NGƯỜI VỢ LÍNH
thân tặng LH KBC 3415
Nguyễn Phúc Sông Hương
Trời sụp tối, đại đội bố trí quân quanh khu vườn một ngôi cổ miếu xã Thiện Tân, Biên Hoà vừa xong thì nghe tiếng chim te te kêu từ phía bìa rừng chồị... Như vậy là có sự di chuyển của người.. Vùng mất an ninh, không người dân nào ra khỏi nhà vào giờ này khi đêm đã xuống, chỉ có VC mà thôị.
Chim te te là loại chim bay đêm, chúng thường cất tiếng kêu mỗi khi phát hiện có người. Tiếng chim là một tín hiêu tốt cho người lính đi làm ăn đêm.
Nguyễn Hào Đại đội phó và tôi, Đại đội trưởng hội ý và cùng quyết đinh: Hào đưa hai trung đội đến phục kích và chận đường vào xã Thiện Tân. Đại đội còn lại, nằm phục tại ngôi cổ miếu thường là điểm hẹn, mỗi khi VC về nhận đồ tiếp tế. Chúng tôi im lặng vô tuyến cho đến khi quân của Hào bố trí xong. Lúc này tiếng chim te te vẫn còn kêu bên rừng. Như vậy là có nhiều VC đang di chuyển.Tôi rất hồi họp mong cho Hào đến vị trí càng sớm càng tốt. Năm phút, rồi mười phút , bỗng hàng loạt tiếng súng AK nổ rền về hướng tiến của Hào, đạn lửa bay lên trời! Thôi tiêu rồi, quân ta đã lọt vào ổ phục kích của VC !
Tôi chụp máy nói và rất mừng khi nghe tiếng súng M16 của ta bắn lại dữ dội không kém. Tiếng súng át cả tiếng Hào trong máy:
- Đụng tụi nó, tụi nó đông lắm Gia Long ơi!
- Dùng bờ ruộng che chở và ném lựu đạn chận đứng xung phong của địch. "Ném vào nơi bọn chúng khạc lửa". Tôi hét trong máỵ.
Nhiều tiếng nổ ầm dữ dội vang lên. Không biết lựu dạn của mình hay B40 của VC. Tôi nghe tiếng gọi hoảng hốt: Gia Long, Gia Long... rồi tắt. Sự im lặng trên ống liên hợp PRC 25, lúc này thật khủng khiếp. Tôi gọi Tiểu đoàn báo cáo tình hình và xin pháo binh bắn xuống bìa rừng nơi địch di chuyển và kéo gần về phía đang đụng địch, đạn pháo rơi xuống khá chính xác!
Tôi lo ngại quá vì gọi mãi mà không nghe tiếng trả lời của Hào và của Hạ sĩ Bé mang máy, Hào và Bé đã ngã rồi chăng, ai chỉ huy bây giờ đây?
Tôi quyết định dẫn Tiểu đội Quân báo và một Trung đội đi tiêp cứu Hào. Toán quân thận trọng tiến dưới ánh sáng lập loè của hỏa châu từ căn cứ pháo binh Hoa Kỳ bắn yểm trợ, vài phút thôi là đến.
Hình ảnh đập vào mắt tôi, trước tiên là những chiếc nón sắt đây đó, trên những thữa ruộng khô, vài ba túi đeo của VC. Chiến trường vắng lặng. Không một tiếng nói, tiếng rên rỉ của người. Tất cả đã đi đâu về đâu? Bị bắt hết hay chạy tản lạc? Tôi báo cáo tình hình về Tiểu đoàn trưởng. Giọng vị Tiểu đoàn trưởng Th/tá Nguyễn Xuân Thường trầm tĩnh trong máỵ:
- Em đừng quá lo, Hào vững lắm, còn bố trí đâu đó thôi, Ngôn đã sẳn sàng, sẽ đến khi cần thiết, Ngôn là ĐĐT/Đ2.
Bố trí tại vị trí của Hào vừa đụng trận, với hy vọng sẽ có anh em binh sĩ sống sót tìm đến. Nhưng không, không còn một ai .
Suốt đêm hai con mắt chong lên mà nhìn, lòng thì đau, đầy mong mõi, tai lắng nghe, thèm khát tiếng kêu đau của người lính để được hỏi vài lời.. Tội nghiệp cho tất cả anh em vừa hy sinh, tội nghiệp cho Hào, người sĩ quan can đảm. Nhiều lần rùng mình khi tai còn vọng đến hai tiếng Gia Long ... Gia Long...
Tại vì mình quá khinh địch, tính toán không hợp lý. Lẽ ra khi đêm đã xuống rồi, đã nghe tính hiệu của chim te te, còn di chuyển nữa làm gì. Anh em chúng tôi còn trẻ quá, là những chú ngựa non háo đá mà thôi .
Lỗi này của tôi làm sao nói với những người vợ lính vừa mới đến thăm chồng sáng nay, nói với chị Hào, người vợ trẻ yêu chồng tha thiết. Buổi chiều chị vừa nấu cơm cho hai anh em ăn trước khi chúng tôi đi làm nhiệm vụ .
Nếu thật sự Hào đã ngã xuống hay bị bắt đi! Chị Hào ơi, chị hãy nguyền rủa tôi đi chị Hào. Tôi không đáng làm ĐĐTrưởng, không xứng đáng là bạn của anh chị : "Không lẽ chị đã tang cha, bây giờ lại mang thêm tang chồng"!
Tôi nhớ lại gương mặt của chị, nét vui, nét buồn, nét khổ, bây giờ thêm nét hờn oán, thật quá sức chịu đựng trong giờ phút này phải không chị Hào!
Bộ Chỉ huy Tiểu đoàn gọi đầu máy, tôi mệt mõi cầm ống nghe lên tai, vừa định lên tiếng, thì giọng nói người phụ nữ vang lên:
- Anh Phúc phải không, em xin TT Thường được nói với anh đây. Anh đừng lo gì hết, em tin Hào không sao đâu, nhưng nếu có gì đi nữa, thì không phải riêng anh Hào, tụi em chấp nhận. Anh bình tỉnh mà lo cho anh em!
Rồi đêm căng thẳng chờ đợi cũng qua đi... Trời bình minh .. Những đôi môi của tôi xám trong đêm lạnh ngắt, những đôi mắt phờ phạc bỗng tươi lên trong ánh sáng đẹp đẻ buổi sớm mai, khi nhìn thấy... Hào và anh em binh sĩ bên kia con đường đất đỏ, không thiếu một ai kể cả bốn người bị thương hiện ra như những thiên thần. Những người lính ôm chầm nhau, xiết chặt tay nhau vui mừng cảm động Hào nói:
- VC từ bìa rừng đi ra, bất ngờ thấy quân ta đang tiến tới, chúng hoảng hồn bắn đại , Quân của Hào nhào xuống bờ ruộng, bắn và ném lựu đạn về phía địch , rồi theo lệnh của Hào, hai trung đội đã lăn nhào qua bên kia đường, dùng bờ cao của con đường che chở, chống trả lại địch. Nhiều lần VC hô xung phong, nhưng rồi chúng phải chém vè! Hào không liên lạc được vì máy trúng đạn. Nằm bên kia đường, dưới ánh sáng hỏa châu, Hào thấy chúng tôi di chuyển đến, nhưng tưởng là VC quá đông, nên nằm nín khe luôn.
- Tôi tưởng là ông đi rồi, chút nữa không dám ngẩn mặt nhìn bà xã của ông. Hú ba hồn!
- Nếu mình đến vị trí nhanh hơn VC một phút thôi , thì bọn chúng đã đi đong rồi!
- Hai đứa nhìn nhau cười ha hả. Mới một đêm mà râu cầm hai đứa mọc quá nhanh!
Khi nghe tôi báo cáo anh em trở về đầy đủ, TĐT cười vui:
- Tôi đã nói là đừng lo, Hào khôn lắm, vững lắm mà!
Trong ống liên hợp, tôi nghe nhiều tiếng reo vui của anh em binh sĩ ở BCH Tiểu đoàn, có cả tiếng phụ nữ khóc vì vui mừng: chắc là chị Hào?
Đại đội đi lục soát thật rộng, tìm thấy ba VC chết, năm bị thương, có một cấp chỉ huy mang khẩu súng lục K54, sau này chúng tôi biết đó là một TDT Việt cộng về nghiên cứu, âm mưu tấn công phi trường Biên Hòa năm 1969, sau đợt tấn công Tết Mậu Thân.
Mấy mươi năm đã trôi qua, bây giờ anh em chúng tôi đều trên 60 tuổi, sống đời lưu vong nơi đất khách quê người, mỗi khi nghĩ đến đời lính, hình ảnh sống động xưa lại hiện về.. Tóc chừ đã bạc, tai không còn nghe rõ như xưa, nhưng trong trí óc và trái tim vẫn còn vọng đến tiếng nói của người vợ lính: vợ Tr/Úy Nguyễn Hào ĐĐ Phó, ĐĐ1 Tiểu đoàn 3/48 SĐ18 BB.
Cám ơn Chị, lời nói đẹp của chị trong giờ phút tuyệt vọng của tôi, khiến nhịp đập trái tim tôi dịu lại, khi ngồi chờ đêm qua, bình minh ló dạng, để thấy lại được những đồng đội thân thương của mình !
Bút ký Nguyễn Phúc Sông Hương
TĐT 3/48/SĐ18 BB