Thầm Gọi Mùa Xuân
Lưu Vĩnh Hạ
Nhà ở trong một con hẻm nhỏ, hai chị em con Ti và thằng Tí chỉ biết quanh quẩn trong cái xóm lao động nghèo này ngoài thời gian đi bán vé số, con Ti lớn hơn thằng Tí hai tuổi thôi, nhưng nó đã biết thế nào là bổn phận người chị để vừa chăm sóc cho em mình trên những đoạn đường mà hai chị em đi bán vé số, từng miếng ăn miếng uống nó đều nhường cho đứa em lúc nào cũng thấy đói và ăn thì không bao giờ thấy no. Đứa 8 tuổi đứa 6 tuổi, cả 2 chị em không biết chữ vì cha,mẹ quá nghèo, tiền ăn còn không có thì làm gì có khả năng cho con cái đến trường. Tết sắp đến, thấy người ta xôn xao chợ búa, mua sắm, 2 chi em ao ước bán được thêm vài tấm vé số để phụ thêm cho cha,mẹ.
Băng qua con đường, một chiếc xe lao nhanh bất cẩn, con Ti sợ đụng vào em mình nên rướn tới đẩy thằng Ti sang một bên, chiếc xe hất con bé lên cao rồi rớt xuống. Nó bật khóc, đau đớn,lồm cồm ngồi dậy rồi ngước lên nhìn tìm đứa em hỏi
_Em có sao không ?
_Chị Ti ơI, chị bị chảy máu kìa. Nói xong thằng Ti chạy đến ôm chầm lấy chị mình.
_ Xin lỗi cháu, chú có chuyện gấp nên chạy hơi nhanh không tránh cháu kịp, nếu cháu không sao, chú xin đền cho cháu chút tiền nghen. Nói xong người thanh niên mở ví ra lấy số tiền hai triệu đưa cho con Ti, rồi phóng xe mất dạng
_Nhiều tiền quá em Ti ơi, số tiền này đưa cho mẹ mua đồ ăn Tết được rồi, thôi mình đi về đi em. Đứng lên lau vết máu trên đầu, con bé nắm tay đứa em bằng qua đường trở về nhà.
. Chiều 30 Tết hôm đó, sau khi mừng rỡ đưa số tiền do người ta đền cho mẹ đi chợ, cả gia đình được một bữa ăn thịnh soạn mà hình như chưa bao giờ được có, mỗi thứ một ít nào là thịt kho với trứng, nào là cá lóc nướng, nào là thịt heo quay ăn với bánh mì, còn có cả bánh tét nhân thịt và đủ loại mứt, hai chị em vui mừng vì có được một bữa cơm và 2 bộ đồ mới mà chúng hằng ao ước
Trong lúc đang ăn cơm thằng Tí bỗng hỏi chị Ti của nó
_Đầu chị còn đau không chị 2. Con bé gượng cười nhìn đứa em, bỗng nhiên mặt đổi sắc, nhăn nhó khó chịu, từ trong miệng hộc ra một nhúm máu, bé Ti thấy đầu óc choáng váng gục xuống bàn ăn. Trong khi cha mẹ và nhất là đứa em trai đang gọi mãi tên nó…
Lỡ Hẹn
Lưu Vĩnh Hạ
Nhà nghèo, mẹ Tuấn phải buôn tảo bán tần, thức khuya dậy sớm, để có thể xoay sở cho Tuấn lên Sài Gòn tiếp tục con đường học vấn. Biết mẹ vì mình trăm bề cực khổ, Tuấn rất chăm chỉ để không phụ lòng của mẹ . Học giỏi lại hiền lành nên Nga, cô bạn láng giềng cùng lớn lên từ thuở hàn vi để dạ thương yêu, Tuấn cũng một lòng chung thủy nhưng vì gia cảnh nên hẹn một ngày mai khi có một tương lai sau khi tốt nghiệp sẽ xin mẹ đến cưới Nga.
Bốn năm lặng lẽ trôi qua, cuối cùng Tuấn cũng không phụ lòng của mẹ và Nga, Tuấn tốt nghiệp hạng khá cho nên đã được một công ty nước ngoài nhận vào làm việc, ngày trở về thăm quê hương, mẹ mừng rơi nước mắt rồi nói ...
Nga lấy chồng Việt Kiều rồi con ạ, cũng nhờ nó giúp đỡ 2 năm qua mà con mới tốt nghiệp, chứ mẹ làm gì mà gồng gánh hết chuyện học hành của con nổi, nhắc đến nó, tội lắm con ạ. Ngày nó đi, nó khóc biết là bao, làm cho ai cũng phải mủi lòng mà khóc theo nó, nó dặn đừng cho con biết, sợ con đau lòng mà bỏ học.
Tuấn nghẹn lời không nói được gì nữa, như có những giọt lệ trong lòng đang chảy ngược, thì ra sự thành tựu của Tuấn bây giờ, một phần đã nhờ vào sự giúp đỡ của một người con gái quê mùa .
Trên bến sông, Nhà của bác Tư đối diện đang gả con, người ta đang tấp nập vui cười đón dâu, hỏi ra mới biết, bác Tư gả con gái của mình cho một gã Việt Kiều chỉ nhỏ hơn bác đúng ....1 tuổi
Ngày Vượt Biển
Lưu Vĩnh Hạ
_Mẹ với mấy em không đi với 2 con sao mẹ?
_ Không con, con hãy cùng em con đi bộ ra đầu đường chổ quán cà phê của cô Tám Lành, ngoài đó có cậu 2 chờ sẵn rồi, mẹ không thể đưa con đi được vì bọn công an rình rập dữ lắm, con hãy chăm sóc cho em, đi đến đâu rồi thì thư về cho mẹ biết nghe con, đây là địa chỉ nhà mình. Nói xong người mẹ nhét tấm giấy nhỏ vào túi áo con mình.
_Mẹ ơi ! Con không đi, được không mẹ.
_Con phải đi con ạ, ra nước ngoài, cố gắng học hành, nơi đó có tự do, có tương lai, còn ở đây mẹ không biết đời của các con sẽ ra sao. Nếu cột đèn đi được thì nó cũng vượt biển con ạ.
Nhìn bóng dáng sau lưng 2 đứa con, đứa 14 đứa 12 đang từng bước nặng nề ra đường phố khi bóng đêm vừa buông xuống, lòng người mẹ quặn đau, từng cơn thắt chặt lại, nước mắt người mẹ chợt tuôn tràn trên khóe mắt, bà mẹ ôm mặt khóc nức nở, nhưng khóc cũng chỉ đủ để một mình bà nghe, không biết rồi đây 2 đứa con nhỏ dại của bà về đâu, Người mẹ chấp hai tay, nhìn lên bàn thờ của chồng rồi nói
_ Ông ơi! đừng ở nhà nữa, hãy theo 2 con mà phù hộ cho chúng nó đi vượt biển đến nơi an toàn nghen ông
Lưu Vĩnh Hạ
Nhà ở trong một con hẻm nhỏ, hai chị em con Ti và thằng Tí chỉ biết quanh quẩn trong cái xóm lao động nghèo này ngoài thời gian đi bán vé số, con Ti lớn hơn thằng Tí hai tuổi thôi, nhưng nó đã biết thế nào là bổn phận người chị để vừa chăm sóc cho em mình trên những đoạn đường mà hai chị em đi bán vé số, từng miếng ăn miếng uống nó đều nhường cho đứa em lúc nào cũng thấy đói và ăn thì không bao giờ thấy no. Đứa 8 tuổi đứa 6 tuổi, cả 2 chị em không biết chữ vì cha,mẹ quá nghèo, tiền ăn còn không có thì làm gì có khả năng cho con cái đến trường. Tết sắp đến, thấy người ta xôn xao chợ búa, mua sắm, 2 chi em ao ước bán được thêm vài tấm vé số để phụ thêm cho cha,mẹ.
Băng qua con đường, một chiếc xe lao nhanh bất cẩn, con Ti sợ đụng vào em mình nên rướn tới đẩy thằng Ti sang một bên, chiếc xe hất con bé lên cao rồi rớt xuống. Nó bật khóc, đau đớn,lồm cồm ngồi dậy rồi ngước lên nhìn tìm đứa em hỏi
_Em có sao không ?
_Chị Ti ơI, chị bị chảy máu kìa. Nói xong thằng Ti chạy đến ôm chầm lấy chị mình.
_ Xin lỗi cháu, chú có chuyện gấp nên chạy hơi nhanh không tránh cháu kịp, nếu cháu không sao, chú xin đền cho cháu chút tiền nghen. Nói xong người thanh niên mở ví ra lấy số tiền hai triệu đưa cho con Ti, rồi phóng xe mất dạng
_Nhiều tiền quá em Ti ơi, số tiền này đưa cho mẹ mua đồ ăn Tết được rồi, thôi mình đi về đi em. Đứng lên lau vết máu trên đầu, con bé nắm tay đứa em bằng qua đường trở về nhà.
. Chiều 30 Tết hôm đó, sau khi mừng rỡ đưa số tiền do người ta đền cho mẹ đi chợ, cả gia đình được một bữa ăn thịnh soạn mà hình như chưa bao giờ được có, mỗi thứ một ít nào là thịt kho với trứng, nào là cá lóc nướng, nào là thịt heo quay ăn với bánh mì, còn có cả bánh tét nhân thịt và đủ loại mứt, hai chị em vui mừng vì có được một bữa cơm và 2 bộ đồ mới mà chúng hằng ao ước
Trong lúc đang ăn cơm thằng Tí bỗng hỏi chị Ti của nó
_Đầu chị còn đau không chị 2. Con bé gượng cười nhìn đứa em, bỗng nhiên mặt đổi sắc, nhăn nhó khó chịu, từ trong miệng hộc ra một nhúm máu, bé Ti thấy đầu óc choáng váng gục xuống bàn ăn. Trong khi cha mẹ và nhất là đứa em trai đang gọi mãi tên nó…
Lỡ Hẹn
Lưu Vĩnh Hạ
Nhà nghèo, mẹ Tuấn phải buôn tảo bán tần, thức khuya dậy sớm, để có thể xoay sở cho Tuấn lên Sài Gòn tiếp tục con đường học vấn. Biết mẹ vì mình trăm bề cực khổ, Tuấn rất chăm chỉ để không phụ lòng của mẹ . Học giỏi lại hiền lành nên Nga, cô bạn láng giềng cùng lớn lên từ thuở hàn vi để dạ thương yêu, Tuấn cũng một lòng chung thủy nhưng vì gia cảnh nên hẹn một ngày mai khi có một tương lai sau khi tốt nghiệp sẽ xin mẹ đến cưới Nga.
Bốn năm lặng lẽ trôi qua, cuối cùng Tuấn cũng không phụ lòng của mẹ và Nga, Tuấn tốt nghiệp hạng khá cho nên đã được một công ty nước ngoài nhận vào làm việc, ngày trở về thăm quê hương, mẹ mừng rơi nước mắt rồi nói ...
Nga lấy chồng Việt Kiều rồi con ạ, cũng nhờ nó giúp đỡ 2 năm qua mà con mới tốt nghiệp, chứ mẹ làm gì mà gồng gánh hết chuyện học hành của con nổi, nhắc đến nó, tội lắm con ạ. Ngày nó đi, nó khóc biết là bao, làm cho ai cũng phải mủi lòng mà khóc theo nó, nó dặn đừng cho con biết, sợ con đau lòng mà bỏ học.
Tuấn nghẹn lời không nói được gì nữa, như có những giọt lệ trong lòng đang chảy ngược, thì ra sự thành tựu của Tuấn bây giờ, một phần đã nhờ vào sự giúp đỡ của một người con gái quê mùa .
Trên bến sông, Nhà của bác Tư đối diện đang gả con, người ta đang tấp nập vui cười đón dâu, hỏi ra mới biết, bác Tư gả con gái của mình cho một gã Việt Kiều chỉ nhỏ hơn bác đúng ....1 tuổi
Ngày Vượt Biển
Lưu Vĩnh Hạ
_Mẹ với mấy em không đi với 2 con sao mẹ?
_ Không con, con hãy cùng em con đi bộ ra đầu đường chổ quán cà phê của cô Tám Lành, ngoài đó có cậu 2 chờ sẵn rồi, mẹ không thể đưa con đi được vì bọn công an rình rập dữ lắm, con hãy chăm sóc cho em, đi đến đâu rồi thì thư về cho mẹ biết nghe con, đây là địa chỉ nhà mình. Nói xong người mẹ nhét tấm giấy nhỏ vào túi áo con mình.
_Mẹ ơi ! Con không đi, được không mẹ.
_Con phải đi con ạ, ra nước ngoài, cố gắng học hành, nơi đó có tự do, có tương lai, còn ở đây mẹ không biết đời của các con sẽ ra sao. Nếu cột đèn đi được thì nó cũng vượt biển con ạ.
Nhìn bóng dáng sau lưng 2 đứa con, đứa 14 đứa 12 đang từng bước nặng nề ra đường phố khi bóng đêm vừa buông xuống, lòng người mẹ quặn đau, từng cơn thắt chặt lại, nước mắt người mẹ chợt tuôn tràn trên khóe mắt, bà mẹ ôm mặt khóc nức nở, nhưng khóc cũng chỉ đủ để một mình bà nghe, không biết rồi đây 2 đứa con nhỏ dại của bà về đâu, Người mẹ chấp hai tay, nhìn lên bàn thờ của chồng rồi nói
_ Ông ơi! đừng ở nhà nữa, hãy theo 2 con mà phù hộ cho chúng nó đi vượt biển đến nơi an toàn nghen ông
Gửi ý kiến của bạn