4:16 SA
Thứ Ba
19
Tháng Ba
2024

LY CÀ PHÊ THÁNG 4 - TRẦN MỘNG TÚ

26 Tháng Tư 20219:14 CH(Xem: 6310)

LY CÀ PHÊ THÁNG 4
CA PHE

















Ta ngồi một mình
ly cà phê cạn
lòng như tháng tư
đứt ra từng đoạn

Tháng tư, tôi ngồi trong quán cà phê Starbucks trên đường 20th của thành phố tôi cư trú.
Tôi cúi 
xuống nhìn mầu cà phê đen đặc, sóng sánh sót lại một ngụm trong chiếc ly giấy.
Tôi cầm 
chiếc  ly chao nhẹ đi một chút, do dự  chưa muốn ngửa cổ uống nốt ngụm
cuối cùng. Ngụm 
cà phê trông như  ngụm nước mắt đen. Chao ôi nước mắt đã có một
lúc nào đó, ta ngửa cổ 
 uống được cả ngụm hay sao!

Tháng tư, tháng tư, tháng tư năm đó! Đứt ra từng đoạn: đoạn cha, đoạn mẹ,

 đoạn vợ, đoạn chồng, đoạn con, đoạn anh, chị, em, đoạn bạn hữu. Mỗi đoạn đứt một
chỗ, rơi 
một nơi, đoạn mất đi ngút ngàn biệt tích, không để lại dấu vết, đoạn còn sót
lại ngơ ngẩn, mù lòa.

Tháng tư của ba mươi bẩy năm sau, ngụm nước mắt không bao giờ cạn được.
Tôi ngồi trong quán một mình. Ngó những khuôn mặt lạ, họ không phải bạn bè,
nhưng vẫn thấy 
 thân thuộc, vì đó là những khuôn mặt của dân bản xứ tôi gặp thường
ngày. Cách ăn mặc và lối 
 cư xử của họ na ná giống nhau. Mình nhìn mấy chục năm,
mình quen với cách kéo ghế, cách 
chụm đầu vào nhau nói khe khẽ, cách nghiêng
mình xin lỗi của họ khi phải đi qua mặt ai, nên 
bỗng trở thành gần gũi.

Tự ngậm ngùi tưởng tượng, nếu bây giờ mình ngồi ở trong một quán cà phê ở
Việt Nam, ngắm 
 những người ngồi chung quanh, chắc chắn mình sẽ thấy lạc lõng
lắm, vì cách ăn mặc và cư xử 
 rất khác mình. Họ cũng sẽ chẳng để mắt nhìn
đến mình, một kẻ thường thường trên mọi phương 
 diện. Mình lạc lõng ngay
chính trên quê mình.

Ngồi một mình với ly cà phê Starbucks trong một ngày của tháng tư, quê người;
tôi chỉ nhìn ra 
mình là người lạ với chính mình. Cúi nhìn mấy ngón tay đang cầm ly,
những ngón tay gầy đã bắt 
đầu xanh xao gân lá, biết mình ở đây lâu lắm rồi. Đôi
vai bỗng trĩu nặng như có bàn tay ai vô hình 
 ấn xuống ghế. Thôi, đã đến đây rồi,
thì ngồi xuống đây, còn đi đâu được nữa. Ngồi đây mà hồn 
 như thác đổ, tiếng
nước ầm ầm vọng tới từ một ký ức xa xôi, rồi bỗng òa ra khi chạm vào tảng đá
cuối cùng, 
tảng đá tháng tư.

Tháng tư ở đây là mùa xuân, chim chóc rủ nhau bay vào thành phố, hoa đào nở
hồng trên mỗi 
con đường, nắng mới lách mình vào những khung cửa mở, trong
vườn nhà ai hoa táo, hoa lê 
trắng xóa. Những người Việt di tản như tôi, tháng
tư không ít thì nhiều quay đầu nhìn lại quá khứ,
 nhớ lại những giọt nắng quê nhà
năm đó hòa vào máu và nước mắt. Hoa nắng quê người chỉ làm 
 gợi thêm nỗi
xót xa.

Anh ạ tháng tư mềm nắng lụa
hoa táo hoa lê nở trắng vườn
quê nhà thăm thẳm sau trùng núi
em mở lòng xem lại vết thương
Chung quanh tôi, một vài bàn nhỏ có người ngồi trước tách cà phê và cái laptop.
Họ im lặng làm 
việc, học hay sáng tác. Có người với một tờ báo mở trước mặt,
hay hai người bạn thì thào nho 
nhỏ. Quán tĩnh mịch, nghe được cả tiếng gõ
khe khẻ của những ngón tay chạm trên bàn phím,
thậm chí cả tiếng thở
cùa người ngồi ở bàn gần mình.

Tôi ngồi với ly cà phê cạn. Tôi biết trang mạng của người Việt khắp nơi trên
thế giới, vào mỗi 
tháng tư họ cũng trao đổi cho nhau trên khung hình nhỏ:
những tấm hình đang bốc lửa, những 
 khẩu súng đang nhả đạn.Tiếng người
đang khóc, đang la vang, đang chạy hoảng loạn, 
đang giẫm lên nhau.
Tiếng súng nổ, tiếng kêu thất thanh… Tất cả hiện ra trên khung hình nhỏ.

Trong một tiệm cà phê ở Mỹ. Tôi ngồi đó, ngửa mặt uống ngụm cà phê đen
cuối cùng. Bỗng 
dưng má tôi ươn ướt. Nước mắt ứa ra từ hai con mắt,
bờ mi đã bắt đầu sụp xuống như hai chiếc 
 lá cuốn khô. Nước mắt của
một người di tản vì chiến tranh lâu quá rồi, xót xa cho phận mình,

 phận người, phận quê hương đất nước.
Bốn mươi sáu năm rồi, mà thỉnh thoảng vẫn đọc được ở trên mạng, lẫn vào
những bài vở giải trí, 
kiến thức hay nghệ thuật, những lời nhắn với nội dung
thật buồn:

- Một hài cốt với tên họ, ngày sinh và số quân đầy đủ của một quân nhân
VNCH, ai đó vừa tìm 
được bên đường. Mong có thân nhân đến nhận. Nào ai
biết thân nhân của bộ xương đó còn 
sống hay đã chết? Tin đó đến từ Việt Nam
và đã chuyển đi nhiều lần.

- Tin những người ở Mỹ về bốc mộ, một hố chôn tập thể của binh sĩ VNCH
trong một sân trường 
hay bên cạnh một con mương.

- Tin cả trăm bộ xương tìm thấy ở ven biển miền Trung không biết của bên
này hay bên kia.


- Rồi còn cả những tin như sĩ quan H.O qua đời ở Mỹ không có thân nhân,
được những người 
trong cộng đồng phụ nhau mai táng.

- Lời nhắn về một vị tá Hải Quân, có con ở Cali. Xác nằm trong bệnh viện
Texas hai tuần rồi. Cha 
 qua đời, con ở đâu chưa đến nhận.

Những dòng chữ như thế, thực sự là một “Tin Buồn” với ý nghĩa đúng nhất
của nó.

Tháng Tư là tháng tôi sợ đọc, sợ xem hình trên mạng.

Sợ nhìn lại những hình ảnh và đọc lại những bài viết kinh hoàng của những
nạn nhân vượt biển; 
 hình ảnh nghĩa trang quân đội bị đập phá trong tủi nhục;
những câu chuyện thương tâm của tù
 nhân và nhà tù cải tạo .

Sợ phải xem lại những hình ảnh của một thành phố mình đã sống và lớn lên
bị tàn phá bởi chiến 
tranh; sợ những bức hình và tên tuổi, binh nghiệp của
các tướng lãnh tự sát vào ngày cuối cùng,tôi sợ mỗi khi đọc thêm một danh
sách tự vận của các cấp tá, cấp úy, các hạ sĩ quan. Họ tự sát 
riêng lẻ hay có
khi cùng với vợ con.

Những bức hình im lìm đó là những tiếng gào thét phẫn nộ của những anh hùng
VNCH. Tôi 
 không nhớ là mình đã đọc được câu này ở đâu:

“Thật đáng thương cho một đất nước nào có quá nhiều anh hùng” vì anh hùng
đồng nghĩa với hy 
 sinh và cái chết”.

Đau đớn nhất là bao giờ khi xem hình, khi đọc những bài viết xong, cuối cùng
mình nhận thức rất 
 rõ rệt: đó là một cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Người
giết và người bị giết đều mang họ Nguyễn,
 họ Lê, họ Trần...

Ba mười bẩy năm rồi, người ta nói là Việt Nam đã hết chiến tranh, người dân
đã có cuộc sống ấm 
 no, hạnh phúc, nhưng trên mạng, người Việt trong và
ngoài nước vẫn có những dòng chữ gửi 
đến cho nhau mang theo những
thông điệp thật buồn:

- Việt Nam tôi đâu? Người dân mất nhà, mất đất. Gái Việt bán sang Đài Loan.
Gái Việt xếp hàng 
lấy chồng Đại Hàn. Không có Tự Do cho Việt Nam. Ngư dân
Việt bị tầu Trung Quốc bắt ngay trên 
 biển của mình. Nước Việt âm thầm mất
dần từng mảnh cho Trung Quốc…

Tháng tư, cà phê đắng, đắng thêm khi pha vào những giọt nước mắt vì nước
mắt bao giờ cũng 
 có muối ở trong. Nỗi đau tháng tư với một số đông người
Việt ở thế hệ bạn hữu tôi, là một vết 
 thương không thành sẹo được, nó lên
da non, rồi ngưng lại ở đó. Nhìn xuống vẫn thấy màu hồng,
 vẫn thấy như
còn rơm rớm máu.

Tôi cúi xuống nhìn chiếc ly không, tự lấy tay áo lau thầm những giọt nước
mắt mình. Đứng dậy,

 trở về một nơi tôi gọi là nhà, tiếp tục sống với trái tim di tản. Vạt nắng
tháng tư chỉ bay xiên vào 
 trong quán này một năm một lần, nhưng khi tôi
đến đây, dù bất cứ tháng nào trong năm, hồn tôi,
tháng tư có thể đến bất
chợt ghé xuống và rơi cùng những giọt cà phê.


Anh ạ! Tháng Tư sương mỏng lắm
sao em nhìn mãi chẳng thấy quê
hay sương thành lệ tra vào mắt
mờ khuất trong em mọi nẻo về.

Trần Mộng Tú

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
19 Tháng Mười 2015(Xem: 181018)
Quan trọng là luôn được sự yểm trợ và thương mến của quý Niên Trưởng, quý Huynh Trưởng và các hội đoàn người Việt hải ngoại
11 Tháng Ba 2024(Xem: 177)
Đôi khi trong cuộc đời làm thơ có những ngẫu hứng bất ngờ , thích thú như vậy. Câu chuyện trên với tôi là một kỷ niệm nho nhỏ
07 Tháng Ba 2024(Xem: 35)
Chính vì những cảm nhận như thế nên mới có bài viết này để trân trọng tác giả đã nói lên được điều ấy.
04 Tháng Ba 2024(Xem: 196)
Tiếp cận văn minh phương Tây sớm, nên dân Sài Gòn có thói quen ngả mũ chào khi gặp đám ma, xe hơi không ép xe máy, xe máy không ép người đi bộ
02 Tháng Ba 2024(Xem: 275)
Tất cả không vì một lợi nhuận nhỏ nhoi nào chỉ vì trái tim nồng nàn của người nhạc sỹ.
19 Tháng Hai 2024(Xem: 311)
Tôi chỉ muốn có một nước Việt Nam như thế. Có thể bạn sẽ hỏi: “Vì sao? Để làm gì?
03 Tháng Giêng 2024(Xem: 615)
Cố thắp cho nhau một ngọn đèn. Để dù trong tăm tối ta còn được cháy trong lòng nhau
30 Tháng Mười Hai 2023(Xem: 602)
So sánh tôi với người bỏ làng ra đi trong những trang sách đó thì hoàn cảnh của tôi đáng buồn hơn nhiều. Không những đã bỏ làng, bỏ nước đi, còn nhận quốc tịch của một nước khác.
01 Tháng Mười Hai 2023(Xem: 629)
Cầu mong cho những cô học sinh nhỏ trong bức hình, cô học sinh lớp Sáu trong bài thơ của Trần Bích Tiên và luôn cả Trần Bích Tiên nữa bình an
04 Tháng Mười 2023(Xem: 1085)
Thôi .. giờ bên nhau đã hết. Bầu trời vần vũ kêu mưa. Tạm biệt mầy..Hẹn ngày tái ngộ ...gần thôi.
05 Tháng Bảy 2023(Xem: 1584)
Throughout the day, we danced and sang songs that transported us back to those high school days
30 Tháng Sáu 2023(Xem: 2141)
Tôi cũng sẽ kể lại cho con tôi là tôi đã từng sống trong một nước Việt Nam Cộng Hòa văn minh và nhân bản như thế
14 Tháng Năm 2023(Xem: 1765)
chuyện của má tui. Những chuyện bình thường, lặt vặt mà sao với tui nó quý quá chừng
13 Tháng Năm 2023(Xem: 1609)
Lau xong nhìn rõ mình trong đó Thấy lại Mẹ hiền trong phút giây!
03 Tháng Năm 2023(Xem: 1452)
Cầu nguyện linh hồn anh An Bình nơi nước Chúa Nguyện ơn trên cho chị đủ sức mạnh để vượt qua tất cả
03 Tháng Năm 2023(Xem: 1327)
Đàn bà chúng tôi luôn luôn là nạn nhân trong cuộc chiến. Người đàn ông không thế nào hiểu được sự kiên trì chịu đựng của phụ nữ
03 Tháng Năm 2023(Xem: 1326)
Nếu người dân miền Nam hiểu biết về cộng sản Bắc Việt như người dân Ukraine hiểu biết về cộng sản Nga, lịch sử Việt Nam ngày nay (có thể) đã khác
12 Tháng Ba 2023(Xem: 1695)
Bởi vì họ đang vùng lên không phải chỉ cho phụ nữ mà vì sự tự do và công bình cho đất nước họ trên thế giới này.
19 Tháng Mười Hai 2022(Xem: 2189)
Anh và những êm ái của tình yêu, dù cho tôi đã đáp lại một cách tệ hại thì cũng là mối tình rất đẹp.
02 Tháng Mười Một 2022(Xem: 2538)
Anh nằm xuống ở một nghĩa trang buồn, xa xôi. Chỉ có loài chim thôi !! Hôm nay, ngày 2/11. Ngày lễ các linh hồn. Tôi cầu xin linh hồn anh được hưởng nhan Chúa Trời ! Đời Đời !
14 Tháng Chín 2022(Xem: 2895)
Nhân ngày sinh nhật, chúc Hạnh thật nhiều sức khỏe và hoạt động hăng say. Cám ơn Dậu và các cháu lúc nào cũng ủng hộ và tạo điều kiện cho Hạnh đến với các sinh hoạt của Biên Hòa.
14 Tháng Tám 2022(Xem: 2864)
Cuối cùng rồi mọi ve vuốt, mọi khuynh loát đều chịu thua, đều lùi bước trước sự nhã nhặn khuớc từ,
04 Tháng Bảy 2022(Xem: 2510)
Khi ta đi, đất bỗng hoá tâm hồn. Xin cảm ơn Nebraska, quê hương thứ hai yêu dấu
10 Tháng Sáu 2022(Xem: 3153)
đã từng vui, đã từng buồn rồi mỗi người đôi ngả. Năm tháng đã qua ấy, tôi gọi tên là thanh xuân.
30 Tháng Năm 2022(Xem: 3549)
âm ỷ thốn vào đời sống, dai dẳng đeo theo mỗi khi trở mùa / viên đạn mang nỗi đau mất quê hương mất nguồn cội.
23 Tháng Tư 2022(Xem: 3758)
Và thấy ai đó đang khóc thầm nhớ tiếc những ngày vàng son, những ngày con người dù đau khổ, chết chóc những vẫn còn biết tử tế với nhau
03 Tháng Ba 2022(Xem: 4272)
tôi nghĩ, không tránh khỏi những thiếu sót, hoặc sai lệch. Nhưng đã đọc, mà không viết, cứ để ứ hự ở trong lòng thì quả thật, có lỗi với Nguyễn Tất Nhiên thi sĩ.
14 Tháng Hai 2022(Xem: 4025)
Nam không trách gì anh ta, cũng vì quá thương em gái, nếu như em gái của Nam gặp trường hợp này thì chắc Nam cũng sẽ làm như vậy.
09 Tháng Hai 2022(Xem: 3939)
Gửi đến Biên Hòa quê hương lời Chúc Mừng Năm Mới. Chúc các bà chị dâu vượt bao bệnh tật để vui cùng con cháu.
01 Tháng Hai 2022(Xem: 3737)
Cuộc sống thanh nhàn ta tận hưởng Nhâm Dần dịch bệnh cũng lui binh
27 Tháng Mười Một 2021(Xem: 4719)
Cám ơn Thầy Cô bạn bè đồng trường đồng lớp. Cám ơn những người bạn ở khắp thế giới đã chia sẻ vui buồn và trao đổi văn thơ.
13 Tháng Mười Một 2021(Xem: 4404)
Bốn năm anh đã nằm xuống, 4 năm tôi để anh tại chùa nghe kinh. Bây giờ tôi phải để anh nhẹ nhàng thân xác.
08 Tháng Mười Một 2021(Xem: 4419)
Thương quá ai ơi tôi không đủ chữ Giảng nghĩa dùm tôi cái chữ ân tình!
29 Tháng Tám 2021(Xem: 5347)
Hỡi các bạn đang còn sống, đừng bao giờ nghĩ mình có thể sống chung với bệnh dịch khi ta chưa có thể khắc chế được nó!
25 Tháng Bảy 2021(Xem: 5524)
Mong một ngày gần nhất mọi chiến sĩ chống giặc được về nhà. Người người sẽ trở lại với saigon còn tôi được về thăm quê hương
19 Tháng Bảy 2021(Xem: 5579)
lòng tôi rộn ràng vui như ngày tựu trường năm cũ, sắp được gặp lại các người thân yêu....
18 Tháng Bảy 2021(Xem: 5333)
Hôm nay nghe Mạnh đứng ra làm lại chiếc nhẫn khoá 25. Có lẽ là người sung sướng và hạnh phúc nhất là chính mình.
18 Tháng Bảy 2021(Xem: 4601)
Người yêu ấy có phải là tôi không? Chỉ có anh trả lời được. Tiếc thay anh đã chết không thể trả lời.
18 Tháng Bảy 2021(Xem: 4632)
tôi phân vân quá, vì bạn tôi hôm qua gọi điện cho tôi nói "Mày có phước lắm, được ở gần chùa."
18 Tháng Bảy 2021(Xem: 4568)
Các bạn Muối men cho đời ơi! Các bạn đã thực hành lời Chúa thật dễ dàng và đẹp đẽ! Tôi xin thay mặt cho những người nhận quà hôm nay Cám ơn các bạn!.
03 Tháng Bảy 2021(Xem: 4763)
vì đã chịu lấy tôi, một người thua cuộc mất hết tất cả để rồi phải khổ, trong khi bao nhiêu người khác muốn cung phụng em.
20 Tháng Sáu 2021(Xem: 5300)
Chiếu đời mâm cỗ vinh nhục có phúc có phần, thời trẻ trai hay khi trai chẳng còn trẻ thì cũng thế thôi
29 Tháng Năm 2021(Xem: 4856)
“Ngày của Cha” sắp đến nơi rồi. Các bác trai hãy cùng tôi “nối vòng tay nhỏ” và làm ngày này là một ngày thiêng liêng không thua kém gì ngày “Mother’s Day.”
09 Tháng Năm 2021(Xem: 5902)
Tháng năm xin gửi đến các bà mẹ trẻ, mẹ già lời cầu chúc sức khỏe bình an hạnh phúc. Chúc các bà Mẹ nhận được thật nhiều lời chúc lành từ con cái.
27 Tháng Tư 2021(Xem: 5791)
Niềm tin sự thật sẽ không bị vùi lấp. Niềm tin cái xấu sẽ bị đào thải: Nước nâng thuyền, nước cũng có thể lật thuyền.
17 Tháng Tư 2021(Xem: 4843)
ánh trăng năm ấy đã lấy đi biết bao nhiêu linh hồn chưa đến tuổi phải từ bỏ thế gian...! trăng tròn 26-4-1975 ánh trăng buồn muôn thuở.
14 Tháng Tư 2021(Xem: 5297)
Facebook là bạn, nhưng tôi yêu những người bạn thật của tôi hơn. Họ đang chia sẻ với tôi những tâm tư tình cảm vui buồn rất thật của họ.
28 Tháng Hai 2021(Xem: 6502)
rong cơn bão tuyết khốn khó cho việc đi lại, thực phẩm khan hiếm, nhưng có “những tấm lòng vàng”
19 Tháng Hai 2021(Xem: 5718)
Sức khoẻ quý thật, nhưng quý nhất, trên cả sức khoẻ, là cái nhìn thấu suốt cuộc đời, sinh lão bệnh tử, để chấp nhận dễ dàng một khi sức khoẻ mất đi.