10:05 SA
Thứ Bảy
27
Tháng Tư
2024

NẮNG CHIỀU XUÂN - THANH NGA

23 Tháng Ba 201212:00 SA(Xem: 20513)

 
NẮNG CHIỀU XUÂN



Nhìn qua cửa sổ máy bay, ngoài trời tối đen. Bên dưới, ánh đèn đường chạy dài như sợi dây kim tuyến lấp lánh. Đèn muôn màu rực rỡ trong thành phố. Máy bay sắp hạ cánh xuống phi trường Tân Sơn Nhất.

blank

Hai mươi mấy tiếng đường bay dài không nôn nao bằng giây phút này. Ngoài cửa đón, chắc đám con tôi đang sốt ruột lắm. Có thể chúng đã đến đây từ …9 giờ tối, trong khi Air Korean từ Mỹ về VN bao giờ cũng đáp xuống phi trường vào lúc 12giờ đêm, chưa kể thủ tục Hải quan và lấy hành lý thêm một tiếng nữa.

Rời VN chưa lâu tôi đã về mấy lần, nhưng chưa bao giờ về vào dip tết. Lần này về trước tết một tuần. Tôi sẽ hưởng trọn niềm vui háo hức sắm sửa vào những ngày cuối năm (bản tính phụ nữ thích mua sắm). Được ăn món dưa hành thơm dòn ngọt lịm tự làm, chỉ ở VN mới có “nguyên liệu”. Món này ăn chung với thịt kho nước dừa, thịt đông,bánh trưng, giò thủ, thì ngon tuyêt vời, vị chua ngọt của hành làm thịt thà đỡ ngán.

Mùa xuân là mùa của hoa trái xum xuê. Đặc biệt hợp thời là những quầy dừa tươi trĩu qủa ngọt lịm, để dành cho nồi thịt kho hột vịt mềm riệu song sánh mỡ và lát mứt dừa dẻo mềm thơm phức. Người miền Nam nấu món gì cũng thích dung nước dừa tươi, nên trái dừa luôn thông dụng, góp “mặt” tích cực vào dịp tết.

Thích thú nhất là đi chợ hoa, ở Mỹ làm gì có nét văn hóa đặc thù này. Hình như những ngày cận tết còn vui hơn những ngày trong “mùng”. Từ sau 23 tháng chạp đưa ông Táo về trời, không khí “bốc” lên tưng bừng nhộn nhịp. Mọi nhà tất bật chuẩn bị một cái tết đầy đủ viên mãn. Trong tâm tưởng khắc sâu của người dân Việt, ngày đầu năm mới no đầy phủ phê thì năm đó mới phát tài thịnh vượng.

Ngày cuối năm, con đường Nguyễn Huệ bỗng trở thành rừng hoa rực rỡ muôn màu muôn sắc, đủ mọi chủng loại hoa cỏ lạ từ các nơi chở đến, nhiều nhất là hoa Đàlạt. Các nghệ nhân có kỹ thuật ghép Mai nhiều cánh nở như bông hồng tiểu muội, không cần cầu may mua được cây mai rừng nở sáu cánh mới là hên, nhiều lộc đầu năm. Đào Nhật Tân từ miền Bắc chở vào, đỏ thắm như môi hồng con gái, mong manh trước gió xuân. Đi chợ hoa làm tôi nhớ lại kỷ niệm năm 16 tuổi…
Năm đó tôi được mẹ tặng cho món quà tết hâu hĩ là chiếc HonDa PC “đập thùng” mới cáu. Chiếc xe mà tôi phải tranh đấu …năn nỉ bao nhiêu ngày tháng mới lung lạc được mẹ. Mẹ không tin tưởng vào tay lái của tôi, vì đã vài lần tôi nhào lộn…làm xiếc khi xuống dốc cầu trên đường đi học bằng xe đạp. Hôm ấy chở mẹ ra Nguyễn Huệ, mua vài chậu hoa về chưng tết, là dịp “mở hàng” chiếc xe, tôi sẽ biểu diễn vài đường lả lướt cho mẹ…hết hồn.

blank

Mẹ tôi vẫn giữ nề nếp xưa, khi bước chân ra đường bất kể đi đâu, là đầu vấn khăn nhung, mặc áo dài tề chỉnh. Mẹ mập mạp tốt tướng, mặc áo dài nên khép nép ngồi nghiêng môt bên, tôi lèo lái chiếc xe thật vất vả. Tới ngã tư đèn đỏ, sức nặng nghiêng về bên trái, xe PC vừa cao vừa mảnh, chỉ hợp cho dáng “liễu yếu đào tơ” vi vút nhẹ nhàng. Chân tôi chưa đủ dài chấm đất nên phải chống xuống bằng hai đầu ngón chân. Đèn đỏ lâu quá, những ngón chân bắt đầu run run, rồi rùng rùng lan nhanh cả người. Không gượng được nữa!!!... chiếc xe đổ ập, quăng mẹ phịch xuống lòng đường. Tôi cũng ngã sóng soài, cố nén đau và “ê ẩm” trước những con mắt chung quanh đang nhìn, vội vã đỡ mẹ dậy. Áo mẹ đứt bung hàng nút, khăn nhung xổ rũ rượi thảm hại. Mẹ vừa vấn lại khăn, cài lại nút áo, vừa lườm tôi một cái, mắng mỏ: “Giời ạ!... đi với đứng, may mà hôm nay chứ mùng một tết mà … quật mẹ kiểu này thì xúi quẩy cả năm con ạ”. Tôi cười gỉa lả, miệng méo xệch, tôi đã làm mẹ hết hồn… thật.
***
Về VN lần này vừa ăn tết, vừa phải thi hành một sứ mạng vô cùng trọng đại: làm phù dâu cho “nhỏ” bạn vừa sang tuổi …lục tuần. Tôi và nó chơi thân từ hồi 16 tuổi. Nửa đường đời tôi làm “góa phụ cô đơn”. Nửa đường đời nó gãy gánh đọan trường. Hai tâm hồn rộng mở phơi phới, tư tưởng phóng khoáng. Hai số phận “nghiệt ngã” càng thân nhau hơn.
Ngày xưa nó nhỏ con xinh xắn, đúng model “người em bé nhỏ hậu phương”, tuy không đẹp mấy nhưng rất có duyên, thêm tính vui vẻ cởi mở nên ai cũng thích làm thân, không phân biệt …giới tính. Nó là số đào hoa chiếu mệnh. Ngày nay tuổi tác chồng chất, thời gian xoá hết dấu xuân thì, thân hình phát triển theo chiều ngang, vừa mập và đương nhiên vừa…lùn, y như mấy bà xẩm “mẳn tầm phò”. Dĩ nhiên mặt mũi cũng theo qui luật thời gian, biến dạng thành “lão bà bà”, cục nọng dài thoòng nhăn nheo dưới cằm như cổ con gà tây (thật tình nói cũng hơi quá). Tóc nhuộm vàng hoe như râu bắp, lâu chưa kịp nhuộm lại thì ngả màu đỏ quạch như râu …tôm, vậy mà vẫn có lực hấp dẫn thần kỳ, các “anh hùng” không qua được ải “mỹ nhân”. Nó có cả 1001 ”chuyện tình” với đủ màu sắc, cung bậc thăng trầm …hỉ nộ ái ố…
Sự đời cái gì có nhiều quá hóa chán, nó chỉ “diễn tuồng” tha thiết mặn nồng được với “tình lang” ở cái “phút ban đầu”, sau một thời gian là giở thói “sở khanh”, nhạt với người ta như nước ốc. Nó thường than thở cùng tôi:
- Sao kỳ ghê Ngà? Dây thần kinh …rung của tui chỉ…động đậy được có một chút lúc mới quen, còn sau đó toàn phải…diễn.

blank

Tuy thường làm bộ lên giọng “la” nó, nhưng thật lòng tôi cũng công nhận như vậy. Ở tuổi chúng tôi bây giờ, mấy …bà ngoại còn chút duyên dzáng đào hoa, còn chút tâm hồn mơ mộng, thường lang thang “quá bộ” xa rời thực tế. Lúc mệt mỏi giận dữ quát cháu rần trời. Lúc yên tĩnh thả hồn bay lơ lửng, mơ màng tìm lại … mộng ban đầu. Cái thuở mới lớn ngượng ngập thẹn thùng, lần đầu hẹn hò với “kép”, đứng gần cái cây nào là cây đó bị vặt trụi lá trơ cành, hoặc vô phúc cho mấy con kiến lớ quớ bò ngang qua, là bị guốc chà bẹp dí. Còn mấy chàng thì sử dụng chiêu giả bộ mượn tập chép bài, rồi bỏ thơ …thẩn vào đó, “khóc” sướt mưót lâm ly, hay lượn lờ trên con đuờng nhà nàng ngày chục bận, vừa hy vọng nàng nhìn thấy thương cảm, vừa là đi bộ tập thể dục cho cơ thể khỏe khoắn, một công hai chuyện. Khờ khạo vậy mà trái tim nàng tan chảy, làm nên mấy cái “thiên tình sử” thơ mộng. Còn các “lão” bây giờ quá “đời thường”, chả có tí văn nghệ văn gừng nào cả, làm chai hết mọi cảm xúc của “nàng”, tạo thành những “chuyện tình” thơ…thẩn lãng…xẹt.
Hôm trước nó phone cho tôi hí hửng:
-Ngà ơi, về VN ăn tết đi.
- Trời!...tui mới qua lại đây có mấy tháng, bà lại rủ về nữa. Tui chưa bắt mối được với đường dây làm … bạc giả.
Nó úp mở:
-Về đi, có chuyện vui lắm, ờ…ờ…Ngà này, sao tự nhiên dạo này mặt tui hồng hào …
Tôi cướp lời chọc ghẹo:
-À…biết rồi, biết rồi…hồng diện đa…
Nó hét toáng lên:
-Con ranh!.... đừng nói bậy, người ta là hồng loan chiếu mệnh đó. Tui sắp sang ngang của …Đỗ Lễ rồi.

Tôi ngạc nhiên quá đỗi, nếu là sự thật thì “lão Hoàng Tử” nào đã mua chuộc được “trái tim ngục tù” của nó. Đây đúng là tin gây chấn động trong giới…bà ngoại. Tin này sẽ làm một số các bà độc thân…khó tính, (không phải vui tính) phấn chấn yêu đời hơn, mơ một ngày cũng có sao hồng loan chiếu mạng, “ôm cầm sang thuyền” cho đời bớt tẻ lạnh đìu hiu. Có “đối tượng” mà ... ca cẩm, rê rỉ những lúc trời trở gió sang mùa. Sẽ hát ru cháu bằng lời của bản tình ca láng mượt, thay cho những câu ca dao buồn tẻ đơn điệu.

Trong khi còn bao người con gái quê, hoặc những phụ nữ trung niên “ế độ”, phải lấy mấy ông tàu, ông hàn “xi cà que” hay ông dziệt kiều già háp khú đế luôn phài dùng “thần dược”. Thì nó, chắc là “chàng” nào còn “ngon” lắm nó mới chịu “trao thân”. Tôi sốt ruột hỏi dồn:
-Sao?... đầu đuôi tình sử ra sao, kể tui nghe với, lần này bà có …diễn không dzậy?
-Không … không diễn, vậy mà chàng quì xuống cầu hôn mới …ghê chứ.
Tôi hoảng hốt:
-Thôi chết!!! ... chàng ở đâu…rơi xuống vậy? (vì chỉ có người… cõi trên mới qùi xuống cầu hôn “bà lão” 60 tuổi.)
Nó đắc chí cười hơ hớ, “chửi”:
-Chỉ được cái nói bậy, chàng là con nhà ngoại giao. Qua Ý từ khi còn rất nhỏ, nên có phong cách “tây”. Vợ chết mười mấy năm vẫn giữ lòng “trong trắng”. Có tâm hồn nghệ sĩ, đàn giỏi hát hay, Việt kiều giàu thật chứ không phải nhà ở gần kho thuốc súng (nổ). Có điều tui vẫn chưa hài lòng…
Trời!...một bà ngoại “gần đất xa trời” như vậy mà vớ được một “chàng” quá sức lý tưởng, phụ nữ ba bốn mươi tuổi mơ chưa thấy, vậy mà nó vẫn chưa hài lòng? Tôi hấp tấp điều tra:
-Không chịu điểm nào, nói tui nghe.
Nó thở dài:
-Cái gì ổng cũng được, chỉ là xấu xí quá, không có ngoại hình…
Thương bạn, tôi thiết tha an ủi:
-Không có ngoại hình không sao, miễn có ngoại … tệ, ngoại hối được rồi.
Hai đứa phá lên cười, nó vẫn nói cố:
-Nhưng mà ở bên ổng, dù là ngồi dưới trăng, lội dưới suối, trườn…lên đồi bắt …cóc, cũng chẳng thấy lãng mạn tí nào.
Tôi gắt:
-Ôi dào …lãng với chả …lú, bà còn muốn ổng trèo lên cây thập thò cửa sổ tỏ tình à? Ổng còn sức để leo trèo thì cũng coi chừng lính bắt, hoặc bị người ta áp giải vào bịnhviện… tâm thần là toi.
Chọc nó cho vui, nhưng tôi chợt tủi thân. So về “nhan sắc” tôi “nhỉnh” hơn một chút, nhất là nhìn từ phía …sau. Ai đi sau lưng cứ nhầm tôi là thiếu phụ …ba lăm, nhưng khi vượt lên trước mặt, liền xác định một …lão bà hơn năm ba. Tôi lại đang ở Mỹ, nghĩa là chung quanh toàn … “kiều”, vậy mà có dzớt được lão nào ”ngon” đâu. Tôi toàn …vớ phải mấy “lão” đã không có tài mà chỉ có…tật, hoặc đỡ hơn một chút thì còn ôm nồi… “cơm nguội” ở nhà (nói theo luận điệu của mấy “cha” : vợ là cơm nguội …) Tôi không muốn share trái tim lủng lỗ như bia đạn của mấy “lão” nên đành an phận làm “goá phụ cô đơn”. Do hơi ganh tỵ tò mò về “love story” của nó, nên tôi quyết định về VN ăn tết và mục thị sở tại “hiện trường” coi sự thể ra sao, một công hai chuyện.

Những ngày tết vui vẻ tưng bừng và mệt đừ rồi cũng qua. Để mặc mấy đứa con thu dọn đống ngổn ngang trong nhà sau tết, mùng bốn, tôi dậy sớm lục đục sửa soạn đi. Hôm nay tôi được Tú cho diện kiến chàng của nó và cũng để bàn chuyện tổ chức “đám cưới đầu xuân”, con hỏi:
- Má đi đâu mà lật đật từ sớm vậy?
Tôi ấp úng nói dối:
-Ờ…ờ…má đến nhà cô Tú, hôm nay có tiệc.
Làm sao tôi dám kể cho con nghe chuyện “động trời” của Tú. Trong suy nghĩ của đám con, ở tuổi chúng tôi, những “cụ bà” đức cao vọng trọng, phải nghiêm trang đạo mạo cho xứng bậc bề trên. Nếu kể chuyện các bà còn biết yêu và còn dám …lấy chồng, thì có khác nào khoe với bà Eva bộ cánh “hàng hiệu” mới mua, nói cho ông A Dong nghe chuyện “cơm” với “phở”. Nghĩa là chúng sẽ ngớ ngẩn chẳng hiểu gì cả, như nghe chuyện lạ bốn phương. Đám con tôi là “dân” thành phố, nhưng tư tưởng thủ cựu thời phong kiến, vì vậy chắc tôi phải “thủ tiết” cho đến khi từ giã cõi đời, không thể “tẩy não” được chúng.

Hai “vợ chồng” Tú đón tôi tận cửa. Anh lịch sự bắt tay, cười thân thiện. Qủa thật, đúng y chang lời “đồn” của nó, chàng quá …xấu. Dân ở tây ở Mỹ về mà đen thùi, gìa háp, chàng hơn nó có một tuổi mà nhìn như “cụ ông” bảy mươi, chỉ còn thiếu một cục bướu nữa là thành …thằng gù nhà thờ Đức Bà … tân thời. Nếu là tôi, tôi cũng chạy mất …giày.
Lợi dụng lúc Tú ra sau pha nước, tôi làm một cuộc phỏng vấn chàng chớp nhoáng: 
-Anh ạ…chắc Tú có nói về em cho anh nghe rồi. Em là bạn nối…váy của Tú. Chỗ thân tình, anh cho em mạo muội hỏi một câu: Điểm gì ở Tú làm anh yêu nhất và mau chóng đi đến quyết định …thổi cơm chung. Xin anh trả lời thật lòng để em giữ làm cẩm nang, theo đó mà học thuộc lòng bí quyết cao siêu của nó, hòng kiếm một người mà …cuộc (buộc) vào đời, an ủi chút tuổi già bóng xế.
Anh cười sung sướng, thật thà khai:
-Chuyện cảm xúc làm sao cô… học được? Nhưng tôi cũng nói cho cô biết, Tú biết cách biểu đạt tình cảm một cách ngọt ngào…
Anh đang nói thì Tú bưng nước lên, anh nín bặt. Cơn cười trong bụng tôi cuồn cuộn lên như sóng dồn, người rung bần bật, chực òa vỡ.
Ha…ha…chết anh rồi!!!... nó đang biểu…diễn chứ không phải biểu đạt, nó “thuốc” anh quá liều tới ngất ngư …con tàu đi. Có điều với anh, trong lúc “diễn” nó gởi vào đó chút tình thật. Có lẽ vì tấm chân tình tha thiết của anh đã “cảm hóa” được nó.

blank

Tú đứng sau lưng anh nhìn tôi, một mắt lườm một mắt nháy, nó biết tôi hỏi lỡm, chọc ghẹo anh. Tôi và nó không dám nhìn nhau thêm, hai đứa sợ vỡ ra một trận cười rung mặt đất.
Anh tuy khờ khạo như chàng trai mới lớn, nhút nhát kiểu, ”mối tình đầu của tôi, là cây đàn buông tiếng xa xôi, ai cũng hiểu chỉ một nguời không hiểu, …”, nhưng khi tiếp xúc mới biết anh là người uyên bác lịch thiệp. Anh thành đạt thành danh lừng lẫy ở xứ người, vậy mà khi về đến VN “chạy trời không khỏi nắng”, chút nắng cuối đời êm diụ. 
Tôi nhìn thấy cảnh một gia đình ấm cúng, “anh chị” âu yếm xưng hô với nhau bằng “bố” và “mẹ”, y như đã là vợ chồng từ thuở đầu đời. Hai tâm hồn lãng tử gặp nhau và dừng lại. Chiều xuân gió lành lạnh, còn chút nắng vàng êm ả.[/SIZE]

HT.THANH NGA 
OCT 2011
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Năm 2011(Xem: 18546)
Rải tro theo gió... trên đỉnh đèo Hải Vân... ý nguyện của người đã khuất gợi lên trong tôi hình ảnh vừa bi hùng lại vừa lãng mạn, như là sự kết hợp tuyệt vời giữa mối tình của viên dũng tướng với cô con gái đầu lòng của nhà văn Tự Lực Văn Đoàn.
27 Tháng Tư 2011(Xem: 19682)
Tôi không nói được gì hết, chỉ gục đầu vào vai vợ tôi rồi bật khóc . Vợ tôi chưa biết những gì đã xãy ra nhưng chắc nàng đoán được rằng tôi phải đau khổ lắm mới phát khóc như vậy. Cho nên nàng vừa đưa tay vuốt vuốt lưng tôi vừa nói, giọng đầy cảm xúc :« Ờ…Khóc đi anh ! Khóc đi ! »
23 Tháng Tư 2011(Xem: 18155)
Tôi ngồi đó để tưởng nhớ nước Việt Nam Cộng Hòa thân yêu của tôi. Tôi để hình tôi trên bàn thờ là coi như mình đã chết theo với nước Việt Nam Cộng Hòa của tôi. Tôi chỉ sống lây lất, lo nhang khói cho đồng đội, cho cha mẹ, vợ con
03 Tháng Tư 2011(Xem: 19808)
Trong niềm bồi hồi xúc động đến rưng rưng lệ khi đọc, chắc chắn quý độc giả không thể không biết ơn những người lính VNCH, Mỹ, Úc... đã đổ máu bảo vệ Miền Nam trước làn sóng xâm lăng của cộng sản trong suốt cuộc chiến tranh Việt Nam.... *
23 Tháng Ba 2011(Xem: 20259)
tưởng đã được giải quyết, phân tán người Việt Nam tỵ nạn trên nước Mỹ, nhưng không ngờ Xe đò Hoàng đơn thân độc mã mỗi ngày một chuyến kéo hai thành phố đông dân cư Việt Nam lại càng gần với nhau hơn nữa.
21 Tháng Hai 2011(Xem: 19948)
Già thì già, họ vẫn cảm thấy hạnh phúc – hạnh phúc hơn một tỷ người khác – cho dù hạnh phúc đó vẫn được họ đếm từng ngày sau mỗi buổi sớm mai thức dậy…
10 Tháng Hai 2011(Xem: 18614)
Tôi nhớ ơn anh chị, và cả vợ chồng anh Hy, chịu đựng được chúng tôi, mà không đấm cho vỡ mồm, hộc máu mũi. Càng lâu, tôi càng thấm thía cái câu ' Bầu bí một giàn'
04 Tháng Hai 2011(Xem: 19553)
Thế đó, họ bán, họ mua vừa như thật, vừa như “chơi” nhưng ai cũng hăm hở, náo nức. Dường như mỗi người đi chợ đang “bán”, đang “mua” cho mình một nỗi nhớ quê nhà vời vợi.
02 Tháng Hai 2011(Xem: 21483)
Hương thơm của gạo, vị ngọt của cơm lẩn với cát sạn tựa như cuộc đời của những quân nhân QLVNCH nói chung, SVSQTĐ nói riêng đã tự hào vào ngày mãn khóa sau mấy tháng quân trường mồ hôi thử thách đó là hương thơm của gạo. Để rồi chuẩn bị dấn thân vào cuộc đời đầy gian khổ hiểm nguy sống chết khó lường
28 Tháng Giêng 2011(Xem: 21101)
Họ gặp nhau và nhận ra nhau. Mới đầu, Hà Giang ôm chầm lấy Đôn mà khóc nức nở. Cô quên mất anh đang là một vị thầy tu. Xúc động nhất là khi Hà Giang cho anh biết Lam Khê chính là con của anh. Hai cha con họ ôm lấy nhau thật lâu và cả hai đầm đìa nước mắt.
21 Tháng Giêng 2011(Xem: 19875)
Hiện tại chúng tôi đang sống tràn trề hạnh phúc. Mùa xuân của cuộc đời tuy đến muộn nhưng chúng tôi bằng lòng lắm với những gì mình đang có, đang sống. Thiên đường có thật anh Hoàng ạ! Và chúng tôi đang tắm trong suối nguồn tươi mát của Thiên Đường.
16 Tháng Giêng 2011(Xem: 20298)
Thành phố lên đèn, tôi vật vờ vô định thoáng nghe bên tai tiếng dương cầm giai điệu bản "Giao hưởng số chin, cung rê thứ" của L.V. Beethoven mà tôi học ngày nào. Hiện tại, tôi chơi nhạc đám ma. Cái chết - quy luật tất yếu giúp tôi sinh tồn, các giá trị nghệ thuật cao quý chỉ còn là hoài niệm!
02 Tháng Giêng 2011(Xem: 22004)
Mũi súng AK thúc vào cạnh sườn, người vệ binh chắc cũng ngạc nhiên không hiểu sao bỗng dưng tôi đứng như trời trồng giữa lộ. Anh quắc mắt nhìn tôi dò hỏi, tôi không nói gì, im lặng nhập vào dòng tù. Nước mắt chảy dài trên hai má hóp, tôi bước đi như kẻ mộng du ...
07 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20795)
Trong cuộc chiến Việt Nam, những chàng pilot nổi tiếng hào hoa ở thành phố. Là thần tượng của các cô con gái đẹp. Nhưng có lẽ ít ai biết rằng, những chàng trai trẻ ấy lại là những chiến sĩ rất hào hùng trên khắp các chiến trường. Bao phen xem cái chết tựa lông hồng.
05 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 21818)
Lâu nay, khá đông người cho rằng thi sĩ Hàn Mạc Tử và nhà giáo kiêm cư sĩ Hoàng Thị Kim Cúc từng có một tình yêu đôi lứa. Lắm sách báo ghi nhận như vậy. Ngay cả lối sống khá đặc biệt của Kim Cúc – suốt đời độc thân, làm thơ tặng Hàn, chẳng chuyện trò điều này với người trong nhà… – càng khiến dư luận nghĩ vậy.
02 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20261)
Hầu hết bạn bè tôi, nếu còn sống sót sau cuộc chiến tang thương đó, kẻ đã phải ra đi trong loạn lạc, ly tan, người thì được ông bạn đồng minh phản bội năm xưa, can thiệp với kẻ cựu thù cho "ra đi trong vòng trật tự" sau nhiều năm bị đày đọa ngục tù, vợ con nheo nhóc, để giờ này mỗi người trôi dạt một phương, mang theo những vết thương không lành được ở trong lòng. Biết đến khi nào chúng tôi mới đuợc như những con chim trane đang tụ tập ca hót líu lo ngoài kia, trươc giờ bay xuống phương nam?
17 Tháng Mười Một 2010(Xem: 21060)
Một câu chuyện thật dí dỏm. Câu chuyện phần nào đã gợi nhớ đến một quảng đời thơ ấu thật êm đềm, hoa bướm ở vùng quê . Phải chi không có biến cố tháng tư 75, cuộc sống của những người dân miền nam hiền hòa chắc chắn là mãi mãi thanh bình, thịnh vượng, và an lành như tác giả "Lấy vợ miền quê" đã mô tả rất chân thật trong câu chuyện
11 Tháng Mười 2010(Xem: 19401)
Bây giờ, nhìn chú Ba nằm đó, tôi lại nhớ câu nói cuối cùng của chú: “Cứ để lá cờ ở đó, trong đầu óc của chú sẽ nhớ mãi hình ảnh lá cờ VNCH tung bay trong gió. Sau này, lá cờ sẽ ra sao? Để tương lai trả lời.”
08 Tháng Mười 2010(Xem: 20250)
Tôi rời khỏi Cheo Reo, chạy ngược về cầu sông Ba theo Tỉnh lộ 7 ngày xưa, mang theo trong lòng nỗi đau đứt ruột. Đang giữa mùa xuân nhưng cả bầu trời nhuộm màu ảm đạm. Nhìn núi rừng hai bên đường, trong ràn rụa nước mắt, tôi mơ hồ như cây lá không còn nữa...
08 Tháng Mười 2010(Xem: 22000)
Mọi người đều đến cõi đời nầy với hai bàn tay trắng, thì lúc ra đi cũng chỉ với hai bàn tay trắng mà thôi. Ai ai cũng đều biết như vậy, nhưng hễ sao mỗi khi nghĩ đến chết thì thấy rờn rợn và hơi lo một chút... Sống sao cho đáng sống mới là việc khó. Đời là vô thường!
07 Tháng Mười 2010(Xem: 27979)
Kính nguyện cầu Đấng Thiên Thựợng Đế tối cao và Hồn thiêng sông núi phù hộ cho toàn dân Việt sớm có ngày "đắc lộ thanh vân", đưa nước Việt lên đỉnh đài vinh quang thịnh trị ngàn đời.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 22686)
Chúng ta thường đi tìm một cái gì bên ngoài để mang lại cho mình hạnh phúc như vật chất, nhà cửa, xe hơi, máy móc, tiện nghi, … hoặc tình cảm gia đình, thân quyến, bạn bè, người yêu, … hoặc danh vọng, địa vị, lý tưởng. Ta khát khao tìm kiếm vì tưởng mình nghèo nàn, thiếu thốn, tâm luôn phóng ra ngoài chạy theo trần cảnh. Trong kinh Pháp Hoa kể thí dụ đứa cùng tử suốt đời đi ăn xin vì không biết trong túi mình có viên ngọc quý, đến khi được người bạn nhắc tỉnh ngộ lấy ngọc ra xài liền hết đói khổ.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 18880)
Tháng 8-1999, tôi dọn nhà đến một căn phòng mới mướn. Trên ngăn kệ cao của closet, người mướn trước để sót lại một xấp “hồi ký” dầy 27 trang viết tay. Đêm đầu tiên ở phòng trọ mới, tôi đọc đoạn “hồi ký” bi hùng đó với nỗi niềm thương cảm không tả xiết: Thương cảm cho một danh tướng trong bước đường cùng của vận nước đen tối; thương cảm cho phu nhân và 2 người con của Tướng tuẫn tiết và thương cảm vị sĩ quan trẻ, có lẽ là Chánh Văn Phòng của vị tướng anh hùng, tức tác giả của đoạn “hồi ký” nầy.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 19715)
Lần nầy, bà Hoa quyết định tự tay đem hộp tro xương ông chồng về tận Việt Nam. Bà sợ thất lạc thêm lần nữa, thì tấm lòng hoài.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 23265)
Người chết lâu rồi , người còn ở lại Từ cuối chân mây đêm bấc lạnh lùng Ngày hiển thánh cả giống nòi mong mỏi Của những linh hồn hữu thủy hữu chung
06 Tháng Mười 2010(Xem: 19797)
Tôi chắc chồng tôi cũng nuối tiếc như tôi và đang chờ tôi đi với anh. Chúng tôi phải nối tiếp lại những ngày hạnh phúc ngắn ngủi xa xưa. Tôi không thể sống mãi trong cô đơn để run sợ trước những ám ảnh của dĩ vãng và những nhung nhớ khôn nguôi người chồng mà tôi mãi mãi yêu thương như buổi đầu gặp gỡ!!
06 Tháng Mười 2010(Xem: 21677)
Cổ nhân cũng đã có câu “ngu si hưởng thái bình”, hay là ta cứ an phận thủ thường, con gái thì mong trời sinh ra đừng quá đẹp, con trai thì đừng có quá tài ba. Còn giàu có bạc muôn không ham, chỉ mong đừng chạy gạo từng ngày. Cứ làng nhàng là xong, không ai thèm muốn, đố kỵ, ganh ghét, nghĩ chuyện đời: “Giàu như người ta cơm ngày ba bữa, đói như mình đây cũng đỏ lửa ba lần.”
05 Tháng Mười 2010(Xem: 19575)
hôm nay ngồi viết lại những hàng chữ này như được thắp nén hương trang trọng cho chị, thưa chị Nở.