6:26 SA
Thứ Sáu
10
Tháng Năm
2024

Cái Xỏ Lá Của Ba Tàu Trong Chữ "Việt" - Hoàng Duy Liệu

12 Tháng Sáu 20169:01 SA(Xem: 11042)

越南

 

Cái xỏ lá của ba tàu trong chữ “Việt”

 

Vào thuở xa xưa khi còn lon ton xách cặp đến trường để nghe thầy cô dạy rằng ta là người Việt sống trên đất nước Việt Nam. Tui đã học và biết như thế mà không bao giờ thắc mắc tí ti nào cho đến một ngày kia... 

Cái ngày mà tui bắt đầu biết đọc lỏm bỏm vài chữ Hán trên báo Tàu. Nhìn chữ “Việt” trong hai chữ Việt Nam (越南 ) mà tức cành hông. Bọn nó đã chơi xỏ mình ngay từ đầu. 

Theo sự diễn giải của các bậc tiền bối thông thạo Hán Văn thì Việt Nam có nghĩa là xứ sở của người Việt ở phương nam  còn do ai đặt ra thì rất mơ hồ và nhiều giả thuyết. Theo tui thì mấy anh ba đã đặt tên cho đất nước ta. Là vì … 

Nếu so với Tàu thì mình ở phía nam vậy thì rõ ràng là ba tàu đặt tên nước cho chúng ta phải không? Còn nếu không thì chữ nam ở đâu mà ra? Nếu vua cha mình tự đặt lấy như có sách bảo là chúa Nguyễn Ánh đặt ra thì tại sao phải là Việt Nam mà không là Việt Đông hay Việt Quốc này kia? So với Tàu thì ta ở phía nam nhưng so với những nước khác thì Việt Bắc cũng hợp lý vậy? 

Dựa theo các lập luận trên thì tuy không biết rõ là do ai và từ khi nào nhưng cái giả thuyết người Tàu là tác giả của hai chữ Việt Nam có nhiều xác xuất đúng nhứt. Trong bài này tui muốn bàn đến cách người Tàu chế biến ra chữ “ Việt “.

 

Việt Nam (越南 ): Nói nôm na theo kiểu bình dân Nam bộ ta thì là … Cái tụi người Việt xóm dưới.

 

OK ! Tui chấp nhận mấy anh ba dùng chữ Nam là đúng không có vấn đề chi cả nhưng còn chữ “Việt” thì từ đâu ra? 

Với sự tìm tòi tự học lấy của tui thì chữ “Việt” trong tiếng Hán ngoài cái nghĩa là người Việt thì còn có thêm một chữ Việt nữa là cái búa cái rìu. Chữ “Việt”  trong nghĩa Việt Nam có bộ Tẩu còn chữ Việt chỉ cái búa thì có bộ Kim. Cả 2 chữ đều có âm Việt hay Cân đều có nghĩa là búa. 

Hãy cùng phân tích để hiểu biết thêm cái tâm địa của người láng giềng khi chế ra cái chữ viết để gọi chúng ta cùng sự tai hại của lối học từ chương hồi xưa của cha ông. 

Việt

 

Giã sử khi xưa lần đầu tiên người Tàu thấy người Việt và đặt tên gọi là Việt cho có cái mà kêu thì cũng được đi nhưng cái lối viết “ Việt “ của họ là một điều đại xỏ lá hàm ý khinh khi chế diểu chúng ta. 

Chữ Hán được viết hay vẽ ra dựa theo quy luật tượng hình tượng ý tượng thanh quanh đời thường. Thí dụ như chữ Nhất là một vạch ngang, chữ Nhị là hai vạch …

Tượng hình thì như chữ Nữ mà họ vẽ một người phụ nữ đứng nghiêng có cái gì nhô ra thấy phê phê ... Có lý quá ha !

 

Còn chữ Việt?

Đầu tiên họ viết chữ Tẩu (走) có nghĩa là chạy.

Kế đến họ thêm vô kế bên chữ Cân  có nghĩa là cái búa, cái rìu nhưng lại cố ý bỏ đi một phần là chữ Kim (金)là kim loại.

Có nghĩa là … Cái thằng vác búa mềm búa cùn búa không bằng sắt  mà chạy. Và họ cho đó là chữ Việt dùng để chỉ dân tộc chúng ta. 

Vậy Việt Nam có nghĩa là … Cái tụi vác búa dõm chạy xuống phía Nam. 

Việc thiếu mất chữ Kim có thể suy luận như sau:

Kim là kim loại, vòng vàng bạch kim. Cái búa mà không có kim loại như sắt thép thì là búa cao su, búa dõm không đáng sợ hay chẳng là cái búa chi cả.

Cũng có thể thêm vô cái hàm ý nhạo báng … Lật đật vác búa chạy bỏ rớt bị tiền. 

Sao mà kì quá vậy?

Đánh nó bao lần mà vẫn không xong thì sao không đi sát với thực tế dùng bộ Nhân với chữ Cường để tạo ra chữ Việt cho có lý hơn.

Việt Nam xứ sở của Cường Nhân phương Nam nghe mà tự hào dân tộc. 

Mấy mươi năm trời ngắm nhìn vận nước nổi trôi thế sự đổi dời đọc vài quyển Sử tui suy gẫm như vầy. Có thể là vào thời tiền sử chúng ta dùng búa làm vũ khí và bị người Tàu đánh thua nên phải rút lui về phía dưới nên họ mới tạo ra chữ “Việt”  như thế.

Bắt đầu thì đơn giản là cái thằng đánh thua vác búa chạy xuống phía Nam.

Rồi thì chắc muốn chế nhạo lẫn dùng phong thủy để trù ếm chúng ta đời đời kiếp kiếp nên cố ý bỏ bớt chữ Kim cho bỏ ghét phải không? 

Cái bực tức đối với sự xỏ lá ba que của người Tàu không làm cho tui buồn bằng cái sự chấp nhận cái tên quái dị đó của bao đời vua chúa và các học giả nước ta.

Biết bao người lều chổng đi thi bằng chữ Hán trở thành ông Nghè ông Cống này nọ mà sao không có lấy một người chịu suy nghĩ để nhận ra cái nhục trong quốc danh mà tìm ra một chữ “Việt” khác cho vui lòng thế hệ mai sau. 

Viết đến đây tui chợt nhớ ra trong tiếng nước ta có chữ Việt dã . Ừ thì cũng vẫn là …Chạy! 

Không lẽ muôn đời cứ vác búa dõm mà chạy hay sao? Mà chạy đi đâu nữa bây giờ? Mất luôn phương hướng thì cầm chắc là sẽ chạy vào hư vô. Hãy dạy cho người Tàu viết lại chữ Việt đúng nghĩa có bộ Nhân với 2 âm Búa và Tấn.
 

Hoàng Duy Liệu

(2016)

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11357)
Viết về anh cũng như tôi đang nhớ tới những kỷ niệm đầu tiên của tôi với cây bút. Bài viết ngắn này cũng ngắn ngủi như mối giao tình (chưa hề gặp mặt nhau) của hai anh em mình..
27 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10945)
Tôi xin gửi lời chúc phúc và chân thành cảm tạ đến ông bà cha mẹ đã sinh ra và nuôi nấng tôi từ ngày ấu thơ đến lúc trưởng thành, cám ơn anh chị em đã cùng tôi chia ngọt
26 Tháng Mười Một 2013(Xem: 13149)
Nhớ về thầy, tôi cũng không sao quên một kỷ niệm của thời đi học. Hôm đó như thường ngày, sau khi chấm dứt những lời giảng văn hoa - bóng bẩy, tiếp theo thầy cho cả lớp làm bài
25 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11045)
Trách nhiệm thôi ư? Không, với má đó là bản năng, là hơi thở là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của má.
25 Tháng Mười Một 2013(Xem: 13360)
Và hình như tôi có được đôi chút thỏa mãn. Ông Phan soi chiếu cho tôi thấy đôi nét về cha tôi và về phần ông, ông cũng hé cho tôi thấy tầm mức của một quyền lực đang lớn.
25 Tháng Mười Một 2013(Xem: 12539)
tạ ơn Thượng Đế đã ban cho tôi hơi thở, sự sống no đủ an lành và biết bao nhiêu ân huệ khác mà tôi không đếm được.
24 Tháng Mười Một 2013(Xem: 12614)
tôi vẫn chưa nói được một câu: “mẹ, con thương mẹ” để rồi ân hận khóc thầm trên chuyến bay dài xuyên Thái Bình Dương!...
23 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11987)
biết cảm nhận nỗi đau của tha nhân. Dù biết rằng vui mừng có giới hạn nhưng đau khổ vô bờ bến. Ước chi… ước chi… sương đã tan và nắng đã lên ở cuối đường.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 15077)
Cài trâm, xóc áo vẹn câu tòng Mặt ngã trời chiều biệt cỏi đông Khói toả rừng Ngô ung sắc trắng Duyên xe về Thục đượm màu hồng
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11771)
Người ta đâu thể phung phí cả tuổi thanh xuân trong việc trồng trọt vun xới cây thương yêu và tin cậy trên một mảnh đất - tưởng là màu mỡ
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10724)
còn người Việt chúng ta phần đông làm những việc không tên miễn sao có hai bửa cơm là được rồi, còn các chị em ta không gì ngoài bán trôn nuôi miệng.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10982)
Người ta nói sắc đẹp vốn là bạn đồng hành của dối trá và phản bội. Tôi không hoàn toàn tin như vậy.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11177)
Tiếc thay cái tên Hoang Vu không xuất hiện nữa, vì nếu Nguyễn Xuân Hoàng còn làm thơ, bầu trời thi ca Việt Nam sẽ thêm một vì sao sáng.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10021)
Tôi hứa tôi sẽ về thăm Mossard, về thăm sân trường cũ, dầu lửa thời gian có đốt cháy khung trời của tuổi thơ, khung trời của tuổi mơ và khung đời có tôi làm học trò nội trú.
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11462)
Tôi giống như cây mía đã róc vỏ, bị đun đẩy vào cái máy ép. Tôi chỉ có thể ra ở đầu kia chứ không thể lui lại ở đầu này
18 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11204)
Tàn hơi nhựa vẫn dâng trào Hiến dâng chàng chiếc cẩm bào luyến lưu Ngõ quanh dẫn lối tương tư Xa anh gối mộng úa từ thiên thu
10 Tháng Mười Một 2013(Xem: 13892)
Chị Hoàng Thị Kim Oanh bây giờ vẫn nền nã dịu dàng, nhưng không hề “ ngầm ý khoe khoang” hay “ giả bộ ngoan hiền”, như lúc sinh thời nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên đã “trách oan
10 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10827)
Những giọt mưa bụi phơn phớt bay, tôi hình dung được giọt nước mắt của thầy trong đôi lần phải khóc. Mọi việc đều có sự an bài với người có niềm tin.
07 Tháng Mười Một 2013(Xem: 11479)
Ông Phan làm tôi sợ. Quả thật những giây phút cuối cùng của cha tôi đã không có tôi bên cạnh. Cha tôi, người đàn ông rượu chè be bét đã ám ảnh tôi suốt một thời tuổi trẻ.
07 Tháng Mười Một 2013(Xem: 10270)
"ở một nơi không phải là nhà", đặc biệt là đối với những người Mỹ gốc Á, vẫn nhiều hơn gấp ngàn lần ở quê hương chôn nhau cắt rốn của mình.
30 Tháng Mười 2013(Xem: 12825)
Cảm ơn tình bạn anh cho tôi, như cánh diều bay êm ả trên những tầng mây khi tụ khi tan, khi gần khi xa, như có như không, một tình bạn chân thật, giản dị, để có khi nào nhớ về
30 Tháng Mười 2013(Xem: 12066)
Hơi ấm từ bàn tay người ấy truyền sang, cô cảm thấy bàn tay rồi đến cánh tay cô ấm dần. Trái tim cô đơn, buồn tủi của cô giờ cũng như ấm lại
30 Tháng Mười 2013(Xem: 18038)
Nếu các bạn ngại vào Beauty School, các học viên chưa rành nghề sẽ làm mái tóc của bạn không như ý, các bạn đừng ngại, ông thầy sẽ đến và mái tóc của bạn sẽ vừa ý ngay
26 Tháng Mười 2013(Xem: 12962)
Nhưng biết làm sao khi tôi thương nhớ mà vụng về không diễn tả được, nhưng hãy tin tôi, đằng sau những con chữ là một tấm lòng, là nỗi nhớ thương ngày càng dày lên theo tuổi tác
24 Tháng Mười 2013(Xem: 11799)
Khi sống xa quê hương, người ta nhớ nhiều thứ. Có những điều tưởng như đơn giản mà khi không còn trong tầm tay, mới thấy đó như là một báu vật
23 Tháng Mười 2013(Xem: 12040)
Dù sao tôi đã lấy ra khỏi kệ cuốn Sứ Quân của Machiavelli. Tôi lơ đãng lật từng trang sách và tôi dừng lại ở Chương Mười Bảy, màu mực đỏ gạch dưới hai câu:
17 Tháng Mười 2013(Xem: 12262)
Cám ơn đời đã cho ta có cái may mắn còn được cái tình người trong những nhiễu thương của cuộc đời, cái tình bạn muôn thuở.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 13122)
Tôi lại nghĩ. Chỉ có mấy quyễn sách long bìa, rách gáy, tôi còn không nở vứt đi, thì làm sao tôi có thể yên tâm mĩm cười bỏ cái thân nhục dục này xuôi tay nhắm mắt.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 12553)
lạc loài của một người sống không đúng chỗ của mình, nhưng không làm gì được để thay đổi tình thế. Ít nhất, họ cũng tìm được tình bạn, ngoài tình thầy trò.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 12413)
Vây mà tôi sắp từ giả họ, từ giả cái sân nho nhỏ trước nhà, hàng cây ăn trái phía sau tôi trồng và chăm chút . Giả từ cái park với những dãy ghế râm mát, những kỹ niệm vui đùa với con và cháu
10 Tháng Mười 2013(Xem: 19130)
Đà Lạt Du Ký mãi mãi là chấm son trong hồi ức tuổi già của mỗi thành viên, nó sẽ là hành trang trong cuối cuộc đời mỗi chúng tôi cho đến khi nhắm mắt, xuôi tay.
05 Tháng Mười 2013(Xem: 12879)
nhớ lại lời ông Thầy cũ, rồi nhớ câu ngạn ngữ Việt Nam "trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết" mà thương cho những người dân bình thường.
04 Tháng Mười 2013(Xem: 11812)
Hôm nay trang Web nhà mình tròn 3 tuổi. Tôi xin gửi đến Ban Biên Tập lời cám ơn chân thành. Những người đã góp một bàn tay và khối óc thành lập và phát triễn trang Web này
03 Tháng Mười 2013(Xem: 11610)
Tôi hỏi tại sao như thế, anh chỉ cười huề. Chàng tỳ kheo trẻ giữa phố đông người, chừng như đã bắt được nhịp nghĩ suy của chú sa di đang tập tành thõng tay vào chợ.
02 Tháng Mười 2013(Xem: 12225)
Chàng nghĩ miên man “Sau nầy ở mặt trong chuồng nên ghi “Sở Thú”, còn ở bên này chuồng nên treo bảng “SỞ NGƯỜI” cho công bằng.
27 Tháng Chín 2013(Xem: 12251)
Vâng! Đời người tội nghiệp như vậy. Có những chiếc lá xanh tươi tốt, đã bị một biến cố xa cành tan tác trong cơn gió lốc. Tôi lại nghĩ đến hơn 40 năm trước
25 Tháng Chín 2013(Xem: 12223)
Chỉ có chừng này thôi sao? Đổi một buổi tối họp mặt bạn bè chỉ để nhìn ngó chừng này con người xa lạ, và uống một ly rượu?
21 Tháng Chín 2013(Xem: 12166)
Tôi thấy mấy người đàn bà tụ thành nhóm nhỏ, cười cười nói nói. Còn đám đàn ông với thuốc lá trên môi, ly rượu trên tay đang sôi nổi trò chuyện.
21 Tháng Chín 2013(Xem: 12339)
Tôi khóc nhiều nhưng anh ba vẫn không đổi ý. Sau vài lần gặp nhau trong nước mắt, tôi tìm cách tránh mặt anh… Tôi cố trốn, anh cố tìm… Rồi mùa thi đến, tôi miệt mài với đống bài vở chất chồng
18 Tháng Chín 2013(Xem: 11862)
Tôi biết chắc là tôi sẽ lạc lõng trong cái thế giới quyền lực và hào nhoáng kia, nhưng không hiểu cái gì đã xô đẩy tôi, vô hình nhưng mạnh mẽ.
16 Tháng Chín 2013(Xem: 13274)
Mùa Thu đẹp lắm, rừng Thu bát ngát lá vàng rơi, từng đàn nai nhởn nhơ bên dòng suối thơ mộng, dẫm chân lên đám lá khô xào xạc nghe rất vui tai...
14 Tháng Chín 2013(Xem: 11281)
Như trong bản tình ca Ngày xưa Hoàng Thi của Phạm Duy, Em tan trường về Anh theo Ngọ về, nhưng đây không phải Hoàng thị Ngọ mà là chắc có lẽ là bạn Ngọ thì phải
14 Tháng Chín 2013(Xem: 12344)
Nhưng em dường như thấy lại rõ ràng ngôi trường yêu dấu. Tụi em đứng lên và thầy bước vào lớp.....Ôi! kỷ niệm ngày xưa sao mà tha thiết.
04 Tháng Chín 2013(Xem: 11424)
Mưa ngày xưa đôi mắt buồn năm tháng Em xa rồi ...tôi biết nhớ thương ai Gió mưa về thương quá bóng hàng cây Ngọn đèn khuya chờ người trên lối cũ
30 Tháng Tám 2013(Xem: 13346)
Tôi vẫn yêu ngôi trường Ngô Quyền và những người bạn yêu dấu của tôi. Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau trong một ngày không xa lắm
30 Tháng Tám 2013(Xem: 11106)
Trong không khí êm tịnh, tôi trở về với cái tôi. Chung quanh sự vật cố hữu quen thuộc như muốn nói điều tự khoái… Và đó cũng là cách tôi tiễn khách.
29 Tháng Tám 2013(Xem: 13043)
Đâu có cần phải giống nhau về quan điểm chính trị, tôn giáo, hay nhân sinh quan để cùng ngồi nói chuyện với nhau về một sáng tác có giá trị được rất nhiều người thuộc nhiều thế hệ biết đến
24 Tháng Tám 2013(Xem: 11837)
Đây là một bức tranh có thể nói là của mùa xuân nhưng tác giả lại khôn khéo đưa vào đây, làm cho mùa thu không ảm đậm với lá vàng bay,
19 Tháng Tám 2013(Xem: 12998)
Những mãnh đời tị nạn, sau bao nhiêu năm ai nấy đã có nhà lầu xe hơi, mấy ai còn nghĩ gì cho một hành trình đã qua, những người đã mất trên biển, từ rừng sâu, trong lao tù.
17 Tháng Tám 2013(Xem: 17920)
Cám ơn các anh các chị người của Biên Hoà, Long Thành, Phú Hội, Phú Mỹ, Phước Thiền, Phước Kiểng… của Ngô Quyền, Tam C… cám ơn Cù Lao Phố, Cầu Mát, Đồng Nai, Tân Vạn, Bửu Long, Châu Thới...