1:32 SA
Thứ Sáu
26
Tháng Tư
2024

DÂN VIỆT CHỈ THÍCH “NHẬN” KHÔNG THÍCH “CHO”? Trần Nhật Phong

22 Tháng Mười Một 20174:49 SA(Xem: 6935)

DÂN VIỆT CHỈ THÍCH “NHẬN” KHÔNG THÍCH “CHO”?

Cách đây nhiều năm, khi cô em Janet Nguyễn còn là nghị viên của thành phố Garden Grove, ít nhất một lần tôi chứng kiến thái độ làm việc cho dân của cô, và cảm nhận được thái độ của một dân cử được dân bầu là như thế nào.

Có một cặp vợ chồng gốc Việt, mua một căn mini Market (chợ nhỏ) ngay góc đường Habor và Garden Grove, nơi thuộc quyền quản trị của thành phố mà Janet làm nghị viên.

Ngôi chợ của họ có môn bài bán rượu nồng độ không cao (beer and wine license), do nhu cầu buôn bán ở khu vực đó, họ nộp đơn xin được đổi môn bài sang loại có nồng độ rượu cao hơn, với hy vọng sẽ thúc đẩy việc buôn bán được nhiều hơn.

Nếu không có ai phản đối thì mọi việc cũng được suông sẽ, nhưng không ngờ cảnh sát trưởng của thành phố Garden Grove đưa lý do là khu vực của ngôi chợ là khu vực có tội ác cao ( High Crime), nên viết thư yêu cầu thành phố bác bỏ đơn của cặp vợ chồng này, trong cuộc điều trần (hearing) của hội đồng thành phố (theo luật định thì các môn bài rượu và thuốc lá phải trãi qua cuộc điều trần và bỏ phiếu của các nghị viên và thị trưởng)

Lúc đó tôi còn cộng tác với tờ Việt Weekly ( lúc còn “lá cải” chưa có những bài mang màu sắc chính trị quốc - cộng) cặp vợ chồng này tìm đến tôi, với ý định tố cáo thái độ của viên cảnh sát trưởng Garden Grove với báo chí.

Lúc đó tôi gọi cho Janet Nguyễn xem có thể giúp cho cặp vợ chồng này hay không, vì họ dồn hết gia tài mua ngôi chợ, nếu buôn bán không được thì coi như sạt nghiệp.

Sau khi lắng nghe hoàn cảnh của 2 vợ chồng, Janet không dám hứa điều gì, nhưng cô nói sẽ tận sức thuyết phục các đồng viện xem có thể giúp họ hay không.

Ngày điều trần (hearing) có mặt của tôi, Janet cho triệu tập viên cảnh sát trưởng lên và yêu cầu ông này trình bày lý do bác bỏ đơn xin nâng cấp môn bài rượu của ngôi chợ.

Viên cảnh sát trưởng viện cớ rằng nơi ngôi chợ tọa lạc là khu vực có mức độ tội ác cao (high crime), nhân viên cảnh sát dưới quyền của ông không đủ để thường xuyên tuần tra, và ngôi chợ có dán những tấm plastic đen ngoài kính, khiến cho cảnh sát bị mất tầm nhìn vào trong chợ mỗi khi có vấn đề v.v..

Cặp vợ chồng trên cũng có 3 phút mỗi người để trình bày hoàn cảnh khó khăn của họ.

Sau khi nghe hai bên xong Janet quay sang hỏi viên cảnh sát trưởng hàng loạt những câu hỏi, và đưa ra những số liệu về mức độ tội ác trong thành phố, khiển trách ông cảnh sát trưởng đã không làm đủ vai trò và không đủ khả năng lãnh đạo sở cảnh sát thành phố, thay vì tìm cách tạo an toàn hơn cho thành phố bớt đi những tội ác, thì ông lại tìm cách tạo sự tiện nghi cho bản thân và sở cảnh sát.

Cuối cùng cô kết luận, nếu viên cảnh sát trưởng không rút lại lá thư yêu cầu ngăn chận việc nâng cấp môn bài rượu cho cặp vợ chồng gốc Việt, thì có thể trong cuộc họp hội đồng lần kế tiếp, cô sẽ đề xuất thay thế vị trí của ông bằng một người có khả năng hơn, và trước mặt thị trưởng cùng 3 nghị viên còn lại, cô tuyên bố sẽ bỏ phiếu chấp thuận cho cặp vợ chồng trên được nâng cấp môn bài rượu.

Kết quả 4-1, Janet đã thành công khi thuyết phục được thị trưởng và 2 nghị viên khác bỏ phiếu thuận, chỉ duy nhất một phiếu chống, và được thông qua.

Cặp vợ chồng này mừng rối rít cám ơn lia lịa, tôi cám ơn Janet, và Janet yêu cầu tôi đừng đăng câu chuyện lên báo, vì không muốn có những tranh cãi không cần thiết, tôn trọng Janet, tôi đã bỏ không đăng bài phóng sự về vụ này.

Thời gian thay đổi mọi thứ.

Nhiều năm sau, tờ Việt Weekly phải đóng cửa vì những kẻ chủ trương tờ báo trở thành công cụ cho viên chức CS, Janet Nguyễn từ một cô nghị viên bé nhỏ của thành phố chỉ có khoảng 175,000 cư dân, rồi trở thành giám sát viên quản trị cả quận với dân số khoảng 3 triệu người, và giờ đây trở thành Thượng Nghị Sĩ tiểu bang California nằm trong số 40 người cai quản cả ngân sách gần 6,000 tĩ Mỹ kim của toàn tiểu bang với 33 triệu dân.

Tôi thì về cộng tác với BBC Việt Ngữ và một vài đài truyền hình địa phương.

Chúng tôi dường như đã quên mất câu chuyện cũ, bất ngờ tuần trước tôi gặp lại cô vợ đẩy xe vào ngôi chợ sát cạnh nhà hàng của tôi, tôi gần như không nhận ra, sáng sủa hơn, ăn mặc đồ hiệu, miệng nói liên tục hoàn toàn khác hẳn với cái dáng ũ rũ khóc lóc hơn một thập niên trước, khi cô và chồng đến gỏ cửa nhờ tôi.

Cô này khoe vài năm sau, 2 vợ chồng bán ngôi chợ đó cho một người khác, có lời hơn $100,000 nhờ vào cái môn bài bán rượu mạnh, rồi chạy qua Las Vegas mua nhà đầu tư gì đó, bây giờ thì có vài miếng đất ở VN muốn bán để đem tiền về Mỹ trở lại, đại khái là vậy.

Tôi hỏi có hổ trợ cho Janet trong những cuộc tranh cử sau này không, thì cô vợ tỏ vẽ lúng túng, nói có quyên góp trong mấy buổi gây quĩ của Janet. Tôi không nói gì, về tìm lại các lần gây quĩ tranh cử của Janet, trong các danh sách hoàn toàn không hề có tên của cặp vợ chồng này, trong lòng tự nghĩ, phải chăng người Việt Nam sống dưới xã hội của CS quá lâu, nên khi qua Mỹ một thời gian, họ chưa gội rữa hết cái văn hóa ích kỷ, họ chỉ muốn “nhận” mà không hề “cho” ai điều gì?

Những thành phần như cặp vợ chồng nói trên hiện đang có mặt ở nơi tôi ở khá nhiều, nhất là những người sang Mỹ sau năm 2000 trở lại đây, họ trở thành một đám “bầy đàn”, cứ cái gì khai trương, tặng quà thì họ kéo đến đông như kiến rồi …biến mất, sau đó thì ở những quán cafe, họ bắt đầu đem chuyện người này thất bại, người kia mất nhà ra bêu rếu. Những cơ sở nào khai trương, tặng quà cho khách thì họ đến nhận xong về quăng bỏ thùng rác, khi thấy mấy món qua đó với họ không có giá trị gì.

Với tôi, những thành phần ích kỷ và tham lam này đang có khuynh hướng ngày một đông đảo hơn ở Bolsa và những nơi có đông đảo người Việt sinh sống, và đây chính là một trong những nguy cơ tiềm ẩn có thể xóa bỏ cái nét văn hóa đẹp của cộng đồng Việt vốn có từ những thập niên 70,80, nếu mọi người không nhận thức ra và tìm cách ngăn chận.

Hy vọng những người đến sau sẽ hiểu được, xã hội Hoa Kỳ vốn luôn có sự công băng tương đối, nếu bạn nhận của ai một điều gì, thì cũng nên cho ra một điều khác, chỉ có “nhận” và không muốn “cho”, đó chỉ là thứ ‘khôn vặt” chứ không phải là thông minh, dù bạn có tiền, thì vẫn chỉ nhận được sự khinh rẽ của mọi người xung quanh.

Trần Nhật Phong FB

Ý kiến bạn đọc
20 Tháng Mười Hai 20177:51 CH
Khách
Nghe TNP trên Radio NV mỗi ngày. Rất thích. Hôm nay tình cờ đọc bài viết nầy tôi càng thích TNP hơn. Ý tưởng rất có chiều sâu và rất đáng để, không chỉ người mình trên Bolsa mà ở cả thế giới cả VN, đọc và suy ngẫm, tự vấn và tự phổ biến: Biết nhận mà không biết cho là vô ơn. Nghe/ đọc rồi đồng cảm với TNP mà không nói lời cám ơn TNP cũng là 1 cách vô ơn.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
29 Tháng Chín 2011(Xem: 12636)
Những người yêu dân chủ và tự do có thể biểu tình để chống những điều có hại cho đất nước và làm tổn thương đến cộng đồng, nhưng chắc hẳn sẽ không áp lực, biểu tình hay hăm dọa buộc nhà chùa phải từ chối lễ cầu siêu cho một người đã chết.
26 Tháng Chín 2011(Xem: 13029)
Dù sao thì mỗi buổi sáng thức giấc, lại có “thêm một ngày nữa để yêu thương!” Cứ bước tới, bước tới, dù không “biết ra sao ngày sau!”
06 Tháng Chín 2011(Xem: 13027)
Nhờ những người như thế mà các hộ gia đình đã lỡ chùn lòng bởi đe dọa rồi kí giấy bỏ đạo giờ lại muốn quay lại với giáo hội. Đọc hết những dòng này, thật khó cho Giáo Hội hầm trú VN biết là bao !!
09 Tháng Tám 2011(Xem: 12743)
Những thói xấu của người mình thiệt ra khá nhiều, nhiều hơn mức bình thường. Người viết bài này chỉ gạn lọc và trình bày một số tính tiêu biểu đã gián tiếp hay trực tiếp đóng góp vào tình trạng đất nước Việt Nam ngày càng xơ xác
04 Tháng Tám 2011(Xem: 15017)
Chỉ có chế độ đa đảng và sự đoàn kết của người Việt trong và ngoài nước thì mới có đủ sức mạnh để bảo vệ chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa. Thiếu một trong 2 yếu tố này, nguy cơ mất nước của Việt Nam rất là gần kề./
31 Tháng Bảy 2011(Xem: 14851)
Đừng hy vọng gì ở cộng sản một sự thay đổi biết điều hay tử tế, và giới nhân sĩ, trí thức Việt Nam trong câu chuyện này, dám nói dám làm vì thật sự họ chưa hết sợ đâu! Tôi không thấy phấn khởi chút nào trước sự việc trên mà cảm thấy mình bị lừa bịp! Xin ơn trên ban cho anh em tôi chút sáng suốt cuối đời!
29 Tháng Bảy 2011(Xem: 16933)
Ngưòi chính khách cuối cùng đã đi rồi, đem theo cả tiếng bấc tiếng chì. Dân Càn chả cá Hà Nội bây giờ chẳng còn ai. Ngọc Ghẻ chết từ khuya, chỉ còn bác Ngọc Toét ngồi cười ruồi với bác Hùng Xùi ở San Jose. Hai bác đang bàn nhau suôi Nam đón tro cốt anh Kỳ.
27 Tháng Bảy 2011(Xem: 13219)
Tôi không dám nói là hiện nay có nhiều người “ngu” hơn anh, nhưng câu chuyện của anh Việt kiều hóa điên phải vào nhà thương Biên Hòa ở đầu câu chuyện này, quả là một bài học đắt giá, bài học mà nhiều người chưa chịu thuộc.
17 Tháng Bảy 2011(Xem: 14291)
Mai đây, may ra một thiên tài sẽ khám phá được điều gì mới lạ bổ ích cho đời! Hay Lục phủ Ngũ tạng của tôi có thể giúp được ai đó chút hy vọng kéo dài thêm cuộc sống còn tràn đầy yêu thương
28 Tháng Sáu 2011(Xem: 14284)
Khi tuổi già, thì xem cái chết như về. Ai không phải chết mà sợ. Sống qua khỏi tuổi năm mươi, là đã lời lắm. Tuổi trung bình của con người trên thế giới này chưa được con số năm mươi. Thì mình nên tự xem như được sống thêm đời thứ hai. Đời trước đã hoàn tất, có cả khổ đau lẫn hạnh phúc. Đời sau nầy, thì chắc chắn là sung sướng hơn hạnh phúc hơn đời trước.
15 Tháng Sáu 2011(Xem: 13904)
Nhưng có một điều có thể coi như là chân lý “không thay đổi” dù bên này hay bên kia bờ Thái Bình Dương: đảng viên cộng sản thì anh nào cũng hèn, cứ phải dựa vào nhau để sống còn, để được làm “quan tham” bóc lột dân lành. Chúng đoàn kết theo đúng tôn chỉ “tranh đấu đến cùng với kẻ thù, chỉ hoà giải với nội bộ”.
07 Tháng Sáu 2011(Xem: 14603)
Khi bạn yêu một ai đó, hãy cho họ biết, vì bạn không lường trước được ngày mai sẽ ra sao. Hãy học cách xây đắp hôn nhân hạnh phúc. Hãy học cách yêu nhau nhiều hơn, vì người bạn yêu thương chứ không vì bất kỳ điều gì khác.
05 Tháng Sáu 2011(Xem: 14775)
Nếu được học một chút "nghề" vợ chồng, ít nhất là "bổn phận" thì đã không có những người chồng say rượu, vũ phu đánh đập vợ con, hoặc như người đàn ông ném bốn đứa con xuống sông ở trên, làm tan nát gia đình; không có những người vợ lẳng lơ, say mê cờ bạc, phá hoại gia cang.
30 Tháng Năm 2011(Xem: 25651)
Trước hết, hãy cùng nhau thừa nhận một điều: homeless không phải là một cái tội; homeless không phải là một tình trạng bất hợp pháp. Sẽ chẳng một ai bị bắt, bị truy tố, hay bị bỏ tù vì “tội homeless” cả. Là người không có nơi cư trú cố định
22 Tháng Năm 2011(Xem: 14632)
“Một trà, một rượu, một đàn bà. Ba cái lăng nhăng nó quấy ta. Chừa được thứ nào, hay thứ ấy. Họa chăng chừa rượu với chừa trà.”
16 Tháng Năm 2011(Xem: 14184)
Bà Nhu ra đi hưởng thọ 86 tuổi. Ông Kỳ vẫn còn khỏe mạnh nhưng năm nay cũng đã ngoài 80 tuổi. Một người là phụ nữ nổi tiếng của đệ nhất Cộng Hòa. Một người là nam tử mà vai trò hết sức ồn ào thời đệ nhị Cộng Hòa. Bây giờ viết về hai nhân vật danh tiếng nam và nữ, xem lại sự so sánh có phần khập khiễng
14 Tháng Năm 2011(Xem: 15565)
Không ai có được cuộc sống hoàn hảo cả sau những lần thất bại, bạn sẽ thấy mình trưởng thành hơn. Những người từng trải, dũng cảm và yêu cuộc sống sẽ học được cách xoa dịu vết thương nhanh hơn.
14 Tháng Tư 2011(Xem: 17148)
“mất gốc” là không giữ được bản chất, cái tốt đẹp vốn có của mình. Nếu những kinh nghiệm với người Việt Nam trên đây tôi đã chứng kiến trong cuộc đời được gọi là tốt đẹp, thì vâng, xin cho tôi mất gốc.
28 Tháng Ba 2011(Xem: 13582)
Đồng tiền Việt Kiều cũng là nguyên-nhân chủ-yếu của các tệ-nạn hối-lộ tham nhũng, mãi-dâm, trộm cướp, cờ bạc dẫn đến bất công áp bức, và dĩ-nhiên nạn-nhân vẫn là lương dân nghèo khó.
03 Tháng Ba 2011(Xem: 13117)
Tôi càng mong đợi nhiều hội đoàn sẽ để ý đến các công tác từ thiện cho chính các cộng đồng người Việt chúng ta trên đất Mỹ trong giai đoạn kinh tế khó khăn này
24 Tháng Hai 2011(Xem: 14353)
Câu “Tôi là người Việt Nam”, do đó, có nghĩa là tôi thuộc về Việt Nam, tôi vui nỗi vui của Việt Nam, buồn nỗi buồn của Việt Nam, tôi còn lưu luyến với quá khứ của Việt Nam và còn khắc khoải về tương lai của Việt Nam.
30 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 17390)
"Quãng đời còn lại càng ngắn thì càng phải làm cho nó phong phú". Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với "ông sư khổ hạnh", hãy làm "con chim bay lượn".
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 14955)
Những người may mắn được làm chủ một cái xe hơi đắt tiền làm gì nên tội, nhưng những kẻ có dã tâm, cầm trong tay cái chìa khóa để vạch nát lên thân xe người khác, là người mang tâm hồn đen tối, ganh tỵ của một con thú điên cuồng.
28 Tháng Mười Một 2010(Xem: 40665)
Ai cũng biết, không phải người Việt luôn luôn đi trễ, chỉ thường đi trễ đến nỗi nổi tiếng thế giới thôi, vì thế sau này tự người Việt mới đặt ra câu: “Không ăn đậu không phải Mễ, không đi trễ không phải Việt Nam”.
14 Tháng Mười Một 2010(Xem: 12198)
Bảng chỉ đường đất nước vẫn còn có thể chỉ trật đường. Xin dè dặt. Thận trọng và khôn ngoan để đừng thêm một lần nữa mắc mưu Cộng Sản lừa phỉnh.