Đàn bà là món quà quí giá đặc biệt Thượng Đế tặng
cho trái đất . Từ ngày có đàn bà, trái đất sống động vui vẻ hẳn lên.
Ngày xưa lúc chưa có đàn bà, người đàn ông cảm thấy tâm hồn cằn cỗi chả
có đối tượng nào đế mà mơ, mà mộng. Cuộc đời chán nản,
"boring". Ăn rồi chỉ muốn nằm chèo queo ở nhà. Có bóng hồng
xuất hiện, mắt các chàng bỗng sáng lên, tâm hồn bỗng phơi phới, yêu
đời, đầu óc đâm ra mơ mộng, nghĩ toàn những danh từ thật bóng bấy ướt
át đế tán tỉnh các nàng. Người ngợm các chàng cũng đẹp trai sáng sủa
hẳn ra, vì tối ngày được trau chuốt . Không đi tán đào ăn diện làm gì
cho mất công, phải không quí vị liền ông? Quên nữa, điều này mới là
quan trọng. Có đàn bà các ông sạch sẽ hẳn ra. Ông nào lười biếng không
chịu tắm gội, sửa soạn đi gặp đào cũng phải tắm rửa sạch sẽ, đánh răng
đánh lợi kỹ càng. Để chắc ăn các ông còn súc miệng thêm bằng Listerine
nữa chứ. Tóm lại là nhờ có đàn bà, đàn ông lúc nào cũng phải cố gắng ăn
ở hợp vệ sinh thơm tho sạch sẽ.
Các ông hà tiện không chịu chi tiêu cũng trở nên rộng rãi hào hoa hơn.
Đi tán đào thì phải bao các nàng ăn uống. Lâu lâu cũng phải quà cáp đế
lấy lòng người đẹp. Thành ra, dù kẹo cách mấy, các ông cũng phải mở bóp
chi tiêu. Chi mãi thành quen, tính kẹo đỡ đi được một chút .
Trên đây chỉ là ba cái "công dụng" lẻ tẻ .
Cái công dụng có chưởng lực mạnh nhất là đàn bà đã mang lại sự trường
tồn cho nhân loại. Không có đàn bà trái đất sẽ vắng hoe. Làm sao loài
người có thể sinh sôi, nẩy nở nếu đàn bà không mang nặng đẻ đau? Không
có đàn bà chắc chắn loài người sẽ tuyệt chủng. Như vậy đàn bà xứng đáng
được vinh là người quan trọng nhất trên trái đất (VIP đấy).
Dù là VIP, người đàn bà vẫn bị xếp đặt ở một vị trí
thật khiêm tốn. Xã hội Việt Nam đặt ra những phong tục tập quán thật
bất công với đàn bà. Chắng hạn như "Xuất giá tòng phu. Phu tử tòng
tử ". Về phương diện mê tín dị đoan cũng trọng nam khinh nữ. Hễ ra
ngõ gặp trai là hên, gặp gái là xui. Sau khi lập gia đình, người đàn bà
phải mang tên của chồng. Tên của mình bị chìm vào quên lãng.
Lớn
lên con gái bị lép vế đủ thứ. Trong gia đình, bao giờ người con gái
cũng phải làm việc nhiều hơn con trai và không được cưng chiều bằng con
trai. Trong việc "bồ bịch"con gái chỉ là người bị động, nghĩa
là bị dụ dỗ tán tỉnh. Con trai mới là chủ động, tự mình đi bắt bồ tán
gái. Vậy mà nếu con gái có nhiều bồ vẫn bị coi là đồ gái hư, lăng loàn,
trắc nết. Con trai có nhiều bồ lại được khen là "anh chàng đó
nhiều bồ, hào hoa phong nhã".
Khi lập gia đình, ông nào cũng muốn cô dâu phải còn
mới toanh trong trắng nguyên vẹn trong khi các ông đã cũ xì cũ xịt xài
không biết bao nhiêu lần. Lấy nhau rồi, đàn ông vẫn có quyền "trai
năm thê bảy thiếp", nhưng đàn bà ngược lại "gái chính chuyên
chỉ có một chồng".
Đến lúc có con, đàn bà là người mang nặng, đẻ đau. Thức khuya, dậy sớm,
lo cho con cho đến ngày chúng khôn lớn. Người mẹ bao giờ cũng vất vả
với con nhiều hơn là bố . Vậy mà hễ cái gì dính dáng đến mẹ thì bị gọi
là họ ngoại . Có nghĩa là vòng ngoài, ngoại tộc . Cái gì dính dáng đến
bố được gọi là họ nội. Nội là bên trong, gần gũi thân thiết. Bị đối xử
bất công như vậy mà người đàn bà vẫn chấp nhận vui vẻ, thử hói có tội
nghiệp không?
Dù có ghen ghét và kỳ thị đàn bà tới đâu đi nữa,
cũng không ai có thế chối cãi đàn bà đáng yêu vô cùng. Đọc đến đây,
nhiều đấng mày râu bị vợ đì hay bị đào hành hạ sẽ mắng mỏ tôi tới tấp
"nhờ chị tí nhé! mấy điều chị nói về đàn bà ớ trên chúng tôi nghe
đã ngứa tai lắm rồi, nhưng không cãi được vì chị nói có lý quá. Nhưng
còn cái câu chị khen đàn bà đáng yêu vô cùng thì phải xét lại. Chả hiểu
mấy mụ bà chằng đang hành hạ chúng tôi, nó đáng yêu cái chỗ nào".
Bình tĩnh suy nghĩ lại đi các ông ơi! Khởi thủy đàn
bà bao giờ cũng đáng yêu. Không đáng yêu các ông dại gì mà theo đuổi, o
bế, tán tỉnh. Hứa nhăng hứa cuội đủ điều, rồi mang xe bông rước về làm
vợ. Có ai đi tán một con mẹ đáng ghét để mong được làm người yêu hay
làm vợ đâu. Bằng chứng cụ thể là thơ tình gửi cho đàn bà bao giờ các
ông cũng viết "Em yêu","Em yêu quí", "Em yêu
dấu". Cuối thơ bao giờ cũng không quên "yêu em nhiều
lắm" v.v .. và v.v ...
Vậy nếu em không đáng yêu, mắc chứng mắc toi gì mà
yêu em lắm thế? Vậy thì đàn bà đáng yêu là cái chắc chứ còn phải xét đi
xét lại gì nữa. Lấy các ông rồi những người đàn bà đáng yêu nếu có thể
trở thành bà chằng đáng ghét cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên. Đàn bà
vốn thông minh "Nhập gia" phải "tùy tục" chứ làm
sao hơn được. Ông chồng "qúa trời", cực chắng đã, bà vợ mới
phải ra tay. Lý do thật đơn giản, đàn bà vốn mềm dẻo "ở bầu thì
tròn, ở ống thì dài". Ông chồng "quá xá quà xa" mà vợ
hiền khô thì coi "hổng hợp". Đàn bà phải tập thay đổi cho nó
"xứng đôi vừa lứa" với chồng. Như vậy các ông phải khen đàn
bà mới phải. Nỡ lòng nào các ông lại gọi đàn bà bằng những cái tên
chẳng êm ái tí nào "cọp cái", "bà chằng", "sư
tử Hà Đông" v.v...Ăn ở kiểu đó là hổng có "phe" đâu à
nghe. Trời phạt chết đó. Muốn lên thiên đàng với niết bàn, các ông nên
ăn ở có trước có sau. Nghĩ đến đàn bà, các ông nên nghĩ đến những hình
ảnh đẹp đầy mộng mị mà các ông mê mẩn ở những giây phút của thuở ban
đầu.
Hãy nhớ đến căn nhà các ông sống hồi độc thân nó
lạnh lẽo, im vắng, chán nản như thế nào. Đến khi có nàng xuất hiện, tất
cả đều biến đổi một cách nhiệm mầu. Trong nhà đầy tiếng cười nói ríu
rít của tré thơ. Căn bếp lúc nào cũng ấm cúng với cơm dẻo canh ngọt,
chiếc giường xưa kia lạnh lẽo vì chăn đơn gối chiếc, nay đã được sưởi
ấm bằng ái ân nồng thắm của tình nghĩa vợ chồng.
Nghĩ như vậy các ông sẽ thấy đàn bà không chỉ đơn thuần là những người
vợ. Đàn bà là những chiếc đũa thần, đã mang sự sống, niềm vui, hạnh
phúc đến cho nhân loại. Tưởng tượng thế giới toàn đàn ông sẽ buồn nản
đến thế nào. Tim các ông sẽ không có đối tượng để mà rung động. Hồn các
ông sẽ không bao giờ có cơ hội nhung nhớ mộng mơ. Các ông sẽ chẳng bao
giờ được hưởng niềm vui nhìn đàn trẻ thơ tung tăng đùa giỡn. Và cuối
cùng các ông sẽ chắng bao giờ hiểu được ý nghĩa của tình yêu.
Tôi nhớ mỗi năm khi ngày "Mother's Day" đến, các ông thường kiếm cớ “em là vợ anh
chứ có phải là má anh đâu mà anh phải mua quà."(Câu này tôi nghe
quen quen quí vị ạ )
Dù những người vợ không phải là má cúa các ông, nhưng các nàng đã cho
các ông những đứa con xinh đẹp ngoan ngoãn. Những người vợ xứng đáng được tặng một món quà trong
ngày Mother's Day, dù nhỏ bé cũng được, nhưng thế hiện cái tình nồng
thắm của nghĩa vợ chồng . Đàn bà dù là chiếc đũa thần nhưng vẫn thèm
được chồng yêu, chồng chiều và nhất là "chồng cho quà." Các ông đừng bao giờ quên điều đó nhé!
Hồng Thủy
Trước 1975, tác giả từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa. Sau 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose từ 2003, sáu năm sau cô góp nhiều bài viết giá trị . Bài mới nhất của tác giả dành cho mùa lễ Father’s Day 2011.
Và trong khi cô tìm kiếm ý nghĩa của cuộc đời qua ánh sáng chiếc màn ảnh điện thoại, bà cụ ngồi ở băng sau đã trở nên vô hình, và cô đã không thể trông thấy những giọt nước mắt của bà.
trên vách tường cũ vẫn treo tấm giấy khen “Anh hùng diệt Mỹ” đóng khung, lồng kính và đã bạc màu hoen ố theo thời gian của anh Siêu không còn nữa, mà thay thế vào là khung hình mới tinh, trên bức tường cũng mới tinh, hình gia đình cô Lạc, cô với người chồng Mỹ
Bởi vì chúng ta có mắt, cho nên khi chúng ta nhìn người, chỉ dựa vào cảm giác của mắt, mà quên dùng trái tim. Đúng như người vợ mù đã nói, "Con mắt của trái tim mới sáng nhất, thật nhất!"
nghiệp do chính con người tạo ra, bất định tính nên nghiệp có thể chuyển hóa được. Do đó, con người có thể thay đổi, chuyển hóa nghiệp báo của mình từ xấu thành tốt, từ ác thành thiện hoặc ngược lại
Làm sao mẹ tôi có thể sống thiếu tôi! Tôi là nguồn sống của bà mà! Tất cả sinh lực, ý chí phấn đấu trước kia là vì tương lai của tôi, là vì tôi! Không có tôi bên cạnh, không có đứa con trai thương yêu của bà bên cạnh
Mỗi ngày, trong nắng ấm, nhìn biển trời, nghe sóng biển rì rào, Lang da diết nhớ về Nha Trang, về những ngày tuổi thơ cùng với gia đình, thầy bạn, và hồi tưởng về một quá khứ với biết bao thăng trầm biến đổi của quê hương, của gia đình và của cả một đời người.
đằng sau sự tỏa sáng của một người đàn ông Việt Nam thường là cái bóng thầm lặng của một người phụ nữ.Mời quí độc giả nghe con gái của nhà văn Doãn Quốc Sỹ kể lại cuộc đời thầm lặng của mẹ mình nhân ngày Mother Day…
Hôm nay là ngày giỗ mẹ, tôi viết những dòng này là tâm sự của một người con suốt đời không có mẹ ở bên và thành kính dâng lên hương hồn mẹ như một nén nhang thắp muộn.
Rải tro theo gió... trên đỉnh đèo Hải Vân... ý nguyện của người đã khuất gợi lên trong tôi hình ảnh vừa bi hùng lại vừa lãng mạn, như là sự kết hợp tuyệt vời giữa mối tình của viên dũng tướng với cô con gái đầu lòng của nhà văn Tự Lực Văn Đoàn.
Tôi không nói được gì hết, chỉ gục đầu vào vai vợ tôi rồi bật khóc . Vợ tôi chưa biết những gì đã xãy ra nhưng chắc nàng đoán được rằng tôi phải đau khổ lắm mới phát khóc như vậy. Cho nên nàng vừa đưa tay vuốt vuốt lưng tôi vừa nói, giọng đầy cảm xúc :« Ờ…Khóc đi anh ! Khóc đi ! »
Tôi ngồi đó để tưởng nhớ nước Việt Nam Cộng Hòa thân yêu của tôi. Tôi để hình tôi trên bàn thờ là coi như mình đã chết theo với nước Việt Nam Cộng Hòa của tôi. Tôi chỉ sống lây lất, lo nhang khói cho đồng đội, cho cha mẹ, vợ con
Trong niềm bồi hồi xúc động đến rưng rưng lệ khi đọc, chắc chắn quý độc giả không thể không biết ơn những người lính VNCH, Mỹ, Úc... đã đổ máu bảo vệ Miền Nam trước làn sóng xâm lăng của cộng sản trong suốt cuộc chiến tranh Việt Nam.... *
tưởng đã được giải quyết, phân tán người Việt Nam tỵ nạn trên nước Mỹ, nhưng không ngờ Xe đò Hoàng đơn thân độc mã mỗi ngày một chuyến kéo hai thành phố đông dân cư Việt Nam lại càng gần với nhau hơn nữa.
Già thì già, họ vẫn cảm thấy hạnh phúc – hạnh phúc hơn một tỷ người khác – cho dù hạnh phúc đó vẫn được họ đếm từng ngày sau mỗi buổi sớm mai thức dậy…
Tôi nhớ ơn anh chị, và cả vợ chồng anh Hy, chịu đựng được chúng tôi, mà không đấm cho vỡ mồm, hộc máu mũi. Càng lâu, tôi càng thấm thía cái câu ' Bầu bí một giàn'
Thế đó, họ bán, họ mua vừa như thật, vừa như “chơi” nhưng ai cũng hăm hở, náo nức. Dường như mỗi người đi chợ đang “bán”, đang “mua” cho mình một nỗi nhớ quê nhà vời vợi.
Hương thơm của gạo, vị ngọt của cơm lẩn với cát sạn tựa như cuộc đời của những quân nhân QLVNCH nói chung, SVSQTĐ nói riêng đã tự hào vào ngày mãn khóa sau mấy tháng quân trường mồ hôi thử thách đó là hương thơm của gạo. Để rồi chuẩn bị dấn thân vào cuộc đời đầy gian khổ hiểm nguy sống chết khó lường
Họ gặp nhau và nhận ra nhau. Mới đầu, Hà Giang ôm chầm lấy Đôn mà khóc nức nở. Cô quên mất anh đang là một vị thầy tu. Xúc động nhất là khi Hà Giang cho anh biết Lam Khê chính là con của anh. Hai cha con họ ôm lấy nhau thật lâu và cả hai đầm đìa nước mắt.
Hiện tại chúng tôi đang sống tràn trề hạnh phúc. Mùa xuân của cuộc đời tuy đến muộn nhưng chúng tôi bằng lòng lắm với những gì mình đang có, đang sống. Thiên đường có thật anh Hoàng ạ! Và chúng tôi đang tắm trong suối nguồn tươi mát của Thiên Đường.
Thành phố lên đèn, tôi vật vờ vô định thoáng nghe bên tai tiếng dương cầm giai điệu bản "Giao hưởng số chin, cung rê thứ" của L.V. Beethoven mà tôi học ngày nào. Hiện tại, tôi chơi nhạc đám ma. Cái chết - quy luật tất yếu giúp tôi sinh tồn, các giá trị nghệ thuật cao quý chỉ còn là hoài niệm!
Mũi súng AK thúc vào cạnh sườn, người vệ binh chắc cũng ngạc nhiên không hiểu sao bỗng dưng tôi đứng như trời trồng giữa lộ. Anh quắc mắt nhìn tôi dò hỏi, tôi không nói gì, im lặng nhập vào dòng tù. Nước mắt chảy dài trên hai má hóp, tôi bước đi như kẻ mộng du ...
Trong cuộc chiến Việt Nam, những chàng pilot nổi tiếng hào hoa ở thành phố. Là thần tượng của các cô con gái đẹp. Nhưng có lẽ ít ai biết rằng, những chàng trai trẻ ấy lại là những chiến sĩ rất hào hùng trên khắp các chiến trường. Bao phen xem cái chết tựa lông hồng.
Lâu nay, khá đông người cho rằng thi sĩ Hàn Mạc Tử và nhà giáo kiêm cư sĩ Hoàng Thị Kim Cúc từng có một tình yêu đôi lứa. Lắm sách báo ghi nhận như vậy. Ngay cả lối sống khá đặc biệt của Kim Cúc – suốt đời độc thân, làm thơ tặng Hàn, chẳng chuyện trò điều này với người trong nhà… – càng khiến dư luận nghĩ vậy.
Hầu hết bạn bè tôi, nếu còn sống sót sau cuộc chiến tang thương đó, kẻ đã phải ra đi trong loạn lạc, ly tan, người thì được ông bạn đồng minh phản bội năm xưa, can thiệp với kẻ cựu thù cho "ra đi trong vòng trật tự" sau nhiều năm bị đày đọa ngục tù, vợ con nheo nhóc, để giờ này mỗi người trôi dạt một phương, mang theo những vết thương không lành được ở trong lòng. Biết đến khi nào chúng tôi mới đuợc như những con chim trane đang tụ tập ca hót líu lo ngoài kia, trươc giờ bay xuống phương nam?
Một câu chuyện thật dí dỏm. Câu chuyện phần nào đã gợi nhớ đến một quảng đời thơ ấu thật êm đềm, hoa bướm ở vùng quê . Phải chi không có biến cố tháng tư 75, cuộc sống của những người dân miền nam hiền hòa chắc chắn là mãi mãi thanh bình, thịnh vượng, và an lành như tác giả "Lấy vợ miền quê" đã mô tả rất chân thật trong câu chuyện
Bây giờ, nhìn chú Ba nằm đó, tôi lại nhớ câu nói cuối cùng của chú: “Cứ để lá cờ ở đó, trong đầu óc của chú sẽ nhớ mãi hình ảnh lá cờ VNCH tung bay trong gió. Sau này, lá cờ sẽ ra sao? Để tương lai trả lời.”
Tôi rời khỏi Cheo Reo, chạy ngược về cầu sông Ba theo Tỉnh lộ 7 ngày xưa, mang theo trong lòng nỗi đau đứt ruột. Đang giữa mùa xuân nhưng cả bầu trời nhuộm màu ảm đạm. Nhìn núi rừng hai bên đường, trong ràn rụa nước mắt, tôi mơ hồ như cây lá không còn nữa...
Mọi người đều đến cõi đời nầy với hai bàn tay trắng, thì lúc ra đi cũng chỉ với hai bàn tay trắng mà thôi. Ai ai cũng đều biết như vậy, nhưng hễ sao mỗi khi nghĩ đến chết thì thấy rờn rợn và hơi lo một chút... Sống sao cho đáng sống mới là việc khó. Đời là vô thường!
Kính nguyện cầu Đấng Thiên Thựợng Đế tối cao và Hồn thiêng sông núi phù hộ cho toàn dân Việt sớm có ngày "đắc lộ thanh vân", đưa nước Việt lên đỉnh đài vinh quang thịnh trị ngàn đời.
Chúng ta thường đi tìm một cái gì bên ngoài để mang lại cho mình hạnh phúc như vật chất, nhà cửa, xe hơi, máy móc, tiện nghi, … hoặc tình cảm gia đình, thân quyến, bạn bè, người yêu, … hoặc danh vọng, địa vị, lý tưởng. Ta khát khao tìm kiếm vì tưởng mình nghèo nàn, thiếu thốn, tâm luôn phóng ra ngoài chạy theo trần cảnh. Trong kinh Pháp Hoa kể thí dụ đứa cùng tử suốt đời đi ăn xin vì không biết trong túi mình có viên ngọc quý, đến khi được người bạn nhắc tỉnh ngộ lấy ngọc ra xài liền hết đói khổ.
Tháng 8-1999, tôi dọn nhà đến một căn phòng mới mướn. Trên ngăn kệ cao của closet, người mướn trước để sót lại một xấp “hồi ký” dầy 27 trang viết tay. Đêm đầu tiên ở phòng trọ mới, tôi đọc đoạn “hồi ký” bi hùng đó với nỗi niềm thương cảm không tả xiết: Thương cảm cho một danh tướng trong bước đường cùng của vận nước đen tối; thương cảm cho phu nhân và 2 người con của Tướng tuẫn tiết và thương cảm vị sĩ quan trẻ, có lẽ là Chánh Văn Phòng của vị tướng anh hùng, tức tác giả của đoạn “hồi ký” nầy.
Tôi chắc chồng tôi cũng nuối tiếc như tôi và đang chờ tôi đi với anh. Chúng tôi phải nối tiếp lại những ngày hạnh phúc ngắn ngủi xa xưa. Tôi không thể sống mãi trong cô đơn để run sợ trước những ám ảnh của dĩ vãng và những nhung nhớ khôn nguôi người chồng mà tôi mãi mãi yêu thương như buổi đầu gặp gỡ!!
Cổ nhân cũng đã có câu “ngu si hưởng thái bình”, hay là ta cứ an phận thủ thường, con gái thì mong trời sinh ra đừng quá đẹp, con trai thì đừng có quá tài ba. Còn giàu có bạc muôn không ham, chỉ mong đừng chạy gạo từng ngày. Cứ làng nhàng là xong, không ai thèm muốn, đố kỵ, ganh ghét, nghĩ chuyện đời: “Giàu như người ta cơm ngày ba bữa, đói như mình đây cũng đỏ lửa ba lần.”
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.