Một ngày với nhà văn, nhà báo Nguyễn Xuân Hoàng - Trương Xuân Mẫn
31 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 11091)
Một ngày với nhà văn, nhà báo Nguyễn Xuân Hoàng
Trương Xuân Mẫn
…Thức dậy , với những công việc bình thường : xem , đọc , biên tập , chăm lo bài vở cho Viettribune ….
Ngày nào đó trong tuần lễ này , cách đây bốn mươi năm , Anh chị Nguyễn Xuân Hoàng Trương Gia Vy đã cùng đứng cạnh nhau với chung lời thề
ước: “sẽ dìu nhau đi cho đến trọn con đường đời ….”. Và từ ngày ấy, qua bao nhiêu thăng trầm vạn dặm, “bước trồi bước sụt“, những ngày thăng hoa, những đêm “trăng nằm bóng ngả“, giữa bao biến loạn kinh hoàng của đời sống vô cùng nghiệt ngã…, thế mà đến hôm ngày hôm nay, anh chị vẫn mĩm cười, tiếp tục dìu nhau trên hành trình của cuộc đời còn
lại, dù ngay cả trong tận cùng cơn đau kinh hoàng của thể xác…
“Mai đây bước đời còn nghiêng ngả, Ta còn bấu áo dắt dìu nhau “ ( Chiếc áo , Thơ Trương Xuân Mẫn )
Tôi – trước năm 75, là một độc giả “ trung thành “của các tập truyện của nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng và tạp chí Văn do anh phụ trách biên tập… Nay trở thành một “cộng sự” bình thường của Viêttribune như hàng trăm cộng tác viên khác của báo và vừa lại là “người hàng xóm” ngẫu nhiên của anh chị (từ nhà tôi, thả bộ “nhăm ba phút“ là đã… gặp anh
chị Hoàng, Vy rồi )…Vì “cái duyên“ đặt biệt đó, chúng tôi có rất nhiều dịp bên nhau,…Và vì thế tôi cũng biết anh chị đang trãi qua, chịu
đựng những giây phút vô cùng khó khăn, khốc liệt mà con nguời, nếu không tự trang bị cho chính mình cái nghị lực đề kháng dũng mãnh phi thường thì không có thể vượt qua …
“Anh còn nợ em, công viên ghế đá, nắng đổ chiều Xuân“ ( ời ca khúc “Anh còn nợ em“ của Anh Bằng )
Nhân kỷ niệm bốn mươi năm ngày cưới của anh chị Nguyễn Xuân Hoàng Trương Gia Vy, xin tặng anh chị những tấm hình như là “phóng sự ảnh“,
ghi lại một ngày trong đời thường hiện nay của anh chị mà tôi đã có dịp
dõi theo ….
tôi nghĩ, không tránh khỏi những thiếu sót, hoặc sai lệch. Nhưng đã đọc, mà không viết, cứ để ứ hự ở trong lòng thì quả thật, có lỗi với Nguyễn Tất Nhiên thi sĩ.
“Ngày của Cha” sắp đến nơi rồi. Các bác trai hãy cùng tôi “nối vòng tay nhỏ” và làm ngày này là một ngày thiêng liêng không thua kém gì ngày “Mother’s Day.”
Thư này là lá thư thứ 49 nhưng lại là lá thư đầu tiên của năm 2021. Đáng lẽ là một thư vui, lạc quan, tràn đầy hy vọng và niềm tin. Nhưng thư này không được như thế! Xin đổi ngược hai chữ Người và Cảnh trong câu thơ của Cụ Nguyễn Du để bày tỏ: “Cảnh buồn Người có vui đâu bao giờ…”. Mong Các Bạn Mình thứ lỗi.
Cuối cùng là màn bắn pháo bông, ban nhạc vẫn tiếp tục chơi nhạc, đèn vụt tắt, trên nền trời tiếng đì đùng vang vọng, pháo hoa rực rỡ, trên cao từng vòm pháo hoa chụp xuống
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
Sài Gòn có một con phố cong queo một cách rất ngộ nghĩnh, được đặt tên là phố Cống Quỳnh. Thật là khéo, vì cách lập luận và hành động của ông Cống Quỳnh
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.