6:58 SA
Thứ Sáu
26
Tháng Tư
2024

NHỚ THÁNG BA - Phạm Gia Thụy

01 Tháng Tư 20153:26 CH(Xem: 12181)

*Nhớ Tháng Ba (T/U Phạm Gia Thụy, Đại đôi C Viễn Thám, SĐTQLCVN)


blank

Tháng 3/75 tình hình bắt đầu căng thẳng, địch bắt đầu cho những toán nhỏ lợi dụng ban đêm len theo những khe hở đóng quân của ta thâm nhập xuống đồng bằng. Tiền sát địch bám các đỉnh cao, căn cứ Hỏa lực Nancy bắt đầu bị pháo kích, đặc công địch đánh thăm dò những trận mở đường. Trận tao ngộ chiến đầu tháng 3/75 chứng tỏ tài ứng phó nhanh nhẹn, kịp thời hơn hẳn địch của binh sĩ Đại đội C trước một tình thế bất ngờ.

Đại đội được lệnh tảo thanh vùng bên phải ven sông Mỹ Chánh đoạn từ đối diện đồi Trần Văn Lý lên đếnThác Ma, thượng nguồn sông, gần căn cứ Phantom trên đường vào Barbara. Sau một đêm nghỉ quân dưới một ngọn đồi thấp chúng tôi tiến lên ngọn đồi yên ngựa kế tiếp rất cao. Một toán tiền sát của địch đã nằm trên đỉnh đồi tự bao giờ. Hai bên trố mắt nhỉn nhau ngạc nhiên. Tao ngộ ! TS 1 Hoàng người đầu tiên tới đỉnh lập tức chĩa khẩu M16 vào tên gần nhất: “ Giơ tay lên ! “ Hắn bật dậy. Hoàng siết cò. Đạn không nổ. Tên tiền sát gạt nòng súng M16 sang một bên tay kia chộp khẩu AK để bên cạnh. Hồng voi., Sung Huông, Tân cận… tràn lên.bắn tới tấp, 4 tên địch còn lại đang ngồi trong giao thông hào hoảng hốt vừa chạy vừa bắn lại, túa xuống đồi, tiếng lựu đạn phe ta quăng theo nổ chát chúa. Đang núp sau một tảng đá tôi quất đại một băng dẫn trung đội xông lên. Hiền đen nả theo truy kích. Có tiếng Tân cận láo nháo lưng chừng đồi, tôi cẩn thận chạy tới, một tên to con đeo ống nhòm nằm trong bụi bên cạnh hắn, chết, tay còn cầm khẩu AK bá xếp, túi áo đựng đầy cứng băng cá nhân. Trên đỉnh đồi, trong giao thông hào chiếc máy truyền tin Trung Cộng còn đang léo nhéo, cạnh đấy là hai thùng lương khô và một bi đông nước. Đứng đây nhìn toàn vùng xung quanh rõ mồn một, thấy Pháo dội K bên phải lố nhố bóng người, chắc ra xem bọn tôi đấu súng. Hẳn đại độì tôi phải di chuyển im lắm nên mới không bị phát giác chớ 5 tên trên đỉnh cao như vậy thật không dễ nuốt.

Hai tuần sau Đại đội nằm bên phải đồi 51. Trung đội tôi chốt trên một mỏm đồi thấp nhìn xuống một thung lũng rộng, toàn cỏ tranh, chạy dài vào tận đến chân núi. Trung đội được tăng phái một khẩu đội106 ly . Địch tập trung đông dưới thung lũng.Thấy ơn ớn, sinh nhật tôi tháng này, sinh nhật nằm đây chán thấy mẹ. Đồi 51 Tiểu đoàn 4 đóng, mất đi chiếm lại lùm xùm mấy bữa nay. Có một số địch xâm nhập. Đ/úy Lực nhắc: “Coi chừng tụi nó giả dạng mặc đồ rằn ri “ Buổi chiều ngoài tiểu đội 2 ồn ào. Bắt được một ông thần đang lơn tơn, quần áo lôi thôi chẳng bảng tên lon lá chi. Có súng, Đ./Úy Lực hỏi: “ Nó nói giọng Nam hay Bắc” Đáp: “ Dạ Bắc “ Thu súng của nó lại ngay “ Đáp: “ Nó không chịu nạp súng, nó nói nó tên là Huy, Đại đội phó của Tiểu đoàn 4 “ Đ/úy Lực: “Để tao gọi bên Tiểu đoàn 4 coi “. Tôi biết Huy Râu hôm ấy.

Đoàn công voa chở đại đội tôi theo Tiểu đoàn 7 ra bến phà Tân Mỹ rút về Hương Điền qua ngã Đập Đá. Tới gần An Hoà vài trái pháo địch cố bắn theo không đủ sức rơi nổ ngoài đồng. Thành phố Huế bắt đầu lộn xộn, dân chạy tản cư nhốn nháo khắp nơi. Xe theo ngã Cầu Mới quẹo trái nhắm hướng Thuận An, chạy chậm. Một thằng nhỏ đen thui ốm nhom chạy theo lùi xùi: “Chú cho con vài trăm ăn cơm đi chú”. Chưa lãnh lương, hai túi tôi không một đồng. Moi ba lô quẳng đôi giày bố mới lãnh xuống: “ Kiếm chỗ nào bán lấy tiền nghe mày”.

Bộ Tư Lệnh ở Hương Điền không một mống. Một vài tiếng súng lác đác nổ bên kia phá Tam Giang, hướng Quảng Trạch. Dân chạy nạn gồng gánh chạy suốt đêm trên con lộ 555 về hướng Thái Dương Thượng. Trung đội Thước đã tăng phái choTiểu đoàn 7, Đại đội còn 3 toán bố trí chu vi BTL/SĐ lỏng le. Một tối ngoài tuyến khi đang ôm cây đàn thì gặp Hải cận Tiểu đoàn 7, hắn hỏi: “ Giờ này mà còn đàn với hát?” Tôi cười trừ. Phá Tam Giang ghe thuyền trống trơn, còn chai rượu cuối cùng tôi, Chánh, anh Lực lôi ra chợ ngồi trên mấy cái sạp uống khan. Toán Hùng nhí được lệnh bảo vệ cho Công Binh phá kho đạn Sư đoàn. Kíp nổ đã gắn, dây chuyền nổ đã nối xong, cuộn dây điện 1500 mét cũng đã rải hết. Gắn con cóc. Nằm xuống. Bấm. Không nổ. Bấm nữa, vẫn không nổ. Thay con cóc bằng cục pin máy PRC 25. Bấm. Không nổ. Lần nữa, cũng không nổ. Tiểu đoàn 7 đã rút. Thước, Hùng cũng theo .

Thôn Thái Dương Thượng đông nghẹt, lính dân lẫn lộn. Bên kia cửa biển, căn cứ Trần Ba, Tân Mỹ thấp thoáng ánh đèn . Đại đội C nằm chờ ngay mé nước, mới nhận tiếp tế đồ đạc lỉnh kỉnh. Không thấy chiếc ca nô nào. Chợt tiếng Đ/úy Xuân trưởng ban 4 tiểu đoàn văng vẳng trong máy: “Kỳ này tao cứu mày lại nghen Lực, ca nô qua bây giờ”. Vẫn chưa thấy bóng dáng Thước, Hùng nhí .

Tôi gặp lại rất nhiều 471 ở các đơn vị khác, các Tiểu đoàn khác, trên bãi biển Thuận An kể từ ngày ra trường, .. Đoàn Ngọc Qúy Đại đội B ra hành quân chung chuyến bay, Nguyễn Vĩnh Cường Tiểu đoàn 7 tính nhận tôi làm em rể lúc còn trong trường, Nguyễn Xuân Dương tự Dương gàn, đã ra khỏi đại đội vẫn còn giữ của tôi cái hộp quẹt Zippo khắc hình khẩu đại liên gắn trên chân ba càng, chiếc hộp quẹt này tôi rất qúi, là vật kỳ niệm do Tuyết em gái tôi đã lượm được dưới chân ghế, tặng cho tôi, khi tôi dẫn nó đi xem xi nê ở rạp bên hông chợ Tân Định trong chuyến về phép đầu tiên.… Gặp nhiều bạn trong hoàn cảnh thân ai nấy lo...

*

Ngày 26/3/1975. Ngày người cày có ruộng.

Sáng sớm còn sương mù, một chiếc LCM cặp bờ. Trung đội tôi nằm cách bờ khoảng 3, 4 trăm mét. Lờ mờ dưới mép nước tua tuả cần câu, BCH/ LĐ và số anh em bị thương xuống tàu. Chiếc LCM từ từ rút ra xa, xa dần. Bỗng 1 trái “cù lũ tàn tàn” từ trong những rặng dương liễu phía trước bay phóng theo. Tiếng nổ gọn ấm , chớp lưả trong bờ nghe thấy rõ, trái AT 3 đã bắn trúng mục tiêu.

Chừng 10 phút sau 1 chiếc LCM thứ hai nữa can đảm chạy vào, lại 1 trái AT3 nữa bắn ra,. Nhưng lần này bắn trật. Quả đạn tuy bắn trật nhưng chiếc tàu chắc lạnh giò nên rút ra xa mất biệt.

Địch bắt đầu pháo. Một trái rơi gần đây, tôi vội lom khom chạy sang chỗ Đ/úy Lực. Xui quá! chỉ một mình ông bị thương, mà bị nặng, lỗ lủng sâu hoắm trên ngực đút 2 ngón tay vô lọt. Đại đội trưởng thều thào: “ Mày gom tụi nó lại coi còn bao nhiêu, coi dùm tao.” Tôi hối đám Chính ngọ mang ông ra sau chỗ Hùng nhí. Kiểm lại đại đội, kể cả trung đội tôi còn chừng hơn hai chục mạng. Dòm ra phiá sau tôi thấy 1 chiếc LCM nữa liều lĩnh ủi bãi, chiếc này là chiếc thứ ba, sau này mới biết chiếc này của Th/úy Tấn già làm thuyền truởng. Dặn Lộc con mang máy và Trung đội phó Thông chuẩn bị để mang Đ/úy Lực lên tàu xong tôi lên tàu trước nghe ngóng. Tình thế không dễ dàng như tôi nghĩ. Tàu đã mắc cạn. Nước tới ngực, người lõm bõm như kiến xung quanh . Cách tôi chừng 5 thước là Lành ốm thuộc trung đội Thước mới lấy vợ người Quảng Trị tháng trước, đang dáo dác nhìn quanh như tìm ai, con vợ bên cạnh người sũng nước, hai tay nắm chặt áo chồng vừa khóc vừa la:” Anh ơi đừng bỏ em, anh ơi !”. Khi tôi mới nắm bửng định leo lên tàu thì vô số cánh tay bám vào nắm chân tôi lôi theo. Đám lính đứng trên thành tàu chĩa súng xuống gào thét: ‘ĐM ! Buông ổng ra..” Rẹt rẹt rẹt., ai đó rơi xuống nước, ai đó nắm tay tôi kéo lên tàu.

Trên tàu cảnh tượng còn thê thảm hơn, ngưởi bị thương, người chết nằm lền khên. Thoáng thấy bóng Nguyễn Công Chiến vàTân cận phía đài chỉ huy phía sau. Không ổn rồi, tôi vội leo xuống trở về, lúc đi ngang bờ cát gần tới Đại đội gặp Cẩm lai và Tr/úy Châu Taewondo: “Ê !Tấp vào đây là êm nhứt nghen mậy, trước có TĐ 7, trong kia có TĐ 5, thua cò nữa thôi.” “Đại đội tao còn trên kia”, tôi đáp lời Cẩm lai. Đi tới một đoạn nữa thấy Nguyễn Vĩnh Cường 312 với trung đội nó phía trứơc. Chưa kịp nói câu nào thì 1 loạt 12 ly 7 và 82 lùm xùm, cát bụi mịt mù . Tụi nó tản mất tiêu.

Nằm dưới 1 giao thông hào ngắn, cạn hều, trước mặt chắn bằng mấy thùng đạn đại liên M 60 đổ đầy cát bên trong. Lộc con lay hoay gọi ai với chiếc PRC 25, Thông đang dùng nón sắt cố moi cho giao thông hào sâu hơn. “ Xuống tàu ổn không ông ?” “Ổn con mẹ nó, gần chết”.Tôi cộc cằn nhổ ra từng tiếng. Thông làu bàu “Tụi tui chờ ông quá trời.”

Trong làng địch đã tràn ra, Đại đội đội còn độ chục mống, tuyến tôi bây giờ là tuyến đầu tiên. Bọn chúng không đông, chỉ cỡ tiểu đội, chạy qua chạy lại bắn chát chát nghi binh rồi lấn tới. Có điều 12,7 ly trong làng bắt đầu bắn rát. Một tổ 3 thằng tụi nó vừa chạy vừa bắn cách tôi chừng 70 thước, Lộc máy để gần hết 1 băng nhưng trật lất. Cây M16 tôi xài là của Thông, tôi ngắm và chơi 1 phát, tên đang chạy ngã xuống. Nhưng sao nó lại đứng dậy chạy tiếp, hóa ra tôi bắn cũng trật nốt. Tôi giận mình quá gạt cần bắn ra-phan, tính quạt nguyên băng nhưng mới bắn 1 viên đã kẹt đạn. Giận cá chém thớt tôi quay qua Lộc con: “ĐM mày bắn như con c. đưa súng coi tao nẹt tụi nó nè…” tôi vưà nói vừa 1 tay đưa khẩu Colt của tôi cho nó tay kia giằng lấy khẩu M16 trên tay Lộc con. Một thằng nữa vừa bắn vừa chạy tới. Tựa khẩu M16 trên thùng đạn M60, tôi nghiêng đầu ngắm kỹ…

Quả cầu màu xanh cam nổ tung, tạt những tia lửa chói lòa vào mặt, hất tôi bật ra sau. Loáng thoáng tiếng Lộc máy và Trung đội phó Thông xen lẫn trong tiếng sóng biển: “Ông thầy! Thiếu úy! Thiếu uý!...” Hai tay bưng mặt đầy máu tôi thiếp đi….

Tỉnh lại mở mắt ra tôi vẫn còn thấy đường, khuôn mặt lo lắng của Thông và Lộc con nhìn tôi chằm chằm. Viên CKC bắn cao chút nữa thì sọ tôi không còn. Viên đạn làm vỡ tan báng cầm tay của khẩu M16, mảnh vỡ của cây súng và thùng đạn đại liên trước mặt tạt đầy vào tay và mặt tôi. Một vài mảnh lớn đâm vào cổ khiến tôi khó thở. Chắc tụi nó bắn có ống nhắm chớ tôi chỉ kê súng trên thùng đạn M60, nghiêng đầu ngắm thôi mà, đâu dễ trúng. Lộc, Thông sợ tôi chết nên băng đầu tôi kín mít. Kéo Thông xuống, tôi cố nói “Đem tao tới chỗ anh Cả”. Lộc con và Thông vừa bắn vừa lui ra sau, dìu tôi đến tuyến Hùng nhí. Tiếng súng lúc này nghe dồn dập hơn trước, Dưới giao thông hào anh Lực nằm thoi thóp. Thông, Lộc đặt tôi bên cạnh anh . Phía trên tiếng Hùng nhí hình như điều khiển cối, la sang sảng: “Bắn bên phải, bắn bên phải…” Tôi nghĩ, hắn tìm đâu ra khẩu cối hay vậy? Một loạt 12 ly7 đanh gọn trả lời.

Trời đã về chiều, ánh nắng trên những đọt dương trở nên vàng vọt , tôi cảm thấy bụng lại cồn cồn , miệng đắng ngắt như đêm nào bên bờ Bắc sông Thạch Hãn, tiếng sóng biển nghe xa dần, xa dần, có thứ gì mằn mặn trong miệng, tôi thiếp đi lần nữa...

Phạm Gia Thụy

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Năm 2011(Xem: 18537)
Rải tro theo gió... trên đỉnh đèo Hải Vân... ý nguyện của người đã khuất gợi lên trong tôi hình ảnh vừa bi hùng lại vừa lãng mạn, như là sự kết hợp tuyệt vời giữa mối tình của viên dũng tướng với cô con gái đầu lòng của nhà văn Tự Lực Văn Đoàn.
27 Tháng Tư 2011(Xem: 19676)
Tôi không nói được gì hết, chỉ gục đầu vào vai vợ tôi rồi bật khóc . Vợ tôi chưa biết những gì đã xãy ra nhưng chắc nàng đoán được rằng tôi phải đau khổ lắm mới phát khóc như vậy. Cho nên nàng vừa đưa tay vuốt vuốt lưng tôi vừa nói, giọng đầy cảm xúc :« Ờ…Khóc đi anh ! Khóc đi ! »
23 Tháng Tư 2011(Xem: 18150)
Tôi ngồi đó để tưởng nhớ nước Việt Nam Cộng Hòa thân yêu của tôi. Tôi để hình tôi trên bàn thờ là coi như mình đã chết theo với nước Việt Nam Cộng Hòa của tôi. Tôi chỉ sống lây lất, lo nhang khói cho đồng đội, cho cha mẹ, vợ con
03 Tháng Tư 2011(Xem: 19803)
Trong niềm bồi hồi xúc động đến rưng rưng lệ khi đọc, chắc chắn quý độc giả không thể không biết ơn những người lính VNCH, Mỹ, Úc... đã đổ máu bảo vệ Miền Nam trước làn sóng xâm lăng của cộng sản trong suốt cuộc chiến tranh Việt Nam.... *
23 Tháng Ba 2011(Xem: 20255)
tưởng đã được giải quyết, phân tán người Việt Nam tỵ nạn trên nước Mỹ, nhưng không ngờ Xe đò Hoàng đơn thân độc mã mỗi ngày một chuyến kéo hai thành phố đông dân cư Việt Nam lại càng gần với nhau hơn nữa.
21 Tháng Hai 2011(Xem: 19941)
Già thì già, họ vẫn cảm thấy hạnh phúc – hạnh phúc hơn một tỷ người khác – cho dù hạnh phúc đó vẫn được họ đếm từng ngày sau mỗi buổi sớm mai thức dậy…
10 Tháng Hai 2011(Xem: 18606)
Tôi nhớ ơn anh chị, và cả vợ chồng anh Hy, chịu đựng được chúng tôi, mà không đấm cho vỡ mồm, hộc máu mũi. Càng lâu, tôi càng thấm thía cái câu ' Bầu bí một giàn'
04 Tháng Hai 2011(Xem: 19547)
Thế đó, họ bán, họ mua vừa như thật, vừa như “chơi” nhưng ai cũng hăm hở, náo nức. Dường như mỗi người đi chợ đang “bán”, đang “mua” cho mình một nỗi nhớ quê nhà vời vợi.
02 Tháng Hai 2011(Xem: 21470)
Hương thơm của gạo, vị ngọt của cơm lẩn với cát sạn tựa như cuộc đời của những quân nhân QLVNCH nói chung, SVSQTĐ nói riêng đã tự hào vào ngày mãn khóa sau mấy tháng quân trường mồ hôi thử thách đó là hương thơm của gạo. Để rồi chuẩn bị dấn thân vào cuộc đời đầy gian khổ hiểm nguy sống chết khó lường
28 Tháng Giêng 2011(Xem: 21097)
Họ gặp nhau và nhận ra nhau. Mới đầu, Hà Giang ôm chầm lấy Đôn mà khóc nức nở. Cô quên mất anh đang là một vị thầy tu. Xúc động nhất là khi Hà Giang cho anh biết Lam Khê chính là con của anh. Hai cha con họ ôm lấy nhau thật lâu và cả hai đầm đìa nước mắt.
21 Tháng Giêng 2011(Xem: 19865)
Hiện tại chúng tôi đang sống tràn trề hạnh phúc. Mùa xuân của cuộc đời tuy đến muộn nhưng chúng tôi bằng lòng lắm với những gì mình đang có, đang sống. Thiên đường có thật anh Hoàng ạ! Và chúng tôi đang tắm trong suối nguồn tươi mát của Thiên Đường.
16 Tháng Giêng 2011(Xem: 20291)
Thành phố lên đèn, tôi vật vờ vô định thoáng nghe bên tai tiếng dương cầm giai điệu bản "Giao hưởng số chin, cung rê thứ" của L.V. Beethoven mà tôi học ngày nào. Hiện tại, tôi chơi nhạc đám ma. Cái chết - quy luật tất yếu giúp tôi sinh tồn, các giá trị nghệ thuật cao quý chỉ còn là hoài niệm!
02 Tháng Giêng 2011(Xem: 21999)
Mũi súng AK thúc vào cạnh sườn, người vệ binh chắc cũng ngạc nhiên không hiểu sao bỗng dưng tôi đứng như trời trồng giữa lộ. Anh quắc mắt nhìn tôi dò hỏi, tôi không nói gì, im lặng nhập vào dòng tù. Nước mắt chảy dài trên hai má hóp, tôi bước đi như kẻ mộng du ...
07 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20790)
Trong cuộc chiến Việt Nam, những chàng pilot nổi tiếng hào hoa ở thành phố. Là thần tượng của các cô con gái đẹp. Nhưng có lẽ ít ai biết rằng, những chàng trai trẻ ấy lại là những chiến sĩ rất hào hùng trên khắp các chiến trường. Bao phen xem cái chết tựa lông hồng.
05 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 21806)
Lâu nay, khá đông người cho rằng thi sĩ Hàn Mạc Tử và nhà giáo kiêm cư sĩ Hoàng Thị Kim Cúc từng có một tình yêu đôi lứa. Lắm sách báo ghi nhận như vậy. Ngay cả lối sống khá đặc biệt của Kim Cúc – suốt đời độc thân, làm thơ tặng Hàn, chẳng chuyện trò điều này với người trong nhà… – càng khiến dư luận nghĩ vậy.
02 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20259)
Hầu hết bạn bè tôi, nếu còn sống sót sau cuộc chiến tang thương đó, kẻ đã phải ra đi trong loạn lạc, ly tan, người thì được ông bạn đồng minh phản bội năm xưa, can thiệp với kẻ cựu thù cho "ra đi trong vòng trật tự" sau nhiều năm bị đày đọa ngục tù, vợ con nheo nhóc, để giờ này mỗi người trôi dạt một phương, mang theo những vết thương không lành được ở trong lòng. Biết đến khi nào chúng tôi mới đuợc như những con chim trane đang tụ tập ca hót líu lo ngoài kia, trươc giờ bay xuống phương nam?
17 Tháng Mười Một 2010(Xem: 21055)
Một câu chuyện thật dí dỏm. Câu chuyện phần nào đã gợi nhớ đến một quảng đời thơ ấu thật êm đềm, hoa bướm ở vùng quê . Phải chi không có biến cố tháng tư 75, cuộc sống của những người dân miền nam hiền hòa chắc chắn là mãi mãi thanh bình, thịnh vượng, và an lành như tác giả "Lấy vợ miền quê" đã mô tả rất chân thật trong câu chuyện
11 Tháng Mười 2010(Xem: 19394)
Bây giờ, nhìn chú Ba nằm đó, tôi lại nhớ câu nói cuối cùng của chú: “Cứ để lá cờ ở đó, trong đầu óc của chú sẽ nhớ mãi hình ảnh lá cờ VNCH tung bay trong gió. Sau này, lá cờ sẽ ra sao? Để tương lai trả lời.”
08 Tháng Mười 2010(Xem: 20249)
Tôi rời khỏi Cheo Reo, chạy ngược về cầu sông Ba theo Tỉnh lộ 7 ngày xưa, mang theo trong lòng nỗi đau đứt ruột. Đang giữa mùa xuân nhưng cả bầu trời nhuộm màu ảm đạm. Nhìn núi rừng hai bên đường, trong ràn rụa nước mắt, tôi mơ hồ như cây lá không còn nữa...
08 Tháng Mười 2010(Xem: 21995)
Mọi người đều đến cõi đời nầy với hai bàn tay trắng, thì lúc ra đi cũng chỉ với hai bàn tay trắng mà thôi. Ai ai cũng đều biết như vậy, nhưng hễ sao mỗi khi nghĩ đến chết thì thấy rờn rợn và hơi lo một chút... Sống sao cho đáng sống mới là việc khó. Đời là vô thường!
07 Tháng Mười 2010(Xem: 27967)
Kính nguyện cầu Đấng Thiên Thựợng Đế tối cao và Hồn thiêng sông núi phù hộ cho toàn dân Việt sớm có ngày "đắc lộ thanh vân", đưa nước Việt lên đỉnh đài vinh quang thịnh trị ngàn đời.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 22682)
Chúng ta thường đi tìm một cái gì bên ngoài để mang lại cho mình hạnh phúc như vật chất, nhà cửa, xe hơi, máy móc, tiện nghi, … hoặc tình cảm gia đình, thân quyến, bạn bè, người yêu, … hoặc danh vọng, địa vị, lý tưởng. Ta khát khao tìm kiếm vì tưởng mình nghèo nàn, thiếu thốn, tâm luôn phóng ra ngoài chạy theo trần cảnh. Trong kinh Pháp Hoa kể thí dụ đứa cùng tử suốt đời đi ăn xin vì không biết trong túi mình có viên ngọc quý, đến khi được người bạn nhắc tỉnh ngộ lấy ngọc ra xài liền hết đói khổ.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 18878)
Tháng 8-1999, tôi dọn nhà đến một căn phòng mới mướn. Trên ngăn kệ cao của closet, người mướn trước để sót lại một xấp “hồi ký” dầy 27 trang viết tay. Đêm đầu tiên ở phòng trọ mới, tôi đọc đoạn “hồi ký” bi hùng đó với nỗi niềm thương cảm không tả xiết: Thương cảm cho một danh tướng trong bước đường cùng của vận nước đen tối; thương cảm cho phu nhân và 2 người con của Tướng tuẫn tiết và thương cảm vị sĩ quan trẻ, có lẽ là Chánh Văn Phòng của vị tướng anh hùng, tức tác giả của đoạn “hồi ký” nầy.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 19711)
Lần nầy, bà Hoa quyết định tự tay đem hộp tro xương ông chồng về tận Việt Nam. Bà sợ thất lạc thêm lần nữa, thì tấm lòng hoài.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 23262)
Người chết lâu rồi , người còn ở lại Từ cuối chân mây đêm bấc lạnh lùng Ngày hiển thánh cả giống nòi mong mỏi Của những linh hồn hữu thủy hữu chung
06 Tháng Mười 2010(Xem: 19794)
Tôi chắc chồng tôi cũng nuối tiếc như tôi và đang chờ tôi đi với anh. Chúng tôi phải nối tiếp lại những ngày hạnh phúc ngắn ngủi xa xưa. Tôi không thể sống mãi trong cô đơn để run sợ trước những ám ảnh của dĩ vãng và những nhung nhớ khôn nguôi người chồng mà tôi mãi mãi yêu thương như buổi đầu gặp gỡ!!
06 Tháng Mười 2010(Xem: 21671)
Cổ nhân cũng đã có câu “ngu si hưởng thái bình”, hay là ta cứ an phận thủ thường, con gái thì mong trời sinh ra đừng quá đẹp, con trai thì đừng có quá tài ba. Còn giàu có bạc muôn không ham, chỉ mong đừng chạy gạo từng ngày. Cứ làng nhàng là xong, không ai thèm muốn, đố kỵ, ganh ghét, nghĩ chuyện đời: “Giàu như người ta cơm ngày ba bữa, đói như mình đây cũng đỏ lửa ba lần.”
05 Tháng Mười 2010(Xem: 19570)
hôm nay ngồi viết lại những hàng chữ này như được thắp nén hương trang trọng cho chị, thưa chị Nở.