như thường ngày, sau khi chấm dứt những lời giảng văn hoa - bóng bẩy, tiếp theo thầy cho cả lớp làm bài
25 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11017)
Trách nhiệm thôi ư? Không, với má đó là bản năng, là hơi thở là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của má.
25 Tháng Mười Một 2013(Xem: 13323)
Và hình như tôi có được đôi chút thỏa mãn. Ông Phan soi chiếu cho tôi thấy đôi nét về cha tôi và về phần ông, ông cũng hé cho tôi thấy tầm mức của một quyền lực đang lớn.
25 Tháng Mười Một 2013(Xem: 12481)
tạ ơn Thượng Đế đã ban cho tôi hơi thở, sự sống no đủ an lành và biết bao nhiêu ân huệ khác mà tôi không đếm được.
24 Tháng Mười Một 2013(Xem: 12582)
tôi vẫn chưa nói được một câu: “mẹ, con thương mẹ” để rồi ân hận khóc thầm trên chuyến bay dài xuyên Thái Bình Dương!...
23 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11966)
biết cảm nhận nỗi đau của tha nhân. Dù biết rằng vui mừng có giới hạn nhưng đau khổ vô bờ bến. Ước chi… ước chi… sương đã tan và nắng đã lên ở cuối đường.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 15014)
Cài trâm, xóc áo vẹn câu tòng Mặt ngã trời chiều biệt cỏi đông Khói toả rừng Ngô ung sắc trắng Duyên xe về Thục đượm màu hồng
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11745)
Người ta đâu thể phung phí cả tuổi thanh xuân trong việc trồng trọt vun xới cây thương yêu và tin cậy trên một mảnh đất - tưởng là màu mỡ
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10676)
còn người Việt chúng ta phần đông làm những việc không tên miễn sao có hai bửa cơm là được rồi, còn các chị em ta không gì ngoài bán trôn nuôi miệng.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10931)
Người ta nói sắc đẹp vốn là bạn đồng hành của dối trá và phản bội. Tôi không hoàn toàn tin như vậy.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11144)
Tiếc thay cái tên Hoang Vu không xuất hiện nữa, vì nếu Nguyễn Xuân Hoàng còn làm thơ, bầu trời thi ca Việt Nam sẽ thêm một vì sao sáng.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 9965)
Tôi hứa tôi sẽ về thăm Mossard, về thăm sân trường cũ, dầu lửa thời gian có đốt cháy khung trời của tuổi thơ, khung trời của tuổi mơ và khung đời có tôi làm học trò nội trú.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11421)
Tôi giống như cây mía đã róc vỏ, bị đun đẩy vào cái máy ép. Tôi chỉ có thể ra ở đầu kia chứ không thể lui lại ở đầu này
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11158)
Tàn hơi nhựa vẫn dâng trào Hiến dâng chàng chiếc cẩm bào luyến lưu Ngõ quanh dẫn lối tương tư Xa anh gối mộng úa từ thiên thu
10 Tháng Mười Một 2013(Xem: 13865)
Chị Hoàng Thị Kim Oanh bây giờ vẫn nền nã dịu dàng, nhưng không hề “ ngầm ý khoe khoang” hay “ giả bộ ngoan hiền”, như lúc sinh thời nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên đã “trách oan
10 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10778)
Những giọt mưa bụi phơn phớt bay, tôi hình dung được giọt nước mắt của thầy trong đôi lần phải khóc. Mọi việc đều có sự an bài với người có niềm tin.
07 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11455)
Ông Phan làm tôi sợ. Quả thật những giây phút cuối cùng của cha tôi đã không có tôi bên cạnh. Cha tôi, người đàn ông rượu chè be bét đã ám ảnh tôi suốt một thời tuổi trẻ.
07 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10229)
"ở một nơi không phải là nhà", đặc biệt là đối với những người Mỹ gốc Á, vẫn nhiều hơn gấp ngàn lần ở quê hương chôn nhau cắt rốn của mình.
30 Tháng Mười 2013(Xem: 12782)
Cảm ơn tình bạn anh cho tôi, như cánh diều bay êm ả trên những tầng mây khi tụ khi tan, khi gần khi xa, như có như không, một tình bạn chân thật, giản dị, để có khi nào nhớ về
30 Tháng Mười 2013(Xem: 12036)
Hơi ấm từ bàn tay người ấy truyền sang, cô cảm thấy bàn tay rồi đến cánh tay cô ấm dần. Trái tim cô đơn, buồn tủi của cô giờ cũng như ấm lại
30 Tháng Mười 2013(Xem: 18010)
Nếu các bạn ngại vào Beauty School, các học viên chưa rành nghề sẽ làm mái tóc của bạn không như ý, các bạn đừng ngại, ông thầy sẽ đến và mái tóc của bạn sẽ vừa ý ngay
26 Tháng Mười 2013(Xem: 12930)
Nhưng biết làm sao khi tôi thương nhớ mà vụng về không diễn tả được, nhưng hãy tin tôi, đằng sau những con chữ là một tấm lòng, là nỗi nhớ thương ngày càng dày lên theo tuổi tác
24 Tháng Mười 2013(Xem: 11748)
Khi sống xa quê hương, người ta nhớ nhiều thứ. Có những điều tưởng như đơn giản mà khi không còn trong tầm tay, mới thấy đó như là một báu vật
23 Tháng Mười 2013(Xem: 11987)
Dù sao tôi đã lấy ra khỏi kệ cuốn Sứ Quân của Machiavelli. Tôi lơ đãng lật từng trang sách và tôi dừng lại ở Chương Mười Bảy, màu mực đỏ gạch dưới hai câu:
17 Tháng Mười 2013(Xem: 12222)
Cám ơn đời đã cho ta có cái may mắn còn được cái tình người trong những nhiễu thương của cuộc đời, cái tình bạn muôn thuở.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 13057)
Tôi lại nghĩ. Chỉ có mấy quyễn sách long bìa, rách gáy, tôi còn không nở vứt đi, thì làm sao tôi có thể yên tâm mĩm cười bỏ cái thân nhục dục này xuôi tay nhắm mắt.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 12515)
lạc loài của một người sống không đúng chỗ của mình, nhưng không làm gì được để thay đổi tình thế. Ít nhất, họ cũng tìm được tình bạn, ngoài tình thầy trò.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 12386)
Vây mà tôi sắp từ giả họ, từ giả cái sân nho nhỏ trước nhà, hàng cây ăn trái phía sau tôi trồng và chăm chút . Giả từ cái park với những dãy ghế râm mát, những kỹ niệm vui đùa với con và cháu
10 Tháng Mười 2013(Xem: 19065)
Đà Lạt Du Ký mãi mãi là chấm son trong hồi ức tuổi già của mỗi thành viên, nó sẽ là hành trang trong cuối cuộc đời mỗi chúng tôi cho đến khi nhắm mắt, xuôi tay.
05 Tháng Mười 2013(Xem: 12835)
nhớ lại lời ông Thầy cũ, rồi nhớ câu ngạn ngữ Việt Nam "trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết" mà thương cho những người dân bình thường.
04 Tháng Mười 2013(Xem: 11764)
Hôm nay trang Web nhà mình tròn 3 tuổi. Tôi xin gửi đến Ban Biên Tập lời cám ơn chân thành. Những người đã góp một bàn tay và khối óc thành lập và phát triễn trang Web này
03 Tháng Mười 2013(Xem: 11582)
Tôi hỏi tại sao như thế, anh chỉ cười huề. Chàng tỳ kheo trẻ giữa phố đông người, chừng như đã bắt được nhịp nghĩ suy của chú sa di đang tập tành thõng tay vào chợ.
02 Tháng Mười 2013(Xem: 12182)
Chàng nghĩ miên man “Sau nầy ở mặt trong chuồng nên ghi “Sở Thú”, còn ở bên này chuồng nên treo bảng “SỞ NGƯỜI” cho công bằng.
27 Tháng Chín 2013(Xem: 12198)
Vâng! Đời người tội nghiệp như vậy. Có những chiếc lá xanh tươi tốt, đã bị một biến cố xa cành tan tác trong cơn gió lốc. Tôi lại nghĩ đến hơn 40 năm trước
25 Tháng Chín 2013(Xem: 12199)
Chỉ có chừng này thôi sao? Đổi một buổi tối họp mặt bạn bè chỉ để nhìn ngó chừng này con người xa lạ, và uống một ly rượu?
21 Tháng Chín 2013(Xem: 12127)
Tôi thấy mấy người đàn bà tụ thành nhóm nhỏ, cười cười nói nói. Còn đám đàn ông với thuốc lá trên môi, ly rượu trên tay đang sôi nổi trò chuyện.
21 Tháng Chín 2013(Xem: 12315)
Tôi khóc nhiều nhưng anh ba vẫn không đổi ý. Sau vài lần gặp nhau trong nước mắt, tôi tìm cách tránh mặt anh… Tôi cố trốn, anh cố tìm… Rồi mùa thi đến, tôi miệt mài với đống bài vở chất chồng
18 Tháng Chín 2013(Xem: 11806)
Tôi biết chắc là tôi sẽ lạc lõng trong cái thế giới quyền lực và hào nhoáng kia, nhưng không hiểu cái gì đã xô đẩy tôi, vô hình nhưng mạnh mẽ.
16 Tháng Chín 2013(Xem: 13236)
Mùa Thu đẹp lắm, rừng Thu bát ngát lá vàng rơi, từng đàn nai nhởn nhơ bên dòng suối thơ mộng, dẫm chân lên đám lá khô xào xạc nghe rất vui tai...
14 Tháng Chín 2013(Xem: 11268)
Như trong bản tình ca Ngày xưa Hoàng Thi của Phạm Duy, Em tan trường về Anh theo Ngọ về, nhưng đây không phải Hoàng thị Ngọ mà là chắc có lẽ là bạn Ngọ thì phải
14 Tháng Chín 2013(Xem: 12326)
Nhưng em dường như thấy lại rõ ràng ngôi trường yêu dấu. Tụi em đứng lên và thầy bước vào lớp.....Ôi! kỷ niệm ngày xưa sao mà tha thiết.
04 Tháng Chín 2013(Xem: 11406)
Mưa ngày xưa đôi mắt buồn năm tháng Em xa rồi ...tôi biết nhớ thương ai Gió mưa về thương quá bóng hàng cây Ngọn đèn khuya chờ người trên lối cũ
30 Tháng Tám 2013(Xem: 13310)
Tôi vẫn yêu ngôi trường Ngô Quyền và những người bạn yêu dấu của tôi. Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau trong một ngày không xa lắm
30 Tháng Tám 2013(Xem: 11070)
Trong không khí êm tịnh, tôi trở về với cái tôi. Chung quanh sự vật cố hữu quen thuộc như muốn nói điều tự khoái… Và đó cũng là cách tôi tiễn khách.
29 Tháng Tám 2013(Xem: 12996)
Đâu có cần phải giống nhau về quan điểm chính trị, tôn giáo, hay nhân sinh quan để cùng ngồi nói chuyện với nhau về một sáng tác có giá trị được rất nhiều người thuộc nhiều thế hệ biết đến
24 Tháng Tám 2013(Xem: 11804)
Đây là một bức tranh có thể nói là của mùa xuân nhưng tác giả lại khôn khéo đưa vào đây, làm cho mùa thu không ảm đậm với lá vàng bay,
19 Tháng Tám 2013(Xem: 12951)
Những mãnh đời tị nạn, sau bao nhiêu năm ai nấy đã có nhà lầu xe hơi, mấy ai còn nghĩ gì cho một hành trình đã qua, những người đã mất trên biển, từ rừng sâu, trong lao tù.
17 Tháng Tám 2013(Xem: 17834)
Cám ơn các anh các chị người của Biên Hoà, Long Thành, Phú Hội, Phú Mỹ, Phước Thiền, Phước Kiểng… của Ngô Quyền, Tam C… cám ơn Cù Lao Phố, Cầu Mát, Đồng Nai, Tân Vạn, Bửu Long, Châu Thới...