Tiếng mưa rấm rức bên ngoài, mấy chiếc lá ướt rơi dính bết vào nhau nằm buồn hiu trên đất ngậm đầy nước, mấy ngày rồi ngày nào cũng mưa, dưới mái hiên chú chim nhỏ nằm cuộn yên trong tổ ngước cái mỏ dài nhỏ xíu lên như chiếc kim may tựa muốn hỏi : - “sao mà trời cứ mưa hoài?”. Trời
đất buồn ơi là buồn, ngó lung ra màn mưa mang một gam xanh xám lạnh bỗng nhớ tiếng mưa rơi của thuở nào đâu đâu xa lắc ... mưa trách hờn gì mà như muốn xô lệch cả hàng mái ngói thẩm nâu?
Tự dưng nhớ hoang hoải những buổi chiều trời mưa ướt áo đường
về, có phải bánh xe ướt làm từng vòng đạp như mê mõi nặng thêm? Hay tại tay bận che chặn những cơn gió làm lạnh run trái tim em bé nhỏ ... Hay
tại vì ... em biết anh ở phía sau rùng mình ướt át đạp xe theo lối em về? Hay là anh ơi ... em đạp chậm từng vòng xe vì đường mưa trơn trợt hay tại vì em muốn nương lối cùng anh trong buổi chiều về ran rát mưa rơi?
Anh nghe không, tiếng gió như đuổi nhau ầm ì bên ngoài, làm chú chim thảng bay trong cơn mưa hót lên tiếng lích chích hoảng hốt rồi nấp vội đâu đó trong mấy tàn lá rậm của cây thông cao lớn sau nhà. Có phải ngày xưa em cũng dấu tình mình trong mái tóc, nên biết bao nhiêu bận đưa nhau về mà anh không bắt gặp được mắt nhìn tha thiết đậu trên lưng anh đổ dài theo bóng nắng ... sáng, trưa, chiều ba buổi đi về, những bước chân theo nhau mê mãi, đưa đón làm chi không biết, cho em cứ mong dài
mãi con đường ...
Tự dưng em ghét cơn mưa sáng nay đã chở mùa về, làm em nhớ sóng sánh đáy
mắt ngày xưa làm em thẹn thùng ngó hoài xuống đất, nhớ chao lòng nụ cười say như men rượu khi anh ghé sát vai hỏi thầm trêu ghẹo: - “nói anh nghe với, đất nói gì với nhỏ, có kể hết tình anh cho nhỏ nghe không?”
Giờ để em kể anh nghe chuyện cổ tích ngày xưa, chuyện kể rằng, mùa xưa mưa nắng mong manh lỡ làm nhạt nhòa chia phôi mùi hương cũ, nên mỗi khi
gió chở mùa về, người ta thường hay nhặt lại nỗi buồn xưa xa ngái thương ai ... thương mình ... thương cả mảnh tình mềm thơ ngây đánh rớt ...
Anh nằm xuống ở một nghĩa trang buồn, xa xôi. Chỉ có loài chim thôi !!
Hôm nay, ngày 2/11. Ngày lễ các linh hồn. Tôi cầu xin linh hồn anh được hưởng nhan Chúa Trời ! Đời Đời !
Nhân ngày sinh nhật, chúc Hạnh thật nhiều sức khỏe và hoạt động hăng say. Cám ơn Dậu và các cháu lúc nào cũng ủng hộ và tạo điều kiện cho Hạnh đến với các sinh hoạt của Biên Hòa.
tôi nghĩ, không tránh khỏi những thiếu sót, hoặc sai lệch. Nhưng đã đọc, mà không viết, cứ để ứ hự ở trong lòng thì quả thật, có lỗi với Nguyễn Tất Nhiên thi sĩ.
“Ngày của Cha” sắp đến nơi rồi. Các bác trai hãy cùng tôi “nối vòng tay nhỏ” và làm ngày này là một ngày thiêng liêng không thua kém gì ngày “Mother’s Day.”
Thư này là lá thư thứ 49 nhưng lại là lá thư đầu tiên của năm 2021. Đáng lẽ là một thư vui, lạc quan, tràn đầy hy vọng và niềm tin. Nhưng thư này không được như thế! Xin đổi ngược hai chữ Người và Cảnh trong câu thơ của Cụ Nguyễn Du để bày tỏ: “Cảnh buồn Người có vui đâu bao giờ…”. Mong Các Bạn Mình thứ lỗi.
Cuối cùng là màn bắn pháo bông, ban nhạc vẫn tiếp tục chơi nhạc, đèn vụt tắt, trên nền trời tiếng đì đùng vang vọng, pháo hoa rực rỡ, trên cao từng vòm pháo hoa chụp xuống
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.