5:53 SA
Thứ Ba
30
Tháng Tư
2024

MỐI TÌNH THẦM LẶNG. HUỲNH VĂN HUÊ.

19 Tháng Ba 201212:00 SA(Xem: 22125)

MỐI TÌNH THẦM LẶNG.

 huetl-large-content 

 Vào đầu những năm 2020, ga tàu điện ngầm Suối Tiên đã bắt đầu hoạt động… . Vào một ngày nghỉ, lúc nắng ấm phương Nam đã ngập tràn….Là nơi giao lộ đường bộ, lại có thêm nhà ga tàu điện ngầm nên khu vực này trở nên sầm uất mặc dù việc đi lại vẫn thuận tiện hơn trước rất nhiều. Hàng quán đương nhiên mọc lên, nhất là quán café. Nhưng khu vực này đâu chỉ duy nhất có một quán café. Nào là các quán tân kỳ theo phong cách Âu-Mỹ với ít nhất một tầng lầu, đi thang cuốn êm ái và tiện lợi, trang trí phía ngoài bởi màu sơn đặc trưng và hình thức bắt mắt, rất dễ dàng thu hút khách từ xa… Duy có một cái quán vừa phải với hàng cây xanh phía trước, khách phải đi đến gần mới trông thấy. Cái quán có tên rất Việt: café Ti-Gôn. Ai cũng biết hoa ti-gôn rồi, loài hoa dây leo, có sức sống rất mãnh liệt, những chiếc lá màu xanh không đậm lắm (mang dáng hình trái tim!) . Rồi còn hơn thế nữa, đậm đà tha thiết với những bông hoa có màu hồng ấm nồng nàn… Đặc biệt, những chùm hoa cũng… hình trái tim quấn quít với nhau - như tim của những người đang yêu? - quyến luyến không muốn lìa xa…Đặc biệt chỉ quán này còn lợp… lá! Thời buổi này lá lợp nhà tính ra còn mắc hơn các vật liệu khác vì chỉ dùng được lâu nhất là ba năm phải lợp lại. Nhưng đây là thứ “lá nhân tạo” được sản xuất trong nước và bán khá chạy, ngay cả xuất khẩu ra nước ngoài. Bên trên lớp mái lá dày là cả một công trình phải nói là…kỳ công. Người ta đã trồng và cho không biết bao nhiêu dây hoa ti-gôn leo chằng chịt, tạo nên một mái nhà thứ hai, một mái nhà toàn bằng … lá và hoa.

 Vào một ngày nghỉ, lúc nắng ấm phương Nam đã ngập tràn… Nơi góc quán có đôi vợ chồng già(?) hình như là khách quen thì phải. Họ hay ngồi trước một cái bàn nhỏ với hai chiếc ghế cạnh nhau, khu vực dành cho những đôi lứa. Lần nào cũng vậy, đến đây là bà nhanh nhẹn vào khu vực “khách hàng tự pha chế” pha cho ông ly cooktail-rhum… đặc biệt theo sở thích của ông, rồi tự tay mang ra bàn. Riêng phần bà chỉ uống nước khoáng thôi vì bà có bệnh cao huyết áp mấy mươi năm nay rồi.

 Cả hai rất khó đoán tuổi, ước chừng cũng gần bảy mươi hoặc có thể hơn.Ông người vừa phải,đầy đặn nhưng không đến mức béo phì như phần đông các cụ có cùng tuổi, mặc chiếc áo pull màu sáng, mang đôi giày đi tập thể dục, dáng dong dỏng cao… Riêng bà, cũng trạc vào độ tuổi đó nhưng thân hình còn thanh tú và vẫn còn vương vấn nét thanh xuân-kiêu hãnh với mái tóc dài và dày, được bới cao gọn gàng tuy một phần đã bạc theo năm tháng… Thật bất ngờ khi cả hai Ông-Bà đều xưng hô anh-em ngọt ngào với nhau khiến một vài đôi thanh niên nam nữ gần đó nhìn nhau cười tủm tỉm… Người ta chỉ cần gặp ông bà tại đây vài lần là có thể biết khá nhiều câu chuyện tâm tình giữa hai người.

 Bà có lẽ cố hữu vẫn nhanh nhẹn hơn ông nên lúc nào cũng… nhắc chuyện trước, một câu chuyên cách nay hơn…mười năm:

- Hồi đó không biết sao khi đi họp mặt cựu sinh viên em lại chụp chung với anh một tấm hình. – Ông chậm rãi, trìu mến và âu yếm:

 - Làm… sao khi… không được! Em đã nói rồi, em muốn “né” chụp hình với ai đó nên “núp” kế bên anh… Mà lúc đó mình đâu có nghĩ gì, chỉ chụp hình… xã giao với nhau thôi.

Bà mĩm cười nghiêng mặt nhìn ông và nói:

- Nhưng mà em cũng cố tình tìm đúng người để… núp chớ bộ.- Rồi với cái nhoẽn miệng cười thật duyên bà nói tiếp:

- Rồi đâu có ngờ từ tấm hình này mà mình… với nhau đến bây giờ….

 Ông với bà vốn là sinh viên trường Luật, ra trường mãi từ năm 74. Sau năm 75, thời cuộc đưa đẩy, bà trở thành cô giáo của một trường học, ông thì trở về quê sinh sống tại một thành phố nhỏ hiền hòa, giáp ranh với Sài Gòn… .

 Dạo đó, sau ngày định mệnh chụp hình chung với nhau, qua vài e-mail, nhiều tin nhắn và những cuộc điện thoại nhẹ nhàng…hai người đã có cảm tình với nhau. Có một chuyện thật là trước thời điểm có tình cảm với nhau, cách đó bốn năm bà đã ly dị với người chồng. Riêng ông thì có khác, nói vui thì ông chỉ… “độc thân kỹ thuật” vì người vợ một phần cũng đã lớn tuổi lại hình như có bệnh sao đó mà không còn thiết đến việc vợ chồng. Xong công việc gia đình bà vợ của ông chỉ biết chuyên tâm đi công quả nơi các cảnh chùa…

 Trước đây, khi còn ở vào độ tuổi ngấp nghé sáu mươi, tuy không phải là hoa khôi, nhưng với dáng cao, người thon thả, giọng nói Nam Bộ dịu dàng… bà đã thu hút biết bao mối quan tâm, tình ý của nhiều quý ông có cùng độ tuổi với mình… Mặc dù bề ngoài có vẻ “thoáng” trong giao tiếp, nhưng đâu có người nào biết bà đã từng dũng cảm quyết liệt chống trả mấy cuộc “tấn công” dục tình đầy mưu mô và thủ đoạn. Bà đã vượt qua tất cả để đến với ông, người đàn ông mà theo bà có tính tình nhu hòa, không tranh hơn thua, thậm chí có khi còn nhường nhịn bạn bè. Có những lúc riêng tư bên nhau, sau một ánh nhìn nồng nàn, bà nói ra những lời (gần như là)… thỏ thẻ, âu yếm:

 - Hồi trước em đã… “lầm” anh đó chớ! Bề ngoài anh nho nhã như vậy, mà có lúc… anh cũng trở nên đầy sinh lực, tình tứ, mãnh liệt…- Ông cũng cười hiền lành: “ Chớ em cũng đâu có… chịu thua anh!”.Tiếp theo là tiếng cười rúc rích, có lẽ của… bà.

 Tình cảm với nhau phải nói là tràn trề như vậy, nhưng có những lúc bà thấy ray rức. Rằng về mặt pháp lý, dù bà đã ly hôn, nhưng khi đến với ông như thế này là… không phải. Hiểu tâm sự của người yêu, ông chỉ biết an ũi cho bà (cũng cho chính mình): Đành rằng về pháp lý là như thế, nhưng về mặt đạo lý mình cũng đâu có sai phạm gì quá nặng nề. Chính em từ lúc đầu đã nói rằng em đến với anh duy nhất chỉ vì tình cảm , còn những gì khác anh và em phải lo chu toàn cho gia đình của riêng mình như lâu nay. Thế là cuối cùng cả hai vẫn bên nhau cho đến nhiều năm sau đó… . Mỗi tuần lễ ông bà vẫn đều đặn có một ngày hẹn hò găp nhau tại quán Ti-Gôn…

 Bẳng đi một thời gian khá dài, những người khách quen, những nhân viên phục vụ mới lẫn cũ không thấy hai ông bà đến quán. Họ thấy không gian café Ti-Gôn như … khác trước, đến mức giống như cái quán này có một sự thay đổi gì đó thì phải…

 Thế rồi vào một buổi sáng, buổi sáng cũng ngập tràn nắng ấm phương Nam. Lại thêm đêm qua có một trận mưa giao mùa, cây xanh được tưới nước hậu hỉ bởi thiên nhiên lẽ ra phải tươi phải thắm, nhưng… Những giọt nước còn đọng trên những chiếc lá xanh, trên những chùm hoa ti-gôn sao giống như những giọt lệ bi thương!

 Bà đã xuất hiện trở lại, cái dáng vẻ nhanh nhẹn trước kia không còn nữa, mái tóc đẹp ngày nào nay đã bạc nhiều hơn trước. Bà nặng nề, ủ dột bước vào quán chỉ với… một mình. Góc đàng kia trong số mấy cô cậu sinh viên có ai đó nói nhỏ (trong tiếng “suỵt, suỵt” – ra hiệu đừng nói – của bạn bè):

- Hai ông bà… giận nhau và… chia tay rồi, hoa ti-gôn còn có tên là… “hoa tim vỡ” mà !!

Đàng kia, trước ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người, bà cụ tiến lại quày “khách hàng tự pha chế” pha cho mình một ly cooktail-rhum rồi trở về chổ ngồi từ trước đến giờ của mình, bên cạnh đương nhiên là một cái … ghế trống. Bà thì thầm như nói với ai vậy:

- Em pha cho anh ly cooktail anh thích đây… .- Rồi bà cúi(hay gục?) đầu tìm trong túi xách mang theo bên mình lấy ra một quyển album nhỏ, trong đó ai cũng biết sẽ là những tấm ảnh kỷ niệm của hai người.

 Mấy tháng trước đây ông đã qua đời trong một giấc ngủ bình thường.Trước đó chỉ mấy giờ, hai người còn dùng cái điện thoại smart phone 3G đồ cổ của mình để nói chuyện và còn nhìn thấy mặt nhau ! Bà có đến đưa đám tang cùng với mấy người bạn học, dĩ nhiên bà đến với danh nghĩa cũng là… bạn. Chuyện “mối tình thầm lặng” từ trước đến nay giữa hai người có lẽ đâu có ai biết.

 Quán vừa có thêm một nhóm thanh niên bước vào, dường như là nhóm bạn học với nhau… Không khí trong quán trở nên hơi ồn ào. Riêng bà rồi cũng đã đến lúc ra về, bà lúi húi thu dọn những gì mình bày ra. Một lần nữa mọi người lại ngạc nhiên khi trong lúc tính tiền bà đã dịu dàng, ân cần nói với cậu phục vụ(có lẽ cũng là sinh viên như ông bà ngày xưa):

- Cháu làm ơn uống dùm ly cooktail nhé. Bác huyết áp cao nên không uống được!

 Tuần nào cũng vậy, bà đều đặn đến ngồi tại chỗ cũ, hình như khách quen và cả nhân viên phục vụ (vào ngày, giờ ấy) đều cố tình sắp xếp để chỗ đó còn trống mà chờ… bà. Thời gian vẫn trôi, cái quán café Ti-Gôn vẫn tồn tại vì không có quán nào độc đáo như vậy. Hơn một năm sau, trong một lần thường lệ ghé quán – dù đã thưa dần hơn trước kia - , cũng với câu nói dịu dàng nhờ người phục vụ uống dùm ly cooktail do bà tự pha…

 Nói xong bà ra khỏi quán và lên chiếc xe bus vừa trờ tới…Sau đó cậu phục vụ trong lúc dọn bàn chợt nhìn thấy có một tấm hình rơi xuống sàn. Cậu ta cúi xuống nhặt lên. Tấm hình khổ 9x15 có khuôn hình trái tim tạo bởi kỹ thuật photoshops, trên đó là hai ông bà ngồi cạnh nhau lúc độ… sáu mươi tuổi, có lẽ trong một cuộc họp nhóm hay họp khóa học gì đó. Tấm hình bị nhòe, không biết do nước uống hay là nước… (?). Tuy nhiên người ta vẫn đọc được hàng chữ hình như mới được viết một cách run run và vội vàng… “ sao anh lại ra đi trước em…? “. Vì bà vốn là khách quen nên người của quán cẩn thận giữ lại, vì mấy ngày nữa thôi bà cũng sẽ trở lại quán, đến ngồi nơi cái chỗ thân quen của bà.

 Vậy mà một tuần lễ trôi qua, nhiều tuần lễ trôi qua… Tháng sau, rồi năm sau bà cũng vẫn không trở lại. Không có ai nghĩ rằng bà đã quên được quán café Ti-Gôn, nơi chốn cũ thân thương với màu hoa ti-gôn bất diệt, nơi đầy ắp biết bao kỷ niệm . Thế nhưng vào độ tuổi qua bảy mươi đã lâu rồi, tuổi hoàng hôn bóng xế của đời người, bà còn có thể… đi đâu… ?!./.

 

  HUỲNH VĂN HUÊ.

 ( Cùng viết với T.T.Ch theo tâm sự của Q. – Tháng 3 năm 2012 )

 


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
09 Tháng Tư 2014(Xem: 10256)
Nếu anh linh của anh còn luyến tìếc về những ưóc mơ chưa thành đạt cho dân cho nước, cho vùng đất Chương Thiện mang tên anh.
08 Tháng Tư 2014(Xem: 11331)
Người đẹp quay đầu lại nhoẽn miệng cười. Nhìn em đi ngang qua làn bụi mỏng tui thấy phận đời mình cũng chưa đến nỗi nào. Nó đang nở hậu trước mắt
03 Tháng Tư 2014(Xem: 10539)
Canh hến sao bây giờ ăn thấy rất đậm đà. Và cũng hình như có những giọt nước mắt của tôi đang rơi vào chén cơm canh hến của mình.
03 Tháng Tư 2014(Xem: 11049)
Tôi đã thấy lại quê hương qua bóng dáng Mẹ tôi, Chị tôi, Bạn tôi và rất nhiều sắc màu thân thương của hình ảnh những nơi mà tôi đã xa cách từ lâu
31 Tháng Ba 2014(Xem: 13865)
anh chị vẫn mĩm cười, tiếp tục dìu nhau trên hành trình của cuộc đời còn lại, dù ngay cả trong tận cùng cơn đau kinh hoàng của thể xác…
31 Tháng Ba 2014(Xem: 13654)
Nếu mùa Xuân bên này còn tuyết sẽ nhắc tôi nhớ bên kia là mùa hoa bưởi. Phải chi có ai gửi cho tôi cành hoa bưởi trắng từ quê nhà
29 Tháng Ba 2014(Xem: 10618)
Anh nói rằng: Nếu nàng làm được các công việc khó khăn này thì mới chứng tỏ là nàng thực sự yêu anh
28 Tháng Ba 2014(Xem: 9490)
Cảm thương con ta cho con toại nguyện. Ta cho nó bên con không rời xa nửa bước.
23 Tháng Ba 2014(Xem: 10816)
Nhưng sự xót xa, nuối tiếc nào đối với cha mẹ mình giờ cũng đều muộn màng, vì các Người đã ra đi, đi mãi không bao giờ về nữa.
23 Tháng Ba 2014(Xem: 10606)
Ông cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Ngực ông phản ứng bằng một cái nấc khô khốc và hầu như chung quanh ông không có một chút dưỡng khí nào!
21 Tháng Ba 2014(Xem: 9957)
Trẻ già hai tuổi lòng như một. Tết đến, trao nhau lời chúc mừng Tổ ấm yên vui, gia thế thanh Cây vườn tươi tốt hoa viên hứng
21 Tháng Ba 2014(Xem: 49953)
sinh ngữ, văn chương và triết học. Hai lãnh vực sau đấy là phạm trù chuyên môn của thầy Nguyễn Xuân Hoàng.
15 Tháng Ba 2014(Xem: 10570)
Cửa kia năm trước ngày này Người vay hoa thắm hoa lây má hồng Người hoa giờ biết đâu trông Hoa không người, vẫn gió đông cợt đùa
14 Tháng Ba 2014(Xem: 9508)
Tôi đang bắt đầu từ những âm số của nợ nần, của những lời thị phi, của nụ cười đã tắt, niềm vui đã chết, hi vọng đã tan hoang.
08 Tháng Ba 2014(Xem: 10048)
Thật sự tôi không hãnh diện về những gì mình đã thực hiện được mà buồn vì mình không làm được gì nhiều hơn cho các em học sinh.
07 Tháng Ba 2014(Xem: 9925)
Tôi tự nhiên chảy nước mắt hồi nào không hay. Thương Mẹ nhiều mà thương ảnh không ít. Đàn ông đàng ang mà khóc Mẹ như mưa
06 Tháng Ba 2014(Xem: 10393)
Để ta đọc lại thơ chàng, con tim cũng trở lại bồi hồi. Cám ơn thi ca. Cám ơn người thơ Võ Đình Tuyết.
01 Tháng Ba 2014(Xem: 11321)
Tự dưng em ghét cơn mưa sáng nay đã chở mùa về, làm em nhớ sóng sánh đáy mắt ngày xưa làm em thẹn thùng ngó hoài xuống đất,
28 Tháng Hai 2014(Xem: 11426)
Buổi học hôm nay là buổi học hoàn hảo nhất trong năm của tôi nếu không nói là buổi học mà tôi bằng lòng nhất trong cuộc đời dạy học của tôi.
27 Tháng Hai 2014(Xem: 9824)
Thêm vào rồi lại bớt ra, Món nào ấp ủ tình xa đậm đà. Gởi Anh đôi bốt Bốt Bata , Ấm chân vững bước đạp chà gốc gai
26 Tháng Hai 2014(Xem: 10561)
Một tội ác toàn hảo không có nghĩa là không có kẽ hở nhỏ. Một kịch sĩ đại tài không có nghĩa là đánh lừa được tất cả mọi người bằng vai trò của mình
25 Tháng Hai 2014(Xem: 11049)
Cảm giác đau lòng khi nhìn thấy những tên bộ đội ngơ ngác đi giữa lòng thành phố như những thằng cả đẫn, vậy mà 1 quân lực hùng mạnh phải thất bại, những tên bộ đội quân phục nhàu nát
25 Tháng Hai 2014(Xem: 10535)
Ngày xưa ở tù là điều ô nhục trọng đại. Tuy nhiên phải làm điều tội lỗi nặng nề như trộm cướp, giết người thì mới ở tù.
25 Tháng Hai 2014(Xem: 11269)
Huy Phương yễm trợ qua ngòi bút của ông. Huy Phương nếu có đạt đích điểm lão niên thượng thọ, tôi tin tưởng tâm tư ông vẫn cảm thông vói giới trẻ, các em trẻ xông xáo vì danh dự cộng đồng, vì tiền đồ của dân tộc.
23 Tháng Hai 2014(Xem: 10268)
Những giấc mơ mang theo trong tâm khảm qua 60 năm rồi, như bóng câu qua cửa, những giấc mơ hay những hoài niệm đẹp đẽ trong tâm tưởng, vẫn còn trong thao thức dẫu có buồn.
14 Tháng Hai 2014(Xem: 12049)
một buổi tối tôi đã nhìn thấy biển đêm, nhìn thấy quê hương tôi mờ mịt. Tôi quên mất quá khứ, tôi không có tương lai. Và hiện tại? Tôi là "con chim ẩn mình chờ chết"...
14 Tháng Hai 2014(Xem: 9636)
anh bây giờ thật nhẹ nhàng và không bị bất cứ một trở ngại nào từ tấm thân tứ đại nặng nề nữa phải không anh?
13 Tháng Hai 2014(Xem: 10623)
Bài viết nầy để tưởng nhớ nhà thơ Thái Thụy Vy, người “con cưng” của Cù Lao Phố. Chúc anh an nghỉ nơi Cõi Phúc. Vĩnh viễn chia tay!
13 Tháng Hai 2014(Xem: 10684)
Được vậy, chúng ta sẽ sớm giành lại Quê Hương mến yêu, trở về làng cũ, sống lại những ngày thanh bình, ăn những cái Tết đầy hương vị như xưa.
12 Tháng Hai 2014(Xem: 9540)
Từng tuổi này rồi tại sao mình vẫn còn bâng khuâng, ước vọng và tìm hoài những ý nghĩa thật sự của hai chữ "Quê Hương" Buồn thật
08 Tháng Hai 2014(Xem: 9276)
vì thiển nghĩ không lời nào chuyên chở tình cảm sâu đậm hơn trong lúc nầy, như một lời tiễn biệt cho tôi cho bạn bè khi có thêm hai chiếc ghế còn bỏ trống…
29 Tháng Giêng 2014(Xem: 9351)
Các bạn sẽ hạnh phúc. Hạnh phúc trong tầm tay, trong sự vừa đủ, trong sự cảm thông và trong những nụ cười.
26 Tháng Giêng 2014(Xem: 10320)
chạy dài theo dòng lịch sữ hiện lên trên tờ giấy trắng trinh nguyên, những cái tên mà tui lúc nào cũng có cái cảm giác trịnh trọng đàng hoàng
25 Tháng Giêng 2014(Xem: 13585)
tôi hình dung quang cảnh Biên Hoà chuẩn bị đón xuân và Tết mà lòng cảm thấy nao nao. Những hình ảnh quen thuộc của tỉnh Biên Hòa vẫn còn đậm nét trong tôi…
18 Tháng Giêng 2014(Xem: 11175)
cùng chia sẻ tình yêu thương với những mảnh đời bất hạnh “ Thương Phế Binh QLVNCH của Tỉnh Biên Hòa”. Kính mong đựợc tất cả quý đồng hương và thân hữu đón nhận và nhiệt tình ủng hộ.
14 Tháng Giêng 2014(Xem: 10177)
Lướt mắt trên những tạp chí cũ và những tựa đề sách, tôi cố ý chờ nghe Uyên nói. Nhưng vì cô cứ lặng thinh nên sau cùng tôi phải lên tiếng:
13 Tháng Giêng 2014(Xem: 11495)
với những hành trình dài và gập ghềnh trong cuộc sống mà mình còn giữ được những tâm tình như vậy thật không phải là hạnh phúc và may mắn lắm sao?
05 Tháng Giêng 2014(Xem: 12174)
thế nào cũng có một ngày Hoàng Sa sẽ lại là của VN để cho chúng tôi dựng lại tấm bia chủ quyền, khắc tên các anh cho đời đời tưởng nhớ.
05 Tháng Giêng 2014(Xem: 10558)
Chúng tôi tự vỗ về nhau trong một thú đau thương cùng tột. Trên lưng tôi không bao giờ phai mờ dấu vết của Quỳnh và tôi cũng biết trên vùng “đồi núi” cô ít khi lặn chìm những dấu răng cuồng loạn tôi.
02 Tháng Giêng 2014(Xem: 10401)
người Việt hải ngoại không khỏi mang tiếng xấu lây khi họ đã quá bần cùng và chúng ta đi đâu cũng không dám ngẩng mặt nhìn đời
29 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 10846)
hôm nay còn lại một mình đến để tiển biệt Việt Dzũng. Xin được một lời cám ơn chân thành và cầu nguyện linh hồn Việt Dzũng an nghĩ chốn vĩnh hằng.
29 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 9908)
Thật ra Saigon lúc này đang có cuộc chiến tranh của nó. Những tin đồn đủ loại áp lực lên nỗi lo âu của người thành phố như hơi nước trong nồi súp de. Rồi xuống đường, biểu tình, phe nhóm, đảng phái, tôn giáo, truyền đơn..
27 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 11466)
Ước mong Huỳnh Thị Hy Vọng, cùng với Trần Thị Thương Nhớ, Nguyễn Thị Sài Gòn, Lê Văn Lưu Vong…biết con đường phải đi để đưa Việt Nam trở lại với vị trí "minh châu trời Đông".
22 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 11775)
Biết đến bao giờ quê hương mình sẽ được bình an, trù phú đem ấm no, hạnh phúc đến cho mọi người, để không còn những người cùng cực dầm sương
18 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 10039)
Nhớ về anh, lòng bùi ngùi. Tôi thầm mong nơi quê xa anh đang vui cùng gia đình và con cháu vui hưởng một mùa Xuân trọn vẹn hạnh phúc…
18 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 10272)
Hình ảnh em, nụ cười của em như quanh quẩn đâu đây như đưa tôi đi miết về miền xa xưa ấy. Nơi đó chỉ có em và tôi với lời yêu chưa ngỏ…
07 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 11078)
Đã hơn 35 mùa Thu đi qua nơi xứ lạ quê người. Lại thêm một năm xa xứ. Nhìn lá thu rơi, chạnh lòng nhớ đến những mùa Thu nơi quê nhà với đầy ắp kỷ niệm
05 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 11581)
Không khí chiến tranh, chết chóc ở khắp những trang thơ của một người từ những năm còn rất trẻ đã lao vào cuộc chiến triền miên bằng ấy năm. Người thanh niên có đôi mắt bướng bỉnh
04 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 11751)
Nghi ôm đầu gục xuống bàn. Hai vai nàng rung lên. Âm thanh của những tiếng nấc như tiếng thì thầm, tắc nghẹn:” bóng em tìm bóng anh đến cuối đời, có gặp?”
01 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 11115)
Hóa ra, ở quê hương anh con người bị tước đoạt nhiều thứ tự do mà tôi tưởng nó phải được tôn trọng bất cứ ở đâu, nơi nào có con người là phải được hưởng đồng đều như nhau