Tôi không phải là tín đồ ngoan đạo. Chúa đã đến với tôi như với tất cả những người con được sinh ra trong gia đình Thiên Chúa giáo. Chúng tôi không tự chọn tôn giáo cho mình, cứ theo những gì cha mẹ đặt để, nhưng tôi nghĩ đạo nào cũng có mục đích dạy con người làm điều thiện, nên đến Thánh đường, rồi thỉnh thoảng tôi lại đi chùa...Giáo lý nào cũng tìm về Chân- Thiện- Mỹ nên tôi chẳng bỏ bên nào. Tôi chỉ thích một dịp đặc biệt : NOEL. Dù không hiểu gì nhiều về Con Người đã sinh ra để chịu khổ hạnh trên thập giá, tôi vẫn yêu thương cháng nghệ sỹ lang thang Jesus Christ...Cái vẻ hippy rất dễ thương của Đấng Cứu Thế đã hấp dẫn tôi hơn bất cứ giáo điều thần thánh nào. Tôi không quan tâm Chúa đã làm bao nhiêu phép lạ nhưng tin rằng Người sẽ bằng lòng ai sống nhân hậu. Thế nên tôi không ép mình phải đi lễ Chúa nhật mà chỉ vào những lúc cảm thấy tâm hồn mình tràn đầy niềm tin dâng hiến, và những dịp lễ đặc biệt như NOEL, nhất là với những bạn bè ngoại đạo, chúng tôi tổ chức những bữa tiệc nửa đêm mừng Chúa ra đời và sau nầy, khi có anh... Anh ngoan đạo hơn tôi! Con trai mà rất chịu khó đi nhà thờ. Hầu như không Chúa nhật nào anh bỏ lễ. Thoạt đầu tôi cười cái nết chăm chỉ của anh; anh cười hiền lành, không tự ái. Tôi thường nói nếu đêm Giáng sinh đó không gặp nhau. Nếu khi đang dâng lễ tôi không cảm thấy như có ai đó nhìn chăm vào...gáy mình, để quay lại, bắt gặp một đôi mắt đầy bối rối, thì chắc chẳng bao giờ hai đứa quen nhau. Anh thì đoan chắc rằng tình yêu là một định mệnh, và không cách nầy hay cách khác, chúng tôi cũng sẽ gặp nhau. Tôi không tin. Tôi vốn cứng đầu! Nhưng hình như cái vẻ hiền hiền hơi nghiêm của anh khiến tôi không nỡ chọc nhiều. Từ ngày có anh, tôi siêng năng đi lễ; chỉ để được đứng bên anh. Các em tôi ngạc nhiên khi thấy Satan ( biệt danh chúng đặt cho tôi ), trở nên đạo đức. Dưới mắt mẹ và các em tôi, thì chỉ có người đạo đức mới..."đàng hoàng". Cũng may, tôi thường đi lễ ở nhà thờ khác xứ nên bọn quỷ nhỏ không khám phá ra lý do tôi trở nên ngoan đạo! Cuộc tình của chúng tôi đẹp như những cuộc tình mà người con trai lúc nào cũng nâng niu trìu mến đóa hoa hạnh phúc. Anh tưởng như trên đời nầy chỉ có tôi là "chịu khó" yêu anh. Chỉ có tôi mới mang đến cho anh hạnh phúc! Thật ra, tôi yêu mình nhiều hơn. Bởi vì nếu phải hy sinh điều gì đó cho anh chắc tôi sẽ đắn đo, cân nhắc chán. Anh thì không. Anh thánh thiện hơn tôi. Hơn nhiều. Anh chăm lo cho tôi như chăm đi lễ. Người hài lòng về anh nhất chính là mẹ tôi. Điều đó cũng dễ hiểu. Rồi tôi ra đi. Như tất cả những người có gia đình đi xuất cảnh. Anh đã đề nghị làm đám cưới để tôi ở lại. Nhưng đã nói rằng tôi yêu anh chưa đủ để có thể hy sinh điều gì đó của mình; nhất là khi mà điều đó lại nằm trong sự mê thích của tôi! Chân trời xa lạ với bao nhiều hứa hẹn tương lai khiến tôi nhìn nỗi buồn chia tay của anh như một thứ phù phiếm cổ xưa! Tôi không cười nhưng không thể khóc; mặc dù cũng có chút ngậm ngùi trước vẻ khổ sở tội nghiệp của anh. Quả thật tôi không ngờ anh đa cảm đến thế. Con trai mà không giấu nổi đôi mắt rưng rưng. Nhưng anh chẳng nói gì. Chỉ trước khi tôi vào phòng cách ly, anh mới nói nhỏ : - My, anh sẽ mãi mãi yêu em. Nếu em hẹn ngày về, nhất định anh sẽ chờ... Tôi nghĩ thầm trong đầu :"Anh quá lý tưởng trong tình yêu. Tội nghiệp anh. Quên em đi! Em chỉ là đứa con gái không có gì đáng để anh nhớ." - Nhưng tôi chỉ lặng yên. Cũng có chút nghẹn ngào khi biết rằng rất khó để gặp.lại nhau. Nhưng đi là điều tôi mơ ước. Dù chưa biết chắc mình sẽ được gì; nhưng sự mất mát thì rất thật. Anh và những êm ái của tình yêu, dù cho tôi đã đáp lại một cách tệ hại thì cũng là mối tình rất đẹp. *** *** Tôi run tay khi cầm lá thư từ quê hương. Đây là lần thứ ba tôi nhận thư anh sau hai tháng đến Mỹ. Tôi cảm xúc thật sự với những điều mà trước đây khiến tôi bật cười. Chẳng biết từ bao giờ tôi bỗng nhận ra mình giống anh tính đa cảm, và tôi cũng thấy điều đó không đáng cười tí nào! Thư anh là một bài thơ, và nước mắt tôi bỗng dưng ràn rụa theo từng dòng chữ : NOEL NẦY... NOEL rồi đó em Thiên thần ca vang mừng Chúa NOEL rồi đó em Đèn hoa giăng muôn màu... NOEL yêu thương; Noel nguyện cầu; Noel khấn hứa... NOEL NẦY... Thôi...đã lạ lùng nhau! ●♡● NOEL NẦY... Anh bước vào giáo đường mà không dám nhìn lên Chúa... ...Lỡ Người hỏi "Em đâu?"- Anh biết trả lời sao? Em như nụ hoa tình yêu nở trên vùng đất hứa... ...Em vắng xa rồi... ...Đất hứa cũng xanh xao!! Không ký tên. Chẳng tái bút. Chỉ chừng đó lời than thở của trái tim! Tính khôi hài mất nết của tôi sao tìm không thấy nữa!? Thay vì cười cho sự đa cảm, lý tưởng trong tình cảm của anh tôi lại thấy tim mình quặn thắt! Hình như tôi khám phá ra mình yêu anh hơn mình nghĩ. Sau những ngày tung tăng trên vùng đất mới, nhìn ngắm những cảnh và người lạ lẫm, tôi đã bắt đầu có những đêm trăn trở vì mọi việc không tốt đẹp như mong muốn. Các em tôi lao vào học hành để cho một bắt đầu mới. Còn tôi, những ảo tưởng ban đầu đã tàn đi, thay vào đó là sự khắc khoải! NHỚ! Ban đầu tôi tự đánh lừa mình rằng ai lại không nhớ nhung một điều gì đó khi từ bỏ quê hương đến một nơi xa lạ! Nhưng không, rõ ràng là tôi nhớ Anh! Nhớ kinh khủng! Tôi hình dung ra những cử chỉ đầy yêu thương của anh, mà trước đây tôi coi như là những mơ mộng phù phiếm...Tưởng đến những mơ ước nho nhỏ đáng yêu của anh ngày còn bên nhau...Bây giờ thì xa rồi! Xa thật rồi! Tôi thấy thật cô đơn! Anh nói đúng, nếu không có tôi, anh sẽ không có can đảm đến Thánh đường mà hai đứa thường đi lễ. Không phải vì không thể trả lời câu hỏi của Chúa mà là câu hỏi của chính trái tim anh!...Tôi nghĩ đến anh. Nghĩ mãi. Đa cảm chẳng kém anh ngày nào. Bây giờ thì tôi hiểu tình yêu thật sự làm thay đổi con người như thế nào, và cũng quan trọng biết bao! Tôi đã thấy tuyết thật sự. Nhưng là thứ màu trắng thật cô đơn! Noel sắp đến. Không còn đi lễ bên nhau...Nhưng tôi thấy gần anh hơn bao giờ hết...Sữ trầm ngâm khiến tôi thay đổi, nhưng ngay cả những đứa em vốn nghịch ngợm cũng chẳng còn tâm trí để chế nhạo tôi; chúng còn bận với bao nhiêu công việc mới mẻ và những dự định tương lai; còn cái người trước khi đi háo hức nhất là tôi lại không còn chút hăng hái nào. Tôi nhớ da diết những bước chân lang thang trên quê hương. Nhớ màu vàng rực rỡ của hoa Cườm Thảo. Nhớ...trên tất cả là Anh!... Đêm NOEL, trong lúc cả nhà quây quần chờ đợi, thì tôi nghĩ đến Thiên sứ của mình. Anh đúng là Thiên sứ của Tình yêu đã cho đứa con gái bướng bỉnh như tôi biết thế nào là nhớ nhung, đau khổ. Tôi hình dung ra anh một mình quỳ nơi Thánh đường, thầm lặng với nỗi buồn! Có lẽ chẳng bao giờ anh biết rằng tôi đang nhớ anh nhiều đến thế! Tuyết rơi nhiều. Lạnh vá không thơ mộng chút nào như tôi tưởng. Tôi đặt bút viết những dòng hồi âm cho anh : NOEL và TÌNH YÊU... EM ngồi lặng lẽ bên song cửa Mơ hồ nhạc Thánh vọng đâu đây Một vì sao lạc trên trời thẳm Thốt gọi tên Anh giữa lúc nầy *** . Đêm Thánh vô cùng- Đêm diễm tuyệt Bao lần Chúa đến với trần gian Bao lần con khóc vì cay đắng Tìm mãi...không ra dấu địa đàng! *** Anh như Thiên sứ trời sai xuống Mặc khải cho em số phận mình Cung đời lạc phím- tay run rẩy Mỉm cười mà nước mắt long lanh *** Anh như Thiên sứ trời sai xuống Dẫn dắt cho em biết lối về Nụ hôn ngọt buốt tê đầu lưỡi Rùng mình...ngã gục giữa đam mê *** Đêm nay Chúa đến trong trần thế Anh đến trong em - Mộng tuyệt vời Lời ca Đêm Thánh ngân cao vút... ...Lời tình em khẽ gọi :"Anh ơi!" ●●●☆●●● LÝ THỤY Ý. Sài Gòn mùa Giáng Sinh 2022
Anh nằm xuống ở một nghĩa trang buồn, xa xôi. Chỉ có loài chim thôi !!
Hôm nay, ngày 2/11. Ngày lễ các linh hồn. Tôi cầu xin linh hồn anh được hưởng nhan Chúa Trời ! Đời Đời !
Nhân ngày sinh nhật, chúc Hạnh thật nhiều sức khỏe và hoạt động hăng say. Cám ơn Dậu và các cháu lúc nào cũng ủng hộ và tạo điều kiện cho Hạnh đến với các sinh hoạt của Biên Hòa.
tôi nghĩ, không tránh khỏi những thiếu sót, hoặc sai lệch. Nhưng đã đọc, mà không viết, cứ để ứ hự ở trong lòng thì quả thật, có lỗi với Nguyễn Tất Nhiên thi sĩ.
“Ngày của Cha” sắp đến nơi rồi. Các bác trai hãy cùng tôi “nối vòng tay nhỏ” và làm ngày này là một ngày thiêng liêng không thua kém gì ngày “Mother’s Day.”
Thư này là lá thư thứ 49 nhưng lại là lá thư đầu tiên của năm 2021. Đáng lẽ là một thư vui, lạc quan, tràn đầy hy vọng và niềm tin. Nhưng thư này không được như thế! Xin đổi ngược hai chữ Người và Cảnh trong câu thơ của Cụ Nguyễn Du để bày tỏ: “Cảnh buồn Người có vui đâu bao giờ…”. Mong Các Bạn Mình thứ lỗi.
Cuối cùng là màn bắn pháo bông, ban nhạc vẫn tiếp tục chơi nhạc, đèn vụt tắt, trên nền trời tiếng đì đùng vang vọng, pháo hoa rực rỡ, trên cao từng vòm pháo hoa chụp xuống
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.