10:05 SA
Chủ Nhật
28
Tháng Tư
2024

Một chuyến xuôi Nam - Hoàng Duy Liệu

16 Tháng Tám 201212:00 SA(Xem: 24471)

Một chuyến xuôi Nam

 

blank

 

 Bà nội vợ tui... à không, có lẽ phải viết như vầy... Bà Nội của vợ tui vừa đúng một trăm tuổi mà bả vẫn còn nhớ đến tui, hổng phải là trong những đêm dài buồn đơn côi đâu nha. Đêm nào bả cũng ngủ một lèo thẳng cẳng đến chừng 5, 6 giờ sáng rồi hả cái miệng không răng đỏ lòm la lên:

- Cái đồ nhét lỗ tai của tao đâu rồi?

 Lẽ ra thì bà nên hỏi cái mắt kiếng của tao đâu rồi mới phải, tui chỉ nghĩ vậy mà không dám có ý kiến chỉ trùm mền ngủ tiếp.

Bả nhớ là vì hơn mười năm về trước có lần tui trổ tài coi tướng cho bả và đã phán rằng:

 - Cở bà sống hơn trăm tuổi vẫn còn xăng.

Làm bà nội chịu quá cười ỏn ẻn cà cà cặp mông trên ghế còn khen:

 - Cái thằng quỷ!

 Làm thầy bói mù nói tầm bậy tầm bạ vậy mà trúng ngay chóc, nên lần sinh nhật 100 chẳn này bả nhứt quyết bắt tui phải đưa vợ con về chầu cùng một lúc với toàn thể đại gia đình nhà vợ, luôn tiện xem coi tui "nui" cô cháu nội út của bả tròn trên, bự dưới tới đâu rồi.

 Hai năm trời đã qua, người tình trăm năm của bả là ông Nội vợ vui vẻ bỏ lại cái xe lăn cho thằng Liệu mà giã biệt tình em lang thang... về đâu nhỉ? Ổng cũng như tui chẳng có đạo nào thì khi chết sẽ đi đâu đây? Thôi thì xin cho tui về lại xóm ga Biên Hòa và lần này thì tui hứa là sẽ quậy chút chút thôi, để cho mấy chị trưa chiều về ngang nhà tui không phải thòng cái cặp xuống mà che cái phần sau nữa, xin cứ an tâm mà thả bước đường chiều bụng đói meo. Cái nghề bắn giàn ná hay giàn thun của tui cũng đã tàn lụn theo tuổi đời nghiệt ngã. Bây giờ mà chị em nào bị tui bắn trúng thì chắc là phải mua nguyên băng hai ba ghế khi đi máy bay.

 Cu ky, lọc cọc đêm trường bà nội vẫn sống một mình thủ tiết thờ chồng, mặc cho mấy ông lão già khằn già sụm trong hội người cao niên vãn ve, lấm lét bày tỏ tâm sự lòng thòng theo kiểu "What did you say?”.

 Nghe tui nói ở quê tui người ta chỉ cần thờ chồng đúng ba năm, là đủ chất lượng đễ được nhà vua phong cho cái tước hiệu Tiết Hạnh Khả Phong, làm bà nội khoái chí la lên:

 -Sang năm tao sẽ đi VN gặp ông vua với mày.

 Bả bị điếc nên lúc nào cũng... la. Có lần vợ tui bảo bả là: bà nội nói nhỏ thôi tụi con nghe được mà, thì bả nheo mắt cười hề hề:

 -Phải nghe mình nói thì mới phê chứ mậy!

 Cái bà già này quậy không thua gì thằng cháu nội trời xa. Nói là người Mỹ nhưng bả cũng như bà con mình đã có một thời thẻ xanh. Hơn tám mươi mấy năm về trước bà nội rời hải đảo mù sương qua đây du học gặp một anh chàng cùng lớp cao lớn, đẹp trai con cháu của Hitler. Mối tình sinh viên một chiều thư viện đã làm cho hai người xin chọn nơi này làm quê hương. Ông già vợ tui thường hay nhắc đến chuyện ông bà nội cãi lộn nhau tối ngày trong thời thế chiến thứ hai và lịch sử đã chứng minh thêm một lần nữa. Anh thắng Đức thua, giận quá ổng gom banh bỏ cuộc chơi, ông nội đã về trời hai năm trước khi chỉ còn vài tháng nữa là đủ 100 tuổi. Bà nội có vẻ hơi buồn buồn khi nhắc đến Euro lẫn Olympic năm nay không còn đối thủ để mà đá banh.

blank

 

 Bà nội vợ tui an hưởng tuổi già trong một cái nhà nhỏ đầy hoa, cùng nhiều đồ cổ ở miền cực Nam nước Mỹ gần biên giới Mễ Tây Cơ, cách xa cái chỗ tối về của tui những một ngày đường lái xe mệt hổng được nghỉ. Những người Mỹ già thường hay sống cô đơn trên đồi vắng một mình, xa con cháu chứ không như ở Việt Nam xung quanh xóm hẻm cháu chắt, bà con lủ khủ như mấy cái ông Luận, ông Chiếu, ông Đạo, ông Sang, bà Lan, bà Lài, bà Bùi Lợi mà tui quen biết ở Biên Hòa. Họ là những ông bà Nội, Ngoại gì mà "kỳ" vậy như tui như mấy cha, mấy chị. Rõ ràng là không có nói tới "mấy em" à nha!

 Ai nói sao thì nói chớ tui thích dưỡng già theo lối quê nhà của mình hơn, thà là sống trong xóm hẻm lèo tèo vậy mà vui phải không? Muốn ăn uống món gì cũng chỉ cần tà tà ra đầu ngõ, buồn buồn thì cà phê bia rượu khô mực, ốc len, sò huyết ở ngay đầu hẻm mà ngắm em đi qua, chị đi lại lắc lư con tàu đi. Thỉnh thoảng, thăm hỏi một câu để nghe cõi hồn lâng lâng qua mấy lời Xí Hứ cười duyên. Rồi còn thêm mấy cái free show đánh ghen, đánh vợ đập chồng, chạy lên chạy xuống rần rần kéo theo sau cả một bầy con nít coi mà phê hết xẩy. Tui vẫn còn bị ám ảnh với cái mặt tròn quay ú nú của một bà lớn, với cây kéo trên tay thình thịch mở đường, cùng với một bầy đệ tử tay cầm hủ muối ớt chạy theo cứ như là Tam Tạng thỉnh kinh. Gần đây tui đọc truyện của Nguyễn Ngọc Tư mới biết bây giờ người ta văn minh hơn nhiều, họ chơi keo dán sắt. Ha ha... “chất xám” đã về đến quê nhà.

 Tui khoái ngồi nhậu ở đầu đường cuối ngõ lỡ mà có xỉn say quên mất đường về thì cũng có sao đâu, xung quanh toàn là bà con lối xóm thân tình. Ai cũng biết ai. Như ở Sài gòn tui đã từng thấy cái bà chị họ, học khóa 6 Ngô Quyền đứng trên lan can lầu 3 mà thòng sợi dây có cột cái gà mên xuống, là có ngay tô mì hay chén chè đậu hủ thơm phứt mùi gừng. Mong sao đất nước, tình thân vẫn còn mãi mãi để tui có một chốn về phơi xương bên cạnh cha ông. Ý quên, ông già tui còn... 

 Sống trên đồi cao gió lộng như bà nội ở cái chốn này, mỗi khi muốn mua một chai bia hay gói thuốc là phải xách xe chạy cả tiếng đồng hồ, tới tiệm thì không có chị Ba, em Bảy để mà cười tình hay là chọc quê một phát, có chăng là mấy ông già Ấn độ hay mấy mụ Đại hàn mặt khó đăm đăm như miếng kim chi giữa trời tháng Hạ. Gái xứ Hàn đẹp cái chỗ nào tui hổng biết, từ trên xuống dưới từ trước ra sau trông như cây thước kẻ, hèn chi mà mấy anh Hàn thích lấy vợ Việt Nam.

 Nghe tin tui xuống núi làm một chuyến vân du, cô cháu ngoại bác Tám hăm hở đứng ra làm một bữa tiệc, để có cớ cho tui cùng đồng huơng vui thêm một lần hội ngộ. Cái cô nàng có "nụ cười ăn ảnh" này ra lịnh cho tui phải ghé qua Los Angeles mà trình diện gia đình cậu Liệu. Ừ thì một công hai ba chuyện vậy, con khờ vợ cũ có đem ra khoe thì cũng chẳng có ai thèm dòm, tui cũng muốn nhân dịp này gặp lại những người xưa năm cũ Biên Hòa thân thương, hiện đang đếm cao tuổi đời từng ngày trên phố Bolsa. Thế là tui chất bà xã cùng hai đứa con lên xe khởi hành một chuyến xuôi Nam.

 

o0o

 Nhà tui có một cái xe van, loại ở VN kêu là xe 12 chỗ ngồi gì đó. Cùng một dạng xe nhưng ở Mỹ này thì chỉ có thể chở được tối đa là 7 người thôi tính luôn tài xế.

 Có nhiều lý do ở cái chỗ khác biệt này nhưng theo tui nghĩ thì ở đây mình chỉ có thể chở được một bà mà thôi và nếu mình đã đi vào cái tuổi hoàng hôn bóng xế chiều tà thì bả sẽ là tài xế kiêm luôn trưởng xa. Nhớ lại mà thầm ghen tức với cái thằng bạn hiện đang ở Vũng Tàu của tui. Xe nhà nó mỗi băng một bà, mà lại còn là xe hai mươi chỗ mới đã chứ. Bất kể là đi với bà nào hay là mấy bà lúc nào nó cũng ngồi ghế số hai đàng trước, oai vệ ngon lành bên cạnh tài xế. Đã vậy còn hùng hổ ra lịnh ghé chỗ này mua chai rượu, chỗ kia món mồi, ngay cả lúc ghé bên vệ đường sắp hàng một dọc bắn bươm bướm, chuồn chuồn.

 Sau khi phải chạy ra chạy vô mấy bận để tắt ga, cúp điện khóa cửa sổ làm tui bực mình thảy luôn con mèo cưng của vợ tui vô trong cái bị chứa thức ăn cho mèo, bự như cái bao bố mua ở Costco cho nó chắc ăn, chứ không khi về có người sẽ càm ràm là con mèo ốm đi vì tại tui không để đủ đồ ăn trên dĩa.

 Xe chạy, lẽ dĩ nhiên là bả lái, ông con ngồi ghế số hai giúp má chạy lạc cả ngày, còn tui thảnh thơi sửa soạn ngủ khò ở băng sau trong tiếng nhỏ con gái ngồi băng giữa lẩm nhẩm dợt bài:

 - Chào Kô...Chào Bak...

 

 o0o

 

Ôm chặt lấy tui bà nội nghẹn ngào:

 - Sao mày già quá dzậy?

Rồi bả cười ha hả:

 - Chắc mày đi trước tao quá!

Được lắm bà nội, cứ như thế mà sống thì mười năm tới mình sẽ lại gặp nhau. Không chừng ngày đó bà sẽ phải thở phì phò mà đẩy xe lăn cho tui vòng quanh Sea World.

Kéo tay vợ tui vô nhà bếp bà nội hớn hở lôi trong tủ lạnh ra chai nước mắm dơ cao lên:

 - Biết có thằng Liệu xuống tao đã tìm mua được cái này, không biết có hợp gu nó hay không nữa.

 Nhìn bà nội vuốt ve chai nước mắm làm tui muốn khóc, cả một đời lang thang bao xứ lạ tui nợ nghĩa ân tình của bao nhiêu người. Tự nhiên thấy mình nhỏ nhoi ngụp lặn trong niềm cảm xúc, tui bước ra ngoài vườn đưa mắt nhìn cây thánh giá lẻ loi, trắng toát giữa nền trời xanh trên nóc nhà thờ bên kia đồi, mà muốn xin một lời nguyện cầu, không phải cho bà nội mà là cho tui.

 Cầu sao mai này đâu đó trong kiếp sau xin cho tui gặp lại cái Bà Nội này.

 blank

Hình bà Nội lúc tuổi xuân thì tóc xanh 80 năm về trước

o0o


 Sáng ngày 25 tháng 7, tui quá giang xe của một ông anh vợ đi về hướng bắc để vợ con ở lại nấu cho bà Nội thêm một bữa ăn trưa. Tui phải đến phố Bolsa Cali trước vì gia đình Lê Văn Trung bạn học Ngô Quyền khóa 8 cũ, con trai của bác Sáu Nhơn muốn gặp tui sớm hơn dự định là chiều nay.

 Phải nói thêm là thằng Trung này gắn bó với tui suốt mấy mươi năm đầu cuộc đời, hai thằng tui học chung trường chung lớp từ Nguyễn Du đến Ngô Quyền rồi đi lên núi Bảo Lộc và cho đến cả lúc cùng đi lang thang Phù Tang Tam Đảo. Tất cả mọi chuyện có vẻ như là một sự trùng hợp ngẫu nhiên của định mệnh, tui với nó lúc nào cũng rất ăn rơ với nhau trong chuyện quậy. Bao giờ tui cũng là thằng "lên kế hoạch" cho nó "thi hành" vì nó thuờng hay trầm ngâm ít nói, cộng thêm cái vẻ bề ngoài hiền lành con nhà giàu dễ lấy lòng tin của bà con. Nó là thằng Trung trong cái chuyện Chánh Già mà tui đã viết trên Cà Phê Cầu Mát đó.

 

blank

 

 Những ngày còn đi học ở Tokyo tui với nó thuờng hay trải chiếu ngồi bệt lề đường, trên phố hippy Hara Juku dụ bán cho mấy đứa con gái Nhật những món lặt vặt, như là cọng kẻm uốn thành tên hay cái huy hiệu phản chiến bằng đồng, để gắn lên ve áo cùng mấy cái vòng đeo tay đeo chân, mà tui với nó hì hục mài dũa chế biến . Thuở đó người ta chưa có đeo khoen khắp mọi chỗ trên thân thể như bây giờ, chứ không thì tui đã có thêm cái nhiệm vụ... đeo thử rồi. Hai thằng tui đã đi trước thời cơ. Tiếc quá ha Trung mập!

 blank

blank

 Nó ngồi bán tui đứng chào hàng kiêm luôn bảo vệ, hai thằng làm ăn khấm khá lắm nhưng mà cái tính sợ con gái của tui từ xóm ga Biên Hòa vẫn còn, nên kiếm được bao nhiêu tiền tối về bao gái Nhật đi Disco A Go Go hết trọi, rốt cuộc hai thằng lại phải nối tiếp những ngày tháng hippy, cho đến ngày tui ra trường cắt tóc đi làm ở tỉnh xa, mất người bảo kê lẫn bạn quậy chiều vàng, thằng Trung cũng cuốn chiếu mà đi làm ông kỹ sư ngành cá hộp.

 Tình nghĩa giang hồ đứt chỉ đường tà từ dạo đó. Vậy mà khi biết tui di cư qua Mỹ nó gởi cho bà chị của nó, chị Lê Thị Thuận một lá thư với đôi dòng gởi gắm thật là thân thương “sát” nghĩa:

 “...Thằng Dũng trơ trọi một mình xin chị liệu mà giúp nó dùm. Rồi thì nó cũng sẽ lang thang…”

 Nhờ thế mà tui có dịp phụ ông Lê Văn Thành anh nó và cũng là em của chị Thuận lái xe truck đi giao nệm giường cho mấy em Mễ được hai ngày khi ghé qua Los thăm chị Thuận. Không biết anh Thành còn nhớ cái gì vui vui ngày hôm đó khi hai anh em mình khiêng nệm lên lầu? Nếu không có mấy thằng Nhật trên San Fran hối thúc trình diện đi làm thì có lẽ tui đã còn xin phụ anh đi giao nệm dài dài.

 Từ xa thằng Trung thấy tui trước, nó kêu lên bằng tiếng Nhật. Giựt mình quay lại để kịp cúi gặp người chào trả lễ vợ nó cùng hai thằng con. Hơn ba mươi năm trước khi tui qua Mỹ, thằng Trung ở lại lấy vợ Nhật và bây giờ tuy đã mang vợ con qua lập nghiệp ở đây mấy năm rồi nó vẫn sống theo lối Nhật, nên tui phải đấu hót với vợ con nó bằng thứ tiếng Nhật cổ lổ sỉ làm hai thằng con lai nó nói:

 -Bác nói tiếng Nhật như mấy ông già.

 -???

 Chỉ có vợ nó là khen tui trông giống zakuza* thiếu mấy cái hình xâm đen đỏ. Ha ha ha... Cả tháng nay rồi sao mà gặp lại ai cũng chơi tui tới bến vầy nè. Chắc phải lặn tiếp bốn mươi năm nữa quá.

 

0O0

 

 blank

 Tiệc mời của Tuyết Hương là năm giờ ba mươi, nên cả nhà tui trình diện đúng ngay 5:30 PM. Chẳng thấy ai. Nghe nói là cỡ 7, 8 giờ bà con mới tới, nên tui cho vợ con chạy một vòng bờ biển hóng gió đại dương còn tui ngồi lại quán đợi. Tui hiểu hôm nay là ngày thường bà con đi làm chưa về, lại gặp ngay giờ kẹt xe rồi còn phải đợi mấy bà trang điểm nữa nên vui vẻ ngồi chờ.

 Sau năm mười phút, tui chợt nhận ra sự hiện diện của mình có vẻ làm cho người trong quán e dè lo sợ cái chi đó, nên tui lãng ra ngoài trước tiệm thấy có bộ bàn ghế bèn kéo ghế ngồi ngắm trời xanh Cali, độ chừng một tiếng đồng hồ cũng chưa thấy ai đến, ngoại trừ một em Mỹ trắng cứ từ trong cái tiệm hớt tóc kế bên đi ra đi vô, ngó tui lom lom một cách là lạ làm cho tui tưởng nó thích tui. Sau đó tui nghe Phạm Hiếu nói là cô ta không thích ai ngồi ở đó nếu không phải là khách đến làm đầu.

 - Ủa? mà nó có nói gì đâu? Tao ngồi phè ra ở đó cả tiếng đồng hồ.

 Ngạc nhiên tui hỏi Phạm Hiếu.

 Dù cho hắn ta không trả lời chỉ ngồi cười cười nhưng tui chợt hiểu. À thì ra cô em cũng biết lựa người mà ăn hiếp. Nhiều khi có cái tướng cô hồn cũng có lợi.

 

blank 

 Cái chị bà con của tui, cô giáo Ngọc Huệ đẹp hiền lành tới trước nhứt, rồi Tuyết Huơng cùng tất cả bà con lần lượt xuất hiện, vợ con tui cũng từ ngoài bãi biển trở về đúng lúc. Thế là tui đành phải trả lại cái ghế cho cô nàng tiệm bên cạnh, mà đứng lên làm một màn giới thiệu cái gia đình nhỏ xíu không giống ai của tui với bà con bè bạn Biên Hòa. Tiếc là không có chị Tuyết Linda. Chỉ sợ lái xe ban đêm lạc đường nên đành ở nhà trông cháu nhưng có nhắn riêng với tui, là nếu có bị con gái ăn hiếp như ngày xưa thì hãy khóc lớn lên:

 -Tui là em của chị Tuyết!

Hà hà ... Tự dưng kiếm được mấy bà chị ngon lành tên tuổi để mà dựa hơi. Đã quá mấy cha!

 

blank 

 Thấy Tuyết Hương bận rộn chạy lên chạy xuống dọn đồ ăn thức uống, làm tui rất là ái ngại nhưng không biết làm sao chỉ ngồi mà nhìn cô nàng khoe ... “Nụ cười ăn ảnh". Mọi chuyện sau đó thì đã có anh chàng tốt bụng bắt chước tui, mà viết ký sự chiến trường trong cái bài "Gặp lại một tối trường xưa" rồi đó nên tui chỉ xin góp vốn vài đoạn nhỏ cho thêm vui mà thôi.

 Tui học trường trung học công lập Ngô Quyền đến cuối năm đệ ngũ mới đi lên núi, chứ không phải là chỉ học có lớp đệ thất. Ha! tự nhiên mà cho người ta xuống hai ba lớp. Chơi gì kỳ vậy cha!

 Hôm nay thì tui đã nhớ ra nhiều hơn mấy tuần trước, khi gặp nhau ở kỳ đại hội Ngô Quyền trên San Jose. Mia Mỹ cứ thắc mắc là sao không nhớ ra tui ngày đó ở trong ga, dễ thôi Mỹ ơi, ngày đó có "ai" thèm ngó tui đâu mà nhớ. Hơn nữa nhà Mỹ lại có thêm mấy ông anh lớn thì tui nào dám xớ rớ đến gần cho dù là người ta đẹp. Hỏng lẽ chơi cái trò...

Thích người ta mà người ta hỏng thích

Xách cây dù đi xuống đi lên?


Ha ha ha... Nói giỡn chơi thôi chứ chắc là tại tui đi học xa và hồi đó tui đâu có giống như bây giờ. Ôi thời oanh liệt nay còn đâu!

 

 blank

 

 Chị Huệ ân cần chăm sóc thằng em thất lạc mấy mươi năm từng ly từng tí, bằng cái dáng khoan thai từ tốn múc cho tui từ dĩa bò kho đến miếng bánh mì, phải chi mà tui ở Los thì sẽ xin má cho đi học lớp cô Huệ để khỏi bị cái cô giáo Ngọc Dung kia càm ràm sao mà viết trật chính tả tùm lum. Bởi vậy nên tui có dám mò vô trang mạng Ngô Quyền mà quậy đâu?

 Tui thích cái mái tóc phong sương lẫn nụ cười hiền từ của cái anh chàng áo xanh ngồi kế bên Ngọc Dung. Cái anh này chắc là không bao giờ dám viết trật một chữ gì ha?

 

blank 

 Rất vui khi thấy Mười Thiện đang hồi phục một cách nhanh chóng, chắc có lẻ do tài chăm sóc của Thiếm Phượng. Mày có phước lắm đó nha Thiện. Đừng có nghe lời của cái anh chàng tốt bụng kia về cái chuyện "đi xe Mỹ cởi ngựa Nhật".

 Cái đó xưa rồi Diễm. Hắn ta cho dù làm lớn cũng là một thằng khóa 8 Ngô Quyền, khóa của những người điên, gàn gàn, tửng tửng... Không biết ở đâu ra mà năm đó trường Ngô Quyền gom đủ 250 thằng cái loại chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ. Khi nào có dịp anh sẽ kể cho em nghe nỗi thống khỗ của người Biên Hòa dưới sự đô hộ của phát xít Nhật trong thời đại a còng. Ngạn ngữ Phù Tang có một câu rất là đúng cho hoàn cảnh của mấy ông già như anh cũng như anh Trung của em.

- Không có kiếm thì đừng có nói chuyện chính nghĩa!

Mà bây giờ thì kiếm đã...cong queo. Ha ha ha…

 Cám ơn anh Thịnh vác máy chạy lòng vòng chụp cho bao tấm ảnh đẹp, làm tui nghĩ thầm chắc là khi ở nhà ảnh phải ngồi yên một chỗ, sao mà mấy anh chị Ngô Quyền đều hiền lành vui vẻ quá trời. Cũng xin cám ơn bạn Ngãi với những chai rượu quý mềm môi đời lãng tữ, không thua gì rượu ủ cóp xe của Long Chùa hôm nọ. Cám ơn luôn hai người đẹp Tuyết Mai, Tuyết Huơng đã nấu những món ăn, ngon nhứt là bò kho là cái món khoái khẩu của vợ con tui. Ở nhà vợ tui cũng có nấu bò kho mà sao ăn như thùng giấy Made in Japan.

Xin thành tâm cám ơn tất cả bạn bè anh chị em đã cùng nhau mang đến cho gia đình tui một tối đời say vui tận mạng.

 Cũng không thể nào quên nói lên đôi lời cảm tạ với chị Mai bà xã của Thọ Huỳnh Hiệp, “Người đẹp đường ray” Mia Mỹ với Mỹ Phương đã đến cùng ái nữ Jennyfer, giúp cho vợ con tui không phải lẻ loi mà còn được một tối vui tươi, tận hưởng tình thương của người cùng quê cha xứ bưởi. Nhìn cái mặt hớn hở của thằng con mà tui cứ lo không biết nó có hỏi cô bé xinh kia một câu thân tình:

 -Nhà em có tiệm vàng?**

 Xa quê lang bạt lâu ngày óc tim vật vờ, vụn vỡ. Những tưởng tâm tư lãng mạng của một thuở học trò thơ dại, đã chìm sâu trong vực tối cuộc đời, nhưng tấm hình dưới đây đã giúp cho tui thấy lại vạt nắng trên sông Đồng. Vạt nắng trời xa đang ươm mầm hoa bưởi và tình nghĩa Ngô Quyền Biên Hòa sẽ mãi mãi tiếp nối muôn đời sau.

 blank


* Mafia

Hoàng Duy Liệu

 

** Xin đọc “Con trai tui” trong chương Văn trên trang nhà BiênHòa CLICK

 

Phụ Đính một số hình ảnh của "Một Chuyến Xuôi Nam"


blankblank

blankblank

blankblank

blankblank

blankblank

blankblank

blankblank

blank

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Hai 2012(Xem: 26689)
Nghe mà thấm thía hai tiếng Lạy Chúa của cái bà bắc bán xi rô đá nhận bên trường thầy Chín ngày nào. Mà cũng đâu biết đựơc chuyện đời ngày sau sẽ ra sao phải không? Không chừng nếu có một giáo phái nào đó tu như tui thì thế giới sẽ an bình phè phởn hơn nhiều.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 7735)
Quay về tổ ấm hôm nay. Bốn mươi năm với tháng ngày hư hao. Bạn bè sẽ gặp lại nhau. Tròn như trái đất bay vào thinh không.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 8705)
Khi không lại hỏi người ta Trời Đông xứ lạnh nhớ nhà không em Đèn khuya hiu hắt qua rèm Lung linh dựa bóng như thèm vòng tay
12 Tháng Hai 2012(Xem: 7493)
Nhìn cà phê hắn lại nhớ tới thằng Xuân Sang, chiều nay mày lang thang ống chích ở khúc sông nào có nghe chăng vì mày "chích" vui quá mà tao đang khổ sầu. Mà thôi, lổi tại tao bỗng dưng lại nhớ người ta. Cầu vòng năm xưa giờ thấy lại thì cũng vẫn là cầu vòng đẹp muôn màu sắc...xa xa mà ngắm !
12 Tháng Hai 2012(Xem: 26344)
Ai người tình nghĩa đồng hương xin làm ơn làm phước mà giúp tui kiếm dùm cho nó một con bé chủ tiệm vàng chứ không thì cái cỡ làm biếng bầy hầy như thế này thì chắc là tui phải nuôi nó suốt cả một đời. Mà tui thì còn phải đi tìm nhỏ Mai ngày xưa năm cũ. O La La! Biết đâu nhỏ Mai giờ là bà chủ tiệm vàng có cô con gái đẹp không chừng. Có vậy mà nãy giờ không nghĩ ra.
04 Tháng Hai 2012(Xem: 9090)
bần tăng chỉ chuyển ngụ ý cho vui, các ông cầu mát không nên théc méc tự ái kẻo bần tăng mang tiếng đàn ông nhiều chuyện nha các bạn già ??? nhất là sắp họp khóa 8)
04 Tháng Hai 2012(Xem: 8842)
Nhưng gì thì gì, trong tôi hình ảnh đẹp nhất vẫn còn hoài trong trí nhớ, mỗi khi tan trường phố xá như bừng sáng, vui tươi hơn với những tà áo trắng bay lượn như bướm vờn trong gió
04 Tháng Hai 2012(Xem: 96384)
Em ơi nhớ giữ tánh tình người Nam nhé Nhớ lanh chanh nhưng rất thiệt thà Nhớ nhiều lời nhưng không biết điêu ngoa Nhớ đanh đá, kiêu căng mà tốt bụng
02 Tháng Hai 2012(Xem: 56998)
Ngồi buồn khuấy tách cà phê Làn môi đăng đắng nhâm nhi giọt sầu Vần thơ rới mấy chữ câu Mùa xuân vẽ vội trên đầu hoa mai
02 Tháng Hai 2012(Xem: 9647)
Mời anh mua bữơi Biên hòa Bưỡi này là giống Thanh Trà ngọt ngon Mua Dìa để tặng bà con Bưỡi em đem bán ngọt ngon như đường... !
02 Tháng Hai 2012(Xem: 7914)
Sáng sớm thức dậy đi ra trước nhà gặp ông già vừa đi tập taichi về tự dưng đâm ra ú ớ chẵng biết nói cái chi. Lẻ dỉ nhiên là không thể Good morning được rồi. Lại cũng chẵng có ngu đến độ phải nói Chào Ba buổi sáng
02 Tháng Hai 2012(Xem: 9646)
Thì sao mà hỏng khoái đi làm cho được hả ! Hồi đó tui chẵng những siêng năng đi làm mổi ngày mà còn đi nhiều ngã khác nhau để mà học hỏi sâu rộng thêm về địa lý nước Nhật. Bây giờ đi làm ở Mỹ chán phèo.
30 Tháng Giêng 2012(Xem: 7679)
Tưởng mình chợp mắt,ai ngờ..... Đêm đen hóa kiếp,nai tơ hóa sầu Chuyện nào biết được chiều sâu ? Để ai bắt nhịp lên cầu đắng cay!
28 Tháng Giêng 2012(Xem: 8311)
Em về quán nhỏ tự tình Ai đi ngày đó lá xinh bỗng buồn Vườn mi ướt đẩm mưa tuôn Mây sầu ôm phố hỏi luồng gió đâu?
28 Tháng Giêng 2012(Xem: 8884)
Ở trên đường Phan Chu Trinh bây giờ, về phía trái ngày ấy là một bên hông chợ Biên Hòa, có một khoảng đất trống kha khá là bến xe lô, xe ngựa chở bạn hàng. Kề bên bến xe là rạp hát Vạn Khánh Hưng là rạp được xếp thứ nhì của Biên Hòa, sau rạp Biên Hùng.
28 Tháng Giêng 2012(Xem: 8083)
Cha tôi đâu biết đứa trẻ sáu tuổi là tôi ngày ấy trong lòng háo hức biết bao với một lớp học và những đứa bạn mới trên tỉnh!
27 Tháng Giêng 2012(Xem: 8810)
Tha hương ngộ cố tri là một niềm vui lớn. Huống chi gặp lại người “ cùng xóm Ga” lại ” trồng cây si” mình một thưở! Thôi bây giờ mình đã là bạn bè với nhau rồi.
26 Tháng Giêng 2012(Xem: 12576)
Dù hoàn cảnh đất nước còn nghèo, trong chiến tranh bao đổ nát tan thương, nhưng những hình ảnh nầy đã nói lên sự hiền hòa chịu đựng của người miền Nam vẫn bao dung và êm đềm trong một xã hội nhân bản
18 Tháng Giêng 2012(Xem: 8079)
ông thầy chạy đã về nhưng vẫn còn mơ màng chút gỉ là lạ. Thế nào cũng bị hỏi thăm tính tình vì MỘT THỜI LÝ LẮC
16 Tháng Giêng 2012(Xem: 8437)
Thời gian sẽ không dừng lại ở đây, tình bạn bè sẽ miên, dù cách xa đôi bờ đại dương.Tiếng gọi từ những những tình cảm thân thương với những mái tóc đã bạc màu ...
11 Tháng Giêng 2012(Xem: 8282)
Người buồn khóc ánh chiều tan Ta buồn ta ngắm mở nàng qua sông
10 Tháng Giêng 2012(Xem: 25801)
Ngựa hoang muốn về tắm sông, nhẫn nhục. Dòng song mơ màng chết trong thơm ngọt! Trong cuộc sống có lúc cảm thấy đau khổ tột cùng, rồi hắn đắc ý với câu nói của vua Lia trong tác phẩm của văn hào Shakespear :- "khi con người ta đau khổ đến cùng cực là lúc ta sung sướng nhất !
08 Tháng Giêng 2012(Xem: 10543)
Nghe ngoài hiên gió thì thầm Trăng như thổn thức khi nằm bên mây Nhấp vài giọt đã muốn say Ấm nồng hơi thở, ngất ngây men ngà
08 Tháng Giêng 2012(Xem: 7722)
Bà con nên nhớ khi sử dụng cái WC loại này ở Sài Gòn là phải có ai đó đứng ở bên ngoài canh chừng dùm
07 Tháng Giêng 2012(Xem: 9091)
Trường Minh Tân mến bên bờ Đồng Nai Xa mờ Châu Thới ngang lưng trời Nhìn trời chiều mưa bay lác đác Lòng còn bâng khuâng…
03 Tháng Giêng 2012(Xem: 8398)
Tản mạn đầu năm nơi quê cũ với những hương vị quê hương "Không biết tại tui già rồi sinh tật để bị người ta kêu rêu là già dê, già dịch, già cà chớn hay là già lựu đạn này nọ, khá lắm thì cũng chỉ đến cái mức già chịu chơi là cùng"
01 Tháng Giêng 2012(Xem: 9147)
đất nước tôi, quê hương tôi với những cảnh đời rong rêu... Biết đến bao giờ.... và chúng ta đang ở năm 2012
01 Tháng Giêng 2012(Xem: 9024)
Tôi nghĩ rằng thầy cô và bè bạn chúng ta nơi phương trời xa, cũng như những bè bạn không có thời gian tham dự họp mặt NQ cuối năm, đang nóng lòng chờ đợi bài tường thuật buổi họp mặt, vì vậy tôi cố gắng hoàn chỉnh sớm nhất bài viết, dù bề bộn công việc cuối năm. Hy vọng bài viết sẽ được các bạn chuyển tải đến thầy cô, bạn bè nhanh chóng để ấm lòng những ngày Tết cận kề. Trân quý.
30 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 9489)
Nếu ai chưa một lần về thăm lại Sài Gòn, sẽ không biết đâu là hình bóng cũ
26 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 8104)
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm Tân Mão.Tết Nguyên Đán. Hơn 6h sáng, cái xóm lao động quanh nhà mình lại tĩnh lặng lạ thường. Thường ngày,3h sáng, chị Bảy đã đưa cái xe đẩy lộc cộc ra chợ bán bún riêu cho người lao động.Hơn 5h, đã nghe tiếng xe máy của các cháu thanh niên công nhân đi làm việc sớm.
23 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 8489)
Buổi sáng đứng lặng mình tôi Lá vàng ngập rơi trên lối Một ngày qua..từng ngày qua Tôi sống từng giờ hấp hối !
20 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 9095)
Còn cha còn mẹ như tiên...Tôi bùi ngùi chia tay bạn bè để về lại gia đình sau một ngày bận rộn. Những cái bắt tay từ giả. Hẹn ngày gặp lại.Có thể là lần nữa với bạn và lần đầu với bạn bè khác. Chuông đồng hồ ngân nga gõ 8 nhịp như những tiếng thở dài. Một ngày vui qua mau.
19 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 8921)
Lần đầu tiên tiếng hát Thanh Thúy đến với công chúng Sài Gòn là ở phòng trà Việt Long của Đức Quỳnh vào cuối năm 1959. Với chất giọng trầm ấm, hơi khàn và lối phát âm, nhả chữ rất riêng, giọng ca của Thanh Thúy mang nỗi buồn man mác, nghẹn ngào nức nở
19 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 8692)
Về vấn đề này thì tui thua xa lủ em út trong nhà. Hỏng phải là tui yếu kém, xấu dở hay dài ngắn chi mà chỉ vì tui là người đàng hoàng bỏ cả quảng đời trai trẻ tuổi thanh xuân đi giang hồ lo chuyện " nước nôi " nên người ta không biết tui ở đâu mà đến " lấy ".
18 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 9508)
Chiều qua Sông Phố một mình Đồng Nai gợn sóng hoặc huyền mắt ai Mây ôm tóc xỏa ngày bay Tàu qua cầu sắt lung lay nhịp sầu
12 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 9070)
Quay về tổ ấm hôm nay. Bốn mươi năm những tháng ngày hư hao. Bạn bè sẽ gặp lại nhau. Tròn như trái đất bay vào thinh không.
07 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 8357)
Tình anh vẫn thắt eo lưng Vẫn em tà áo thủy chung lượn lờ Tiếng cười lộng lẫy vần thơ Cơn mưa tháng bảy vỗ bờ chiêm bao
07 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 44870)
Trước bao biến cố đa đoan. Giữ tâm bình tỉnh chớ hoang mang lòng. Thứ tha lầm lỗi hồn trong. Tìm người bạn tốt xoay vòng mến yêu
06 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 8174)
đọc bài bạn bè học thời với Hạnh nói kêu Hạnh bằng anh, vì anh anh Hạnh đang làm lớn trong hội BH, làm chị ngồi cười 1 mình, anh bạn của Hạnh tếu thật.... hay ,
06 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 75794)
Ngồi cùng bên nhau giữa phố thân quen. Ly cà phê đen giọt dài giọt ngắn. Ba mươi mấy năm thành phố đổi tên. Người đã đi xa, cà-phê vẫn đắng.
05 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 8483)
Thật tình mà nói thì cho đến đêm nay tao cũng vẫn chưa biết lảng mạn là như thế nào. Có lẻ nó như cái tâm trạng của em Tím trong câu chuyện tình Anh trai Biên Hòa em gái Cà Mau của Nguyễn Hửu Hạnh. Mày ráng mà tìm đọc. Phê lắm.
04 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 10134)
TÌM BẠN HỨA THỊ HUỆ VÀ NGUYỄN THỊ MAI CHS MINH TÂN
04 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 10780)
thân tặng khách mời của ' CÀ PHÊ CÂU MÁT" cùng trở về với bao kỷ niệm thân thương một thời đi học với những kỷ niệm tình ta
04 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 8846)
Đúng như ông bà ta thường nói "châu về hợp phố". Người ta đi đâu rồi cũng tìm về nguồn cội. Bây giờ ngồi nghĩ lại tao thấy có chút gì băn khoăn!! Sao lúc đó tao vô tình đến như vậy? Bây giờ già,tịnh tâm lại thấy mình có thiếu sót với bạn bè!!!
04 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 24682)
Tự dưng ông Dũng thở dài đứng bật dậy đặt nhẹ tờ giấy bạc lên bàn rồi bỏ đi ra bên đường, nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh thẩm mà ngở như là mình đang trên chiếc xe đạp thả dốc Kỷ Niệm gió phanh ngực áo về hướng Biên Hùng mắt đỏ hoe. Hẳn là đã vướng bụi đời lang thang .
04 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 9087)
Ê mậy, sao mầy dám lấy họ Hoàng của tao. Tao biết rõ mày hoc lớp ba trường Nguyễn Du, mỗi khi thầy Hưng gọi mày lên bảng = tên Nai. Mày hoc lớp nhứt D của thầy Chấn, chung lớp với Phan Thanh Bình (Ga xe lửa), Trần Thanh Cảnh (Cảnh hù) nhà ở Bửu Long, Phạm Văn Đạo (Đạo lùn), Trần Minh Tuyên (Con Ô. Trưởng Ty Giáo Dục). Tao còn biết rõ người em gái kế mày rất đẹp...
04 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 8902)
dòng sông Đồng Nai vẫn êm đềm trôi, con dốc Ngô Quyền, công trường Sông Phố, những ngày hò hẹn bờ sông, những tà áo trắng bay bay, với những nụ hôn vội vàng mùi hương bưởi, chỉ còn tìm thấy được trong “ CÀ PHÊ CẦU MÁT”.
02 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 25666)
Mau quá tụi bây há! Thoáng cái mà đã gần nữa thế kỷ rồi. Cũng như thằng Luận nói, tao chẳng bao giờ nghĩ là tao sẽ sống đến ngày nay mà gặp lại được tuị bây. Vậy thì ơn trời đất ban cho, từ nay về sau sống thêm ngày nào thì ráng mà vui thêm với đời ngày đó vậy, coi như tụi mình đã lấy lại vốn và đang gom lời.